Tại một nơi cách xa vạn dăm, từng bông tuyết nhẹ tựa lông hồng giăng giăng khắp trời, Điền Tiểu Kiếm hiện giờ đang lơ lửng giữa không trung, hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt lại. Chỉ thấy xung quanh là ba đầu quái vật hình dáng tướng mạo kỳ dị tạo thành hình chữ “Phẩm” (品) vây hắn vào giữa.
Điền Tiểu Kiếm một đường chém giết ma thú dễ dàng đi sâu vào Nội Cốc, song tới đây lại gặp phải ba đầu quái vật mình sư tử cánh dơi khó chơi vô cùng, bọn chúng không chỉ có khí lực kinh người mà còn có sở trường về nhiều loại thần thông quỷ dị. Tuy Điền Tiểu Kiếm không rơi vào thế hạ phong nhưng hắn đã sử dụng không ít thủ đoạn, toàn bộ đều không có nửa điểm hiệu quả. Sắc mặt của hắn dần dần có chút không kiên nhẫn.
Mà ở chỗ cực xa phía chân trời, một ngọn núi cao ngất khiến người ta chú ý đứng sừng sững, hình dạng núi này và đỉnh lô dùng để luyện đan có vài phần giống nhau. Cả ngọn núi đều bị băng tuyết bao phủ, nhưng trên đỉnh lại không ngừng có hỏa diễm phun ra.
Băng tuyết núi lửa!
Thiên nhiên muôn hình vạn trạng nhưng ngoại trừ Băng Viêm Cốc, địa hình băng hỏa song song tồn tại thật đúng là rất hiếm thấy.
Bỗng nhiên linh quang lóe lên, hư ảnh Ma tộc Đại thống lĩnh hiện ra, lão quay đầu nhìn về hướng chân trời, quang mang kỳ lạ trong mắt chớp động liên hồi. Chỉ trong chốc lát, trên mặt lão lộ vẻ mừng như điên: "Kiếm nhi, ngươi mau giải quyết đám ma vật cấp thấp này đi, ngọn núi phía trước có khả năng rất lớn là nơi Băng Viêm Thảo sinh trưởng."
"A?" Điền Tiểu Kiếm nghe xong, sắc mặt hiện rõ vẻ vui mừng, hắn phí nhiều công sức như vậy rốt cục cũng có thể giải trừ tai hoạ ngầm rồi.
Tuy nhiên những ma thú phía trước lại không hề quan tâm tới việc hắn buồn hay vui, tiếng kêu quái dị “cạc cạc” truyền vào lỗ tai, bọn chúng đồng thời phun ra ma hỏa màu xám trắng.
"Cút ngay!"
Vẻ tàn khốc trên mặt Điền Tiểu Kiếm lóe lên, hắn không còn hứng thú cùng những quái thú này dây dưa ở đây nữa, chỉ thấy tay phải nâng lên, một đạo hắc mang bao quanh cánh tay Điền Tiểu Kiếm, rõ ràng thoáng cái mà nó đã tăng vọt lên gấp mấy lần.
Một cái càng cực lớn xuất hiện, thoạt nhìn như cặp kìm thép của tôm hùm phóng đại lên ngàn lần vậy. Hắc mang không ngừng phun ra nuốt vào, “xoẹt xoẹt”, những quái vật kia trong nháy mắt đã bị kẹp đứt thành hai nửa.
Bưu hãn!
Điền Tiểu Kiếm đã tiến giai Phân Thần kỳ há lại là kẻ yếu, vừa mới rồi chẳng qua hắn chỉ dùng ba thành pháp lực mà thôi. Bởi vì số lượng ma vật và cổ thú trong Băng Viêm Cốc quá nhiều, nếu Điền Tiểu Kiếm sử dụng liên tục mười thành pháp lực thì chỉ e chưa tìm được Băng Viêm Thảo, pháp lực trong Đan Điền đã cạn khô rồi.
Chướng ngại cản đường đã được gạt bỏ, hắc mang toàn thân Điền Tiểu Kiếm đại phóng, hắn dùng tốc độ làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối bay về phía ngọn núi lửa cực lớn kia.
******
Một chỗ khác tại Băng Viêm Cốc, ở đây toàn là hồ nham thạch nóng chảy, nhưng lại không phải là nơi Lâm Hiên vừa chém giết đầu cổ thú kia. Từng đợt nhiệt khí từ trong hồ bốc lên, mà ngoại trừ nhiệt khí còn xuất hiện hàng đàn Hỏa Mị. Hỏa Mị là một loại sinh vật rất kỳ lạ, không phải ma thú cũng không thuộc về Yêu Tộc, bọn chúng chính là do Thiên Địa hỏa linh khí tạo ra.
Linh trí của Hỏa Mị rất thấp, bọn chúng đều thích tụ tập những nơi có nhiệt độ cao, một khi gặp phải sinh vật khác tức thì sẽ không hề do dự công kích, cũng mặc kệ đối phương mạnh hay yếu, tóm lại là một đường hung hãn xông tới.
Đáng tiếc lúc này bọn chúng lại tìm nhầm đối thủ rồi.
Tuy nho bào tu sĩ kia chỉ là một cỗ hóa thân của Thiên Nguyên Thánh Tổ nhưng cũng tuyệt không phải loại nhân vật Hỏa Mị kia có thể mạo phạm.
Từng đoàn Hỏa Mị hung hãn bổ nhào tới, nhưng bất luận chúng có cố gắng như thế nào, dùng trảo xé răng cắn cũng vô phương đột phá cương khí hộ thể đối phương.
"Tìm chết!"
Nho bào tu sĩ tựa hồ bị những Hỏa Mị này công kích làm cho vướng mắt, hắn ngẩng đầu lên, tay áo hất nhẹ, lập tức một đạo hắc mang nổ bung ra, lập tức một vầng sáng chói mắt bao trùm phạm vi rộng vài mẫu xuất hiện trong tầm mắt.
Chỉ một thoáng, vầng sáng kia đã dần dần tản ra, hàng trăm Hỏa Mị xung quanh đã biến mất không thấy bóng dáng, thậm chí cả mức nham thạch nóng chảy trong hồ cũng giảm xuống một ít.
Nho bào tu sĩ mặt bất động thanh sắc nhìn ra xa, hiển nhiên loại kết quả này hắn đã sớm dự liệu trong đầu rồi.
"Thật là phiền toái. Quái vật ở Băng Viêm Cốc này không hiểu sao lại nhiều như vậy. Rốt cục Lâm tiểu tử muốn tới nơi này làm gì?"
Thanh âm lầm bầm lầu bầu truyền vào lỗ tai, nhưng mục đích Lâm Hiên tới đây làm gì hắn căn bản không để trong lòng, trước mắt hắn chỉ cần nắm được hành tung của Lâm Hiên mà thôi.
Tuy nhiên diện tích Băng Viêm Cốc vô cùng rộng lớn, mặc dù thần thức của hắn có thể dễ dàng bao phủ trong phạm vi mấy chục vạn dặm, nhưng nếu muốn tìm ra hành tung của Lâm Hiên thì quả thực có chút quá sức.
"Xem ra phải xem bói một lần rồi."
Tu tiên bách nghệ trải qua thương hải tang điền, phạm vi sở học cực kỳ rộng lớn, dùng “bác đại tinh thâm” để hình dung cũng tuyệt không quá đáng. Xem bói thuộc về một loại trong bách nghệ, chỉ có điều phi thường khó khăn, bất luận là tu sĩ hay cổ ma đều rất ít có kẻ tu tập bí thuật này.
Tuy đại bộ phận Tu Tiên giả không coi trọng nhưng cũng không có nghĩa là không có ai dùng. Nói thí dụ như giờ phút này, thần thức của hắn không thể tìm thấy hành tung Lâm Hiên thì xem bói lại dễ dàng phát huy tác dụng.
Nho bào tu sĩ vừa dứt lời lập tức giơ tay phải lên, chỉ thấy linh quang chợt lóe, trong lòng bàn tay hắn hiện ra một tấm thuẫn đen sì.
Không đúng, cũng không phải tấm thuẫn mà là một vật trông như xác rùa màu đen vậy, hoa văn phía trên cực kỳ cổ quái, cũng không biết là trời sinh hay do người khắc lên nữa.
Một tay nho bào tu sĩ nâng vật ấy, tay kia thì cao thấp bay múa, vẽ ra trong hư không những quỹ đạo kỳ dị, trong miệng không ngừng lẩm bẩm một loại chú ngữ huyền diệu mà cổ xưa.
Theo động tác của hắn, một tầng hắc mang từ mai rùa ào ào tuôn ra. Sau đó, một tiếng thanh minh nổi lên, tầng hắc mang kia chậm rãi tán đi, mặt ngoài mai rùa xuất hiện một đồ án đỏ thẫm.
Nho bào tu sĩ cúi đầu xuống, trên mặt rất nhanh đã lộ vẻ mừng rỡ. Thật không uổng phí công sức, lần này mình bói toán xem ra đã có kết quả.
Mặc dù làm theo chỉ dẫn này cũng có khả năng phạm sai lầm nhưng tỷ lệ chính xác vẫn tương đối lớn, huống chi lúc này, hắn căn bản không có lựa chọn nào khác, đương nhiên chỉ có cách làm theo chỉ dẫn mà thôi.
"Lâm tiểu tử, lần này ta sẽ không để cho ngươi chạy thoát đâu."
Hóa thân Thiên Nguyên Thánh Tổ nhe răng cười, sau đó thân hình hắn lóe lên, hóa thành một đám ma vân gào thét bay vút về phía bên trái.
Tuy nhiên thế sự biến ảo, phương hướng hắn bay đi không ngờ lại đúng là ngọn băng tuyết núi lửa, nơi Điền Tiểu Kiếm đang tìm kiếm Băng Viêm Thảo. Hay nói một cách khác, Điền Tiểu Kiếm quả thực xui xẻo vô cùng, tự dưng lại bị cuốn vào vòng nguy hiểm.
******
Cách xa nơi này không biết bao nhiêu vạn dặm, ở một chỗ sâu trong lòng đất, hơn mười tên cổ ma Động Huyền Kỳ tay cầm trận kỳ đang công kích mãnh liệt cấm chế trước mặt.
Song tầng ánh sáng màu lam này thật đúng là bất bình thường, tuy bọn chúng đã dùng pháp trận công kích trong thời gian khá dài nhưng nó chỉ hơi méo đi một chút, rất nhanh đã trở lại hình dáng ban đầu, hoàn toàn không có dấu hiệu sắp sụp đổ.
Sắc mặt Cưu diện lão giả có chút khó coi, xem ra suy đoán của mình đã có chút sai lầm, chỉ dựa vào Hỏa Diễm Thiên Ma trận xem ra rất khó có thể bài trừ cấm chế này.
"Sư đệ, chúng ta cũng nên xuất thủ thôi."
Lão giả vừa nói vừa hoa hai tay lên, hắc mang chớp động, một pháp trượng hình Khô Lâu xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó, một hỏa cầu cực lớn xen lẫn hồ quang điện từ từ hình thành giữa không trung.
Sư huynh đã động thủ thì trung niên cổ ma đương nhiên không đứng yên, chỉ thấy gã vỗ bên hông một cái, cũng đồng thời tế ra một bảo vật hình mũi nhọn.
Với tư cách cổ ma Phân Thần kỳ, thanh thế hai người ra tay tự nhiên không phải chuyện đùa, ngay lập tức, vầng sáng xanh thẫm đã bắt đầu lung lay, nghiêng trái ngã phải.