Dịch: Anh Tuấn 2301
Biên: Anh Tuấn 2301
Nguồn:
bachngosach.com
Mọi người thấy vậy, cũng không chút do dự, nhao nhao
tiến lên phía trước một bước rồi đem tay ấn lên chưởng ấn trên lưng pho tượng,
sau đó phân biệt dùng pháp lực hoặc nội lực rót vào.
Xưa nay tâm tính Lâm
Hiên luôn cực kỳ cứng cỏi, nhưng giờ khắc này trong lòng lại có chút bồn chồn.
Dù sao thì mình cũng không phải Thiên Đạo võ giả chân chính, chỉ là giả mạo mà
thôi, giờ khắc này, không biết có bị lộ ra hay không?
Lâm Hiên thực sự
không nắm chắc.
Kỳ thực điều khiến hắn lo lắng nhất không phải là bại lộ
thân phận, mà là không thể thuận lợi thu bảo vật vào tay. Bất quá, sự tình đã
tới nước này thì lo lắng cũng bằng thừa, hiện giờ chỉ còn cách trông vào vận
may, đi một bước, tính một bước.
Quả thật hắn không phải là Thiên Đạo võ
giả chân chính, nhưng đã tu tập qua Bách Linh Chân Giải, đây chính là môn võ lâm
bí tịch hàng đầu. Nội lực, hắn cũng có, thậm chí còn hơn xa Tô thị huynh muội
đằng kia. Dựa vào điểm này thì chưa hẳn là không có cơ hội phá giải cấm chế
trước mắt.
Tóm lại bất kể thế nào, cứ làm trước rồi tính sau.
Tâm
tình Lâm Hiên rối như tơ vò, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh. Hắn
hít sâu một hơi rồi dẫn nội lực toàn thân dựa theo lộ tuyến trong vận chuyển
Bách Linh Chân Giải để điều động sau đó rót vào trong pho tượng.
Càng
không cần phải nói những người khác, tất cả đều chú tâm vào việc của mình, trong
nhất thời, bốn phía vô cùng yên tĩnh.
Sau thời gian uống một chén trà,
vẫn chưa có chút động tĩnh nào.
Lại qua hai nén hương công phu, xung
quanh vẫn yên lặng như cũ.
Trên đỉnh đầu Tô thị huynh muội bắt đầu xuất
hiện những tia bạch khí li ti, đây là biểu hiện của việc kích phát nội lực đến
cực điểm. Lâm Hiên cũng không sai biệt lắm, ngay cả ba gã Tu Tiên giả Phân Thần
kỳ, tuy rót vào linh lực nhưng sắc mặt cũng không hề nhẹ nhõm chút
nào.
Bất quá cũng không có ai kêu khổ, muốn thu được bảo vật nghịch thiên
vào tay thì đương nhiên phải trả một cái giá không nhỏ, vì vậy mà việc ai người
nấy làm, không hề có chút lười biếng.
Chớp mắt đã qua hai canh
giờ.
Tô thị huynh muội bắt đầu thở hổn hển, tuy là Thiên Đạo cao thủ
nhưng nội lực cũng không phải là vô cùng vô tận, không ngừng rót vào như vậy,
nên trong người đã chẳng còn lại bao nhiêu. Mà ba gã tu sĩ, ngoại trừ Linh Hư
chân nhân sắc mặt vẫn còn dễ coi, còn lại thiếu nữ vận cung trang cùng nho bào
tu sĩ thần sắc cũng chẳng tốt hơn hai gã phàm nhân kia.
Pháp lực đã gần
cạn kiệt rồi.
"Đại trưởng lão, còn bao lâu nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy
thì ta cùng sư muội không thể chống đỡ được lâu nữa." Tu sĩ vận nho bào có chút
sốt ruột nói.
Nhưng lời còn chưa dứt thì dị biến đã nổi lên.
Theo
tiếng oanh minh vang vọng, sáu pho tượng bỗng nhiên sống lại...Không, không hẳn
là sống lại mà chỉ mở miệng ra. Từ miệng bọn hắn phun ra một quang đoàn cỡ nắm
tay, chúng chậm rãi bay đến chính giữa rồi dung hợp lại, một cái quang cầu ngũ
sắc lớn bằng chiếc đầu lâu hiện ra trước mắt.
Sau đó quang cầu kia hướng
về chính giữa mà kéo dài ra, nhanh chóng biến thành một quang thủ ngũ sắc, năm
ngón tay hơi cong lại rồi nhanh như chớp chụp xuống.
Chớp mắt đã nắm lấy
nắp đỉnh.
Hương thơm tỏa ra bốn phía, nhưng lúc này, xuất hiện một màn
khiến mọi người kinh ngạc, chỉ thấy linh quang lóe lên, một đạo Kim Hồng từ bên
trong bay vút ra. Linh Hư chân nhân phản ứng cực nhanh, lão không hề nghĩ ngợi
mà vươn tay ra, không gian đột nhiên chấn động. Một quang thủ xuất hiện giữa
không trung, như chậm mà nhanh, hung hăng hướng về đạo Kim Hồng kia chụp
tới.
Trong thời khắc này, trên bầu trời, linh quang màu vàng không ngừng
lưu chuyển, giằng co trong khoảng mấy tức, một quang cầu nhỏ bằng nắm tay đã
hiện ra trước mắt. Mà ở trung tâm của quang cầu, một khỏa đan dược chỉ bằng hạt
đậu tằm đang không nhừng xoay tròn, mỗi lần muốn lao ra đều bị quang cầu ngăn
trở.
"Cái này....Đây là bảo vật gì?" Ba gã tu sĩ coi như kiến thức uyên
bác, nhưng giờ khắc này lại ngơ ngác nhìn nhau.
Lâm Hiên lập tức chấn
kinh, chẳng lẽ là Dược Linh?
Đúng, nhất định là vật ấy, dù sao, trên thế
gian ngoại trừ Dược Linh thì làm gì còn loại đan dược nào có thể có được ý thức,
tự mình chạy trốn.
Quả đúng là đi mòn gót giày không tìm thấy, đến khi
gặp được lại chẳng phí một chút công phu.
Trong lòng lâm Hiên kích động
đến mức khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Phải biết rằng, mục đích của hắn
đến Băng Hải giới là để tìm vật dùng để luyện chế Thân Nội Hóa Thân.
Ban
đầu hắn nhắm vào những kỳ hoa dị thảo Thông Linh, lựa chọn như vậy tự nhiên là
có lý do. Kỳ hoa dị thảo Thông Linh tuy không nhiều lắm, nhưng so với những vật
khác dùng để luyện chế Thân Nội Hóa Thân thì vẫn tương đối dễ tìm.
Ngoài
ra, còn có một đồ vật khác, đó chính là Dược Linh.
Mọi người đều biết,
Yêu thú có thể khai mở linh trí, mà trên lý thuyết thì hoa cỏ, cây cối cũng có
thể tu tiên. Nghe nói những vị Đan Đạo tông sư trong lúc luyện dược, nếu cho một
chút Dược Linh vào thì sẽ có một chút tỷ lệ luyện chế ra đan dược thông
linh.
Đây chính là vật của Tiên giới, nghe nói phàm nhân ăn vào có thể
chống được thân thể bị hoại tử, xương cốt thoái hóa. Tu Tiên giả thì có thể
nhanh chóng tăng tiến tu vi, thậm chí vượt qua một giai vị cũng không phải là
không thể.
Nói như vậy tuy có vẻ hơi khoa trương, nhưng Dược Linh đích
xác là vật nghịch thiên. Từ khi Lâm Hiên bước vào con đường tu tiên, cơ duyên kỳ
ngộ nhiều vô số kể, nhưng đây mới là lần thứ hai hắn nhìn thấy Dược
Linh.
Hơn nữa, dựa vào Thiên Địa pháp tắc thì càng là đan dược trân quý,
tỷ lệ sinh ra càng thấp. Phiêu Miểu Cửu Tiên đan tuy là linh vật tự sinh ra
trong Thiên Địa, nhưng xét về bản chất hay công dụng thì cũng không khác đan
dược do tu sĩ luyện chế là bao, hơn nữa, lại vô cùng trân quý. Phiêu Miểu Cửu
Tiên đan đã làm cho người ta vô cùng thèm muốn, hôm nay lại sinh ra Dược Linh,
giá trị to lớn đến nỗi ngay cả Tán Tiên Yêu vương cũng muốn tranh
đoạt.
Nếu dùng nó để luyện chế Thân Nội Hóa Thân thì chỗ tốt đúng là
không thể nói hết.
Trong khoảnh khắc này, Lâm Hiên hoàn toàn có thể động
thủ đoạt bảo, dù sao thì ba người cũng chưa nhìn thấu được thân phận của mình.
Vừa rồi, trong thời điểm mở ra cấm chế thì pháp lực bọn chúng đã tiêu hao rất
nhiều, bất luận nhìn từ góc độ nào cũng là cơ hội đánh lén rất tốt.
Nói
thì nói như thế, nhưng không hiểu sao trong lòng Lâm Hiên lại hiện lên một dự
cảm không ổn, về phần điểm không ổn đó là gì thì hắn cũng không rõ ràng. Bất
quá, thực lực đã đến đẳng cấp này, trong lòng xuất hiện linh triệu như vậy cũng
không thể xem thường. Cho nên hắn do dự một lức rồi vẫn quyết định cứ âm thầm
quan sát mọi động tĩnh cái đã.
Kiên nhẫn một chút cũng chẳng mất mát gì,
chỉ cần thân phận không bị bại lộ thì chính mình vẫn nắm quyền chủ
động.
Rất nhanh, khỏa Dược Linh kia đã được Linh Hư chân nhân trân trọng
đặt vào trong một cái hộp ngọc rồi dán lên vài trương phù lục cấm chế. Nử tử vận
cung trang cùng nho bào tu sĩ tuy vô cùng hâm mộ nhưng cũng không nhiều lời. Sau
đó ba người cùng tiến lên xem xét bảo vật trong đỉnh, mà đám người Lâm Hiên cũng
tiến lên vài bước.
Đám tu sĩ cũng không hề ngăn cản, những tên phàm nhân
này cùng lắm là đến xem náo nhiệt mà thôi, muốn kiếm một chén canh chính là si
tâm vọng tưởng.
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua, chỉ thấy trong đỉnh lô đúng là
Phiêu Miểu Cửu Tiên đan, tổng cộng có hơn mười khỏa, đều chỉ lớn bằng hạt đậu
tằm, nhưng lại phát ra đủ loại ánh sáng rực rỡ.
"Đây chính là Phiêu Miểu
Cửu Tiên đan trong bút ký của tổ sư gia truyền lại sao? Quả nhiên là chúng có
công dụng khác nhau thì đều không cùng màu sắc. Loại màu tím này hẳn là thánh
vật chữa thương trong truyền thuyết, cho dù thân thể bị hoại tử, xương cốt thoái
hóa, bất luận là bị thương nặng như thế nào, chỉ cần ăn vào một hạt là có thể
bảo trụ được tính mạng."