Đối phương nói lời này rất khí phách, nhưng lời nói mang theo khí thế sắc bén.
- Ngươi...
Thiên Nguyên Hầu vừa sợ vừa giận, dùng thân phận của hắn đi tới nơi nào mà không được tôn sùng. Chưa từng bị người ta nhục nhã ngay mặt như vậy, nhưng lại thế làm gì chứ, nếu Tuyền Thư chỉ là một người cũng bỏ đi, nhưng sau lưng đối còn có quái vật khổng lồ là Chân Cực Môn. Lão quái vật Thiên Cực cũng không phải là người mình có thể đắc tội được.
Có thể đắc tội không nổi thì thế nào, chỉ có thể tiếp tục kiên trì mà thôi.
Chuyện đã phát triển tới mức này, hắn không có đường lui, thiêu đốt bổn nguyên chi hỏa, mặc dù cảnh giới của hắn không rơi xuống nhưng bổn mạng nguyên khí lại tổn hao nhiều rất nhiều, kể từ đó trong lần thiên kiếp tiếp theo hắn không thể vượt qua được.
Máu Chân Linh là thứ hắn không thể không có.
Đừng nói ngăn cản trước mặt hắn chỉ là Tuyền Thư mới bước vào Độ Kiếp mà thôi, cho dù là lão quái vật Thiên Cực đích thân tới thì hắn cũng không có đường lui.
Liều, có lẽ còn có một phần hi vọng sống.
Lùi bước thì mấy vạn năm sau sẽ vẫn lạc.
Nên lựa chọn thế nào, đương nhiên là chọn đường sống rồi!
Vào lúc này bảo vật đối phương đánh trúng vòng xoáy, mặc dù không có hoàn toàn phá huỷ vòng xoáy nhưng thể tích đã thu nhỏ rất nhiều, hấp lực bên trong thả ra cũng giảm đi thấp nhất, thành Văn Thiên to lớn từ từ hạ xuống.
Đáng giận!
Đôi mắt Thiên Nguyên Hầu lúc này như muốn nứt ra, lúc sắp thành công thì bị tiểu tử này phá hư.
Nếu hắn đã bức bản hầu như vậy, vậy thì không trách bản hầu không cho Chân Cực Môn mặt mũi.
Một không làm, hai không ngớt.
Thiên Nguyên Hầu giống như biến thành dã thú bị bức vào tuyệt cảnh, hắn tức giận gầm lên một tiếng.
Diệt thằng này có lẽ còn có thể lục soát được bảo vật của hắn, cũng rút hồn luyện phách toàn bộ tu sĩ trong thành Văn Thiên, như vậy cũng có cơ hội tìm được máu Chân Linh.
- Tốt, tốt, đây là ngươi bức ta!
Thiên Nguyên Hầu hét lớn một tiếng, tay áo run lên, trong ống ay áo của hắn có một đạo kim quang đường kính một trượng bay ra, lập tức hóa thành vô số kim quang, mỗi một đạo kim quang sau khi bay ra đều hóa thành một tiểu kim nhân.
Kim nhân tay cầm giáo tỏa ra khí thế bức người.
Vẫn chưa kết thúc, lão quái vật phất tay áo liên tục đánh ra vài đạo hào quang, tất cả hào quang này đều hóa thành tiểu kim nhân, tính đơn giản cũng có cả ngàn kim nhân như vậy.
Pháp thuât huyền diệu này Tuyền Thư thượng nhân là đại năng Độ Kiếp kỳ cũng nghẹn họng nhìn trân trối, những kim nhân này không phải là tử vật, mỗi một tên có linh tính mười phần, đây là bí thuật có vài phần tương tự với mật pháp vô thượng Tát Đậu Thành Binh trong truyền thuyết.
Tuy thiên địa đều có pháp tắc của mình, bí thuật lợi hại như thế muốn thi thiển ra cũng không dễ dàng như vậy.
Thiên Nguyên Hầu đã thiêu đốt bổn nguyên chi hỏa, bằng không hắn cũng không có khả năng biến ra cả ngàn kim nhân như vậy, dù là như vậy khí thế trên người của hắn cũng giảm đi một nửa, hào quang ảm đạm đi nhiều.
- Toàn bộ giết những tu sĩ kia, mỗi tên đều phải rút hồn luyện phách, tìm kiếm bảo vật ở nơi nào.
Thiên Nguyên Hầu phân phó cho đám kim nhân, mà những kim nhân kia dường như nghe hiểu lời của hắn nói, cả đám lập tức quay giáo rời đi, cực kỳ linh động.
Chỉ qua một lúc tu tiên giả chung quanh kêu thảm thiết, bọn họ đều đầu thân khác biệt.
Giống như hổ vào bầy dê, đám kim nhân vừa chém giết vừa thi triển Sưu Hồn Thuật.
Đám tu tiên giả quá sợ hãi, tự nhiên không muốn khoanh tay chịu chết, lúc này lão quái vật có Tuyền Thư thượng nhân đối phó, dũng khí của bọn họ tăng cao, lập tức ra tay công kích, thủ đoạn đều xuất hiện, bảo vật bay đầy trời tấn công đám kim nhân.
Chỉ qua một lát linh quang bay đầy trời, tiếng nổ tung không ngừng, hào quang các loại bảo vật không ngừng bắn ra các nơi.
Chuyện đã tới bước này, tu tiên giả trong thành Văn Thiên đều biết rõ không ai có khả năng thoát khỏi, bởi vậy cũng không che giấu, bọn họ dùng toàn lực của mình công kích đám kim nhân hung hãn, nhưng số lượng tu sĩ quá nhiều, đạt tới hơn trăm vạn người, trong đó cấp thấp chiếm đa số, càng có không ít người chỉ mới bước vào Động Huyền, thậm chí nhân vật cấp bậc Phân Thần cũng vẫn lạc không ít.
- Giết, giết đám quái vật này đi!
Một tu sĩ tận mắt nhìn thấy đạo lữ song tu của mình bị giết, bi phẫn làm hắn hung hãn không sợ chết, dùng phương thức tự bạo Nguyên Anh của mình giết hai kim nhân hóa thành hư vô.
Nếu thật sự mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, dùng số lượng trăm vạn tu sĩ đấu với kim nhân, thắng bại khó nói, nếu cũng có người mang tâm tư khác, một ít người cáo già nhân cơ hội rối loạn bỏ chạy.
Dù sao kim nhân cũng rất hung mãnh, hung hãn không sợ chết, nếu tiếp tục như vậy cho dù thắng cũng không còn bao nhiêu người sống, mà sở dĩ mọi người đi lên con đường tu tiên mục đích chính là kéo dài thọ nguyên, sống thật lâu,, làm gì dưới tình huống có lựa chọn lại đi làm pháo hôi cho kẻ khác?
Vì vậy rất nhiều tu sĩ nhìn thấy có khe hở liền bỏ chạy.
Nhưng mà muốn đi cũng không phải dễ dàng như vậy, mục đích của Thiên Nguyên Hầu chính là rút hồn luyện phách mỗi tên tu sĩ ở đây, như vậy mới có cơ hội tìm ra máu Chân Linh, cho nên những tên tu sĩ chạy càng nhanh ngược lại càng trở thành mục tiêu bị kim nhân công kích, kết quả cuối cùng vẫn lạc còn nhanh hơn kẻ khác.
Mà tràng diện hỗn loạn này làmcho Tuyền Thư thượng nhân giận tím mặt, nho nhã trên mặt hắn biến mất, hung dữ trừng mắt nhìn đám quái vật kim nhân, quát:
- Quân hầu làm như vậy chính là không đặt Chân Cực Môn của ta vào mắt?
- Chân Cực Môn, hừ, đó là thứ gì?
Thiên Nguyên Hầu vui vẻ còn mang theo bạo ngược, nói:
- Lão phu không chỉ không đặt Chân Cực Môn vào mắt, ta còn muốn lưu cái mạng nhỏ của ngươi ở lại nơi này.
Hắn vừa dứt lời liền vươn tay ra vỗ ót. Chỉ thấy trong miệng hắn bắn ra kim quang chói mắt đường kính nửa xích có thừa, kim quang này nhanh chóng bay vào mắt Tuyền Thư thượng nhân.
- Đáng giận...
Tuyền Thư thượng nhân vừa sợ vừa giận, không nghĩ tới đối phương hung hăng càn quấy tới mức này, ngay cả mình cũng muốn diệt sát sao, Chân Cực Môn lập phái từ thời thượng cổ. Còn chưa từng có người khinh thường như vậy.
Chẳng lẽ lão quái vật này bị nước rót vào đầu. Đều là Độ Kiếp sơ kỳ, cho dù hắn tấn cấp lâu hơn mình, thần thông chênh lệch thế nào?
Lui một vạn bước mà nói, cho dù mình đánh không lại, hắn có tự tin lưu mình lại đây sao?
Thật sự không biết sống chết!
Tuyền Thư thượng nhân giận quá thành cười, hắn lạnh lùng nói:
- Tốt. Tốt, bản tôn chưa từng gặp qua kẻ nào cuồng vọng như thế, ta ngược lại muốn nhìn hôm nay là lão phu giết ngươi hay là ngươi thắng ta.
Còn chưa dứt lời hắn điểm tới phía trước một chỉ.
Theo động tác của hắn tiếng xé gió sinh ra, một đạo hào quang màu bạc xuất hiện, bên có một kiện bảo vạt hình cây bút. Kiểu dáng cùng khác với Kim Lan Bút nhưng đó là một cây bút lông sói màu bạc.