Bách Luyện Thành Tiên

Chương 644: Q.7 - Chương 644: Lai lịch của Cửu Cung Tu Du Kiếm Trận




“Là ta, bốn trăm năm không gặp, tu vị của sư điệt đã tăng nhanh chóng, cách Ly Hợp trung kỳ chỉ còn một bước" Lâm Hiên mỉm cười nói.

"Sư thúc khen quá rồi, so với nhân vật kinh tài tuyệt diễm như người, đệ tử thật không đáng nhắc tới, phải chăng đám Cổ ma ở đây đã bị ngươi sát diệt?"

Thần thức Lưu Oánh đảo qua trên người Lâm Hiên, nhìn không ra sâu cạn thì trong lòng hoảng sợ. Cho dù Thiết Sí Ma Ly Hợp hậu kỳ còn chưa tới được cảnh giới này. Hơn bốn trăm năm không gặp, sư thúc đột nhiên xuất hiện ở đây, hơn nữa dường như người đã tiến vào Động Huyền Kỳ!

Chẳng qua đã có người chủ trì đại cục, Lưu Oánh tự nhiên là mười phần mừng rỡ.

"Đúng vậy, là ta đã diệt sát một số cổ ma" Lâm Hiên mỉm cười nói.

"Khởi bẩm sư thúc, sư tổ quả thực như chân tiên hạ phàm, chỉ một chiêu đã diệt sát hơn vạn cổ ma, liền cả đại thủ lĩnh yêu ma là Thiết Sí Ma cũng đã ngã xuống." Liễu Thanh Như ở một bên nhịn không được ngắt lời.

"Cái gì? Đây là thật sao" Lưu Oánh nghe được thì kinh ngạc rồi đại hỉ không thôi.

"Đương nhiên là thật sự." Lúc này Uông tiên tử cũng lên tiếng, Đừng nói hơn vạn cổ ma ở đây mà một màn phát sinh nơi Linh Lung Cốc đã khắc sâu ấn tượng trong nàng.

Nghe nàng kể lại, đám nữ tu hoảng sợ cùng vui mừng quá đỗi: "Thì ra nguy cơ nơi Bái Hiên Các đã được giải trừ. Sư thúc tới cứu viện bổn môn, đệ tử thay mặt bổn môn ở chỗ này đa tạ sư thúc."

Lưu Oánh cùng chúng nữ quỳ xuống.

"Được rồi, hiện nguy cơ của Doanh Châu đảo còn chưa hết, trước tiên chúng ta sát diệt hết những cổ ma rồi nói sau." Lâm Hiên phất tay đỡ các nàng dậy rồi nói.

"Chúng đệ tử cẩn tôn pháp chỉ. Sư thúc, hay là hai chúng ta đi trước một bước " Lưu Oánh có điểm vội vàng mở miệng.

Lâm Hiên khẽ gật đầu: "Ừm, bất quá hãy để Lâm mỗ mang sư điệt cho nhanh"

"Vậy làm phiền sư thúc." Lưu Oánh thi lễ rồi quay sang phân phó với chúng nữ: "Ta cùng sư thúc đi trước một bước, các ngươi trở về Thiên Nhai Hải Các sau"

***

Cùng lúc đó tại Thiên Nhai Hải Các, toàn bộ Doanh Châu đảo bị ma vụ vây quanh, xa xa nhìn lại mây đen áp đỉnh tới cả ngàn dặm, thanh thế của đại quân Cổ ma quả nhiên kinh người.

Nhưng sâu vào trong thì ma vụ nhạt đi rất nhiều, ngũ sắc linh quang liên tục chớp lóe lên, nhìn kỹ lại là những đạo kiếm khí lăng lệ ác liệt vô cùng.

Cửu Cung Tu Du Kiếm Trận đã hoàn toàn mở ra!

Những kiếm khí ào ào như mưa, từng đám ma thú ngã xuống nhưng chúng vẫn bất chấp xông lên phía trước.

Được ma thú yểm hộ, tu sĩ bị ma hóa cùng cổ ma cũng xông theo, lúc này tu sĩ Thiên Nhai Hải Các đành liều chết xông ra ngăn cản.

Nhất thời tiên kiếm tung hoành, ma bảo bay múa, Tu tiên giả dựa vào thiên thời địa lợi, cổ ma tắc thì ỷ vào người đông thế mạnh, hung hãn không sợ chết, Nhất thời, linh quang ngũ sắc cùng ma khí đan xoắn, trong thời gian ngắn song phương thật khó phân thắng bại.

So với Linh Lung Cốc thì phòng ngự nơi Doanh Châu đảo rõ ràng mạnh hơn mấy lần, có điều cổ ma ở đây lại vô cùng hung hãn.

Lúc này có hai tồn tại Ly Hợp sơ kỳ liều chết đi trước. Hai giả hỏa này tướng mạo hết sức kỳ lạ, một kẻ toàn thân là hỏa diễm hừng hực thiêu đốt.

Vừa tiếp cận liền có cảm giác nóng bức khó nhịn, là ma hỏa tạo thành từ hỏa ngục nơi Cổ Ma giới, gọi là Viêm Ma.

Tên còn lại là một người đá khổng lồ, là quái vật của Thạch Ma Tộc.

Công kích của hai Cổ Ma Ly Hơp sơ kỳ thanh thế không phải chuyện đùa, lực sát thương Cửu Cung Tu Du Kiếm trận chỉ có thể kiềm chế chúng một chút.

Chỉ thấy Viêm Ma vung vẩy hai tay, ma khí màu đỏ thẫm cuồn cuộn ra ngưng tụ thành đủ loại quái vật. Từ hùng sư mạnh mẽ, lão hổ, giao long, biên bức to hơn cả đầu người. Lại còn thêm vô số quái vật chưa từng thấy qua, đoán chừng Cổ Ma giới mới có.

Trong tiếng gào thét bén nhọn, cả đám như thủy triều cuốn tới các tu tiên giả chung quanh.

Thạch Ma cũng không yếu thế, thân hình của hắn vốn khổng lồ, thời khắc này dùng nắm đấm hung hăng nện vào ngực.

Cồng Cồng!

Thanh âm vang dội hơn tiếng trống, sau vô số thiên thạch từ trên bầu trời rơi xuống.

Lập tức tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, không ít tu sĩ bị đứt gân gãy xương.

Đám Cổ ma thấy vậy càng hung hãn không sợ chết xông lên. Chẳng qua linh quang chợt hiện. Tiếng xé gió truyền tới, vô số băng tiễn từ trong trận bắn ra.

Nhất thời yêu ma người ngã ngựa đổ, thế công cũng dừng lại. Song phương ăn một ít đau khổ, chiến cuộc lại lần nữa lâm vào giằng co. Bất luận là cổ ma hay tu tiên giả, đều không ngừng có kẻ ngã xuống.

Chiến đấu vô cùng thảm thiết. Cổ ma cấp thấp bị ngăn trở nhưng Viêm Ma cùng Thạch Ma Ly Hợp kỳ lại như vào chỗ không người.

Không có tồn tại cùng cấp nghênh địch. Theo thời gian, tình thế Thiên Nhai Hải Các trở nên bất lợi.

Rất nhanh, tầng sáng đủ mọi màu sắc hộ đảo đã bị xé mở ra một cái khe. Hai cổ ma Ly Hợp kỳ mang theo một đội thủ hạ nối đuôi nhau mà vào.

Đám tu sĩ kinh hãi, dốc sức liều mạng đổ tới ngăn chặn. Các cổ ma cũng điên cuồng tấn công về phương này.

Nhất thời lấy khe nứt làm trung tâm, trong phạm vi vài dặm thì thây ngã khắp nơi trên đất. Các loại pháp bảo bí thuật chất chồng cùng một chỗ. Chỉ cần bay vào phạm vi này, không quản cổ ma hay tu tiên giả lần lượt đều ngã xuống.

Bất quá so với cổ ma, lúc này tu sĩ Thiên Nhai Hải càng thêm hung hãn không sợ chết, bởi một khi hộ phái đại trận bị công phá thì Doanh Châu đảo rất có thể sẽ thất thủ.

Bọn họ không có đường lui, chiến đấu càng thêm hung mãnh. Cuối cùng trả giá tổn thất hơn cổ ma nhiều lần, rốt cục các trận pháp sư đã tu bổ lại được khe hở.

Có điều Viêm Ma cùng Thạch Ma đã nhân cơ hội lọt sâu vào trong. Một đường thuận lợi như vậy cũng khiến hai gia hỏa này bất ngờ.

Chúng lại càng không biết, lúc này tại một nơi thần bí trên Doanh Châu đảo, có chín nữ tử vẻ mặt ngưng trọng đang thương nghị, thủ tịch ở đây chính là ái đồ của Lưu Oánh, cung trang mỹ phụ gọi là Cảnh Thanh.

"Từ sư tỷ, chúng ta mạo hiểm để nhị ma vào sâu. Vạn nhất sát trận không tạo được hiệu quả như mong muốn, ngược lại biến khéo thành vụng " Một thiếu nữ vận trang phục như một sư cô lên tiếng.

"Sư tôn không có ở đây, rất khó ngăn trở hai cổ ma Ly Hợp kỳ, chi bằng dụ chúng xâm nhập vào sâu. Những cổ ma này vốn không biết, Cửu Cung Tu Du Kiếm trận chia làm hai tầng, nội trận có uy lực vượt xa mấy lần ngoại trận. Chúng ta dẫn dụ chúng vào nội trận, dù không thể diệt sát nhưng muốn vây khốn thì dư sức" Cung trang mỹ phụ kiên quyết nói. Địch mạnh ta yếu, nàng đành đi nước cờ hiểm.

Tuy vậy nàng cũng không biết, tính tuy đúng nhưng kỳ thật lại thừa, bởi lúc này Lâm Hiên cùng Lưu Oánh đã về tới.

Vừa hiện thân sau đại quân Cổ ma thì Lâm Hiên đã phất tay áo một cái. Linh quang lập lòe, chừng mấy ngàn thanh Thiết Vũ Phi Hoàng Đao bay ra.

Sau đó hai tay hắn múa may không thôi, liên tiếp kết mấy pháp ấn.

"Phân!"

Những phi đao mỏng như cánh ve lóe lên, sau đó một hóa thành bảy, tức thời hàng vạn phi đao bay lơ lửng quanh thân Lâm Hiên, nhìn như cả núi đao khiến người kinh tâm.

Lưu Oánh thấy thì không khỏi thất sắc, ngoài số lượng kinh người thì mỗi phi đao đều ẩn chứa lượng linh lực kinh người, vượt xa pháp bảo bình thường.

Lúc này đám cổ ma cũng nhận ra tình thế không ổn, chỉ là linh áp của Lâm Hiên phát ra từ hậu trận khiến toàn thân chúng phát run. Cho dù đại thủ lĩnh cũng kém xa không bằng, không ít cổ ma cấp cao định bỏ chạy nhưng đã muộn!

Chỉ thấy Lâm Hiên duỗi ra tay phải, hô một chữ trầm trọng như núi.

Trảm!

Lập tức tiếng xé gió truyền tới, những đao khí sắc nhọn kích bắn về bốn phía, vô số cổ ma còn chưa kịp kêu thảm đã bị gỡ bỏ thủ cấp. Chỉ một thoáng mà Lâm Hiên đã diệt sát cả mấy vạn cổ ma.

Sư thúc bưu hãn đến độ này thì vô pháp dùng ngôn ngữ miêu tả! Lưu Oánh đứng bên cạnh nhịn không được lấy tay che miệng.

Đại quân Ma tộc binh bại như núi đổ, ngắn ngủi chưa đến nửa tuần trà đã bị đánh tan tan tác. Ngã xuống mà không hiểu vì sao.

Về phần quần tu Thiên Nhai Hải Các thì càng thêm ngây người, ánh mắt đều tập trung trên người Lâm Hiên.

Lại qua một lát, rốt cục mới có người phát hiện Lưu Oánh, vội vàng quỳ xuống: "Bái kiến sư thúc."

Lưu Oánh hé mở môi son lộ nụ cười, thanh âm rõ ràng truyền vào trong tai mỗi tu sĩ: "Không cần bái ta, mau tới bái kiến Lâm sư tổ, sư tổ các ngươi vốn đã phi thăng Linh giới, lần này phá toái hư không trở lại Nhân giới, chỉ vì giải cứu Thiên Vân thập nhị châu khỏi ma kiếp”

"Cái gì, sư tổ?"

"Điều này sao có thể, không phải bổn môn không thu nam tử sao?"

"Linh giới tu tiên giả hàng lâm Nhân giới vì ma kiếp, thật hay giả?"

Đủ loại tiếng nghị luận truyền vào trong tai. Ngoại trừ đệ tử Thiên Nhai Hải Các thì nơi đây còn có một số tu sĩ hải ngoại tới nhờ che chở hoặc trợ chiến. Lúc này vẻ mặt của bọn họ càng thêm khiếp sợ.

"Sao, lời của bổn cung mà các ngươi còn không tin, sững sờ ở chỗ này làm gì, còn không mau bái kiến sư tổ!" Vẻ mặt Lưu Oánh trở nên âm trầm, ngữ khí cũng mang phần tức giận.

"Đúng là sư tổ, ta đã thấy qua chân dung người ở từ đường tổ sư" Lúc này một nữ tu Nguyên Anh đã nhận ra Lâm Hiên.

"Đúng vậy, hơn bốn trăm năm trước, người tuy là nam tử những đã gia nhập bổn môn, còn đảm nhiệm chức vụ thái thượng trưởng lão."

Lúc này đám nữ tu vừa mừng vừa sợ, vội bay với làm đại lễ với Lâm Hiên, về phần những tu tiên giả liên minh tuy còn tỉnh tỉnh mê mê nhưng cũng nhao nhao dập đầu hành lễ.

"Được rồi, không cần đa lễ"

Lời của Lâm Hiên còn chưa dứt đã thấy một đạo kinh hồng bay tới, hào quang thu liễm lộ ra một tử y thiếu nữ.

"Thanh nhi, có chuyện gì?"

"Khởi bẩm sư thúc, đại chiến còn chưa kết thúc. Viêm Ma cùng Thạch Ma đã bị Cảnh Thanh sư tỷ dẫn dụ vào tổng đà, nói là muốn lợi dụng nội trận đối phó chúng" Thiếu nữ có điểm lo lắng nói.

"Cái gì?" Lưu Oánh nghe thì biến sắc. Nội trận uy lực rất mạnh nhưng tu sĩ Nguyên Anh kỳ muốn khống chế quá mức miễn cưỡng: "Mau đến đó"

Lưu Oánh không dám chậm trễ, thi lễ Lâm Hiên một cái liền bay đi đầu. Thân hình hắn chớp lên theo sát đằng sau.

Mà thời khắc này tại Cửu Kiếm Các, nơi cấm địa trọng yếu nhất của Thiên Nhai Hải Các, chiến đấu vẫn đang hết sức kịch liệt.

Đem dẫn dụ hai cổ ma Ly Hợp kỳ vào đây là muốn bắt ba ba trong hũ, nào ngờ thông minh quá lại bị thông minh hại. Tầng thứ hai của Cửu Cung Tu Du Kiếm trận uy lực phi thường nhưng tu sĩ Nguyên Anh còn chưa đủ thực lực thao túng.

Đáng giận!

Trên mặt Từ Cảnh Thanh đầy vẻ hối hận, dù cấm chế trợ giúp nhưng đám nữ tu Nguyên Anh ở đây cũng không cách nào vây khốn được nhị ma. Ngược lại tình thế của bọn họ đang vô cùng nguy hiểm.

Hơn nữa đây chính là nhãn trận của Cửu Cung Tu Du Kiếm trận nên không thể rời đi. Nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng. Đành phải ở chỗ này đau khổ chèo chống.

"A!"

Lại một tiếng kêu thảm truyền tới. Chỉ thấy cách không xa, nơi bả vai Mã sư muội máu chảy như suối. Một cánh tay đã bị trảm xuống, tới bây giờ đám nữ tu chưa có ai ngã xuống nhưng đều đã mang thương tích.

"Không thể tiếp tục như vậy" Từ Cảnh Thanh gia tăng thế công, đồng thời lặng yên phát ra một đạo truyền âm phù.

Chẳng qua trên mặt Thạch Ma lộ tia cười lạnh, ma khí dũng mãnh tỏa ra từ cánh tay ngăn trở đại bộ phận công kích của đối phương, một phần nhỏ thì hóa thành một đại thủ màu đen. Lóe lên một cái đã chộp được đạo hỏa quang nọ trong tay.

"Muốn gọi viện trợ sao?" Thạch Ma nhếch miệng cười, tay phải nâng lên đánh qua ngực Từ Cảnh Thanh một quyền.

Chỉ thấy ma quang màu đỏ thẫm lóe lên. Từ Cảnh Thanh thất sắc, tế ra một dải lụa lập lòe linh quang, nó cuộn một cái liền hóa thành một tấm thuẫn bài chắn trước người nàng.

Các nữ tu cũng liền viện thủ, trong trận pháp liền phát ra những đạo kiếm khí kích bắn về Thạch Ma. Tuy đã giảm tới ba thành uy lực nhưng chỉ nghe "Bành” một tiếng, thuẫn bài ngăn cản không nổi bị đánh tan tác.

Từ Cảnh Thanh phun ra một ngụm máu tươi nhưng trong mắt lóe lên huyết quang, hết thảy đều là nàng sai, vô luận ra sao cũng không thể để Cửu Kiếm Các rơi vào tay cổ ma.

Chỉ thấy nàng hai tay nâng lên múa may như hồ điệp xuyên hoa, nguyên một đám pháp ấn thần bí hiển hiện, nàng đã tính đến nước thi triển Thiên Hồn Truyền Âm Phù. Đương nhiên còn phải thi triển bí thuật liều mạng với cổ ma trước.

"Cảnh Thanh, dừng tay!"

Chẳng qua ở thời khắc mấu chốt này, một tiếng kêu khẽ truyền đến khiến cung trang mỹ phụ nước mắt tràn mi, sư tôn đã kịp trở về!

Mừng rỡ không thôi, nàng vội thu chiêu. Không ngờ thanh quang lóe lên thì một thanh y nam tử còn tới trước một bước.

Chỉ thấy thanh niên nâng tay phải lên bắn ra hai đạo kiếm khí mờ ảo. Sau đó tiếng bạo liệt truyền ra, hai gã cổ ma vừa mới còn ngang ngược mà lúc này không chịu nổi một đòn. Ma khí hộ thể bị đánh tan, mặc cho kiếm khí lấy đi thủ cấp.

"Hả.." Đám nữ tu ở đấy thấy thì sợ ngây người, quên cả ăn mừng chiến thắng.

"Thần thông của sư thúc thật là quỷ thần khó lường" Nghe Lưu Oánh tán thưởng chúng nữ mới phục hồi tinh thần. Lưu Oánh liền giới thiệu sơ lược về Lâm Hiên, các nàng nghe thì lộ vẻ vui mừng quá đỗi, vội làm đại lễ tham bái.

Lâm Hiên nhìn thoáng qua thiếu nữ mặt trắng như tờ giấy trước người. Chính là nữ tử đã bị cổ ma trảm hạ một cánh tay. Cánh tay kia đã bị ma khí ăn mòn, không thể dùng nối lại. Tuy đoạn một cánh tay không ảnh hưởng gì đến thực lực tu tiên giả, nhưng với nữ tử thiên sinh coi trọng ngoại hình thì việc này cũng rất bi thương.

Lâm Hiên liền tế ra một cái bình ngọc, đổ ra một viên đan dược.

"Dùng Đoạn Chi Trọng Tục Đan này, nhanh thì sáu tuần trăng mà chậm thì một năm, tay trái lần nữa sẽ mọc lại”

"Đa tạ sư tổ"Trên mặt thiếu nữ họ Mã lộ vẻ mừng như điên, vội vàng dập đầu với Lâm Hiên.

"Được rồi, đứng dậy đi"

Nửa canh giờ sau, Lâm Hiên đã tới Thủy Thiên Điện. Ngoài Lưu Oánh đứng ở bên cạnh còn có mấy chục nữ tu quyền cao chức trọng nhất Thiên Nhai Hải Các. Lý Chi Lan chưa có tư cách tới nơi này, bất quá do có quen Lâm Hiên nên được phá lệ cho vào.

"Đa tạ sư thúc xuất thủ tương trợ, nếu không nguy cơ nơi Doanh Châu đảo không biết khi nào có thể giải trừ. Thậm chí cơ nghiệp bổn môn còn bị hủy trong tay chúng ta"

"Đa tạ sư tổ"

Đám nữ tu Nguyên Anh dịu dàng quì xuống.

"Người một nhà cần gì nói hai lời. Các ngươi đã gọi ta một tiếng sư tổ, Lâm mỗ há có thể thấy chết không cứu. Chẳng qua ma kiếp lần này thật có điểm quỷ dị. Không rõ tại sao Cổ ma lại lãng phí khí lực xâm nhập Nhân giới làm gì?"

Lâm Hiên có điểm kinh ngạc, hắn đã thi triển Sưu Hồn Thuật với những Cổ ma Ly Hợp nhưng đại bộ phận trí nhớ của chúng bị phong ấn.

Sưu hồn thuật không có nửa điểm hiệu quả nhưng có thể khẳng định. Việc mở ra thông đạo giữa hai giới có liên quan đến Chân Ma thuỷ tổ, trí nhớ của đám cổ ma Ly Hợp này tám chín phần là bị đối phương phong ấn.

Thực lực Chân Ma thuỷ tổ có thể so với Tán tiên. Ngay cả tại Linh giới, vật phẩm có thể lọt vào mắt đối phương chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bọn họ chiếm lĩnh Nhân giới nhằm mục đích gì?

Lâm Hiên có hỏi thêm nhưng câu trả lời của Lưu Oánh đã khiến hắn thất vọng:

"Thực xin lỗi, sư thúc, ta cũng không hiểu, đối phương vừa hàng lâm thì trắng trợn đuổi giết tu tiên giả, thậm chí cũng không buông tha phàm nhân. Nói rõ là muốn chiếm lĩnh Nhân giới nhưng không hiểu để làm gì”

Chẳng qua trầm ngâm một lát, Lưu Oánh lại lên tiếng:

“Văn Nhi, ngươi phụ trách liên lạc cùng đồng đạo các châu khác, gần đây có tin tức gì không, nhanh nói cho sư thúc."

"Vâng." Một nữ tử cao dong dỏng từ trong đám người ra, khẽ chào Lâm Hiên: "Khởi bẩm sư tổ, cổ ma chiếm lĩnh các nơi như đang tìm kiếm cái gì đó, càng thêm cổ quái là chúng đánh chiếm đầu tiên U Châu, sau đó không ngừng tăng cường nhân thủ đến nơi đó"

"U Châu?"

Lâm Hiên nghe đến đây thì trong lòng nhảy dựng. U Châu có bảo vật gì mà ngay cả Chân Ma Thuỷ tổ cũng thèm muốn? Chẳng lẽ là vật nghịch thiên như Lam Sắc Tinh Hải?

Ý niệm chuyển qua, Lâm Hiên chậm rãi mở miệng:"Đại quân Ma tộc nơi Doanh Châu đảo đã bị tiêu diệt còn rất nhiều sự tình, các ngươi tạm thời xuống, ta có một việc cần thương nghị cùng Lưu sư điệt."

"Vâng!" Chúng nữ tu nghe xong liền thi lễ rồi nối đuôi lui ra.

"Sư thúc, có chuyện gì xin người phân phó." Lưu Oánh cung kính mở miệng.

"Về lai lịch Cửu Cung Tu Du Kiếm trận, ngươi biết được đến đâu?"

"Cửu Cung Tu Du Kiếm trận?" Lưu Oánh nhíu đôi mi thanh tú, tuy khó hiểu nhưng nàng vẫn trung thực trả lời.

"Trận này là do tổ sư đời thứ mười chín, Thiên Lam Tiên Tử thiết lập ra.”

"Thiên Lam Tiên Tử, tiền bối này tinh thông trận pháp chi thuật?" Thần sắc Lâm Hiên khẽ động.

"Đệ tử cũng không rõ lắm, có điều ở từ đường tổ sư có lưu lại ngọc giản tùy bút của Thiên Lam tổ sư, có lẽ trong đó sẽ nói rõ"

Lưu Oánh phất tay tế ra một đạo hỏa quang, rất nhanh cung trang mỹ phụ Từ Cảnh Thanh đã đi vào.

"Tham kiến sư tôn, tham kiến sư tổ."

"Ừm. Cảnh Thanh. Ngươi đưa Lâm sư thúc đến từ đường tổ sư, bất luận sư thúc có phân phó gì nhất định phải tận lực thỏa mãn."

"Vâng" Từ Cảnh Thanh sụp mi thuận mắt đáp ứng.

Lâm Hiên cùng nàng tới một tòa lầu các ba tầng dựng bằng linh mộc. Một thiếu nữ có khuôn mặt bầu bĩnh từ bên trong chạy ra.

"Tham kiến sư thúc"

Từ Cảnh Thanh lộ vẻ nghiêm túc: "Sở sư điệt, đây Lâm tổ sư của bổn môn, người đã từ Linh giới phá toái hư không trở về xử lý ma kiếp, ngươi nhất định phải hầu hạ chu đáo. Nếu không thái thượng trưởng lão sẽ nặng nề giáng tội nề, biết chưa?"

Nữ tu có khuôn mặt bầu bĩnh thất sắc. Vội quỳ xuống hành lễ nhưng ánh mắt lại lặng lẽ đảo qua dung mạo Lâm Hiên.

Giống hệt trong bức họa a!

Sau khi Từ Cẩm Thanh rời đi, Lâm Hiên lạnh nhạt mở miệng "Dẫn đường phía trước."

"Vâng, sư tổ."

Từ đường là một đại điện rất lớn. Mỗi đời tổ sư Thiên Nhai Hải Các đều có một thần đường cung phụng nơi đây, có thể hưởng thụ sùng kính cùng hương khói.

Lâm Hiên theo thiếu nữ vào một căn phòng xa hoa. Đi vào thì hắn ngẩn ngơ rồi dở khóc dở cười.

Không ngờ căn phòng này là để cung phụng chính bản thân hắn a!

Chỉ thấy trên linh vị thần kim có ghi: Thiên Nhai Hải Các, thái thượng trưởng lão hai ngàn ba trăm bảy mươi chín, Lâm Hiên.

Đằng sau có treo một bức thủy mặc họa dung mạo của hắn, trông sống động vô cùng.

"Sao ngươi dẫn ta tới đây?”

"Không phải sao, sư tổ thứ tội" Thiếu nữ thất sắc: "Vừa rồi người không có nói muốn đi nơi nào, nên đệ tử cho rằng… ”

Lâm Hiên nghe xong ngẩn người, lát sau thì mỉm cười: "Ừm, là ta sơ suất. Ta tới là muốn tế bái linh vị của Thiên Lam Tiên Tử một phen."

"Thiên Lam tiên tử? Tổ sư đời thứ mười chín!" Thiếu nữ nghiêng đầu, nghĩ ngợi một lát rồi nhớ ra, liền dẫn Lâm Hiên lên tầng thứ ba.

"Sư tổ, là trong này"

Lâm Hiên khẽ gật đầu rồi tự đi vào. Bên trong bố trí tao nhã không giống nơi cung phụng linh vị. Ngang tầm mắt có một bài vị ghi rõ danh tự, chính là của Thiên Lam tiên tử.

Ánh mắt Lâm Hiên nhìn qua bức họa thủy mặc, là một nữ tử toàn thân bạch y trắng như tuyết, bộ dáng tầm hai bảy hai tám.

Trên điện thờ có bày một ngọc giản, hắn tiến lên cầm lấy rồi đem thần thức chìm vào.

Xem xét mấy canh giờ, đột nhiên Lâm Hiên nhíu mày, vẻ mặt chăm chú.

"Quả nhiên là như thế."

Hắn tới nơi này không phải chỉ để bái tế mà là có mục đích khác.

Thời điểm ở tại Nhân giới trước khi phia thăng, Lâm Hiên chỉ cảm thấy uy lực của Cửu Cung Tu Du Kiếm trận không gì sánh kịp nhưng cũng không tiện đi tìm hiểu.

Chẳng qua tại Đông Hải Linh giới thì hắn đã phát hiện ra di tích của Mặc Nguyệt Tộc. Nhờ vậy mà thu được Mặc Nguyệt Thiên Vu Quyết tinh thâm bác đại, bên trong lại có Cửu Cung Tu Du Kiếm trận huyền diệu vô cùng của Thiên Nhai Hải Các.

Vậy rốt cuộc Thiên Nhai Hải Các cùng Mặc Nguyệt Tộc có quan hệ như thế nào?

Xem những lời của Thiên Lam tiên tử để lại. Sự tình khi trước thì không nói. Chỉ là khi nàng tiến giai Ly Hợp không bao lâu thì liền tới Thiên Châu lịch lãm.

Sau đó nàng xảo hợp cứu được một Vu sư Mặc Nguyệt Tộc, lại ở tại bộ lạc Mặc Nguyệt Tộc trao đổi tu luyện tâm đắc một thời gian.

Như vậy đã rõ Cửu Cung Tu Du Kiếm trận có quan hệ đến Mặc Nguyệt Tộc. Tuy Thiên Lam Tiên Tử không nói rõ làm sao có được đại trận này nhưng đã ghi rõ ràng lại vị trí của bộ lạc Mặc Nguyệt Tộc tại Thiên châu.

Hiện Mặc Nguyệt Thiên Vu Quyết trong tay Lâm Hiên mới chỉ có hai phần đầu. Lần này xảo hợp trở về Nhân giới. Thế sự đổi dời nhưng biết đâu nơi đó còn lưu lại di tích hay manh mới gì, Lâm Hiên quyết định sẽ đi Thiên Châu một lần.

***

Buổi sáng trong điện Thủy Thiên. Lâm Hiên khoanh chân mà ngồi, phía dưới có chín nữ tử thần sắc chuyên chú, đang lắng nghe hắn giảng giải những tâm đắc khi tu luyện.

Trong chín người, ngoài Lưu Oánh là tồn tại Ly Hợp. Tám người cũng đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ. So với hơn bốn trăm năm trước thì thực lực Thiên Nhai Hải Các tựa hồ cường đại gấp đôi.

"Sư thúc, người nói lúc tu luyện gặp phải tâm ma… "

Thắc mắc của Lưu Oánh còn chưa dứt, đột nhiên có một đạo độn quang màu đen không chút dấu từ bên ngoài đại điện kích bắn vào. Nàng thất sắc, ngọc thủ phất một cái thì một thanh phi đao tuyết trắng bắn ra.

Chẳng qua độn quang màu đen lại xem như không thấy, không thấy có động tác nhưng phi đao ngoài kích tới liền bị bay ngược ra.

Lưu Oánh chấn động mà chúng nữ càng biến sắc, thoáng một cái thì toàn bộ đứng lên.

"Đều ngồi xuống đi, không cần lo lắng." Lâm Hiên khẽ nhíu mày mở miệng. Chúng nữ liền ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lúc này độn quang đã kích bắn đến bên cạnh Lâm Hiên, hắc quang tản đi lộ ra một Nguyên Anh đen kịt cao cỡ một tấc, ngũ quan mặt mày giống hệt Lâm Hiên.

Thấy cảnh này thì chúng nữ nhẹ nhàng thở ra. Các nàng cũng đã nghe nói chuyện Lâm Hiên phái đệ nhị Nguyên Anh đi cứu viện Tùng Phong thư viện.

Chỉ thấy linh quang hiện lên, đệ nhị Nguyên Anh liền nhập vào đỉnh đầu Lâm Hiên. Hắn nhắm mắt, qua một tuần trà thì thở phào một cái.

"Sư thúc, nguy cơ Tùng Phong thư viện đã được giải trừ?"

Trên mặt Lâm Hiên lộ phần vui vẻ: "Ừm, các ngươi yên tâm, đệ nhị Nguyên Anh của Lâm mỗ may mắn không nhục mệnh, Đại quân ma tộc vây công Tùng Phong thư viện đã bị diệt"

Trên mặt chúng nữ không khỏi mừng rỡ, cổ ma vốn là kẻ thù chung của toàn bộ tu sĩ Thiên Vân thập nhị châu. Bớt một tên thì đỡ một chút gánh nặng chung.

Giảng giải thêm một lát, Lâm Hiên đột nhiên đứng lên:"Nguy cơ nơi Doanh Châu đảo đã giải trừ, đệ nhị Nguyên Anh cũng đã trở về, Lâm mỗ phải đi."

Lời này còn chưa dứt thì chúng nữ thất sắc: "Sư thúc muốn đi rồi sao, người chỉ mới ở lại một thời gian ngắn!"

"Lâm mỗ đã hẹn Doanh nhi, hiện cần trở về Linh Lung Cốc"

Nghe hắn nói như vậy, Lưu Oánh đương nhiên hiểu được nặng nhẹ, thở dài rồi thi lễ một cái: "Nếu là như thế, đệ tử ở chỗ này kính tiễn sư thúc, không hiểu người còn gì phân phó, toàn bộ đệ tử Thiên Nhai Hải Các sẽ dốc hết tâm lực"

"Phân phó? Hiện bây giờ còn chưa, bất quá các ngươi yên tâm, Lâm mỗ vẫn còn để tâm đến ma kiếp nơi Thiên Vân thập nhị châu, đến lúc dùng nhân thủ của Thiên Nhai Hải Các thì chúng ta sẽ lần nữa gặp mặt"

"Vâng." Nghe hắn nói như vậy, chúng nữ tự nhiên đại hỉ: "Đại ân của người không lời kể xiết. Nếu sư thúc có phân phó, Thiên Nhai Hải Các nhất định xông pha khói lửa, đến chết không từ."

Lưu Oánh kiên quyết lên tiếng, mấy nữ tử cũng dạ ran thể hiện thái độ.

Lâm Hiên thấy thì gật đầu vừa lòng: "Các ngươi cũng bảo trọng" Lời còn chưa dứt thì toàn thân đã nổi thanh quang bay vút đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.