Dịch: Anh Tuấn 2301
Biên: Anh Tuấn 2301
Nguồn:
bachngosach.com
"Còn khỏa màu xanh da trời, hẳn là có tác dụng tăng
tiến tu vi, cho dù chúng ta là Tu Tiên giả Phân Thần kỳ, phục dụng một khỏa cũng
có thể giảm được trăm năm khổ tu, thậm chí đại năng Phân Thần kỳ nuốt vào vẫn có
tác dụng như thường."
"Về phần khỏa màu xanh lá, có lẽ là thần dược giúp
trùng kích bình cảnh ở tất cả các giai đoạn của Phân Thần kỳ. Ồ, khỏa màu trắng
này, sáng bóng ôn nhuận như ngọc, chẳng lẽ là..." Thiếu nữ vận cung trang liếm
liếm đầu lưỡi, giờ khắc này, vì quá mức vui sướng mà chẳng thèm quan tâm tới
phong phạm thục nữ gì đó nữa rồi.
"Chẳng lẽ là linh vật trong truyền
thuyết, loại Phiêu Miểu Cửu Tiên đan trân quý nhất, có danh xưng là Hóa Kiếp
đan. Sau khi phục dụng có thể khiến tỷ lệ tiến vào Độ Kiếp kỳ tăng thêm một
thành." Tu sĩ vận nho bào vội vàng nói, giờ khắc này hắn đã kích động đến nỗi
toàn thân phát run.
Những linh vật khác tuy đều vô cùng trân quý, nhưng
vô luận thế nào cũng không thể so sánh với Hóa Kiếp đan, nó cũng chính là mục
đích của bọn hắn khi tới đây.
Không, chính xác hơn là khi tới đây, tuy
bọn hắn đều hy vọng có thể tìm được một ít linh vật có thể đề cao xác suất tiến
lên Độ Kiếp kỳ, nhưng tuyệt đối không hề nghĩ tới có thể thu được Hóa Kiếp
đan.
Phải biết rằng, con đường tu tiên càng về sau càng gian nan, dù chỉ
là một thành tỷ lệ nhưng nhìn từ góc độ nào cũng là cao đến nghịch thiên rồi.
Nếu bảo vật này xuất thế thì có thể khiến cho toàn bộ Phân Thần ky ở Linh giới
điên cuồng tranh đoạt.
Không, ngay cả Tán Tiên hay Yêu vương cũng tuyệt
đốt không buông tha, cho dù không có tác dụng với bọn hắn thì sao lại không lưu
lại cho hậu nhân? Dù sao thì đây cũng là linh vật ngịch thiên, đối với bọn họ
cũng là chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
Khiếm khuyết duy nhất chính là
chỉ có một khỏa Hóa Kiếp đan.
Lâm Hiên ngoài vẻ cuồng hỉ thì trong mắt
còn có vài phần suy ngẫm, Tu Tiên giả vốn cạn tình cạn nghĩa, luôn đặt lợi ích
bản thân lên hàng đầu. Cho dù ba người kia là đồng môn đã nhiều năm, nhưng đối
mặt với linh vật như vậy thì chỉ sợ tình đồng môn này sẽ tan thành mây
khói.
Nếu bọn hắn vì tranh giành khỏa Hóa Kiếp đan này mà trở mặt với
nhau thì đúng là hợp ý Lâm Hiên, để cho bọn hắn trai cò đánh nhau, chính mình
lam ngư ông đắc lợi.
Lâm Hiên nghĩ vậy, nên hắn cẩn thận chú ý đến từng
biểu lộ nhỏ nhất trên mặt ba người.
Cuồng hỉ, bàng hoàng, đấu tranh, ngỡ
ngàng, đủ loại biểu lộ, liên tục thay đổi trên mặt mỗi người. Sau thời gian uống
một chén trà, lại xuất hiện một màn khiến Lâm Hiên vô cùng kinh ngạc.
Nho
bào tu sĩ cùng nữ tử vận cung trang liếc nhìn nhau một cái rồi chậm rãi bước qua
một bên.
"Thỉnh Đại trưởng lão thu bảo vật."
Cái gì?
Chờ
đợi cả nửa ngày mà lại chứng kiến kết quả này, quả thực khiến Lâm Hiên muốn bật
cười.
Không ngờ đối mặt với trọng bảo như thế, hai tu sĩ kia lại lựa chọn
nhún nhường một bước. Đương nhiên, lý do lớn nhất có lẽ là bọn chúng kính sợ
Linh Hư chân nhân tới cực điểm, mặc dù vô cùng hấp dẫn nhưng tự biết mình không
thể tranh đoạt được với lão.
Đã tranh giành không được, vậy thì không
bằng lui một bước chân trời rộng mở.
Mặc dù đạo lý nào vô cùng chuẩn xác,
nhưng muốn làm được cũng không phải dễ dàng. Lâm Hiên tự hỏi, nếu đặt mình vào
hoàn cảnh của hai người kia thì chưa chắc đã chống lại được sức hấp dẫn của Hóa
Kiếp đan.
Ba người không phát sinh nội chiến, ý niệm làm ngư ông đắc lợi
của Lâm Hiên tạm thời bị ném qua một bên.
Linh Hư chân nhân đột nhiên mở
miệng cười lớn:
"Đa tạ sư đệ, sư muội, các ngươi yên tâm, khỏa Hóa Kiếp
đan này lão phu xin nhận, về phần những linh dược khác sẽ để các ngươi tùy ý lựa
chọn. Ân tình hôm nay bản tôn xin ghi nhớ trong lòng, nếu có thể tiến giai lên
Độ Kiếp kỳ, lão phu tuyệt đối không bạc đãi hai vị."
"Sư huynh quá lời
rồi, nếu Hóa Kiếp đan không chỉ có một khỏa thì sư muội dù bất tài cũng vì mình
mà tranh giành một viên. Đáng tiếc là chỉ có một khỏa duy nhất, về tình về lý,
đương nhiên là phải do sư huynh định đoạt." Nữ tử vận cung trang gượng cười, lời
nói mặc dù hào sảng, nhưng rõ ràng thanh âm vẫn mang theo vài phần tiếc
hận.
Sao nàng lại nguyện ý buông tha bảo vật như vậy cơ chứ, nhưng cho dù
không để tâm tới tình đồng môn mà ra tay thì cũng chẳng có chút cơ hội nào. Kết
quả cuối cùng hơn nửa là vẫn lạc, vậy thì không bằng buống tha sớm một chút, kẻ
thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngược lại có thể mượn chuyện này mà kiếm được
một ít chỗ tốt.
Đây không phải là một lựa chọn dễ dàng, cũng may nàng và
tu sĩ vận nho bào đều là kẻ thức thời, không vì lòng tham mà đặt mình vào thế
vạn kiếp bất phục.
Tục ngữ có câu, quăng đào báo mận, việc buông tha Hóa
Kiếp đan của hai vị đồng môn đã không hề dễ dàng. Chính mình sao có thể không để
cho bọn hắn một ít chỗ tốt cơ chứ?
Mặc kệ ba người trong nội tâm đang
toan tính cái gì thì ít nhất biểu hiện cũng hòa hợp. Hai người lui ra phía sau
vài bước, Linh Hư chân nhân nhẹ nhàng bước tới đỉnh lô. Mọi việc tưởng chừng rất
suôn sẻ thì đúng lúc này, dị biến lại nổi lên.
Chỉ thấy trên bầu trời
truyền đến một hồi chấn động quỷ dị.
Cả đám lập tức ngẩng đầu lên, Lâm
Hiên cũng không ngoại lệ, hai con mắt hắn híp lại, chăm chú nhìn lên.
Chỉ
thấy không gian vốn tĩnh lặng, đột nhiên giống như mặt hồ bị người ta ném xuống
một tảng đá lớn, từng vòng gợn sóng bắt đầu lan tỏa ra.
Hơn nữa, chấn
động phát ra càng lúc càng kịch liệt.
Chỉ qua thời gian mấy hơi thở, âm
thanh xoẹt xẹt đã vang vọng khắp không trung. Một đạo quang hồ đột nhiên xuất
hiện, nhưng đạo quang hồ này lại đỏ như máu, mặt ngoài chớp lóe từng đạo lôi
điện tím đen.
"Vết nứt không gian!"
Linh Hư chân nhân buột miệng
kinh hô, Lâm Hiên mặc dù không lên tiếng, nhưng trên mặt cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.
Hắn mờ hồ cảm nhận được, vết nứt không gian này so với những cái trước kia hắn
từng thấy thì hoàn toàn khác biệt.
Một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt xuất
hiện trong đầu, Lâm Hiên không khỏi hít sâu một hơi, chuẩn bị tùy thời đem Thiên
Ma Hóa Anh giải trừ.
Vết nứt không gian kia tuy bề ngoài vô cùng quỷ dị,
nhưng chỉ dài chưa đến một xích, cũng không tiếp tục mở rộng. Sau đó, một đạo
hắc khí nhàn nhạt như có như không từ bên trong nhẹ nhàng tuôn ra.
Sắc
mặt Linh Hư chân nhân trở nên ngưng trọng, dường như đang nghĩ đến cái gì, đột
nhiên lão nghẹn ngào kinh hô:
"Nguy hiểm, là Thiên Ngoại ma đầu, không
được để cho hắn tới gần."
"Cái gì, Thiên Ngoại ma đầu, chẳng lẽ trong di
thư tổ sư gia nhắc đến chính là nó..."
"Đại trưởng lão, ngươi không nhớ
lầm chứ?"
Linh Hư chân nhân không còn tâm trí đâu mà đáp lời nữa, chỉ
thấy tay áo hắn phất về phía trước, một đám hào quang màu trắng từ trong tay áo
bay vút ra. Chúng xoay một vòng rồi hóa thành một quang thủ cực lớn rồi nhanh
như điện xẹt hướng về phía dưới chộp xuống, sau đó tất cả Phiêu Miểu Cửu Tiên
đan đều bị quang trảo nắm gọn trong tay.
Tạm thời chưa nói đến hành động
của kẻ này, chỉ cần danh xưng của hắn đã đủ kinh thế hãi tục.
Thiên Ngoại
ma đầu!
Nếu đổi lại là một Tu Tiên giả khác, khi nghe danh xưng này sẽ
cảm thấy vô cùng mơ hồ, có lẽ là chưa từng nghe quá. Nhưng Lâm Hiên thì khác,
đây đã là lần thứ hai hắn nghe người ta nói đến kẻ này.
Lần đầu là khi
quyết đấu với Thiên Tuyệt lão quái ở Tinh Nguyệt thành, ngẫu nhiên nghe được
thiếu niên họ Long nhắc đến Thiên Ngoại ma đầu. Tuy sư huynh cũng không biết rõ,
nhưng nghe nói Tinh Nguyệt thành có lão quái vật Độ Kiếp kỳ tọa trấn, chính là
vì phòng ngừa Thiên Ngoại ma đầu.