Gió thổi báo hiệu bão tố sắp đến.
Tại đại điện tầng thứ bảy của Linh Lung bảo tháp.
"Ai!" Tiếng thở dài truyền tới, trên mặt Lục Doanh Nhi chợt lộ vẻ lạc tịch.
"Làm sao vậy?" Lâm Hiên khẽ nhíu mày: "Chẳng lẽ ta vừa mới giảng giải, cô nghe không hiểu sao?"
"Đương nhiên không phải, thiếu gia giảng cẩn thận tinh tường, tiểu tỳ sao có thể không hiểu" Lục Doanh Nhi có điểm phiền muộn nói.
"Rốt cuộc là sao?"
"Xin lỗi, đã làm thiếu gia lo lắng. Chỉ là lần này người trở về, Doanh nhi chợt thấy thế sự vô thường. Nếu như sớm được nghe thiếu gia giảng trước hơn trăm năm, có lẽ tiểu tỳ còn có thể tu luyện thêm một bước, hiện tại thọ nguyên của ta không còn bao nhiêu, chỉ sợ…"
Lục Doanh vừa nói thì trên mặt Lưu Tâm cùng Vũ Vân Nhi cũng lộ vẻ phiền muộn. Ba nàng vốn chung một nỗi niềm.
Nhất thời không khí trong đại điện trở nên trầm lặng. Qua một lát Lục Doanh Nhi mới gượng cười nói:
"Thực xin lỗi, là tiểu tỳ đa cảm khiến thiếu gia cùng chúng muội muội không vui. Kỳ thật có thể tái kiến thiếu gia, kiếp này ta đã rất thỏa mãn, còn lại vài thập niên hầu hạ cho tốt, có gì mà không vui"
"Tỷ tỷ nói phải lắm. Ha ha" Lưu Tâm cùng Vũ Vân Nhi liếc nhau, miễn cưỡng mỉm cười nhưng trong mắt hiện vẻ không cam lòng.
"Thì ra là chuyện này" Lâm Hiên nghe thì mỉm cười: "Đừng vội mất hy vọng, ta sao lại không rõ các người đang gặp bình cảnh, đương nhiên sẽ không bỏ mặc. Chỉ là ta đang có điểm băn khoăn về ma kiếp, nhưng có lẽ khoảng thời gian ngắn tới sẽ chưa phát sinh đại sự gì, nói qua một lần cũng tốt."
Chúng nữ nghe thì hai mặt nhìn nhau.
"Thiếu gia, vậy là … người nói có thể giúp chúng ta đột phá Ly Hợp?" Lục Doanh Nhi có điểm không thể tin mở miệng. Ánh mắt tam nữ cũng trở nên chăm chú cùng khẩn trương.
"Ừm, bất quá không nắm chắc mười phần"
"Thiếu gia, xin người cứ nói"
Thanh âm của Lục Doanh Nhi có điểm run rẩy. Bước vào Ly Hợp thì thọ nguyên sẽ gia tăng hơn ngàn năm, thậm chí còn có cơ hội phi thăng Linh giới như thiếu gia. Mới nghĩ đến đây nàng đã kích động không thôi.
"Ta đã xem qua, riêng trường hợp của Bình nhi, thọ nguyên còn khá nhiều nên không cần lo lắng. Còn về phần ba người, nếu học thuật dưỡng thân thì dư sức thọ thêm tám chín chục năm nữa. Bình thường mà nói, đúng là khoảng thời gian này không chắc đủ để đột phá Ly Hợp. Chẳng qua có tâm đắc tu luyện tiết kiệm thời gian của ta, lại còn có linh đan diệu dược từ Linh giới. Nhưng cuối cùng có thể đột phá Ly Hợp hay không, mấu chốt vẫn phải xem tạo hóa cùng nỗ lực của từng người"
"Chúng tiểu tỳ tinh tường" Chúng nữ nghe đến đây thì ánh mắt không khỏi sáng lên tia hưng phấn.
Lục Doanh Nhi vô cùng vui mừng cùng cao hứng: "Đạo tu hành cần không ngừng cố gắng, tiểu tỳ làm sao dám quên, hiện tại thiếu gia cho hi vọng như vậy đã quá đủ"
"Ha ha, chỉ cần các người cố gắng, sẽ có năm đến bảy thành thành công" Lâm Hiên thản nhiên nói nhưng chúng nữ dường như còn chưa tin vào tai mình.
Tu tiên đạo đầy khó khăn chông gai, các nàng có thể tới bước này há lại không rõ. Đừng nói bảy thành, dù là năm thành đã là nghịch thiên.
Ngoại trừ thân hình khẽ run lên vì cảm kích, các nàng không thể thốt nên lời để cảm tạ thiếu gia.
Nhất định phải tiến giai Ly Hợp, không phụ kỳ vọng người. Lục Doanh nhi cùng Vũ Vân Nhi nàng thầm quyết tâm còn Lưu Tâm lại cúi đầu.
Có thiếu gia trợ giúp, Doanh nhi tỷ tỷ cùng Vân nhi tỷ tỷ đều có cơ hội tiến giai Ly Hợp. Bình nhi muội muội thì có linh căn ưu dị, thọ nguyên sung túc nên càng không có vấn đề.
Bản thân nàng mới chỉ là Nguyên Anh trung kỳ, thọ nguyên còn lại cũng không hơn hai vị tỷ tỷ bao nhiêu. Dù có đan dược cùng gia tu luyện tâm đắc của thiếu gia cũng không thể nào thành công.
Cuối cùng nàng là chỉ là một kẻ vô dụng, cô linh mà tọa hóa đi!
Lục Doanh Nhi thoáng nhìn qua Lưu Tâm, khóe môi khẽ giật nhưng không biết mở miệng an ủi thế nào. Tứ nữ trải qua mấy trăm năm hoạn nạn, cảm tình của hai nàng càng thêm sâu đậm, có điều lúc này nàng thực sự không thể giúp gì.
Chợt nghe thanh âm ấm áp của Lâm Hiên truyền tới:"Tâm nhi, cô cũng không cần tuyệt vọng như vậy"
Lưu Tâm vốn đang cố nén bi thương trong lòng, lúc này nghe lời của thì nước mắt chợt thánh thót rơi xuống.
"Nha đầu ngốc, có thiếu gia ở đây, đương nhiên sẽ không bỏ mặc cô" Lâm Hiên ôn nhu lên tiếng.
"Hức!..Nhưng… ta hiện tại mới chỉ là Nguyên Anh trung kỳ, có thể thành công sao thiếu gia?"
"May mắn là cô đã là tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ" Lâm Hiên thở ra một hơi: "Nếu thấp hơn thì ta cũng hết cách xoay chuyển càn khôn"
"Thiếu gia, ngươi vừa nói là có biện pháp với Tâm nhi muội muội sao?" Lục Doanh Nhi vừa mừng vừa sợ.
“Ừm” Lâm Hiên khẽ gật đầu rồi quay qua hỏi:"Tâm nhi đã tới trung kỳ đỉnh phong, ở tại bình cảnh đã bao lâu?"
"Tiểu tỳ vô dụng, đã hơn một trăm năm mươi năm"
Lưu Tâm thở dài. Kỳ thật đừng nói nàng. Ở Nhân giới vốn không có bao nhiêu tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Rất nhiều thiên tài không thể đột phá cảnh giới này, đừng nói tư chất của nàng bình thường như vậy.
"Yên tâm, có ta tương trợ, nửa tuần trăng có thể giúp cô tiến giai hậu kỳ. Chỉ là tu luyện phía sau phải dựa vào nỗ lực bản thân. Đương nhiên, ta sẽ cung cấp rất nhiều đan dược Linh giới. Chỉ khoảng ba mươi năm là cô có thể đến hậu kỳ đỉnh phong, khi đó sẽ đột phá Ly Hợp, đương nhiên tốn nhiều thời gian hơn cùng tỷ lệ thành công sẽ nhỏ một chút."
Tuyệt xứ phùng sinh! Vậy là vẫn còn có cơ hội bước tiếp trên tiên đạo, Lưu Tâm nghe thì vui mừng đến phát khóc: "Đa tạ thiếu gia, đại ân của người …Tâm nhi..."
"Được rồi, việc này không nên chậm trễ, ta sẽ giúp cô đột phá bình cảnh ngay bây giờ"
Đối mặt với ma kiếp, thực lực các nha đầu tăng cường một phần thì sẽ an toàn hơn một phần. Lâm Hiên nhìn qua Tâm nhi hỏi: "Tâm nhi, ta cần một gian tĩnh thất, có thiên địa linh khí càng nồng đậm càng tốt"
"Nếu thiếu gia không chê, mời tới động phủ của tiểu tỳ" Lưu Tâm thoáng đỏ mặt nói.
"Ùm, dẫn đường" Lâm Hiên đương nhiên không có dị nghị.
"Vâng." Lưu Tâm liếc qua hắn rồi hóa thành một đạo kinh hồng rời Linh Lung Tháp, Lâm Hiên cũng theo sát phía sau.
Nhìn bóng dáng hai người tan biến. Ba nàng Lục Doanh Nhi vẫn còn trong mộng, càng mong thiếu gia cùng Tâm nhi thành công.
Rất nhanh đã đến động phủ trang nhã của Lưu Tâm, nàng bắt đầu chay gội tẩy trần rồi dẫn Lâm Hiên tới phòng luyện công.
Cô nam quả nữ ở một phòng. Lưu Tâm có điểm xấu hổ nhưng lại thấy rất thỏa mãn. Có thể ở bên cạnh thiếu gia, nàng còn muốn gì hơn?
Đang muốn bình tâm tĩnh khí bài trừ tạp niệm thì Lâm Hiên lại vươn tay cầm lấy nàng. Trống ngực Lưu Tâm thoáng cái nhảy dựng lên.
"Linh lực trong thể nội sao loạn như vậy, sao có thể đột phá cảnh giới? Mau bình tâm tĩnh khí"
Lâm Hiên có điểm không vui mở miệng, tốt xấu gì Lưu Tâm cũng là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, khi tu luyện thì tâm tư phải tĩnh như nước mà còn không biết sao?
"Vâng." Lưu Tâm đỏ mặt lên, vội bắt đầu điều chỉnh nội tức.
***
Một tuần trăng sau, Lâm Hiên từ trong mật thất đi ra. Trên mặt đầy vẻ mệt mỏi nhưng lộ rõ sự vui mừng.
Ngẫm lại kinh nghiệm một tuần trăng này, trong lòng hắn cười khổ không thôi. Có thể trợ giúp Tâm nhi nha đầu đột phá hậu kỳ đúng phải nhờ vào vận khí. Xem ra khi trước bản thân hắn thật quá tự đại.
"Thiếu gia”
Chợt những tiếng gọi duyên dáng truyền tới, ba nàng Lục Doanh Nhi đã dắt tay đến đây.
"Thiếu gia, Tâm nhi muội muội đâu?” Lục Doanh Nhi thi lễ xong thì có điểm tò mò hỏi.
"Các người yên tâm, Tâm nhi đột phá tuy gặp khó khăn nhưng cuối cùng đã thành công. Cảnh giới còn chưa vững chắc nên cần thêm một khoảng thời gian để củng cố” Lâm Hiên mỉm cười nói.
Ba nàng liếc nhau, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
"Thiếu gia, người …” Diệp Bình Nhi chợt chú ý tới khí sắc không ổn của Lâm Hiên.
"Không có gì, khi trợ giúp Tâm nhi đột phá ta có hao tổn một chút nguyên khí, chỉ cần nghỉ ngơi là có thể khôi phục” Lâm Hiên xoay chuyển lời nói: "Đúng rồi, hiện tại trong cốc tình hình ra sao, số lượng đồng đạo tứ phương đến hội minh thế nào?”
"Hiện đã có rất nhiều tu tiên giả tới từ thập nhị châu, thêm cả Yêu tộc thì số lượng đã tới chừng ba bốn trăm vạn” Vũ Vân Nhi ở bên cạnh tiếp lời.
"Ba bốn trăm vạn!” Lâm Hiên khẽ gật đầu: "Yêu Tộc cũng tới nhiều, vậy Thanh nhi đã tới chưa?” Nói đến đây thì ánh mắt hắn chợt lộ tia ôn nhu.
"Tạm thời còn chưa thấy Khổng Tước tỷ tỷ xuất hiện, tiểu tỳ đã phân phó chúng đệ tử tận lực đi tìm”
Vẻ mặt Lâm Hiên liền thất vọng thấy rõ cùng lo lắng. Khi trước hắn đã hỏi qua chúng nữ thì được biết. Thanh nhi vốn tu hành tại Ngũ Sắc Linh Sơn, có điều khi ma kiếp hàng lâm không lâu thì nàng đã mất tích một cách khó hiểu.
Hắn lạc về Nhân giới, người đầu tiên nhớ đến chính là nàng nhưng hiện tại không biết đi đâu để tìm. Chỉ có thể hy vọng vào nàng nghe tin tức về hắn mà tới đây làm đôi uyên ương liền cánh.
Lâm Hiên đang còn ngẩn ngơ thì Diệp Bình Nhi chợt lên tiếng:"Thiếu gia, người không cần quá lo lắng, ngược lại tiểu tỳ có nghe được một tin tức nho nhỏ, chỉ là không có biện pháp xác thực”
"A. Cô mau nói đi” Lâm Hiên lập tức tỉnh lại, vội hỏi.
"Tiểu tỳ trong lúc vô tình nghe được từ tiểu gia tộc tu tiên thoát khốn nơi Thiên châu, nghe nói trước khi Thiên Châu bị chiếm thì bọn họ có thấy phương tung của Khổng Tước tỷ tỷ”
"Thấy Thanh nhi sao? Nàng tới Thiên châu làm gì?” Lâm Hiên có điểm bất ngờ.
"Chuyện này quả thực không có cách nào xác minh, bất quá theo miêu tả tướng mạo thì rất có thể là nàng” Diệp Bình Nhi an ủi nói.
"Ừm” Lâm Hiên gật đầu. Tuy thêm phần lo lắng cùng nghi hoặc bất quá hắn không phải hạng gia hỏa nóng đầu. Tuy rất quan tâm đến hành tung ái thê nhưng không có nghĩa mới nghe phong phanh tin tức mà vội chạy đến Thiên Châu. Đây không phải tình thâm ý trọng mà biểu hiện của sự không thành thục.
Hiện tại còn đại sự cần xử lý, Lâm Hiên hít sâu một hơi bình ổn tâm tình phức tạp.
"Doanh nhi, trong khi còn chờ thêm các đồng đạo tới Linh Lung Cốc. Cô chuẩn bị cho ta một tòa động phủ, ta muốn bế quan một thời gian”
"Bế quan?” Ba nữ tử không khỏi có điểm bất ngờ.
"Ừm, ta có một số vấn đề nhỏ cần xử lý, chỉ khoảng hai tuần trăng mà thôi” Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Vâng” Lục Doanh Nhi đương nhiên không dị nghị, cung kính lên tiếng: "Nếu thiếu gia không chê thì xin dùng động phủ của Doanh nhi, nồng độ thiên địa linh khí không tệ mà cũng rất thanh tĩnh"
"Ừm” Lâm Hiên cùng chúng nữ hàn huyên một lát rồi tới động phủ Lục Doanh Nhi. Bên trong bài trí cũng có điểm trang nhã khác biệt.
Lâm Hiên thẳng tới phòng luyện công khoanh chân mà ngồi, sau đó liền phục đan đả tọa hồi phục nguyên khí.
Lần này hắn bế quan là tính đem hai nửa thanh Ma Duyên Kiếm đã gãy tu bổ gắn lại.
Với tu vị thần thông hiện tại, Lâm Hiên tự tin có thể suất lĩnh Nhân Yêu hai tộc đi Thiên Châu đối chiến đại quân cổ ma, chẳng qua xem mưu đồ lần này của đối phương không nhỏ, rất có thể sẽ có những tồn tại lợi hại hàng lâm. Cẩn thận sẽ không mắc sai lầm lớn. Khi đại chiến cũng không thể lâm trận bỏ chạy. Thêm một phần thực lực là thêm phần an toàn.
Ba ngày sau nguyên khí đã khôi phục. Lâm Hiên thi triển Nội Thị thuật kiểm tra tình huống kinh mạch cùng đan điền khí hải, trên mặt lộ vẻ hài lòng rồi vươn tay vỗ vào bên hông, tế ra hai kiện vật phẩm.
Đầu tiên là một thanh đoạn kiếm dài không quá một tấc, lẳng lặng lơ lửng bên người. Thân kiếm đầy những vết rạn nhưng lộ mười phần linh tính.
Còn lại chính là chiếc hộp ngọc thu được từ thư sinh si tình nọ tại Cửu Tiên Cung.
Lâm Hiên cong ngón tay búng, đem nắp hộp mở ra. Một lưỡi kiếm gãy xuất hiện, chính là nửa phần đầu đã gãy của Ma Duyên Kiếm.
Nghĩ đến việc nối liền thì không biết thần thông của bảo vật sẽ gia tăng tới đâu. Khóe miệng Lâm Hiên không khỏi lộ tia mong chờ. Tuy không am hiểu lắm về Luyện Khí thuật nhưng hắn nắm chắc sẽ hoàn thành được việc này.
Nhìn hai kiện tàn bảo một lát, Lâm Hiên phất tay áo một cái, một cái đỉnh lô cùng những bình đựng tài liệu liền được tế ra.
Hắn lại tĩnh tọa một lát, đem tinh khí thần điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất. Sau đó tay phải kết pháp ấn rồi điểm về phía trước.
Thanh quang chợt lóe. Tiểu đỉnh nọ rung lên rồi bị linh quang chói mắt bao phủ, chậm rãi trôi nổi trên không.
Lâm Hiên lại phất tay áo một cái, một đạo hỏa tuyến bích lục bay vút ra. Đây chính là Anh hỏa mà hắn khổ tu đã gần ngàn năm nay.
Khác với luyện chế đan dược, chỉ thấy anh hỏa không ngừng lập lòa biến ảo, không chỉ có nơi đáy đỉnh mà toàn bộ thân đỉnh đều bị hỏa diễm lúc sáng lúc tối bao phủ. Càng thêm quỷ dị là thỉnh thoảng màu sắc của hỏa diễm còn biến ảo không thôi.
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ! Lâm Hiên có thể thao túng ngũ hành nguyên khí nên bổn mạng anh hỏa cũng có đầy đủ các thuộc tính.
Thiêu đốt chừng nửa canh giờ, hắn nâng tay phải lên rồi điểm ra một chỉ.
Phốc!
Nắp đỉnh vừa được nâng cao lên thì tay trái Lâm Hiên liền hư không một trảo. Một cái hộp ngọc trên mặt đất tự mở nắp, một dòng bột phấn màu trắng mịn như trân châu liền bay vào trong đỉnh.
Đây chính yêu đan của yêu tộc Ly Hợp kỳ đã được nghiền thành bột phấn, hơn nữa tựa hồ yêu thú này còn có một tia huyết thống chân linh. Luận giá trị có thể so với tích lũy cả ngàn năm của một môn phái trung đẳng ở Nhân giới.
Phụt!
Chỉ thấy tầng hỏa diễm hừng hực dấy lên. Một mùi thơm kỳ quái tỏa khắp trong gian phòng. Ánh mắt Lâm Hiên lóe tinh quang, cũng không thấy có động tác gì mà hai đoạn kiếm gãy lập tức trôi nổi lên không.
"Hợp!"
Lâm Hiên khẽ quát một tiếng, hai đoạn kiếm gãy lập tức tiếp liền cùng một chỗ. Sớm đã có chuẩn bị, hắn khẽ đảo tay thì một đoàn hỏa diễm mỹ lệ tứ sắc hiển hiện.
Huyễn Linh Thiên Hỏa!
Nếu không phải có hỏa diễm này. Lâm Hiên quả thực không nắm chắc có thể tu phục được Ma Duyên Kiếm. Muốn nung chảy được Thông Thiên Linh Bảo, khẳng định Anh hỏa của Động Huyền sơ kỳ còn chưa đủ.
Chỉ thấy Lâm Hiên lại nâng hai tay, nguyên một đám pháp ấn không ngừng ngưng kết ở các đầu ngón tay, hỏa diễm tứ sắc lại lưu chuyển quỷ dị biến ảo không thôi.
Thiêu đốt thêm ba ngày ba đêm, rốt cục tại chỗ tiếp xúc của hai đoạn kiếm xuất hiện một điểm nóng chảy.
Lâm Hiên thấy thì mừng rỡ, hít sâu một hơi thì Huyễn Linh Thiên Hỏa trở nên càng mỹ lệ. Sau đó hắn phất tay áo một cái, không gian dao động rồi từng đạo linh quang xuất hiện trong tầm mắt.
Những đạo linh quang này lập lòe một chút, liền biến thành những cánh tay thon dài như búp sen, trên dưới bay múa đem các loại tài liệu khác bỏ vào đỉnh lô.
Quá trình này nghe đơn giản nhưng cần nắm giữ tốt hỏa hầu, nếu không thì chỉ như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Theo các loại tài liệu gia nhập vào, mùi thơm tỏa ra ngày càng nồng. Những hương khí này đối chưa hẳn có lợi với thân thể. Có điều với một tu tiên giả Động Huyền kỳ thì ảnh hưởng này không đáng kể gì.
Hơn nửa tuần trăng sau, rốt cục tất cả tài liệu đã được hòa tan. Nắp đỉnh vừa mở, một dòng màu chất lỏng ngà sữa có điểm giống Vạn Niên Linh Nhũ sóng sánh đập vào mắt, mùi thơm trở nên nồng đậm đến cực điểm.
"Đi!" Lâm Hiên điểm ra một chỉ. Hai đoạn kiếm gãy được linh quang bao phủ bay vào đỉnh lô, nắp đỉnh lóe lên lần nữa rồi đậy lại.
Trên mặt lộ vẻ hài lòng. Hai tròng mắt hắn lóe lên ngân quang thi triển Thiên Phượng Thần Mục.
***
Hai tuần trăng trôi qua trong nháy mắt.
Ngày hôm đó Lâm Hiên vẫn khoanh chân ngồi, đột nhiên trong đỉnh lô phát ra một hồi thanh minh.
Thanh âm kia không phải rồng không phải phượng mà cao vút vọng cửu thiên, tràn ngập khí phách hùng hồn. Lại như âm thanh hỗn hợp của vài loại linh thú đồng thời kêu to.
Lâm Hiên luôn chú ý đến tình hình trong đỉnh lô mà lúc này trên mặt lộ phần kinh ngạc.
Ngay tại thời khắc tiếng thanh minh phát ra, trong đỉnh lô đột nhiên nổ bắn ra mấy đạo linh quang che chắn thần thức của hắn. Thậm chí liền cả Thiên Phượng Thần Mục cũng không thể xuyên thấu.
Chẳng qua sau dị tượng tất có bảo vật, Lâm Hiên trở nên kinh hỉ. Xem ra lần nối liền Ma Duyên Kiếm đã thành công vượt cả mong đợi.
Hắn liền tay phất áo một cái, nắp đỉnh bung ra mà tầng hỏa diễm quanh đỉnh cũng bay trở về trong tay áo.
Oanh! Lập tức một đạo linh khí mãnh liệt từ bên trong đỉnh lô ào ào bộc phát ra.
Không, nhìn kỹ màu sắc thì có tới bốn đạo. Màu trắng thuộc Kim, xanh là Mộc, lam là Thủy, đỏ là Hỏa. Chỉ còn thiếu Thổ nữa là ngũ hành tề tụ.
Sau đó bốn đạo linh khí phân biệt tụ hợp lại. Toàn bộ luyện công phòng liền vỡ vụn ra từng mảnh, bất quá giờ khắc này Lâm Hiên không thể quản được nhiều.
Chỉ nghe tiếng gào thét thanh minh hùng hồn đột khởi, sau đó bốn hư ảnh linh thú cực lớn hiển hiện trong tầm mắt. Tứ linh thú này tuy hình dáng khác nhau nhưng đều tỏa ra khí thế cao quý hoặc cường đại.
"Đây là.. "Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua thì vẻ mặt đại biến cùng kinh ngạc.
Thanh Long chủ Mộc, Bạch Hổ chủ Kim, Chu Tước chủ Hỏa, Huyền Vũ chủ Thủy. Chính là Tứ thánh thú trong truyền thuyết.
Trong tồn tại cấp Chân Linh, Tứ thánh thú vốn thuộc hàng cường giả xếp phía trên, vượt xa những hạng hàng trung như Chân Thiềm. Hư ảnh Tứ linh hiển hiện, chẳng lẽ Ma Duyên Kiếm có liên quan hệ tới Tứ thánh thú?
Do dự một chút thì Lâm Hiên nâng tay phải vẫy một cái. Chẳng qua đúng lúc này dị biến lại nổi lên. Phảng phất như cự kình hút nước cùng vạn lưu quy tông, trong đỉnh kia chợt xuất hiện một động xoáy, bốn hư ảnh lần nữa bị hút trở vào trong.
Lâm Hiên thấy thì rúng động không thôi. Chẳng lẽ Ma Duyên Kiếm là Tiên Thiên Linh Bảo? Tuy không chắc lúc này nhưng có thể khẳng định bảo vật này bài danh hàng đầu trong hàng Hậu Thiên Linh Bảo.
Hắn đang mừng rỡ thì những tiếng vù vù cực lớn nổi lên. Đỉnh lô lơ lửng giữa không trung chợt nổ tung, linh khí đủ mọi màu sắc bạo tỏa ra. Bảo vật lần nữa xuất hiện cùng hàn quang bắn ra bốn phía!
Lâm Hiên nhịn không được mà phải nhắm mắt. Thân thể của hắn hiện đã cứng hơn cả Yêu Tộc cùng cấp mà đã khí thế kia làm đau rát làn da. Có thể thấy uy lực bức người cỡ nào.
Càng không thể tưởng tượng nổi là, hiện tại Ma Duyên Kiếm lại như trải qua một lần thối luyện mới. Lúc này hình dạng của nó đã cải biến rất lớn. Không hề mộc mạc cổ xưa mà tràn ra một luồng khí thế hoa lệ bá đạo.
Thân kiếm lại ngắn hơn dự đoán rất nhiều, chỉ chừng hơn một tấc như một thanh đoản kiếm.
Lâm Hiên duỗi tay nắm chặt bảo vật thì có cảm giác băng lãnh thấu xương. Đến khi đem pháp lực truyền vào thì cảm giác không khỏe kia liền biến mất.
Không ngờ là một thiên Thông Bảo Bí Quyết ào ào hiện ra. So với bí quyết trước kia thì thâm ảo và khác hơn rất nhiều.
Lâm Hiên bình tâm tĩnh khí cẩn thận nghiên cứu.
Phệ Linh Kiếm!
Đầu tiên là ba chữ vàng to như cái đấu đập vào mắt. Sau đó nguyên một đám chữ vàng dũng mãnh tiến vào trong đầu.
Kiếm trong kiếm!
Với tâm cơ tinh xảo, lúc này Lâm Hiên đã lý giải được những gì vừa diễn ra trước mắt. Dường như Phệ Linh Kiếm chính là một thanh tiểu kiếm khác nằm trong Ma Duyên Kiếm gãy khi trước. Điều này giải thích tại sao, khi trước kia hắn sử dụng đoạn kiếm, ngoài thần thông kiếm quang lại còn có hư ảnh thần thú như Kỳ Lân xuất thế.
Vốn là tính nối liền hai phần kiếm gãy của Ma Duyên Kiếm, không ngờ đã vô tình tế luyện, đem một tiểu kiếm Phệ Linh bí ẩn xuất thế!
***
Lâm Hiên bế quan đã được gần ba tuần trăng, không kể mấy nha đầu Doanh nhi mà đám tu tiên giả đường xa mà đến cũng đã có phần thiếu kiên nhẫn.
Nhận được Tiên Minh Lệnh, số lượng tu tiên giả cùng Yêu tộc tề tụ về Linh Lung Cốc đã lên tới con số hơn tám trăm vạn.
Nhiều tu sĩ cùng Yêu tộc tụ tập cùng một chỗ như vậy. Đều là những kẻ kiệt ngao bất tuân, mỗi ngày song phương phát sinh không biết bao nhiêu xung đột. Trong thời khắc ma kiếp đặc biệt, lưỡng tộc ở chung thì cũng không thể đoàn kết như người một nhà.
Điều này khiến chúng nữ đau đầu thì không nói, càng làm các nàng phiền não là mỗi ngày đám tu sĩ đều la hét muốn gặp thiếu gia. Bởi tới giờ Lâm Hiên chưa từng lộ diện nên đã lưu truyền không ít lời ra tiếng vào.
Cái gì mà Linh Lung Cốc không có tu tiên giả Động Huyền Kỳ, hết thảy đều là Bái Hiên Các phao tin nhằm khuếch trương thế lực.
Theo thời gian, số tu tiên giả tin vào đồn đại kiểu này ngày càng nhiều. Nếu không phải Tùng Phong thư viện cùng Thiên Nhai Hải Các ra mặt kiên định ủng hộ thì không biết tình thế đã xấu tới đâu.
Tam đại phái liên hợp có thể áp chế lời đồn đãi trong Nhân tộc nhưng đã không thể khống chế bên Yêu Tộc.
Thời khắc này trong Linh Lung Tháp, ngoài bốn người Lục Doanh Nhi còn có thêm một nam một nữ. Chính là Khô Dung tiên tử Lưu Oánh cùng một lão giả râu tóc bạc trắng.
Lão giả này bộ dáng chừng thất bát tuần nhưng tinh thần vẫn còn quắc thước, một thân linh lực như có như không. Khang Khiếu Nhụ này chính là tu tiên giả Ly Hợp kỳ thứ hai của Tùng Phong thư viện sau Vọng Đình Lâu. Chẳng qua chỉ mới là sơ kỳ.
Lão giả cũng như Lưu Oánh, đều đã dẫn đệ tử tinh nhuệ tới tụ hợp nơi Linh Lung Cốc.
"Tình thế hiện tại là như vậy, trong đó ngang ngược nhất chính là lão yêu Mặc Giao Vương. Hắn là Yêu Tộc Ly Hợp trung kỳ đỉnh phong, từ khi Vạn Giao Vương ngã xuống thì hắn chính là Yêu tộc đệ nhất cao thủ, Vạn Giao Cốc cũng đã đổi tên thành Mặc Giao Cốc. Luận thực lực không kém gì tam đại phái nhân tộc chúng ta" Vũ Vân Nhi đã thuật trước một hồi, nói đến đây thì ngưng lại.
“Hừ, lão gia hỏa kia tu vị không tệ nhưng chỉ là hạng thiển cận, hắn làm vậy là muốn thừa dịp lần hội minh này lên làm bá chủ tu tiên giới Thiên Vân thập nhị châu " Lưu Oánh lạnh lùng phân tích, ngữ khí lộ rõ vẻ khinh thường đối với Mặc Giao Vương.
"Oánh tiên tử phân tích không sai, bất quá lão yêu chỉ là si tâm vọng tưởng, có Lâm tiền bối ở đây thì hắn thì tính cái gì" Khang Khiếu Nhụ cũng tiếp lời, sau đó nhìn về phía bốn vị các chủ Bái Hiên Các: "Chỉ là rốt cuộc Lâm tiền bối bế quan tới lúc nào, nếu có thể lộ diện một lần thì tốt."
"Thiếu gia nói là chỉ cần hai tuần trăng, kéo dài như vậy phải chăng có gì phiền toái?" Trên mặt Lục Doanh Nhi cũng đầy lo lắng: "Mấu chốt là chúng ta không thể quấy rầy người"
Nghe nàng nói như vậy, Lưu Oánh cùng Khang Khiếu Nhụ hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên một hồi ồn ào truyền tới. Lục Doanh Nhi nhướng mày, vẻ mặt lập tức âm trầm.
Linh Lung bảo thấp chính là trọng cấm địa của bổn môn mà có kẻ dám coi thường sao? Đặc biệt lúc này còn có thái thượng trưởng lão của Tùng Phong thư viện cùng Thiên Nhai Hải Các. Như thế tôn nghiêm của bổn môn còn để đi đâu?
Lục Doanh Nhi định tế ra một tấm truyền âm thì oành một tiếng nổ mạnh. Không ngờ cửa lớn tầng thứ bảy Linh Lung Tháp đã bị người dùng mãnh lực đánh tan.
Mấy gã tu tiên giả thủ vệ ở bên ngoài cũng bị đánh bay vào. Cả đám miệng phun máu tươi, chưa mất mạng nhưng thương thế không nhỏ.
"Là kẻ nào!"
Lục Doanh Nhi lập tức đứng lên, vẻ mặt tam nữ cũng trở nên khó coi. Là gia hỏa nào lớn gan không coi Bái Hiên Các vào trong mắt như vậy.