Một lúc lâu sau, Lâm Hiên mới ngẩng đầu lên, hắn lấy hai tay xoa xoa cằm, trên mặt lộ rõ vẻ suy tư. Nhưng hắn cũng chỉ trầm ngâm một lát rồi đột nhiên kinh hồng toàn thân nổi lên, hướng về bên trái bay đi.
******
"Hẳn là chỗ này rồi."
Khác với Lâm Hiên còn đang khổ khổ tìm đường, đội ngũ cổ ma thần bí không biết lai lịch kia lại thuận lợi hơn rất nhiều, giờ khắc này, bọn họ đã tìm được nơi nọ.
"Sư huynh, ngươi nói di tích của thượng cổ tu sĩ ở chỗ này sao?" Trung niên cổ ma đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt gã lộ ra vài phần hoài nghi.
Hiện giờ bọn chúng đang ở trên một băng nguyên, gió lạnh thấu xương, đương nhiên, đối với Tu tiên giả mà nói, chỉ với từng ấy hàn khí thì không thể gây ra thương tổn gì được. Mà xa xa trên băng nguyên trắng xoá này còn có vài toà núi lửa cô độc trọc lốc, tuy miệng núi lửa có khói bốc lên nhưng lại không có ngọn nào đang ở trạng thái phun trào cả.
Điều này quả thực hết sức kỳ lạ, băng và hỏa lại cùng tồn tại một chỗ, song địa hình kiểu như vậy ở Băng Viêm Cốc kỳ thật rất nhiều, bất cứ đâu cũng có thể gặp phải.
Nhưng ... địa hình di tích Cổ tu sĩ lại thật sự ở một nơi tầm thường thế này sao?
"Ngươi yên tâm, lão phu đã nói như vậy đương nhiên là nắm chắc mười phần." Cưu diện lão giả (*) tin tưởng mở miệng, có thể thấy rõ tâm trạng của lão lúc này đang hết sức hưng phấn.
Sau đó độn quang thu liễm, lão nhanh chóng hạ xuống mặt đất. Tuy trong lòng trung niên cổ ma vẫn ẩn ẩn nghi hoặc nhưng sư huynh đã khẳng định như vậy thì mình cũng không cần nhiều lời, đồng dạng hạ xuống đứng phía sau lão giả. Về phần những cổ ma Động Huyền Kỳ khác lại càng không cần nói, bọn chúng nhao nhao đáp xuống mặt đất.
Ánh mắt Cưu diện lão giả đảo qua bốn phía, cuối cùng nhìn về phía một ngọn núi lửa trước mặt. Ngọn núi này cũng không cao lắm, chỉ khoảng sáu bảy trăm trượng mà thôi, toàn bộ ngọn núi là quái thạch lởm chởm, không hề thấy bất kỳ một sinh vật sống nào cả, hơn nữa trên đỉnh còn không ngừng bốc lên khói bụi dày đặc.
Đột nhiên hai tay lão giả nâng lên, ma khí từ sau lưng lão tuôn ra cuồn cuộn, chỉ trong nháy mắt, một quang ảnh đen sì khổng lồ đã xuất hiện phía sau lưng lão. Ban đầu nó còn có chút mơ hồ, nhưng càng ngày càng rõ ràng hơn.
Pháp tướng!
Nhưng nếu so với pháp tướng bình thường thì quả thật là quá lớn, nó phải cao ít nhất ba trăm trượng, hơn nữa bộ dáng còn thập phần hung ác. Trên mặt trung niên cổ ma cũng lộ ra một tia hoảng sợ, sư huynh từ lúc nào có thể tu luyện thần thông pháp tướng tới trình độ xuất thần nhập hóa như thế.
Chỉ thấy thân hình cự nhân kia run lên rồi hóa thành một đoàn ma khí bay đến núi lửa trước mặt, sau đó nó mở rộng hai tay ôm trọn ngọn núi kia vào lòng.
"Lên!"
Lão giả hét một tiếng như tiếng sấm rền vậy, thanh âm ầm ầm vang vọng, mặt đất bắt đầu kịch liệt rung chuyển, một màn kế tiếp không thể tưởng tượng nổi xuất hiện trước mắt.
Ngọn núi lửa rõ ràng đã bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, nếu như đổi lại là một phàm nhân thì tuyệt đối không thể, tuy nhiên đối với Tu tiên giả mà nói, mặc dù bất kỳ một tu sĩ thái điểu nào cũng có thể di sơn đảo hải, nhưng khí lực bạt núi này quả thực không phải ai cũng có thể dễ dàng làm được.
Oanh!
Lại một tiếng vang thật lớn truyền vào lỗ tai, ngọn núi kia bị hư ảnh pháp tướng nhấc lên sau đó hung hăng vứt trên mặt đất, toàn bộ đại địa đều run rẩy một hồi, một cái hố cực lớn đập vào mi mắt.
Tuy nhiên Cưu diện lão giả lại không quan tâm chút nào, ánh mắt lão chăm chú nhìn về vị trí núi lửa vừa bị nhấc lên, phía dưới vẫn như cũ là băng nguyên nhưng lại xuất hiện một khe hở dài hơn mười trượng, rộng cũng phải hai ba trượng. Bên trong tối om, hơn nữa còn có gió lạnh không ngừng thổi ra ngoài.
"Sư huynh!"
Trung niên cổ ma há hốc mồm, trên mặt lộ vẻ kinh hỉ, khi ngọn núi bị vứt ra ngoài, gã quả nhiên đã cảm thấy linh lực cấm chế ba động, xem ra vừa rồi mình thật là hồ đồ a! Sư huynh đã nói tại đây có di tích cổ tu sĩ mà mình còn hoài nghi, thật đáng trách.
Di tích của cổ tu sĩ lại nằm tại Băng Viêm Cốc, nơi cấm địa trong truyền thuyết của Hắc Viêm Châu, không cần phải nói, bảo vật bên trong khẳng định không phải chuyện đùa.
Trên mặt những cổ ma Động Huyền Kỳ kia cũng đồng dạng lộ ra vẻ mừng rỡ, tuy bọn chúng chỉ là con sâu cái kiến nhưng sư phụ sư thúc ăn thịt thì mình cũng có thể uống tí nước ít súp a!
"Đi thôi!"
Cưu diện lão giả không mảy may do dự gì, thân hình lóe lên đã nhảy vào khe hở kia, những cổ ma khác thấy vậy, tuy trong nội tâm có chút bất an nhưng giờ khắc này không cho phép bọn chúng do dự, nhao nhao nhảy theo vào.
Song độ sâu của khe hở lại vượt xa dự tính của bọn chúng, trọn vẹn thời gian uống cạn một chén trà mà vẫn chưa đến đáy, trong lòng chúng ma đã có chút hoảng sợ, tuy không biểu hiện ra nhưng tất cả đều âm thầm cảnh giác.
Tuy nhiên ý nghĩ này của bọn chúng lại không có chỗ hữu dụng, chỉ qua một lát, rốt cục cả đám cũng xuống đến đáy, hoàn toàn không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
Lúc này, bọn chúng cũng không biết mình đã ở sâu trong lòng đất cỡ nào rồi, hai bên đều là vách núi trơ trọi. Cả đám hít sâu một hơi rồi đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy bên trái có một cánh cửa hình bán nguyệt, tựa hồ có thể đẩy ra, cũng không biết cánh cửa này sẽ dẫn bọn chúng đi nơi nào.
"Đi thôi!"
Thanh âm Cưu diện lão giả lạnh như băng ra lệnh, lão đi tới bên cạnh cánh cửa rồi đẩy mạnh ra, quả nhiên phía sau là một sơn động, nhưng lần này lại hoàn toàn bất đồng, chỉ thấy trên đỉnh sơn động khảm nạm chi chít dạ minh châu, nhỏ nhất cũng phải bằng nắm tay trẻ con, đối với phàm nhân mà nói thì nhất định là bảo vật giá trị liên thành, nhưng trong mắt Tu tiên giả căn bản không đáng nhắc tới.
Sơn động cũng không quá dài, chỉ kéo dài hơn trăm trượng, phía cuối sơn động là một căn phòng rộng lớn tràn ngập ánh sáng, căn phòng này không hề có đồ vật gì cả, có chăng là vách tường phía đối diện dường như được tạo từ phỉ thúy, lấp lánh ánh sáng màu lam mỹ lệ.
"Sư huynh,.. .đây là một cấm chế cực kỳ lợi hại."
Trung niên cổ ma thả thần thức ra, nhưng mà vừa mới tiếp xúc với vách tường màu lam kia đã cảm thấy một cỗ hấp lực vô cùng mạnh mẽ, tựa hồ muốn lôi kéo thần trí của gã vào trong. Trung niên cổ ma kinh sợ, vội vàng điều động pháp lực, hết sức vất vả mới chặt đứt được cỗ hấp lực đó, gã thực sự sợ tới mức mặt trắng bệch như tờ.
"Sư đệ, ngươi làm như vậy thật quá lỗ mãng." Cưu diện lão giả lớn tiếng trách mắng.
"Là tiểu đệ sai, sư huynh, nơi này là di tích của cổ tu sĩ sao?" Trung niên cổ ma hưng phấn nói.
"Đúng vậy. Nhưng trước hết phải bài trừ cấm chế đã."
"Nhưng cấm chế này lợi hại như thế, lần trước sư huynh cũng không có cách phá giải, hôm nay chúng ta phải làm như thế nào đây?" Trung niên cổ ma phiền não mở miệng.
"Ngươi lo lắng cái gì, lão phu đã mang bọn ngươi chỗ này đương nhiên sẽ có biện pháp."
"Biện pháp?"
"Đúng vậy. Ngươi chẳng lẽ không nhớ ta cho ngươi cùng những đệ tử này tập luyện thành thục Hỏa Diễm Thiên Ma trận sao?" Cưu diện lão giả đắc ý nói.
"Hỏa Diễm Thiên Ma trận, đây không phải là trận pháp để ngăn địch hay sao?" Trung niên cổ ma có chút khó hiểu nói.
"Trận pháp này đương nhiên có thể dùng để ngăn địch, nhưng đỗi với cấm chế này lại phi thường phù hợp."
"Sư huynh nói là dùng trận phá trận?" Trung niên cổ ma cũng không phải đồ ngốc, chỉ cần lão giả gợi ý một chút đã hiểu ra.
*****
Lúc này ở một chỗ sâu trong sơn mạch, Lâm Hiên vừa mớt xuất một đạo kiếm khí chém một cổ thú dám chặn đường hắn làm hai nửa. Địa hình nơi này có chút kỳ lạ, vài ngọn núi xếp thành hình nan quạt.
Lâm Hiên lấy tàng bảo đồ ra rồi so sánh một lát, sau đó trên mặt hắn bỗng dưng lộ vẻ mừng như điên, hắn rốt cục cũng xác định được vị trí của mình ở Băng Viêm Cốc, hơn nữa khoảng cách từ đây đến bảo tàng Tam Nhãn Thánh Tổ không xa lắm. Lâm Hiên lập tức hóa thành một đạo kinh hồng bay vút về phía chân trời.
(*) - Lão giả mặt giống chim tu hú