Rất nhanh tiếng phượng minh cực lớn vang lên, từ trong không gian hư vô có một con phượng hoàng màu đen bay ra ngoài.
Tuy khí tức yếu hơn Thiên Phượng chính thức nhiều, nhưng vẫn không tầm thường, đôi mắt con chim này xanh biếc, toàn thân lại có hỏa diễm màu đen bao phủ, chính giữa còn có điện quang lập lòe, vừa nhìn cảm thấy huyền bí tới cực điểm.
Phượng hoàng màu đen này vỗ cánh.
Hỏa diễm màu đen bốc cháy hừng hực, nhưng mà hình thể của nó đang thu nhỏ lại trong hỏa diễm.
Cuối cùng hóa thành một nữ tử trẻ tuổi mặc cung trang.
Đó chính là Tiêu Tiên Tử nói chuyện chanh chua lúc nãy, giờ phút này trên mặt nàng mang theo tức giận, trong đôi mắt chứa sát khí và nặng nề.
Chậm rãi nâng tay phải lên.
Làm cho người kỳ quái là, trong lòng bàn tay của nàng đang nắm không phải bảo vật gì, mà là một khối bùn đất.
Đúng vậy, chính là nửa khối, từ mặt cắt xem ra nó là một khối bị cắt thành hai nửa.
Đường đường đại năng yêu tộc Độ Kiếp sơ kỳ này theo lý thuyết có bảo vật gì chưa thấy qua, nhưng nàng nhìn nửa khối bùn đất trong tay lại toát vẻ mặt nóng bỏng.
Đáng tiếc chỉ đoạt được một nửa, nghĩ tới đây sắc mặt của nàng vô cùng âm lãnh.
Mà đúng lúc này có tiếng thét dài vang lên, một đạo kim quang óng ánh xuất hiện, đó là một thân ảnh bay ra khỏi hỗn độn.
Hào quang biến mất, không phải Thiên Nguyên Hầu còn có ai chứ?
Trong tay hắn cũng nắm nửa khối bùn đất, giờ phút này đang vui mừng cúi đầu xuống xem xét, dường như đây là bảo vật vô thượng.
Cảnh này lọt vào trong mắt nữ tử họ Tiêu, sắc mặt của nàng cực kỳ khó coi, hỏa diễm màu đen bùng phát.
- Chậm đã, Tiêu Tiên Tử, thực lực của ngươi không kém ta, đại chiến ở nơi này khó phân thắng bại, tuy máu Chân Linh vô cùng quý giá nhưng không nhiều, Tiên Tử liền chuẩn bị vì một chút thống khoái mà động thủ với bản hầu hay sao?
Thiên Nguyên Hầu đã sớm ngờ tới hành động của đối phương, cũng không ngẩng đầu lên mà nói một câu.
- Hừ, cũng không nhiều, máu Chân Linh dung nhập vào trong bùn đất, ngươi lại đoạt đi một nửa trong tay bổn cung.
Giọng nói nữ tử họ Tiêu âm trầm, dùng tính cách chanh chua của nàng, từ trước đến nay chỉ có nàng chiếm tiện nghi của người khác, chưa bao giờ ăn thiệt thòi như bây giờ.
Trong nội tâm vô cùng không cam lòng, nhưng vừa giao thủ thì nàng lại tăng thêm vài phần cố kỵ với Thiên Nguyên Hầu, lão gia hỏa này còn lợi hại hơn lúc trước mấy phần, bí thuật cũng không thể tưởng tượng nổi, tuy nàng có công phu ẩn giấu của mình nhưng phần thắng vẫn là năm năm.
Nếu như không có nắm chắc thủ thắng, tiếp tục động thủ với đối phương là hành động không khôn ngoan, nhưng nếu bắt tay giảng hòa thì nàng không cam lòng.
- Tiên tử nói sai rồi, máu Chân Linh này là vật vô chủ, tại sao lại nói nó là vật của ngươi chứ, ngươi ta đã cùng nhau phát hiện ra bảo vật, tự nhiên là gặp người có phần.
Thiên Nguyên Hầu cười nói.
- Cưỡng từ đoạt lý, nếu không có linh thú của bổn cung cảm ứng, ngươi có thể tìm được máu Chân Linh hay sao?
- Tốt, tiên tử, lúc này tranh giành cũng không có ý nghĩa, thực lực của chúng ta không kém nhau, nửa khối bùn đất này ngươi không đoạt lại được, nếu chỉ tranh đoạt thì không có ý nghĩa, chúng ta hợp tác.
- Hợp tác?
Nữ tử họ Tiêu ngạc nhiên.
- Đúng vậy, nếu nơi này có một khối bùn đất dung nhập máu Chân Linh thì chắc chắn có thể tìm được khối thứ hai, chúng ta chậm trẽ ở nơi này, không bằng tìm kiếm khu vực chung quanh đi, có lẽ còn có phát hiện, nếu như chúng ta trì hoãn thời gian, chúng ta đã có thể đi tới đây, những lão quái vật khác cũng sẽ tới đây đấy.
Thiên Nguyên Hầu có tính trước nói thêm một câu.
Nữ tử họ Tiêu trầm mặc, tuy bất mãn vừa mới bị hắn tính toán nhưng không thể không nói lão quái vật này nói có vài phần đạo lý, trên mặt nàng mang theo vài phần tham lam, nếu như đối phương nói đúng. Như vậy nơi này vẫn còn bùn đất dung nhập máu Chân Linh. Chắc chắn không cần vì chút lợi nhỏ này mà tranh đoạt vô vị.
Tạm thời không nói tới tính cách chanh chua của nàng, nhưng đã có đột phá Độ Kiếp kỳ thì không ai ngu ngốc cả, bọn họ biết phân nặng nhẹ, sẽ không làm chuyện ném dưa hấu nhặt hạt vừng.
- Tốt, ta và ngươi có thể tạm thời hợp tác, nếu như lát nữa có thu hoạch sẽ phân chia thế nào?
Nàng lạnh lùng nói một câu, trong đó ẩn chứa sát khí.
- Tiên tử không cần lo nhiều, nếu như hợp tác, trong chốc lát có phát hiện ra thứ gì cũng không phân là ai phát hiện, chúng ta sẽ chia đều.
Thiên Nguyên đã sớm suy nghĩ tới vấn đề này, hắn lập tức trả lời.
- Tốt.
Nàng cũng không có dị nghị.
Hiện tại thời gian không nhiều, hai người chỉ nói vài câu là đạt thành hiệp nghị. Nhưng mà lời này nói vô cùng tốt, nhưng nếu lát nữa thật sự phát hiện ra bảo vật khó lường, đồ ngốc mới chia đều.
Điểm này hai người không cần nói nhiều, ngầm hiểu là được.
Thiên tài địa bảo, người mạnh thì được, đây là thiết luật của Tu Tien Giới.
Nhưng cho dù thế nào ít nhất biểu hiện mặt ngoài đã đạt thành hợp tác, vì vậy hai người cũng không trì hoãn, bọn họ hóa thành hào quang bay vào trong không gian hỗn độn..
Sau đó sương mù màu xám bắt đầu quay cuồng. Thỉnh thoảng còn có âm thanh ầm ầm như sấm rền vang lên, hiển nhiên là hai đại năng một người một yêu đánh nhau, bọn họ thi triển bí thuật sở trường của mình sưu tầm bảo vật trong không gian hỗn độn.
Thời gian dần dần trôi qua.
Dần dần mặt trời đã xuống núi, khoảng cách hai người đạt thành hiệp nghị đã qua ba canh giờ.
Pháp tắc thiên địa trong phạm vi mấy trăm dặm quanh đây đã thai nghén khôi phục lần nữa, trạng thái hỗn độn biến mất, sương mù màu xám cũng biến mất không thấy tung tích.
Vèo...
Tiếng xé gió vang vọng, hai đạo hào quang bay trên bầu trời.
Hào quang thu liễm, Thiên Nguyên Hầu và nữ tử họ Tiêu xuất hêện.
Lúc đi vào nội tâm đầy hi vọng, vào lúc này sắc mặt hai đại năng vô cùng khó coi.
Nhất là nữ tử họ Tiêu có dung mạo thanh tú biến thành tối tăm phiền muộn như trời mưa.
Cũng khó trách nàng như thế.
Tốn nhiều thời gian và công sức như vậy nhưng lại làm không công.
Mặc cho ai vào lúc có thu hoạch trọng đại lại gặp phải trắc trở đều không vui chút nào.
- Không có khả năng, bùn đất dung nhập máu Chân Linh về tình về lý không có khả năng chỉ có một khố.
Đôi mắt Thiên Nguyên Hầu âm trầm, trên mặt của hắn cũng có chút phiền muộn.
- Hừ, bây giờ nói những chuyện này không dùng được đâu, chúng ta vừa mới tới thế nhưng khu vực này đã tồn tại một thời gian, chắc chắn sẽ không còn máu Chân Linh nào nữa đâu.
- Đúng vậy, chắc chắn không còn sót lại cái gì, xem ra chỉ có thể nói vận khí của chúng ta không tốt.
Sắc mặt Thiên Nguyên Hầu âm trầm, nhưng vẫn không giấu được vẻ phiền muộn.
- Thế nào, đạo hữu buông tha sao?
Nữ tử họ Tiêu không cam lòng.
- Không buông bỏ thì như thế nào, chẳng lẽ bản hầu còn có thể biến ra máu Chân Linh hay sao?
Thiên Nguyên Hầu tức giận, tâm tình hiển nhiên không tốt tới tận cùng, sau đó thân hình lóe lên, hắn bay lên xa giá:
- Phúc duyên chưa đủ, bản hầu không lời nào để nói, cáo từ.