"Ha ha ha…"
Chợt một tràng cười to hung hăng càn rỡ truyền tới khiến đám người Lục Doanh Nhi nhíu mày.
Chỉ thấy trước mắt xuất hiện một con Giao Long dài tới mấy chục trượng, toàn thân đen như mực tỏa ra uy áp đáng sợ.
Đây chính là Yêu Tộc đệ nhất cao thủ. Mặc Giao Vương!
Lúc này linh áp như hải triều sóng dữ hướng về tứ nữ. Mục đích của lão yêu đương nhiên là muốn hạ mã uy của Bái Hiên Các.
Khang Khiếu Nhụ còn chần chờ thì Lưu Oánh liền phất ngọc thủ một cái. Một đạo thanh phong bay vút ra, linh áp đáng sợ kia đã bị nó hóa giải vô hình.
"Đa tạ tỷ tỷ xuất thủ tương trợ” Lục Doanh Nhi cúi đầu thi lễ với Lưu Oánh.
Hành động này khiến Giao Long có điểm bất ngờ. Nó giương nanh múa vuốt bay múa trong đại điện một hồi, sau đó ngoài thân lập lòe linh quang. Nương theo sấm động thì một bóng người cao lớn hiển hiện ra.
Gia hỏa này đầu giao thân người, mặc áo giáp đen như mực có khảm những viên bảo thạch chớp lóe linh quang. Trái tay cầm một cây Khai Sơn Phủ có điêu khắc phù văn tinh mỹ. Vừa nhìn đã biết là một bảo vật bất phàm.
Chỉ thấy trong mắt hắn bắn ra tinh quang, hai tay buông xuống thì phát hiện ra đằng sau còn có một áo choàng tinh hồng bay phất phới theo gió.
Đối mặt một tồn tại đáng sợ nhưng lúc này bộ dáng Lục Doanh Nhi vô cùng băng lãnh:
"Mặc Giao Vương. Bái Hiên Các có điều gì xâm phạm ngươi, ngươi tự ý xâm nhập tổng đà còn đả thương đệ tử chúng ta, không coi bổn môn ra gì sao?"
“Hừ, Lục nha đầu, ở chỗ này bớt hồ ngôn loạn ngữ một chút. Chỉ là một vãn bối Nguyên Anh kỳ nho nhỏ, cũng dám làm càn trước mặt bổn tọa” Mặc Giao Vương khinh thường nói.
"Lời này của đạo hữu sai rồi, tu vị của Doanh nhi muội muội tuy thấp nhưng thân phận là Bái Hiên Các chi chủ tôn sùng, luận quyền lợi tại tu tiên giới cũng không kém ta và ngươi bao nhiêu.” Lưu Oánh cười nhạt nói.
“Hừ.” Trên mặt Mặc Giao Vương hiện tia tàn khốc nhưng không tranh chấp cùng Khô Dung Tiên Tử. Hắn tới chuyến này là muốn đối phó Bái Hiên Các. Chỉ cần lên làm Tiên Minh Chủ, về sau Thiên Nhai Hải Các không cúi đầu xưng thần sao?
"Mặc Giao Vương, ngươi tới chỗ này càn quấy là muốn làm gì, mặc dù ngươi là tồn tại Ly Hợp nhưng Bái Hiên Các chúng ta không hề sợ hãi. Nếu muốn kiếm chuyện thì cứ nói rõ, bất kể ngươi có bao nhiêu phân lượng thì bổn các cũng không ngại mà tiếp đón”
Mặc Giao Vương nghe lời nói không chút khách khí thì vẻ mặt thoáng chốc ngốc trệ. Sao hôm nay Lục nha đầu hung hăng như vậy, đã ăn hỏa dược rồi sao?
"Tiện tỳ, nếu làm bổn vương tức giận, coi chừng ta hủy đi Bái Hiên Các của các ngươi đó. Lão phu tới là có chuyện quan trọng, ngươi nói Lâm tiền bối là đại năng tu tiên giả, phá toái hư không hàng lâm từ Linh giới, vậy hiện tại người đó đang ở chỗ nào?"
"Đương nhiên tại Linh Lung Cốc” Lục Doanh Nhi nhướng mày.
“Hừ, Ở Linh Lung Cốc! Hắc hắc, nhiều ngày như vậy sao chưa thấy Lâm tiền bối lộ diện một lần?"
"Ta đã nói qua, là thiếu gia đang bế quan. Hiện tại người cũng sắp xuất quan rồi” Lục Doanh Nhi trấn định nói nhưng Mặc Giao Vương lại cười lên ha hả: "Ngươi nói vậy là coi bổn vương như tiểu hài nhi ba tuổi sao?"
" Lời này của đạo hữu ý gì?”
"Ý gì?” Mặc Giao Vương lạnh lùng mở miệng:"Hiện tại tám trăm vạn đồng đạo đã tề tụ đông đủ tại Linh Lung Cốc, cũng bởi nhận được Tiên Minh Lệnh nên muốn vị tiền bối kia dẫn dắt đối kháng cổ ma. Mọi người đường xa ngàn dặm tới chỗ này, đã trải qua không biết bao nhiêu gian nan hiểm trở. Hắn lại một mực không ra. Bế quan sao? Lúc nào không chọn mà lại chọn thời khắc quan trọng này, ngươi cho là bổn vương sẽ tin chuyện hoang đường thế này sao?”
"Đạo hữu nói như như vậy, bổn các chủ cũng không còn lời để nói. Chẳng qua ta nói đều là sự thật, tin hay không tùy ngươi. Thử hỏi chúng ta đi lừa gạt các đồng đạo để làm gì?” Lục Doanh Nhi thở dài nói.
"Làm gì? Hừ, ngươi tưởng bổn vương không hiểu sao, các ngươi làm vậy là muốn khuếch trương thế lực Bái Hiên Các, đem mấy trăm vạn đồng đạo thành những kẻ ngu ngốc, thật sự là dụng tâm không nhỏ a"
"Mặc Giao Vương, ngươi không nên nói bậy ở chỗ này. Lời của Doanh nhi muội là thật, Bổn cung có thể làm chứng” Lúc này Lưu Oánh ở bên cạnh mở miệng.
"Đúng vậy, bổn tọa cũng có thể bảo chứng” Khang Khiếu Nhụ cũng lên tiếng trợ hiệp.
"Bảo chứng, hai người các ngươi? Ha ha” Trên mặt Mặc Giao Vương hiện tia khinh thường: "Ở đây nguyên cả một giuộc, lời của các ngươi mà tin được sao?”
"Ngươi… ” Trên mặt Lưu Oánh hiện tia giận dữ. Có điều thực lực đối phương không kém. Lại chỉ là một tên mãng phu không biết sống chết, cứ để Lâm sư thúc xử lý hắn đi.
Trong lòng nghĩ vậy thì khóe miệng Lưu Oánh nhếch nụ cười. Khang Khiếu Nhụ càng là lão hồ ly, hai mắt nhắm hờ nhìn tựa như muốn ngủ.
Với tư cách chủ nhân, Lục Doanh Nhi không thể thể để đối phương khiêu khích, trầm giọng nói:
"Mặc Giao Vương, rốt cuộc là ngươi muốn thế nào?”
"Rất đơn giản, hoặc ngươi kêu vị Lâm tiền bối hư ảo kia ra, hoặc các ngươi liền thừa nhận sai lầm với tám trăm vạn đồng đạo, rót nước châm trà bồi tội cho mọi người”
"Nếu bổn các chủ không đồng ý thì sao?” Lục Doanh Nhi cười nhạt.
"Sao, bổn vương liền hủy Bái Hiên..” Sáu kẻ ở đây, Mặc Giao Vương còn chưa để vào mắt. Hắn liền hét lớn một tiếng.
Chẳng qua lời này còn chưa dứt thì một tiếng cười lạnh truyền tới: "Đạo hữu muốn hủy Bái Hiên Các, khẩu khí thật lớn, ngươi có dám nói lại lần nữa trước mặt Lâm mỗ chăng?”
Thanh âm tựa hồ ở rất xa nhưng rõ ràng mồn một trong tai Mặc Giao Vương. Chỉ thấy thanh quang chớp động rồi một thanh niên vận thanh bào vô thanh vô tức hiện ra.
Tứ nữ thấy hắn thì liền lộ vẻ vui mừng: "Thiếu gia, người đã xuất quan!”
Lưu Oánh cũng vội đứng lên thi lễ:"Tham kiến sư thúc”
"Đa tạ đại ân cứu viện của tiền bối, bổn môn suốt đời khó quên.” Khang Khiếu Nhụ cũng làm đại lễ cùng cảm kích lên tiếng.
"Miễn" Lâm Hiên khoát tay áo rồi nheo mắt nhìn Mặc Giao Vương. Kỳ thật hắn đã đến đây trước một bước. Chẳng qua còn ẩn thân ở một bên xem đối phương hung hăng càn quấy tới cỡ nào.
Đến nước này thì còn gì khách khí. Đáy mắt Lâm Hiên hiện dị quang thì linh áp như thái sơn bộc phát thẳng tới Mặc Giao Vương.
Chỉ nghe "Bành" một tiếng thật lớn, Mặc Giao Vương bị luồng linh áp cường đại đánh trúng, trực tiếp bắn thẳng ra khỏi Linh Lung Bảo Tháp.
Sau khi hiển lộ thần uy thì Lâm Hiên chỉ cười nhạt mà không đuổi theo. Quả nhiên như hắn dự liệu. Đối phương còn chưa ngu ngốc tới mức chạy trốn. Qua một thoáng Mặc Giao Vương đã bay trở về. Trước ngực loang lổ vết máu, áo giáp cũng xuất hiện nhiều vết rạn, mặt mũi tràn đầy vẻ sợ hãi.
Lúc này hắn biết mình phạm vào một sai lầm quá lớn. cảm thấy ngực khí huyết cuồn cuộn, kinh mạch toàn thân đau nhức không thôi.
"Tiền bối tha mạng, người đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, hết thảy đều là lỗi của ta, là ta đáng chết, là ta hồ đồ!" Mặc Giao Vương vừa nói vừa dập đầu lia lịa, hơn nữa còn tự tát vào mặt mình.
"Ngươi biết mình sai rồi sao?" Lâm Hiên lạnh nhạt nói.
"Vâng. Tiền bối tha mạng, thỉnh tiền bối hạ thủ lưu tình." Mặc Giao Vương sợ hãi đến toàn thân phát run.
"Tha cho ngươi?" Khóe miệng Lâm Hiên lộ tiếu ý: "Dám động tới Bái Hiên Các, đáng ra ta phải trừu hồn luyện phách ngươi. Nhưng ngẫm lại chưa ra quân mà đã chém tướng thì sĩ khí đại giảm, tội chết có thể miễn bất quá tội sống khó tha, muốn sống thì hãy giao ra một hồn phách"
"Một hồn phách?" Vẻ mặt Mặc Giao Vương trở nên xám trắng, đối phương muốn hạ Cấm hồn thuật?
"Tiền bối muốn hạ cấm hồn thuật, thu ta trở thành linh sủng, có thể hầu hạ một đại năng tu tiên giả như người, chính là phúc khí của lão nô " Tìm được một đường giữ mạng, ngẫm ra ở dưới trướng một tồn tại Đồng Huyền cũng không tồi. Mặc Giao Vương mừng rỡ nói.
Có điều Lâm Hiên lại mỉm cười: "Làm linh sủng của ta sao, chỉ là một gã Giao Long Ly Hợp kỳ, bản tôn còn chưa để vào mắt"
"Vậy người … ” Mặc Giao Vương không khỏi nghi hoặc.
"Tuy không cần làm linh sủng nhưng từ nay ngươi phải nghe lệnh của Doanh nhi"
Lục Doanh Nhi không khỏi ngây người. Mặc Giao Vương cũng cho là mình nghe lầm, khóc không ra nước mắt: "Tiền bối nói… vậy có khác nào bảo ta làm linh sủng của tiểu nha đầu này?"
Hắn đã là tồn tại Ly Hợp trung kỳ đỉnh phong. Bảo đi làm sủng vật của một nha đầu Nguyên Anh Kỳ, sau này còn mặt mũi gặp người sao?
"Không hẳn là linh sủng, bình thường ngươi vẫn có thể về cốc tu luyện. Bái Hiên Các sẽ không quản chuyện của ngươi. Nhưng nếu còn có ý tưởng mạo phạm uy hổ thì ngươi rõ kết quả rồi đó. Sao, ngươi không muốn…?" Thanh âm lập tức Lâm Hiên trở nên băng lãnh.
"Không, ta..."
Trong mắt Lâm Hiên lóe lên tinh quang, Mặc Giao Vương không khỏi rùng mình. Đối phương muốn sát diệt hắn thì chỉ như bóp chết con sâu cái kiến.
Ngẫm nghĩ yêu cầu này cũng không có gì quá đáng, có trách thì tự trách bản thân mình đã lỗ mãng, Mặc Giao Vương thở ra nói: "Đều là lỗi của ta, tiền bối phân phó sao thì ta nghe theo như thế."
Lâm Hiên khẽ gật đầu hài lòng, phất tay tế ra một tấm lệnh bài: "Coi như ngươi đã lựa chọn chính xác, mau giao một hồn phách ra. Doanh nhi, đón lấy"
"Vâng!" Lục Doanh Nhi theo bản năng tiếp nhận cấm hồn bài. Có Lâm Hiên ở một bên. Cấm Hồn thuật rất nhanh được hoàn thành.
Lúc này Mặc Giao Vương đã hoàn toàn tiêu tan tráng chí. Đứng nói là Lâm Hiên mà cần một ý niệm của Lục Doanh Nhi thì tính mạng của hắn lập tức bị lấy đi. Từ nay thân phận Yêu Tộc đệ nhất cao thủ Thiên Vân thập nhị châu cũng chỉ là hữu danh vô thực.
Sau đó đám người bắt đầu thương lượng chính sự.
"Bẩm sư thúc, trong ba tuần trăng này, đồng đạo nhân yêu hai tộc tới tề tụ tổng cộng đã hơn tám trăm vạn." Vũ Vân Nhi ôn nhu liên tiếng.
Lâm Hiên khẽ gật đầu: "Vậy bên Cổ ma có dị động ra sao?"
"Đối phương tăng cường phòng ngự, thu liễm thế công. Tinh nhuệ cổ ma đều điều động hết về Thiên Châu, xem ra bọn chúng định quyết tử chiến với chúng ta ở đó." Diệp Bình Nhi ở bên cạnh lên tiếng.
"Thật sao?" Lâm Hiên đưa tay xoa cằm, trên mặt lộ vẻ đăm chiêu:"Đối phương muốn một trận định thắng bại, điều này không hẹn mà hợp cùng chúng ta. Chúng dám làm vậy, chẳng lẽ đã có điều gì trông chờ vào?"
Tám người lại bàn thêm một số chi tiết, Khang Khiếu Nhụ Lưu Oánh, Mặc Giao Vương liền cáo từ. Ra khỏi Linh Lung Bảo Tháp, khi Mặc Giao Vương rời đi thì Khang Khiếu Nhụ chợt thở dài.
"Đạo hữu sao vậy?" Lưu Oánh dừng bước.
"Không có gì, chỉ là lão phu đang nghĩ. Trải qua chuyện này, chỉ sợ Thiên Vân thập nhị châu không còn là tam đại thế lực, khi đó bất luận Nhân Yêu hai tộc đều của một nhà Bái Hiên Các."
"A, ra là đạo hữu đang phiền não điều này!"
"Sao, Oánh tiên tử không cảm thấy thế sao?" Khang Khiếu Nhụ có điểm kỳ quái nói.
"Môn phái tu tiên thăng trầm là lẽ thường tình. Khi đó không phải hai phái chúng ta suy yếu mà Bái Hiên Các trở nên quá mạnh mẽ. Nhưng hiện tại ta chỉ biết, nếu không có Lâm tiền bối thì Thiên Vân thập nhị châu đã rơi vào tay cổ ma. Ngay cả tính mệnh cũng mất, còn tranh giành mạnh yếu làm gì. Kết cục quả Mặc Giao Vương còn ở trước mắt đó"
Nghe vậy Khang Khiếu Nhụ trầm mặc thật lâu, cuối cùng ngẩng đầu: "Tiên tử nói không sai, lão phu thật xấu hổ.”
"Đạo hữu có thể nghĩ thông suốt là tốt, hiện tại nhiệm vụ thiết yếu là sao diệt trừ cổ ma. cũng có lúc Lâm sư thúc sẽ trở về Linh giới. Trong thời gian này nếu không dốc sức cùng diệt trừ cổ ma, hậu quả thế nào ta nghĩ chắc hẵn đạo hữu rõ ràng.”
"Lão hủ rõ, nhất định sẽ không lòng sinh hai ý” Khang Khiếu Nhụ thi lễ thật sâu: "Đa tạ tiên tử nhắc nhở.”
Lưu Oánh cũng vén áo thi lễ, hai người độn quang bay đi.
Một đêm vô sự.
Chăng qua mới tờ mờ sáng hôm sau, bên ngoài Linh Lung Cốc đã có hai tu tiên giả đang tranh chấp. Là một tu sĩ Nhân tộc bộ dáng khôi ngô, kẻ còn lại thì dài tai mắt biếc, hẳn là Yêu Tộc.
Cả hai đều là Nguyên Anh sơ kỳ, lúc này đã tế lên bảo vật. Mắt thấy một hồi đại chiến sắp nổ ra thì một đạo kinh hồng bay vút tới.
Hào quang thu liễm lộ ra một tu sĩ Ngưng Đan hậu kỳ. Nhìn phục trang thì chính là Chấp Pháp Sứ của ba đại môn phái liên hợp.
"Hai vị tiền bối khoan động thủ, không thể lỗ mãng ở chỗ này.”
"Hạng cắc ké như ngươi thì tính cái gì, cũng dám tới quản chuyện của bản tôn sao?” Không ngờ chẳng phải gã Yêu tộc, chính tu tiên giả Nhân tộc ngửa mặt lên trời ngang ngược, khóe miệng đầy vẻ châm chọc,
"Tiền bối có ý gì, không xem quy củ của ba đại phái vào đâu?"
“Hừ, đừng có mà cáo mượn oai hùm ở đây, ba đại môn phái các ngươi có đem đồng đạo đường xa để vào mắt chăng? Cái gì mà tu tiên giả Động Huyền Kỳ, hàng lâm từ Linh giới đối phó cổ ma. Tất cả đều là giả dối, gạt chúng ta tới chỗ chỗ này rồi cho một vài tên đệ tử ra quản chuyện qua loa tắc trách, tưởng các đồng đạo đều là hạng ngu ngốc sao?"
"Đúng vậy, ta đã chờ mấy tuần trăng mà có thấy gì chứ? Vị đạo hữu này nói rất có lý”
"Ba đại môn phái thì sao, cũng không thể giỡn mặt mấy trăm vạn đồng đạo như vậy. Ta đã hết kiên nhẫn rồi. hiện tại các ngươi phải cho chúng ta một công đạo, nếu không.."
"Nếu không chúng ta sẽ hủy đi Bái Hiên Các.”
Đám tu tiên giả ào ào lên tiếng, khẳng định trong đó có cổ ma trà trộn vào kích động. Lập tức trường diện trở nên khó khống chế.
Chẳng qua vào thời khắc này chợt một tiếng hừ lạnh truyền tới. Từng tu tiên giả phảng phất bị kim đâm trúng tâm thức. Chẳng biết từ lúc nào toàn thân ướt nhẹp mồ hôi, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc cùng hoảng sợ.
Đám người không tự chủ được quay đầu, chỉ thấy mấy đạo linh quang chói mắt từ bên trong Linh Lung Cốc bay ra.
Quang hoa thu liễm, tổng cộng có tám người.
Chính là tứ các chủ của Bái Hiên Các, thái thượng trưởng lão Tùng Phong thư viện cùng Thiên Nhai Hải Các, phía Yêu tộc thì có đệ nhất cao thủ Mặc Giao Vương. Những người này xuất hiện cùng một chỗ, đủ để chấn động cả Thiên Vân thập nhị châu, nhưng lúc này bọn họ lại một bộ sụp mi thuận mắt đi sau một thanh niên dung mạo bình thường, có điểm cổ quái là trên thân người này không một tia linh lực, tựa như một người phàm tục.
Tuy vậy thanh niên này khiến cả những lão quái Ly Hợp ở đây cũng có cảm giác không dám nhìn thẳng.
Chẳng lẽ là tu tiên giả Động Huyền Kỳ mà ba đại tông môn đã nhắc đến?
Cả đám đang còn hoang mang nghi hoặc thì toàn thân thanh niên nọ lóe sáng thanh quang, một luồng linh áp đáng sợ như hải triều sóng dữ cuồn cuộn bạo tỏa ra khắp bốn phương tám hướng.
Lập tức tám trăm vạn tu tiên giả đang tề tụ trong mấy ngàn dặm đều bị bao phủ vào trông. Bọn họ liền có cảm giác bản thân mình như con thuyền nhỏ bé trong biển lớn mênh mông.
Linh áp tới nhanh mà thu nhanh không kém, có điều hào khí nơi Linh Lung Cốc đã hoàn toàn ngưng trệ.
Qua thời gian một tuần trà mới có kẻ tỉnh lại, vội làm đại lễ quỳ lạy thanh niên nọ.
Thật sự là Tu tiên giả Động Huyền Kỳ! Có hi vọng chiến thắng cổ ma rồi! Đám tu tiên giả quỳ lạy cùng hoan hô liên tiếp, sĩ khí Nhân tộc lên tới đỉnh điểm.
Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, phất tay miễn lễ rồi quay lại phân phó bảy người: "Các ngươi lập tức triệu tập các tồn tại Ly Hợp hai tộc, tổ chức phân chia đồng đạo thành từng đội. Ba ngày sau đại quân Nhân Yêu lưỡng tộc chúng ta sẽ xuất chinh đi Thiên Châu”