Bách Luyện Thành Tiên

Chương 643: Q.7 - Chương 643: Tự chui vào rọ




Doanh Châu đảo, Tổng đà Thiên Nhai Hải Các.

Trong điện Thủy Thiên tề tụ mấy chục nữ tu mỹ mạo có tu vị rất cao.

Ngồi ở chủ vị là một nữ tử chừng hai bảy hai tám, nửa mặt bên trái có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành nhưng nửa bên phải thì làn da nhăn nheo xấu xí vô cùng.

Đây chính là Lưu Oánh, là tu sĩ Ly Hợp duy nhất của Thiên Nhai Hải Các.

"Tình hình hiện tại ra sao?" Lúc này Lưu Oánh chậm rãi mở miệng, thanh âm trong trẻo nghe rất êm tai.

"Khởi bẩm sư thúc, đại quân cổ ma vây công chúng ta đã một tuần trăng khiến đệ tử bổn môn tổn thất thảm trọng, tuy có bổ sung tu sĩ đến từ bên ngoài nhưng không đủ"

Một tử y nữ tu rời ghế thi lễ với Lưu Oánh. Nàng khẽ gật đầu, không tỏ vẻ gì mà quay sang một hướng khác: "Cảnh Thanh, tình huống bên kia ra sao?"

Lại một cung trang mỹ phụ rời ghế, thi lễ rồi mở miệng sầu lo: "Khởi bẩm sư tôn, lượng cực phẩm tinh thạch cùng yêu đan duy trì Cửu Cung Tu Du Kiếm trận đã hao tổn tới tám phần, chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu"

Hiện cổ ma đang bao vây Doanh Châu đảo tầng tầng lớp lớp, Thiên Nhai Hải Các đã đến thời khắc sinh tử tồn vong. Hy vọng lớn nhất của đại phái này chính là Cửu Cung Tu Du Kiếm Trận.

Chẳng qua đại trận đã mở ra khi Doanh Châu đảo đối địch Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc mấy trăm năm về trước. Muốn sử dụng lần nữa thì cần tụ tập thiên địa nguyên khí trong thời gian rất dài, tính phải cả hàng chục vạn năm.

Kỳ thực các tiền bối tổ sư đã nghĩ qua và khắc phục nhược điểm này. Cửu Cung Tu Du Kiếm trận có thể mở ra lần nữa. Có điều phải tiêu hao không biết bao nhiêu tinh thạch để thay thế cho thiên địa nguyên khí tụ tập được.

Thiên Nhai Hải Các tích lũy cả trăm vạn năm, tự nhiên không thiếu tinh thạch. Bất quá ở một số vị trí trọng yếu của trận cần phải dùng đến cực phẩm tinh thạch hoặc là yêu đan ngoài Hóa Hình kỳ.

Hai loại vật phẩm này vốn rất trân hiếm ở Nhân giới. Thiên Nhai Hải Các tuy là thế lực lớn số một số hai Thiên Vân thập nhị châu nhưng cũng phải không nhiều. Ngoại trừ số lượng bổn môn tích lũy bao năm qua thì tu tiên giả cấp cao trong môn cũng bị động viên giao ra.

Một khi tổng đà bị phá, Cổ ma không tha dù là chó gà, tu sĩ Thiên Nhai Hải Các đương nhiên sẽ không che giấu, đem ra gom góp cuối cùng mới miễn cưỡng đầy đủ. Có điều hiện tại không đã không còn bao nhiêu.

"Chiếu theo tình thế hiện tại, đại trận còn chống bao lâu?" Thần sắc Lưu Oánh khẽ động hỏi một câu.

"Ba ngày." Cung trang mỹ phụ thở dài, trên mặt lộ vẻ lo lắng khó dấu.

Lời này vừa ra khiến vẻ mặt các nữ tu đang ngồi đều biến đổi. Nhất thời, tiếng nghị luận nhao nhao truyền tới, chúng nữ đứng ngồi không yên.

"Vội cái gì, binh tới thì tướng đỡ. Bổn cung đã sớm ngờ tới hao tổn về cực phẩm tinh thạch cùng Hóa Hình yêu đan. Ta đã cho người ra ngoài thu thập, trao đổi cùng Tùng Phong thư viện, Bái Hiên Các cùng các môn phái khác từ mấy tuần trăng trước, hiện tại bọn họ sắp trở về." Thanh âm truyền trong trẻo của Lưu Oánh truyền ra khiến chúng tu ồ lên vui mừng.

"Thì ra sư tôn sớm đã có chuẩn bị” Cung trang mỹ phụ nghe xong thì đại hỉ, những tu tiên giả khác cũng an tĩnh trở lại. Tầm nhìn của sư thức quả nhiên xa rộng hơn các nàng rất nhiều. Đương nhiên, chuyện này trọng đại vô cùng nên đã được giữ bí mật.

Sau đó các nữ tu phụ trách sự vụ khác cũng tiến lên, bẩm báo tình hình với Lưu Oánh.

Lại qua thời gian chừng một tuần trà thì có một đạo Hỏa Long từ bên ngoài bay vào. Bành một tiếng nổ bung rồi thành một hỏa cầu cỡ nắm tay.

Bên trong hỏa cầu có một hư ảnh cao gần tấc, có điều đây không phải Nguyên Anh mà chỉ là tàn hồn.

"Lục sư tỷ" Lập tức có nữ tu nhận ra lai lịch hư ảnh, trên mặt liền lộ vẻ bi thiết.

Truyền âm phù nọ chính là độc môn bí thuật của Thiên Nhai Hải Các, có tên là Thiên Hồn Truyền Âm Phù. Tu tiên giả muốn thi triển nó phải dùng hồn phách làm dẫn. Không chỉ tốc độ cực nhanh mà vô cùng an toàn, đối phương dù có cảnh giới hơn nhiều lần cũng không thể nào chặn đường.

Nhưng không phải vạn bất đắc dĩ, không ai lại dùng bí thuật này. Bởi phải dùng tánh mạng để trả giá.

Lúc này Lưu Oánh cũng biến sắc đứng lên. Đây chính là Lục Lăng Sương, một trong thập đại đệ tử do nàng phái ra đi thu thập cực phẩm tinh thạch cùng Hóa Hình yêu đan.

Bàn tay ngọc của nàng khẽ nâng lên. Linh quang lập lòe thì hỏa cầu lập tức rơi vào lòng bàn tay.

"Sư thúc, nhanh nghĩ cách cứu viện, chúng đệ tử phụng mệnh thu thập bảo vật tinh thạch, lúc trở lại Thiên Lam Đảo bị Cổ ma ngăn chặn. Đầu lĩnh tuy không có Ly Hợp nhưng phần đông đều là tồn tại Nguyên Anh. Đám sư tỷ muội sắp chống đỡ không nổi, bản thân đệ tử bị trọng thương, bất đắc dĩ đành thi triển Thiên Hồn Truyền Âm Phù "

Thanh âm bập bẹ của Hư ảnh truyền tới, mặt mũi tràn đầy bi ai. Lời còn chưa dứt thì linh quang càng ảm đạm, cuối cùng hóa thành hư vô.

Lưu Oánh thở dài. Hẳn là lúc trở lại, nha đầu kia đã bị chặn đường quá nhiều, liều chết dùng hết sạch hồn lực còn sót lại.

Thiên Lam đảo chính là một trong những cứ điểm bí mật của Thiên Nhai Hải Các. Ở đó có một tòa Truyền Tống Trận đơn hướng. Tu sĩ có thể từ Thiên Lam đảo trở lại Doanh Châu nhưng không thể truyền tống theo chiều ngược lại.

Cứ điểm bí mật như vậy đã bạo lộ. Cổ ma chắc chắn thiết hạ mai phục, có thể thấy những đệ tử kia hiện đang bất ổn đến tình trạng nào.

"Cảnh Thanh, ngươi truyền lệnh xuống, mau phá hủy điểm Truyền Tống Trận liên thông với Thiên Lam đảo. tránh để cho đám cổ ma mượn cơ hội lẻn vào trong Doanh Châu chúng ta" Không hổ là nhất môn chi chủ, nguy nhưng bất loạn. Lưu Oánh trầm ngâm một lát rồi mở miệng phân phó.

"Vâng, để đệ tử phái người lập tức đi làm" Cung trang mỹ phụ cung kính nói.

"Về phần các ngươi…" Lưu Oánh nói đến đây thì nghiêm nghị nhìn các nữ tu trong điện:

"Thủ vững vị trí cùng giữ tốt chức trách của mình. Đặc biệt là thời khắc bổn cung không trong tông môn. tuyệt không để đám cổ ma nhân cơ hội, nhất định phải bảo vệ tốt tổng đà"

"Vâng. Nhưng sư tôn.. người muốn ra ngoài " Chúng nữ đồng thanh nhận mệnh, có điều cung trang mỹ phụ hoảng loạn lên tiếng.

"Nếu để tinh thạch yêu đan rơi vào trong tay cổ ma, Cửu Cung Tu Du Kiếm trận không duy trì được nữa. Hậu quả là cái gì thì tất cả mọi người đã rõ ràng" Lưu Oánh bất đắc dĩ thở nhẹ.

"Đồ nhi hiểu, nhưng rất có thể đây là một bẫy rập do cổ ma thiết hạ, dẫn dụ sư tôn ra ngoài. Vạn nhất có một Ly Hợp kỳ cổ ma mai phục?" Cung trang mỹ phụ lo lắng nói.

"Được rồi, vi sư đã cân nhắc lợi hại, cho dù nguy hiểm cỡ mấy cũng phải đi." Lưu Oánh vung tay lên, lạnh lùng nói.

"Vâng, nếu sư tôn nhất định phải đi, vậy có nên mang theo một vài sư tỷ sư muội có thực lực chăng?" Cung trang mỹ phụ lại đưa ra đề nghị.

"Không cần, nhiều người càng khiến cổ ma chú ý. Mình ta hành sự còn thuận tiện hơn." Lưu Oánh cũng hiểu được ý tốt của đồ nhi, ngữ khí trở nên hòa hoãn: "Ngược lại, khi bổn cung đi thì áp lực nơi tổng đà càng thêm trầm trọng, các ngươi nhất định phải bảo vệ tốt."

"Sư thúc xin yên tâm, chúng ta cung lĩnh pháp chỉ, tuyệt không dám mảy may coi thường." Đám nữ tu trong điện cùng quỳ sát trên mặt đất, trên mặt lộ vẻ vô cùng ngưng trọng cùng kiên quyết.

"Ừm" Lưu Oánh gật nhẹ đầu. Cứu người như cứu hỏa, toàn thân nổi thanh quang bay ra ngoài.

Rất nhanh nàng đã biến mất tại phía chân trời xa. Nữ tu trong đại điện cũng tốp năm tốp ba rời khỏi nơi này.

Nói bên kia.

Qua Nhập Hải Thành, Lâm Hiên một đường hướng đến Doanh Châu đảo. Bởi lo lắng mà hắn mang theo nữ tử kia độn quang vô cùng mau lẹ. Trong độn quang, Uông tiên tử cũng đầy vẻ lo lắng về tình hình tổng đà.

Đột nhiên Lâm Hiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phía bên trái.

"Sư tổ, làm sao vậy?" Cung trang nữ tử ngẩn ngơ.

"Phía trước chừng vạn dặm, thiên địa nguyên khí hỗn loạn cùng ma khí trùng thiên, có tu sĩ đang xung đột cùng cổ ma, quy mô tương đối lớn. Hơn nữa khí tức tương đối quen thuộc, chúng ta tới đó xem thử…" Lâm Hiên chậm rãi nói nhưng toàn thân chợt hiện thanh quang, cuốn lấy nữ tử rồi lóe lên bay đi.

Rất nhanh những tiếng ầm ầm bạo liệt truyền tới. Linh quang chợt hiện, ma khí trùng thiên, chỉ thấy hàng nghìn ma tộc đang vây công một tu tiên giả đám thuần sắc nữ tử.

Chính là những nữ đệ tử của Thiên Nhai Hải Các. Tuy có tới bảy nữ tu Nguyên Anh nhưng thực lực bọn họ không đáng nhắc so với đám ma tướng.

Giờ khắc này bọn họ đang còn sống, không phải là thần thông cường thịnh gì mà là do đám cổ ma cố tình như vậy.

"Đại nhân, người xác định thái thượng trưởng lão Thiên Nhai Hải Các sẽ tới chỗ này?"

Tại trong một đóa ma vân mờ ảo có hai cổ ma đang ẩn thân.

Một gã tai dài mắt biếc, toàn thân bao phủ vảy giáp, sau lưng có đôi cánh nhưng lông vũ lại như dùng kim loại đúc thành, tản ra ánh kim quỷ dị. Chính là cổ ma có tu vị cao nhất ở đây, Ly Hợp hậu kỳ!

Bên cạnh là một thiếu nữ xinh đẹp vận một bộ y phục màu tím, nhìn qua giống hệt nữ tử nhân tộc, chỉ là toàn thân ả bị ma khí cực kỳ tinh thuần bao phủ. Là một Ma tộc Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, cách Ly Hợp chỉ còn một bước.

Nghe ả hỏi, trên mặt gã Thiết Sí Ma lộ tia cười lạnh: "Ngươi yên tâm, trên người những nữ tu Thiên Nhai Hải Các này có mang lượng lớn cực phẩm tinh thạch, Hóa Hình yêu đan cũng tới mấy trăm viên. Rất cần cho đại trận trấn phái của chúng. Vô luận sao thì Thiên Nhai Hải Các cũng không thể bỏ mặc. Với tình thế này, hơn phân nửa là Lưu Oánh sẽ tự thân xuất mã. Nếu không có cấm chế phụ trợ, đơn đả độc đấu thì bản tôn dư sức bắt được ả."

"Người hiểu rõ như thế, chẳng lẽ là nhờ huyễn ma lẫn vào Doanh Châu đảo, đem tình báo trở về?"

"Không sai, khi trước bản tôn đã phái ra số lượng lớn huyễn ma, giả dạng làm tu sĩ lẻn vào Thiên Nhai Hải Các, Vốn là muốn phá hủy Cửu Cung Tu Du Kiếm Trận của chúng, thật không ngờ đối phương phòng bị quá mức nghiêm mật. Đám Huyễn Ma đã bị bạo lộ hành tích, quả bất địch chúng nên ngã xuống không ít" Nói đến đây, bộ dáng Thiết Sí Ma âm trầm xuống, bất quá sau đó lại cười lạnh: "Tuy huyễn ma thảm trọng nhưng cũng không vô ích, lại dò la được một số tin tức trọng yếu. Nếu không bản tôn sao biết tại Thiên Lam đảo có một tòa truyền tống trận đơn hướng chứ.

Cho nên, bản tôn tính thiết hạ cạm bẫy, chờ Lưu Oánh đến thì một mẻ hốt gọn. Đến lúc đó Thiên Nhai Hải Các không có Thái thượng trưởng lão tọa trấn, Cửu Cung Tu Du Kiếm Trận lại mất đi tác dụng. Chẳng phải sẽ thành vật trong bàn tay của ta?" Thiết Sí Ma đắc ý cười vang.

Bình tâm mà nói, kế này của hắn quả thực cao minh. Nhưng đáng tiếc mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, có đôi khi vận khí lại quan trọng hơn tâm cơ rất nhiều.

Thiết Sí Ma đang chuyện phiếm cùng thủ hạ, đột nhiên quay đầu nhìn sang trái. Chỉ thấy một thanh sắc quang điểm xuất hiện từ rất xa, lóe lên vài cái đã tới gần.

"Đó là cái gì?"

Lần này Lâm Hiên không che dấu tu vị, Thiết Sí Ma không nhìn còn khá, nhìn thì thiếu chút nữa hoảng sợ bay ra khỏi ma vân.

Hắn còn cho là mình hoa mắt nhìn lầm, vội đem thần thức thả ra lần nữa. Chỉ thấy một thiếu niên vận thanh bào đang cười lạnh nhìn hắn, pháp lực vô cùng cường đại đang ào ào cuồn cuộn chảy khắp kỳ kinh bát mạch của đối phương.

"Làm sao có thể?" Thiết Sí Ma mồ hôi lạnh đầm đìa, miệng ngoác hết cỡ: "Thật sự là Động Huyền kỳ, có lầm hay không? Tu tiên giả đẳng cấp này sao có thể xuất hiện ở Nhân giới?"

Tử y ma nữ bên cạnh cũng trừng mắt líu lưỡi, tuy không rõ cảnh giới của đối phương nhưng tai ả không có điếc, đã nghe rõ ràng lời của gã ma tộc.

Lão quái vật Động Huyền kỳ?

Bên kia, Lâm Hiên đã phát hiện ra nhị ma. Thật là xảo hợp, Cổ Ma Ly Hợp hậu kỳ, hẳn là thủ lĩnh Ma tộc vây công Thiên Nhai Hải Các. Tuy không hiểu tại sao đối phương lại ở chỗ này, nhưng với tính cách Lâm Hiên thì diệt sát trước rồi nói sau.

Chỉ thấy Lâm Hiên tay áo phất một cái, mấy chục đạo kiếm khí phô thiên cái địa bắn tới đối phương.

Thiết Sí Ma thất sắc. Tại Cổ Ma giới, hắn đã từng thấy qua tồn tại Động Huyền kỳ ra tay. Biết rõ là địch không lại, kẻ này cũng rất quyết đoán, liền trực tiếp biến thành một đạo kinh hồng bay đi.

Chẳng qua tốc độ ra kiếm khí cực nhanh, lóe lên một cái đã bổ tới bên thân. Vẻ mặt Thiết Sí Ma ào ào trở nên khó coi.

Không chút nghĩ ngợi, hai tay hắn liền nắm chặt, ma khí ngăm đen cuồn cuộn tuôn ra từ thân thể, xoay tròn một chút liền hóa thành vô số con quạ ma móng vuốt sắc nhọn.

Tiếng vỗ cánh rào rào truyền ra, đám quạ ma liền hé mỏ phun ra những đạo ma hỏa,

tạo thành một vùng hỏa diễm hừng hực thiêu đốt. Tiếp theo đám này tụ lại, tầng thứ hai phòng ngự xuất hiện trong tầm mắt.

Đương nhiên, Cổ ma cũng không hy vọng chiêu số này có thể ngăn trở tồn tại Động Huyền kỳ được lâu. Thả ra quạ ma thì hắn liền duỗi tay áo, lấy ra một tấm phù triện màu đen rồi dán vào ngực. Cả người liền hóa thành một làn khói nhạt như không thấy, với tốc độ nhanh làm người trợn mắt, kích bắn về một phương xa.

Đáng tiếc kiếm khí còn mau lẹ hơn. Lúc này bất kể là quạ ma hay là ma hỏa đều dễ dàng càn quét không còn.

"Hợp!"

Lâm Hiên điểm ra một chỉ. Những kiếm khí tụ lại, hợp thành một đạo kiếm quang dài mấy chục trượng. Mặt ngoài kiếm quang lưu chuyển linh quang ngũ sắc, còn có phù văn cỡ hạt gạo như ẩn như hiện. Tiếng thanh minh truyền tới, cự kiếm hóa thành một dải sáng ngũ sắc, dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi. Gần kề trong nháy mắt đã đuổi tới sau Cổ Ma.

"Không!"

Thiết Sí Ma thất sắc, trên mặt hiện tia tàn khốc. Hai tay múa may như hồ điệp xuyên hoa thì ma phong nổi lên, một ma ảnh đen thùi hiển hiện ra.

Bí thuật Pháp tướng! Hơn nữa cực kỳ cổ quái. Là một cánh tay ma đầy cơ bắp dài tới mười trượng. Năm ngón tay nắm chặt, một quyền hung hăng đánh tới kiếm quang.

Bành!

Như tiếng sét bạo liệt truyền ra, kiếm quang bị đánh tan mà cánh tay pháp tướng cũng ảm đạm rất nhiều.

"Xem ra trên điển tịch nói không sai, thực lực cổ ma quả thực vượt xa tu tiên giả cùng cấp."

Lâm Hiên thì thào nhưng khóe miệng hiện tia chê cười. Thân hình lóe lên, sau đó liền hiện trước người cổ ma ba thước.

Hắn nhẹ nhàng vỗ xuống một chưởng, công địch mà chỉ như phẩy một con muỗi.

Thiết Sí Ma muốn tránh cũng không được, trên mặt liền hiện tia hung tàn. Há mồm phun ra một đạo hắc quang đồng thời hai tay nắm chặt, đánh tới mang tai Lâm Hiên như chiêu Song Phong Quán Nhĩ chốn võ lâm thế tục.

Cánh tay pháp tướng cũng không nhàn rỗi, một quyền hung hăng đánh tới lồng ngực đối phương.

Công kích của Thiết Sí Ma vô cùng hung mãnh còn chiêu số của Lâm Hiên rất hời hợt. Chỉ thấy linh quang chói mắt nổ bắn ra cùng tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.

Tất cả công kích của Cổ Ma đều rơi vào khoảng không, lại bị một chưởng hời hợt của Lâm Hiên ấn vào ngực. Ma khí nồng đậm hộ thể tựa như là vật trang trí, không có chút hiệu quả gì.

Sau đó trong miệng cổ ma cuồng phun máu tươi, con mắt cá chết trợn ngược. Một chưởng kia không chỉ đả thương nặng thân thể của hắn, mấu chốt là trực tiếp chấn vỡ Nguyên Anh trong khí hải đan điền.

Sau đó Lâm Hiên khẽ búng tay, tàn thi Thiết Sí Ma cũng biến thành khói bụi.

Toàn bộ quá trình này chỉ trong giây lát. Bất luận là tu tiên giả hay cổ ma ở đây đều ngây người ra. Trường diện thoáng cái trở nên yên tĩnh.

Nhưng rất nhanh đám cổ ma đã tỉnh lại. Đầu lĩnh đã ngã xuống, hiện giờ không chạy thì chỉ còn đường chết. Vì vậy một kẻ phát ra tiếng hô, cả đám đồng thời bỏ chạy tứ tán.

"Muốn đi, đã chậm.”

Kèm theo tiếng quát của Lâm Hiên là vô khí kiếm khí trong tay áo bay vút ra tung hoành khắp nơi. Đồng thời trên mặt biển cũng xuất hiện những vũng xoáy, từ bên trong bắn ra vô số băng đao băng trụ sắc nhọn.

Những tiếng kêu thảm thiết truyền ra, chỉ một lát mà hơn một vạn cổ ma đã bị diệt sát sạch sẽ.

Ma khí bị càn quét không còn, bầu trời lại khôi phục sắc xanh thẳm.

Hiện tại chỉ còn bảy nữ tử. Trên mặt tất cả hiện vẻ như đang nằm mơ.

"Đa tạ tiền bối ân cứu mạng, vãn bối Liễu Thanh Như, là nội đường trưởng lão Thiên Nhai Hải Các, xin ra mắt tiền bối.”

Qua một lát thì đám nữ tử trấn tĩnh trở lại, vội dịu dàng cúi chào. Cầm đầu là một nữ tử Nguyên Anh hậu kỳ chừng hai bảy hai tám, kính cẩn thi lễ với Lâm Hiên nhưng trong lòng lại có điểm kinh ngạc, vị này tiền bối thật có điểm quen mắt. Hơn nữa còn thấy mang theo Uông sư muội của bổn phái.

Uông tiên tử chưa kịp lên tiếng thì một thanh âm kinh hỉ truyền tới: "Tiền bối, đúng là người rồi!”

Lâm Hiên quay sang thì thấy một thiếu nữ tầm hai mươi, một thân y phục màu xanh biếc. Khiến người chú ý là đôi mắt đen lúng liếng, trên mặt nàng đầy vẻ mừng rỡ như thấy thân nhân.

Liễu Thanh Như kinh ngạc mở miệng: "Lý sư muội, ngươi biết vị tiền bối này sao?”

"Họ Lý?” Trong đầu Lâm Hiên chợt lóe linh quang, lập tức nhớ tới nàng này. Chính là a đầu Lý Chi Lan. Khi xưa chỉ là một Linh Động kỳ nho nhỏ, không ngờ đã thành tu tiên giả Nguyên Anh kỳ.

"Thì ra là ngươi, tu luyện thật nhanh chóng" Lâm Hiên mỉm cười mở miệng.

"Chi Lan bái kiến sư tổ, nếu không có đại ân của sư tổ năm đó, Chi Lan há có ngày hôm nay!” Thiếu nữ vẻ lộ vẻ kích động, lần này trực tiếp quỳ xuống.

Hai người đối thoại khiến những nữ tu khác càng thêm tò mò. Liễu Thanh Như đột nhiên nghĩ đến cái gì, trên mặt lộ vẻ rúng động, sau đó cũng quỳ xuống dập đầu với Lâm Hiên.

"Các sư muội, đứng ngây đó làm gì, còn không mau tới bái kiến Lâm sư tổ.”

"Lâm sư tổ?” Chúng nữ vẫn đầy vẻ kinh ngạc.

Lâm Hiên nở nụ cười nhìn Liễu nữ tử: "Xem ra ngươi đã nhận ra Lâm mỗ là ai”

"Xin thứ cho ban nãy đệ tử vụng về. Khi dâng hương tại từ đường tổ sư, đệ tử đã từng thấy qua bức họa của sư tổ” Liễu Thanh Như sụp mi thuận mắt, trên mặt khó dấu kinh hỉ, Lâm sư tổ gia nhập Thiên Nhai Hải Các lúc này nàng mới Ngưng Đan không lâu. Khi đó người đã là tồn tại Ly Hợp. Ban nãy là biểu hiện thực lực kinh người như vậy. Nếu người chịu ra tay tương trợ, lần này bổn môn ắt hẳn sẽ vượt qua đại nạn.

"Tham kiến sư tổ” Lúc này chúng nữ gặp lại Uông tiên tử, đương nhiên cũng nhận ra thân phận của Lâm Hiên, liền nhao nhao kinh hỉ.

"Được rồi, không cần đa lễ.” Lâm Hiên khẽ phất tay, nhưng lời còn chưa dứt thì mi mắt nheo lại.

Qua một lát, một đạo màu đỏ độn quang tiến vào trong tầm mắt, hắn nhíu mày thi triển Thiên Phượng Thần Mục thì lẩm bẩm: "Nha đầu này sao lại tự đến đây?”

Lại nói bên kia, sắp đến Thiên Lam đảo mà trăm dặm chung quanh không thấy một tia ma khí chứ đừng nói bóng dáng cổ ma. Trên mặt Lưu Oánh đầy vẻ kinh ngạc, nếu là bẫy rập thì đối phương bố trí quá mức quỷ dị.

"Ồ, đó là…”

Bay lại gần thì rốt cục nàng cũng phát hiện có vài nữ tu, chính giữa bọn họ lại là một thanh niên vận thanh bào.

Là Lâm sư bá?

Ấn tượng về Lâm Hiên của Lưu Oánh đương nhiên khắc sâu, vừa nhìn đã lộ vẻ khiếp sợ. Nàng cơ hồ cho là mình nhìn lầm, chẳng qua tốc độ độn quang không hề chậm lại, rất nhanh đã tới trước mặt.

"Tham kiến sư thúc!" Đám nữ tử ngẩn ngơ, rồi vội làm đại lễ với Lưu Oánh.

"Được rồi, tất cả đứng lên.”

Lưu Oánh khẽ phất tay, sau đó ánh mắt tập trung trên người Lâm Hiên: "Người…người thật sự là Lâm sư thúc?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.