Dịch: Anh Tuấn 2301
Biên: Anh Tuấn 2301
Nguồn:
bachngosach.com
Trong hoàn cảnh này, Lâm Hiên tuyệt đối không dám
khinh thường.
Dù sao đến cả tồn tại Độ Kiếp kỳ cũng cố kỵ Thiên Ngoại ma
đầu trong truyền thuyết. Phái ra mấy cỗ hóa thân cũng chưa đủ, vì thế mà Tinh
Nguyệt thành quanh năm đều có một gã Độ Kiếp kỳ tọa trấn.
Sau này Lâm
Hiên thỉnh thoảng cũng tìm được một ít điển tịch truyền lại từ thời Thượng Cổ,
bên trong có vài ghi chép sơ sài về điều này. Nhưng Thiên Ngoại ma đầu là gì thì
chẳng có ai giải thích được rõ ràng.
Thế nhưng có thể khẳng định, Thiên
Ngoại ma đầu không phải là Cổ Ma, đương nhiên, lại càng không phải là tồn tại
của Linh giới hoặc Âm Ti giới. Thậm chí có thể khẳng đinh, nó đến từ một vị diện
khác, tập tính hoàn toàn bất đồng với sinh vật ở Tam giới.
Lâm Hiên từng
đọc qua một điển tịch, trong đó phỏng đoán rằng.
Nơi tồn tại Thiên Ngoại
ma đầu khác xa tam giới, những ma đầu này không chỉ vô cùng cường đại mà phần
lớn là không có hình thái cùng thân thể.
Thậm chí có tên chỉ là một đạo
Ma niệm mà thôi.
Mặc dù Tu Tiên giới có vô số kỳ vật, nhưng tồn tại như
vậy phải nói là không thể tưởng tượng.
Bất quá, tuy là không có thân thể,
nhưng Thiên Ngoại ma đầu đúng là vô cùng cường đại. Thậm chí có lời đồn, bộ tộc
cường đại nhất được xưng là Vực Ngoại Thiên Ma, thực lực có khi còn không hề
thua kém Chân Tiên.
Cũng may là Thiên Ngoại ma đầu tuy đáng sợ, nhưng
bình thường rất khó có thể xuất hiện ở Linh giới. Nghe nói, chỉ có hai tình
huống giúp chúng có khả năng vượt giới để tới đây.
Một là thời điểm Tu
Tiên giả Phân Thần kỳ đột phá bình cảnh, tiến giai lên Độ Kiếp kỳ sẽ có khả năng
đưa tới Thiên Ma. Còn cái kia là thời điểm Tu Tiên giả Độ Kiếp kỳ đại thành đột
phá bình cảnh, chuẩn bị phi thăng, đương nhiên, lúc này đưa tới Thiên Ma càng
thêm đáng sợ.
Thật ra, thời điểm những Tu Tiên giả bình thường tấn cấp
cũng gặp phải tình huống tương tự, nhưng bọn hắn chỉ bị Tâm Ma xâm lấn mà thôi.
Mà ở hai cấp bậc tu tiên cuối cùng, thực lực của Tu Tiên giả sẽ đại tăng vì vậy
mà độ khó cũng tăng lên rất nhiều.
Tâm Ma biến thành Thiên Ma làm cho tu
sĩ vô cùng thống khổ, chỉ có Tu Tiên giả thực lực xuất chúng, tâm trí lại phải
cực kỳ kiên định mới có thể vượt qua được kiếp nạn này. Cho dù thực lực, tâm trí
chỉ hơi kém một chút, hoặc là xuất hiện sai sót cho dù là nhỏ nhất cũng sẽ bị
Thiên Ma lợi dụng, từ nay về sau vạn kiếp bất phục.
Mà Thiên Ma ở đây
chính là Thiên Ngoại ma đầu.
Nhưng hiện tại đâu có tu sĩ thử đột phá bình
cảnh Độ Kiếp kỳ, tại sao lại xuất hiện Thiên Ngoại ma đầu ở đây? Lâm Hiên vô
cùng hiếu kỳ, nhưng đương nhiên trong lòng vẫn bảo trì cảnh giác. Bề ngoài, có
vẻ như hắn hiểu rất rõ về Thiên Ngoại ma đầu, nhưng lại rất mơ hồ về với thực
lực của chúng, cho nên trong lòng không khỏi cảm thấy kiêng kỵ.
Cũng may,
kẻ đứng mũi chịu sào không phải là mình, ba tu sĩ của Phiêu Miểu Tiên cung biết
rõ sự đáng sợ của Thiên Ngoại ma đầu, sắc mặt trở nên đại biến, nhưng đương
nhiên là không ngồi chờ chết.
Trong khi Linh Hư chân nhân thu bảo vật thì
hai người khác đã động thủ.
Nữ tử vận cung trang phất tay áo, một thanh
phi đao hình lá liễu bay vút ra, lóe lên một cái rồi biến mất vô cùng quỷ dị.
Sau đó đột nhiên xuất hiện cách đám ma khí mờ ảo kia chừng một trượng rồi biến
thành một đạo kinh hồng hung hăng chém xuống.
Mà động tác của tu sĩ vận
nho bào cũng nhanh như điện xẹt, hắn không hề tế ra bảo vật nào mà chỉ trong
chớp mắt đã dùng tay vẽ lên không trung một cái phù. Không...Không phải vẽ phù
mà đúng ra là viết ra một chữ, chỉ có điều, chữ kia mang phong cách vô cùng cổ
xưa, so với phù văn lại không sai biệt lắm.
Lâm Hiên cũng không thể nhận
ra nó là văn tự gì, chỉ thấy nét chữ như rồng bay phượng múa. Sau đó, tử khí
quanh thân thể tu sĩ vận nho bào giống như trường kình hấp thủy tuôn vào, văn tự
mang phong cách cổ xưa kia lập tức sáng lên, quay một vòng liền biến thành một
chiếc đầu lâu, lấy tốc độ nhanh như điện xẹt, hướng về tử khí kia nện
xuống.
Rõ ràng không hề chậm hơn phi đao chút nào.
Con ngươi Lâm
Hiên hơi co lại, tục ngữ có câu, danh bất hư truyền, Phiêu Miểu Tiên cung được
xem là thế lực lớn nhất giới diện này, danh tiếng lớn như vậy quả nhiên không
phải may mắn mà có được. Bất luận là Nữ tử vận cung trang hay nho bào tu sĩ thì
thực lực đều hơn hẳn tu sĩ cùng giai.
Hai người ra tay đều bất phàm,
đáng tiếc là Thiên Ngoại ma đầu cũng không phải là quả hồng mềm.
Chỉ thấy
luồng Ma khí nhàn nhạt như có như không kia lắc nhẹ một cái, tất cả công kích
kia lập tức rơi vào khoảng không. Sau đó, một hồi cuồng tiếu truyền
đến:
"Trời tạo nghiệt, vẫn có thể sống, tự gây nghiệt, chỉ có chết. Ba
người các ngươi không ngờ còn chuẩn bị cho bổn tôn một thân thể tốt như vậy, ta
tuyệt đối không sẽ khách khí."
Lời còn chưa dứt, hắn đã lao vút về phía
Tô thị huynh muội, hai người quá sợ hãi, mà ba gã tu sĩ cũng cực kỳ ngạc nhiên.
Khác với những tu sĩ Phân Thần kỳ bình thường, bọn hắn hiểu rất rõ Thiên Ngoại
ma đầu, nên đã sớm đề phòng đối phương đoạt xá. Nhưng nằm mơ cũng không ngờ tới,
mục tiêu của ma đầu này lại là một phàm nhân.
Tô thị huynh muội tuy là
Thiên Đạo võ giả, nhưng trong mắt tu sĩ lại chẳng khác con sâu cái kiến là bao,
đối mặt với Thiên ngoại ma đâu kia thì làm sao có cơ hội chạy trốn? Tốc độ của
đối phương nhanh như chớp, vù một tiếng đã chui vào mi tâm Tô Vân
Phong.
"Đại ca!"
Tô Vân Tú quá kinh hãi, hai huynh muội từ bé đã
sống nương tựa vào nhau, tình cảm vô cùng sâu đậm. Nàng muốn nhào tới, nhưng lại
bị Lâm Hiên giữ chặt, rồi kéo nàng lui về phía sau vài bước, hiển nhiên hắn cũng
chẳng hiểu tại sao đối phương lại đi đoạt xá một tên phàm nhân. Nếu Tô Vân Tú
tiến lên lúc này, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Mà ba tu sĩ Phiêu
Miểu Tiên cung lại không có hảo tâm như vậy, bọn hắn há lại quan tâm đến sống
chết của của một phàm nhân? Nhưng nếu Thiên Ngoại Ma Đầu đoạt xá thành công thì
tình thế sẽ trở nên rất nguy hiểm, cho nên, sau một hồi sững sờ, bọn hắn lập tức
chuyển hướng công kích về Tô Vân Phong.
Bàn tay trắng như ngọc của nữ tu
kia phất lên, nhanh như chớp điểm ra phía trước, phi đao màu xanh sẫm lập tức
chuyển hướng về bên này rồi kích xạ bắn tới. Tu sĩ vận nho bào hét lớn một
tiếng, tử khí toàn thân cuồn cuộn bốc lên rồi ngưng tụ thành một cây trường
thương, sau khi thành hình, nó liền lao vút về phía phàm nhân kia. Phía bên kia,
Linh Hư chân nhân đã thu hồi xong bảo vật, không biết từ khi nào, trên tay đã
lại xuất hiện cây phất trần. Lão nhẹ nhàng phất lên một cái, lập tức xuất hiện
vô số ánh sáng bạc hướng về đối phương bắn tới. Những điểm sáng bạc kia dài
không quá một tấc, sau khi bắn ra liền ngưng tụ lại, bề ngoài giống hệt như một
loại pháp bảo phi châm.
Lâm Hiên khẽ thở dài một hơi, ôm lấy Tô Vân Tú
rồi nhanh chóng thối lui đến trăm trượng, công kích như vậy, đến mình cũng không
dám khinh thường, để xem Thiên Ngoại ma đầu sau khi đoạt xá sẽ ứng phó như thế
nào.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên hắn chạm trán với loại tồn tại
này, đương nhiên là không dám khinh thường, hiểu rõ đối thủ sẽ rất có lợi, đồng
thời còn muốn nắm bắt thời cơ để cướp lấy bảo vật trên người Linh Hư chân nhân.
Tình huống hiện tại tuy cực kỳ nguy hiểm, nhưng nếu lợi dụng tốt chuyện này thì
sẽ có cơ hội đục nước béo cò. Đương nhiên, có lợi thì cũng có hại, nếu lợi dụng
không tốt, có khi lại bị tai bay vạ gió.
Lâm Hiên hiện tại có ưu thế là
thân phận chưa bại lộ, song phương sẽ không mảy may chú ý tới mình.