Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2760: Q.8 - Chương 2760: Tuyền Thư thượng nhân




Kết quả như vậy làm cho mọi người la to, nhưng mà Lâm Hiên lại yên tâm một chút, mình lựa chọn không có sai, xem ra thật sự có ngoài ý muốn xảy ra, nếu không lão gia hỏa Thiên Nguyên Hầu này không vội vã như vậy.

Ý niệm này vừa sinh ra trong đầu, đột nhiên trong không gian có chấn động sinh ra.

- Nhìn kìa, đó là cái gì?

Bên tai có tiếng thét kinh hãi vang lên.

Dù sao hiện tại Lâm Hiên thi triển Tihene Ma Hóa Anh Thuật. Pháp lực toàn thân hóa thành hư vô, hắn có cảm nhận khác với các tu tiên giả kia. Hoặc nhiều hoặc ít khó tránh khỏi chậm hơn một nhịp.

Vào lúc này nghe tiếng kinh hô mới quay đầu nhìn lại, phía xa xôi có một quang cầu đang bay tới.

Bởi vì khoảng cách quá xa cho nên nhìn rất giống đóm sáng nhỏ.

Lóe lên.

Biểu hiện cũng không ngờ trong mấy lần nhấp nháy đã hiện ra trước mặt mọi người.

Thật nhanh!

Lúc này Lâm Hiên mới chú ý tới, mặt ngoài quang cầu còn có lôi điện đang vờn quanh.

Lôi Độn Thuật!

Hơn nữa đã tới trình độ xuất thần nhập hóa.

Hào quang biến mất, chính giữa quang cầu xuất hiện một tu sĩ như thư sinh, dưới cằm có ba sợi râu dài, dung mạo vô cùng nho nhã, hơn nữa còn mang theo khí chất thư sinh.

Cũng là Độ Kiếp kỳ!

Tuy lúc này Lâm Hiên không cách nào thả thần niệm ra ngoài, nhưng chỉ bằng vào khí độ của đối phương, Lâm Hiên đã có thể đoán ra tu vi đại khái của hắn.

Bởi vì đối mặt với lão gia hỏa Thiên Nguyên Hầu này mà không có chút sợ hãi nào, khí thế toàn thân tỏa ra hơi yếu hơn một chút nhưng ẩn ẩn có thể thấy hắn địa vị ngang với Thiên Nguyên.

Chẳng lẽ là đại trưởng lão Chân Cực Môn giá lâm nơi đây?

Ý niệm này xuất hiện trong đầu Lâm Hiên.

Nhưng rất nhanh suy nghĩ này lung lay, không đúng, truyền thuyết Thiên Cực chân nhân đã là cường giả Độ Kiếp trung kỳ, thực lực chỉ mạnh chứ không yếu hơn lão gia hỏa Thiên Nguyên Hầu, nếu như hắn ở chỗ này, như vậy khí thế không yếu như thư sinh trước ăặt.

Không phải Thiên Cực chân nhân thì là ai?

Nội tâm Lâm Hiên trừ nghi hoặc còn có khó hiểu.

Nhưng điểm này lại không trọng yếu.

Hắn nhìn thấy trên mặt Thiên Nguyên Hầu mang theo kính sợ.

- Là ngươi?

- Là ta, Tuyền Thư bái kiến quân hầu.

Trung niên nho sinh đứng từ xa thi lễ, trên mặt còn mang theo nụ cười ấm áp.

- Tuyền Thư, hừ, từ biệt hai vạn năm, không ngờ ngươi đã têến giai Độ Kiếp, Chân Cực Môn đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp, trừ lão quái vật Thiên Cực lại sinh ra một thái thượng trưởng lão rồi.

Thiên Nguyên Hầu hừ lạnh nói một câu, ngữ khí không thiếu phần hâm mộ.

Đương nhiên, kiêng kị cũng rất đậm nhưng hắn đã giấu đi rất nhiều.

- Quân hầu khen nhầm, nhờ phúc tổ tông, bổn môn từ trước đến nay đều rất thịnh vượng, nhưng không biết đã đăc tội với chân nhân ở đâu mà lấy thành Văn Thiên của chúng ta, Tuyền Thư thẹn là thái thượng trưởng lão, việc này không thể không quản...

Ngữ khí của trung niên nho sinh như gió xuân thổi tới, nhưng nói động thủ là động thủ.

Tay áo phất một cái và kim quang lập lòe, từ trong ống ay áo của ông ta có một cây Kim Lan Bút bay ra ngoài.

Từ cách ăn mặc có thể thấy, vị tu sĩ Nho môn này sở trường dùng giấy và bút.

Ánh mắt Thiên Nguyên Hầu mang theo lửa giận.

Người tới không phải lão quái vật Thiên Cực kia, Tuyền Thư này chỉ là kẻ mới tiến giai mà thôi, nếu động thủ mình tuyệt đối không sợ, nhưng vào lúc này hắn đang thi triển Đại Ngũ Hành Na Di Thuật, căn bản không thể ra tay.

Kim Lan Bút quét qua một nét sinh ra mùi mực thơm, sau đó nút bút hóa thành hào quang bay thẳng tới phía trước.

Những kim nhân và giao long không cho hắn đắc thủ, chúng lập tức bạo phát toàn bộ công kích đánh tới.

Cho dù là kim quang hay là vòi rồng đều không phải chuyện đùa, lúc này cần phải nghêệm chứng, nhưng đồng dạng Kim Lan Bút cũng không phải là pháp bảo của một tên tiểu tu sĩ tùy tiện lấy ra, sử dụng nó là Tuyền Thư thượng nhân, đó là đại năng Độ Kiếp kỳ đấy.

Xoẹt xẹt. . .

Âm thanh xé rách vải vóc vang lên, đoạn đường này nó thế như chẻ tre, kim quang cũng tốt, vòi rồng cũng được, chúng đều lộ ra mặt cường đại của mình, nhưng trước mặt pháp bảo bổn mạng của đại năng, chúng bị phá vỡ giống như xé rách vải vóc.

Sắc mặt Thiên Nguyên Hầu khó coi đến cực điểm, đối phương là đại năng giống như hắn, nhưng thực lực hiện tại còn cao hơn cả dự đoán của mình lúc trước, thật sự là khó làm.

Đáng giận!

Vốn cho rằng kim nhân và giao long có thể ngăn cản đòn công kích này, nhưng hắn không nghĩ tới lại không kéo dài được vài hô hấp đã bị đánh tan.

Chính mình quá đại ý.

Kim Lan Bút này đánh tan chướng ngại trên đường đi, thân ảnh của hắn không dừng lại mà lao thẳng về phía trước.

Mục tiêu của hắn chính là vòng xoáy truyền tống.

Trong tích tắc sắc mặt Thiên Nguyên Hầu tái nhợt.

Chính mình vất vả như vậy nhưng vào thời khắc mấu chốt nhất lại thất bại trong gang tấc sao?

Đáng giận!

Trong mắt của hắn sinh ra một tia oán độc, hắn quát lên chói tai, lập tức trên người của hắn bắn ra một đạo kim hà.

Động tác nhìn như bình thường nhưng kim hà còn dày đặc hơn lúc trước nhiều, chúng hơi biến hóa một chút đã biến thành bàn tay màu vàng.

Vèo!

Âm thanh xé gió bén nhọn truyền vào tai, bàn tay màu vàng hơi mơ hồ dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi lao về phía trước.

Xem điệu bộ của hắn dường như muốn bắt lấy Kim Lan Bút.

- Ha ha!

Tuyền Thư thượng nhân nhìn thấy cảnh này cũng không vội vàng, tay phải nâng lên điểm về phía trước.

Theo động tác của hắn tốc độ của Kim Lan Bút không tăng mà lại giảm xuống, hơi dừng lại sau đó trên thân bút có bàn tay màu bạc bay ra, chỉ trong nháy mắt bàn tay này lao thẳng về phía bàn tay màu vàng.

Mà bản thể Kim Lan Bút vẫn tiếp tục lao thẳng về phía vòng xoáy.

Oanh!

Hào quang bắn ra bốn phía, hai bàn tay màu vàng và màu bạc lại va chạm với nhau.

Năm ngón tay xoay chuyển thật nhanh....

Vừa tiếp xúc với nhau, Thiên Nguyên Hầu thi triển bàn tay màu vàng đã chiếm lấy thượng phong.

Nhưng mà Tuyền Thư thượng nhân thi triển bàn tay màu bạc lâm vào hạ phong nhưng chỉ có tác dụng kéo dài hơi tàn mà thôi.

Thiên Nguyên Hầu vừa sợ vừa giận, không nghĩ tới đối phương dùng chiêu này, hắn cũng không ngờ tới.

Bây giờ phải làm sao, hiện tại hắn muốn ngăn cản cũng không kịp nữa rồi.

Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, liền nghe một tiếng “Oanh” vang lên thật lớn, tiếng nổ tới từ vòng xoáy trên bầu trời.

Chỉ thấy vòng xoáy màu vàng giống như quái vật không ai bì nổi, sau đó nó lại thu nhỏ với tốc độ cực nhanh.

- Ngươi... Ngươi dám hủy bảo vật của ta?

Thiên Nguyên Hầu không thể tin vào mắt của mình, râu dựng đứng, hai mắt đỏ rực lên.

- Có gì không dám!

Thật sự ngoài dự đoán, thư sinh này không phải kẻ lương thiện gì, toàn thân của hắn sinh ra khí thế bá đạo, nói:

- Quân hầu không xem bổn môn ta ra gì, ngươi còn muốn thu thành Văn Thiên của tông môn ta đi, mặc dù Tuyền Thư không biết tại sao ngươi làm như thế, nhưng Chân Cực Môn chúng ta làm sao có thể khi nhục, tệ nhân làm như vậy cũng không phải coi rẻ quân hầu. Cuối cùng chỉ là bánh ít đi bánh quy lại mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.