Dịch: Anh Tuấn 2301
Biên: Anh Tuấn 2301
Nguồn:
bachngocsach.com
Tin tức này truyền về khiến các thế lực lớn nhỏ đều
nghẹn họng trân trối, tất cả đều khẳng định đây chỉ là lời xằng bậy, quá mức
hoang đường. Cho dù ba đại tộc trên Hàn Phách băng nguyên có kết minh thì Tuyết
Hồ tộc cũng không thể làm chủ. Mọi người đều biết, mấy trăm năm trước Tuyết Hồ
tộc đánh bại Tuyết Nha tộc nên mới có thể định cư tại băng nguyên này.
Trong tam tộc thì bọn hắn có thực lực yếu nhất, hơn nữa, có lời đồn rằng
đã hơn trăm năm qua, Viện Kha đại công chúa không xuất hiện, có lẽ đã sớm hồn
quy địa phủ, nên mọi việc trong tộc đều do tiểu công chúa Hương Nhi một tay xử
lý.
Tuy vị Hương Nhi công chúa kia tư chất cực kỳ xuất chúng nhưng vẫn
còn quá non trẻ. Từ khi Viện Kha công chúa mất tích, thực lực Tuyết Hồ tộc không
những không tăng mà còn giảm xuống không ít, có thể duy trì vị trí trong hàng
ngũ ba đại tộc đã là rất tốt rồi. Băng Hùng, Hàn Thử bề ngoài giao hảo cùng bọn
hắn nhưng thực ra chính là chồn chúc tết gà, luôn bày mưu tính kế hãm hại. Thậm
chí còn có lời đồn đãi, một số bộ lạc có thực lực tương đối mạnh trên Hàn Phách
băng nguyên đã rục rịch chuẩn bị vùng dậy dành lấy địa bàn của bọn
họ.
Tuyết Hồ tộc có thể bảo vệ mình đã là không tệ chút nào rồi, còn nói
bọn họ trở thành chủ nhân của băng nguyên, không phải là quá mức hoang đường
sao? Cho dù nói láo cũng phải có chừng mực, tin tình báo này quả thực không bình
thường chút nào.
Bất kể là các Yêu tộc khác hay tông phái nhân loại đều
không tin tưởng chút nào, cho rằng đây là lời nói vô căn cứ. Những đệ tử đi thu
thập tin tức đều bị trừng phạt nghiêm khắc, nhiệm vụ đơn giản như vậy cũng không
hoàn thành thì có thể làm nên trò trống gì, đúng là một đám phế vật.
Vì
vậy, bọn chúng lại phái một đám đệ tử cơ trí, tu vi đều hơn xa đám trước đi thu
thập tin tức. Nhưng cho dù tốn bao nhiêu công sức, thì kết quả thu được vẫn
không khác trước chút nào.
Lần này, tất cả thế lực lớn nhỏ đều không quá
bất ngờ như trước, nhưng vẫn không tin đây là sự thật. Vì vậy, sau khi trừng
phạt thật nghiêm khắc đám đệ tử xui xẻo này lại tiếp tục phái ra người dò la tin
tức. Lần này bọn chúng không dám khinh thường nữa, những kẻ được cử đi đều là đệ
tử tinh anh nhất của môn phái, bộ lạc.
Những tinh anh này quả nhiên có
chỗ bất phàm, chỉ chưa đầy nửa tháng đã đem tin tức báo về.
Nhưng...Vẫn
giống hệt trước kia.
Không khác chút nào với tin tức mà hai tốp đệ tử kia
thu thập được. Từ đó, các thế lực này mới ý thức được, việc này có khả năng là
sự thật. Dù sao, tin tức của toán đầu tiên thu thập được có thể là giả, toán thứ
hai cũng khó tránh khỏi bị người khác lừa gạt, nhưng tục ngữ có câu: 'quá tam ba
bận'. Những đệ tử tinh anh kia đều không phải kẻ ngốc, chẳng lẽ cả đám đều bị
người ta dắt mũi mà không hề phát hiện ra chút nào?
Hiển nhiên là không
có khả năng.
Chỉ có thể khẳng định, những tin tức mà đám đệ tử đầu tiên
thu thập được hoàn toàn là sự thực, chỉ có điều nó quá mức kinh thế hãi tục nên
mọi người mới không muốn tin mà thôi.
Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, khắp nơi
trên Hàn Phách băng nguyên, mọi người đều bàn tán xôn xao về việc Băng Hùng cùng
Hàn Thử đã lệ thuộc vào Tuyết Hồ tộc. Nếu thực sự không phải như thế, thì tại
sao hai tộc này không lên tiếng bác bỏ? Dù sao chuyện này cũng ảnh hưởng rất lớn
đến tôn nghiêm của bọn chúng, hai tộc Băng Hùng Hàn Thử sẽ dễ dàng để yên như
vậy sao?
Lúc trước, bọn hắn cho rằng tin tức này tuyệt đối là giả nên căn
bản không cần tốn công phân tích làm gì, nhưng bây giờ càng nghĩ càng thấy có
lý. Nhưng khi bắt đầu tin tưởng chuyện này thì trong lòng lại càng xuất hiện
thêm nhiều nghi vấn, Hàn Phách băng nguyên rút cục đã xảy ra chuyện gì? Tuyết Hồ
tộc vốn có thực lực yếu nhất trong tam đại bộ lạc, thì tại sao lại có thể trở
thành chủ nhân của Hàn Phách băng nguyên?
Nhưng muốn làm sáng tỏ những
nghi vấn này không hề dễ dàng, cũng may 'trọng thưởng tất có dũng phu', các thế
lực này đều tuyên bố ban thưởng hậu hĩnh. Vì vậy, không ít đệ tử tinh anh vì coi
trọng phần thưởng mà không màng nguy hiểm xâm nhập vào sâu trong Hàn Phách băng
nguyên.
Không, không phải bọn hắn tiến vào sâu bên trong Hàn Phách băng
nguyên mà chỉ phi hành được mấy vạn dặm đã gặp phải cao giai Yêu
tu.
Trước kia, Hàn Phách băng nguyên tuy nhiều Yêu tộc nhưng luôn luôn
kìm hãm lẫn nhau. Phạm vi thế lực chỉ giới hạn xung quanh trung tâm của Hàn
Phách băng nguyên. Nhưng hôm nay mọi thứ đã khác, Tuyết Hồ tộc giờ đã như một
con quái vật khổng lồ, những Yêu tộc khác trên băng nguyên đều đã quy thuận dưới
trướng bọn họ, khiến cho thế lực phát triển vô cùng mạnh mẽ, đã bao trùm gần như
toàn bộ băng nguyên.
Vì vậy những đệ tử tinh anh bị phần thưởng làm cho
mờ mắt kia đã gặp họa lớn rồi. Hiện giờ, các thế lực Yêu tộc trên băng nguyên
đều đã được chỉnh đốn lại, lực lượng phòng vệ cho dù là vòng ngoài cũng trở nên
vô cùng sâm nghiêm. Cho dù bọn hắn không chạm trán với cao giai Yêu tu thì cũng
bị một đoàn yêu thú cấp thấp vây công, đa phần đều bỏ mạng, chỉ có số ít vận khí
tốt mới may mắn đào thoát.
Việc này truyền ra, khiến cho những thế lực
kia vô cùng giận giữ, thế nhưng danh tiếng Tuyết Hồ tộc bây giờ như mặt trời
giữa trưa. Vả lại những đệ tử kia tự tiện lẻn vào phạm vi cai quản của Yêu tộc
thì bọn họ chính là kẻ làm sai trước. Vì vậy cho dù giận giữ thế nào cũng phải
nhắm mắt làm ngơ, xem như không có chuyện gì.
Không tìm được tin tức xác
thực, bọn hắn chỉ còn biết chờ xem những phát sinh kế tiếp. đồng thời âm thầm
nhắc nhở đám môn nhân đệ tử tạm thời không được trêu chọc Tuyết Hồ
tộc.
Có câu 'tai vách mạch rừng', việc những đệ tử tinh anh vẫn lạc tại
Hàn Phách băng nguyên khi đang thu thập tin tức vẫn nhanh chóng lan
truyền.
Chỉ trong thời gian ngắn đã truyền khắp Băng Hải giới.
Kể
từ đó, danh tiếng Tuyết Hồ tộc càng trở nên vang dội, những tu sĩ muốn lén lút
vào băng nguyên săn giết yêu thú liền nhanh chóng bỏ đi ý niệm trong đầu, tìm
những địa phương khác an toàn hơn. Những lời đồn đãi nhiều vô kể, nhất thời, gần
như toàn bộ tu sĩ nhân loại đều không dám tùy tiện tiến vào nơi này.
Hàn
Phách băng nguyên thật sự đã trở thành cấm địa của tu sĩ sao?
Không hẳn
là như thế.
Trên bầu trời trắng xóa, những bông tuyết lất phất bay theo
cơn gió lạnh lẽo trải khắp băng nguyên.
"Lâm đại ca, lần đi Phiêu Miểu
Tiên Cung này nguy hiểm trùng trùng, ngươi phải hết sức cẩn thận."
Nơi
nào đó trên Hàn Phách băng nguyên, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang chầm chậm bước
đi trên những bông tuyết trắng xóa, cô gái hướng về nam tử tha thiết dặn dò.
Thiếu nữ kia khuôn mặt như tranh vẽ, thanh nhã vô cùng, nếu có người khác ở đây,
chỉ liếc mắt liền có thể nhận ra nàng là công chúa Tuyết Hồ tộc Hương
Nhi.
Thế lực của Tuyết Hồ tộc hiện nay đã mạnh mẽ hơn xưa rất nhiều,
trong mấy tháng trở lại đây, Hương Nhi trở thành chủ đề được các thế lực lớn đàm
luận nhiều nhất. Vốn là công chúa Tuyết Hồ tộc, lại thêm thân phận Thánh Nữ,
toàn bộ Hàn Phách băng nguyên đều phải tuyệt đối nghe theo lệnh của
nàng.
Có thể nói, chỉ cần nàng giẫm mạnh chân một cái, cũng đủ khiến tu
tiên giới trong phạm vi ngàn vạn dặm phải run lên bần bật. Đem toàn bộ lực lượng
của Yêu tộc trên Hàn Phách băng nguyên hợp lại, so với những thế lực đứng đầu
trên Băng Hải giới cũng không hề thua kém chút nào.
Nhưng giờ phút này,
vị công chúa Tuyết Hồ tộc cao cao tại thượng và vô cùng thần bí kia lại giống
như một tiểu nha đầu ân cần đi bên bên cạnh người thiếu niên.
Khỏi phải
nói, người có thể thân thiết với nàng như vậy chỉ có thể là Lâm Hiên mà
thôi.
Từ khi Băng lão Yêu vẫn lạc, rồi kế tiếp Băng Hùng vương hồn phi
phách tán, mà Hàn Thử vương cũng chẳng khá hơn chút nào, tuy giữ được cái mạng
nhỏ nhưng lại trở thành nô bộc của tiểu công chúa. Có thêm Lâm Hiên ở bên cạnh
giúp sức, rất nhanh đã hóa giải được nguy cơ của Tuyết Hồ tộc. Nhân họa đắc
phúc, Tuyết Hồ tộc lại trở thành bá chủ của Hàn Phách băng nguyên. Để có thể làm
được điều này, không thể phủ nhận công lao to lớn của Lâm Hiên.