Dịch: Anh Tuấn 2301
Biên: Anh Tuấn 2301
Nguồn:
bachngocsach.com
Đối với Lâm Hiên, trong lòng Hương Nhi cũng có vài
phần kính trọng.
Hiện giờ, tu sĩ nhân loại đã không còn dám tùy tiện xâm
nhập Hàn Phách băng nguyên, chỉ cần tiến vào khoảng hai ba trăm dặm sẽ lập tức
bị xem là xâm nhập cấm địa, kết cục duy nhất của những kẻ này là hồn phi phách
tán.
Nhưng đối với Lâm Hiên lại không có chút nguy hiểm nào, bởi hắn
chính là thượng khách của Tuyết Hồ tộc. Thậm chí còn có lời đồn đãi, trong những
ngày này, vị Thánh Nữ Yêu Tộc Hương Nhi công chúa thường xuyên trò chuyện cùng
hắn. Đương nhiên, đó cũng chỉ là lời đồn đãi, sự thật thế nào thì người ngoài
khó mà biết được.
Nhưng có thể khẳng định, trong thời điểm Hương Nhi công
chúa thôn tính những thế lực Yêu tộc trên băng nguyên đã được Lâm Hiên hỗ trợ
rất nhiều. Nếu không, cho dù có Hàn Thử vương bên cạnh cũng không thể hoàn thành
trong thời gian ngắn như vậy.
Thực lực mạnh mẽ của Lâm Hiên trợ giúp rất
lớn cho Tuyết Hồ tộc khiến cho Hương Nhi đối với hắn càng thêm cảm kích. Tuyết
Hồ tộc đã trở thành bá chủ của Hàn Phách băng nguyên, tâm nguyện mà tỷ tỷ cố
gắng cả đời để theo đuổi cuối cùng đã thành hiện thực.
Nghĩ đến Viện Kha,
Hương Nhi vừa thương tâm lại vừa vui mừng.
Nàng thương tâm vì đến giờ tỷ
tỷ vẫn bị Hỗn Độn Thái Âm chi khí băng phong, còn vui mừng chính là Lâm Hiên nói
đã nghĩ ra biện pháp có thể phá vỡ khối băng này, giúp tỷ tỷ lại thấy được ánh
mặt trời.
Ban đầu, tiểu công chúa còn tỏ ra hết sức hoài nghi, hàng trăm
năm qua nàng chưa bao giờ bỏ qua bất cứ hy vọng nào có thể khiến tỷ tỷ thoát
khốn, cũng đã thử qua vô số phương pháp nhưng không có chút hiệu quả nào. Nàng
cũng biết rõ lai lịch của Hỗn Độn Thái Âm chi khí, đừng nói là mình, cho dù
Huyền Băng lão tổ là cường giả Độ Kiếp kỳ cũng không thể làm được.
Lâm
Hiên tuy rất cao minh, nhưng hắn có thể làm tan chảy lớp băng phong này
sao?
Nàng tin tưởng, đối với việc hệ trọng như vậy thì Lâm Hiên sẽ không
nói ra những lời vô căn cứ, nhưng trong lòng vẫn bán tín bán nghi. Cho đến khi
Lâm Hiên tự tay động thủ khiến tầng Huyền Băng tưởng như không thể phá hủy kia
tan chảy một góc thì trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng hiện lên vẻ mừng rỡ như
điên.
Nàng sao có thể không vui mừng cho được?
Trưởng tỷ như
mẫu, từ khi phụ vương vẫn lạc, nàng được tỷ tỷ một tay nuôi nấng, tình cảm giữa
hai người đã vượt qua tình tỷ muội thông thường. Hương Nhi mong đợi tỷ tỷ lại
thấy được ánh mặt trời còn hơn việc hưng thịnh của Tuyết Hồ tộc. Mà bây giờ, cả
hai nguyện vọng này đều có thể thực hiện, điều này quả thực còn tuyệt diệu hơn
mơ ước của nàng nhiều lắm. Có thể thấy, trong lòng Hương Nhi vui sướng như thế
nào.
Nhưng làm việc tốt thường gian nan, trong Mặc Nguyệt Thiên Vu quyết
đúng là có phương pháp hòa tan tầng băng này, nhưng bây giờ chưa thể thực hiện
được. Viện Kha đã bị băng phong hơn một trăm năm. Nếu tùy tiện hòa tan tầng băng
do Hỗn Độn Thái Âm chi khí hình thành thì Viện Kha chắc chắn không chịu nổi mà
vẫn lạc. Như vậy đã không cứu được mà ngược lại còn làm hại nàng.
Việc
này cần bàn bạc kỹ càng hơn, cũng may vấn đề này Hương Nhi đã sớm nghiên cứu
qua. Dù sao hơn trăm năm này, nàng vẫn không ngừng tìm cách giúp tỷ tỷ thoát
khỏi hiểm cảnh. Cho nên nàng cũng phải tìm biện pháp để sau khi tỷ tỷ thoát khốn
thì không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào nữa.
Đó là chỉ cần ăn vào một
khỏa "Phiêu Miểu Cửu Tiên Đan".
Nói thì dễ nhưng Phiêu Miểu Cửu Tiên Đan
đâu phải loại Linh Dược bình thường, mà chính là bảo vật trấn cung của Phiêu
Miểu Tiên Cung - thế lực lớn nhất trên giới diện này.
Lai lịch của Phiêu
Miểu Cửu Tiên đan thần bí vô cùng, thậm chí có lời đồn, bảo vật trấn cung này
không thuộc Linh giới mà trước kia được Chân Tiên đưa xuống rồi lưu truyền đến
ngày nay.
Đương nhiên, những truyền thuyết này cũng khiến không ít người
tỏ ra nửa tin nửa ngờ, còn có kẻ khịt mũi khinh thường, cho rằng đây chỉ là lời
nói vô căn cứ. Nhưng bất kể thế nào thì toàn bộ tu tiên giới cũng phải công
nhận, Phiêu Miểu Tiên Đan này chính là thánh vật đối với thân thể bị hoại tử,
xương cốt thoái hóa, có tác dụng chữa trị vô cùng huyền diệu. Thế nhưng, nó thần
diệu như thế nào thì không một ai nói rõ được, đa phần chỉ là phỏng
đoán.
Bất quá, nếu Viện Kha công chúa có thể phục dụng được đan dược này
thì nhất định sẽ bảo trụ được mạng nhỏ của nàng, thậm chí còn khiến tộc độ hồi
phục nhanh hơn.
"Lâm đại ca, cho ta đi cùng với ngươi được không?" Thanh
âm đầy chờ mong của tiểu công chúa vang lên.
"Cùng đi với ta, ngươi có
thể rời khỏi đây sao?" Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Cái này..."
Đôi
mi thanh tú của Hương Nhi khẽ nhăn lên, rồi rơi vào trầm mặc.
Hiện giờ,
tất cả các thế lực, bộ lạc Yêu tộc đều đã hợp lại làm một, bề ngoài đám Yêu tu
này đều tỏ ra thần phục nhưng không ít kẻ trong lòng hừng hực dã tâm, nếu nàng
rời khỏi nơi này, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì. Hương Nhi tùy còn trẻ
tuổi, nhưng nàng đã chấp chường Tuyết Hồ tộc thì trong lòng vẫn hiểu rõ đạo lý
này.
"Lâm đại ca, việc này ngươi phải hết sức cẩn thận."
"Ta hiểu
mà."
Đối với việc này, Lâm Hiên cũng không quá lo lắng, cho dù không vì
cứu Viện Kha công chúa, hắn cũng phải tiến vào Phiêu Miểu Tiên Cung một chuyến.
Lâm Hiên vô cùng hứng thú với tổ hợp Khôi Lỗi của Tiên Cung, đã tới nơi này,
đương nhiên phải tìm biện pháp để được xem qua một lần.
"Hương Nhi, trong
thời gian này ngươi hãy giúp ta lưu ý nhiều hơn về kỳ hoa dị thảo thông linh
đấy." Lâm Hiên quay đầu lại, dặn dò một câu.
"Ân, ta hiểu, Lâm đại ca cứ
yên tâm, lúc ngươi trở lại, nhất định sẽ có thu hoạch." Hương Nhi nhu thuận
nói.
"Tốt, ta đi đây."
Lâm Hiên không trì hoãn thêm nữa, chưa dứt
lời, toàn thân đã nổi lên thanh mang, sau đó hóa thành một đạo cầu vồng chói
mắt, bay vút về phía chân trời.
Mấy ngày sau, một tòa Băng Thành to lớn
dần hiện ra trước mắt.
Tòa thành này được dựng nên trên một ngọn núi,
cao hơn ngàn trượng, từ xa nhìn lại, nó như ẩn chứa một cỗ khí thế bất
phàm.
Độn quang của Lâm Hiên chậm lại, hạ xuống một địa điểm không có
người qua lại, sau đó thi triển Liễm Khí thuật, khiến cho tu vi dao động trên
người chỉ ở mức Động Huyền kỳ. Trải qua hơn một ngày di chuyển, hắn rút cục đã
trở lại Minh Tuyết thành. Đây là thành trì của tu sĩ gần Hàn Phách băng nguyên
nhất. Trước đây Lâm Hiên cùng vài tên tu sĩ đi tầm bảo, cũng xuất phát từ tòa
thành này.
Trở lại chốn cũ, quang cảnh Minh Tuyết thành vẫn không có gì
thay đổi. Nhưng hiện tại, không chỉ việc kiểm tra thân phận trở nên nghiêm khắc
hơn trước nhiều, mà số lượng tu sĩ trong thành cũng tăng lên không
ít.
Hơn nữa, những người này cũng không phải tán tu cấp thấp, mà đại bộ
phận đều là những tu tiên giả có tu vi ngoài Nguyên Anh kỳ, thậm chí còn có
không ít lão quái Động Huyền, Ly Hợp.
Lâm Hiên thấy vậy cũng không cảm
thấy quá bất ngờ, Hàn Phách Băng Nguyên phát sinh dị biến, khiến cho những thế
lực lớn nhỏ trên Băng Hải giới vô cùng kinh ngạc. Sau khi đám đệ tử tinh anh bỏ
mạng, tuy chúng không dám tùy tiện phái người xâm nhập vào sâu trong Hàn Phách
băng nguyên nữa, nhưng cũng không thể mặc kệ mọi chuyện được. Vì vậy, Minh Tuyết
thành vốn là cứ điểm của Nhân tộc gần Hàn Phách băng nguyên nhất, đương nhiên sẽ
thu hút tu tiên giả từ khắp nơi tập trung đến.
Tình huống này, Lâm Hiên
đã sớm nghe Hương Nhi nói qua, cho nên cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào.
Tất cả các thế lực lớn chỉ đang quan sát tình hình, chắc hẳn Hương Nhi sẽ xử lý
tốt chuyện này.
Mà Lâm Hiên vào thành, cũng không khiến bất cứ tu sĩ nào
chú ý, hắn cố ý đi vòng hướng khác rồi mới tiến vào, cho nên không một ai biết
hắn đi ra từ Hàn Phách băng nguyên.