Vất vả trong đó không cần phải nói, nhưng mà Thiên Nguyên hầu không có ý định buông tha, tiếp tục đuổi theo không bỏ.
Về phần vì sao, lão quái vật này ngồi trong xe mấy ngày qua cũng không phải không làm cái gì, hắn lấy khối bùn kia ra sau đó tinh luyện ra vài giọt máu Kim Nguyệt Chân Thiềm.
Vài giọt nghe không nhiều lắm.
Nhưng đây chính là máu Chân Linh hàng thật giá thật, là lấy từ trên người Chân Linh xuống , hoàn toàn khác biệt với chiết xuất huyết mạch biến dị thú hậu duệ Chân Linh.
Cho dù là độ tinh khiết hay lực lượng bổn nguyên ẩn chứa trong đó cũng không phải một cấp bậc, uy lực và công dụng cũng nhiều hơn, cho dù Thiên Nguyên hầu đau đầu thế nào cũng không bỏ qua.
Mà tất cả những chuyện này Lâm Hiên không hiểu được, sau khi liên tục phi hành hơn mười ngày, rốt cuộc hắn cũng cảm thấy mệt mỏi.
Đây cũng là chuyện khó tránh khỏi.
Quả thật, Lâm Hiên là tu sĩ Phân Thần trung kỳ nhưng pháp lực không phải vô cùng vô tận, mặc cho ai làm như hắn phi hành hơn mười ngày không nghỉ không ngủ tốc độ cao cũng mệt muốn chết.
Hôm nay độn quang Lâm Hiên dừng một chút, trước mặt hắn xuất hiện tường thành cực lớn.
Tòa thành này cực kỳ phồn vinh, nhìn ra xa vẫn không thấy tường thành bên kia đâu cả, từ đó có thể thấy nó lớn tới mức nào.
Tuy vậy Lâm Hiên không cảm thấy kỳ lạ, tại Linh giới này tòa thành như thế nhiều không kể xiết, dù sao, Linh giới phồn vinh và nhiều tài nguyên, không phải Nhân giới có thể sánh bằng.
Lâm Hiên thả thần thức ra, hắn phát hiện trong tòa thành này không chỉ đông tu sĩ, số lượng phàm nhân cũng không ít, trên bầu trời có thể nhìn thấy các loại độn quang bay qua lại, từ đó có thể thấy cảnh phồn vinh ở đây.
Cho dù cảm giác bất an trong nội tâm vẫn không biến mất, nhưng Lâm Hiên cũng không định tiếp tục chạy đi.
Dù sao tính toán ngàn vạn cũng có lúc phạm sai lầm lớn, hiện tại còn chưa xác định đằng sau có kẻ địch tập trung chính mình hay không, nếu tiếp tục chạy trốn thì hơi ngốc nghếch.
Huống chi lần này ra ngoài đệ nhị Nguyên Anh có cơ duyên xảo hợp, ngoài ý muốn tấn thăng một cấp, cảnh giới tương đồng chủ Nguyên Anh là Phân Thần trung kỳ.
Tuy bởi vì tu luyện công pháp khác nhau nên thực lực vẫn không sánh bằng với bản thể, nhưng cũng xem như người nổi bậc trong đồng cấp, huống chi bản thân hắn còn mang theo vài kiện pháp bảo uy lực cực lớn, chuẩn bị sung túc, chỉ cần không đụng phải lão quái vật Độ Kiếp kỳ nhìn chằm chằm thì sẽ an toàn.
Cho dù là Nãi Long Giới to lớn, lão quái vật Độ Kiếp kỳ cũng không nhiều, chính mình không có ngu xuẩn đi trêu chọc người ta a.
Cẩn thận là không sai, nhưng nếu lo sợ không đâu thành không cần thiết.
Ý niệm lưu chuyển trong đầu, Lâm Hiên hít sâu một hơi đè nén bất an trong nội tâm.
Sau đó thu liễm khí tức bay vào trong thành trì.
Dù sao Phân Thần kỳ đặt nơi đâu cũng làm người ta chú ý tới, Nguyên Anh là tốt rồi, không mạnh không yếu, cũng phù hợp với nguyên tắc ít xuất hiện của Lâm Hiên.
Mà hắn không hiểu được hành động này đã làm cho vị Thiên Nguyên Hầu kia thiếu chút nữa nổi trận lôi đình. Bởi vì con linh thú lợn rừng đã nói cho hắn biết mình mất đi tung tích Lâm Hiên. Trong lòng lão quái vật này có sốt ruột hay không?
Cũng không thể trách con linh thú lợn rừng được, mùi trong lời của nó nói đương nhiên không phải chỉ dùng mũi ngửi khí tức của Lâm Hiên.
Phải nói là ấn ký linh lực.
Nơi tu sĩ ở qua hoặc nhiều hoặc ít đều có chấn động linh lực lưu lại, vấn đề là Lâm Hiên đã thu liễm khí tức, chấn động linh lực của hắn yếu đi quá nhiều, con linh thú này muốn tra ra manh mối cũng khó hơn rất nhiều.
Sắc mặt Thiên Nguyên Hầu vô cùng lo lắng, nhưng hắn vẫn không có khả năng buông tha, sau khi chần chờ một lát cũng thi triển bí thuật, hắn dùng bạo lực tăng cường khứu giác của con linh thú.
Kể từ đó mặc dù chấn động linh lực của đối phương yếu bớt nó cũng có thể phát hiện ra.
Tuy làm như vậy hiệu quả chỉ là tạm thời, hơn nữa hậu hoạn thật lớn, con linh thú này không chỉ tổn thương linh khí bổn nguyê. Thậm chí tuổi thọ của nó sẽ ngắn lại, được không bù mất.
Nhưng hiện tại hắn không chú ý nhiều như thế, máu Chân Linh là thứ hắn phải có. Trả giá lớn hơn nữa hắn cũng nguyện ý làm, đừng nói chỉ là tổn thất linh khí bổn nguyên và thọ nguyên của linh thú, cho dù linh thú có chết hắn cũng không quan tâm.
Chỉ cần tìm được máu Chân Linh thì có trả giá gấp ngàn lần cũng đáng.
Thiên Nguyên Hầu không quan tâm, nhưng con linh thú lợn rừng lại sợ hãi, trong nội tâm hối hận xanh ruột, thật sự là lấy đá nện chân mình, sớm biết như vậy nó sẽ không đi ra nịnh nọt chủ nhân, tranh công nói phát ra khí tức của kẻ khác trong không gian hỗn độn.
Nhưng mà hiện tại nói cái gì cũng muộn rồi.
Đây là cái giá phải trả khi tự cho là thông minh.
Tuy nhiên bí thuật này vẫn có hiệu quả, lực cảm ứng của nó tăng lên nhiều, mặc dù Lâm Hiên thu liễm khí tức nhưng vẫn có chấn động linh lực yếu ớt truyền ra.
- Cứ bay theo hướng này!
Sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục, nội tâm Thiên Nguyên Hầu mừng rỡ, thúc giục xe thú bay đi, hóa thành hào quang lao về một hướng.
Nửa canh giờ sau.
- Thành Văn Thiên!
Nhìn đại thành trước mặt, ánh mắt Thiên Nguyên Hầu âm trầm bất định, hỏi:
- Ngươi xác định tên kia đã chạy trốn vào trong thành?
- Vâng, tôn chủ, thuộc hạ tuyệt đối không cảm ứng sai, đối phương khẳng định đang ở trong thành, chỉ có điều cụ thể là nơi nào thì không nói được, thành này diện tích quá lớn, số lượng tu sĩ bên trong quá lớn, tên kia lẫn vào trong đó thuộc hạ không phát hiện ra được.
Trên mặt con linh thú này đầy hung bạo, bị thi triển bí thuật hao tổn thọ nguyên, trong lòng nó cực hận, nhưng vì chủ nhân là Thiên Nguyên Hầu cho nên nó dù thế nào cũng không dám đắc tội, vì vậy nó chuyển cơn giận này sang tên gia hỏa đánh cấp máu Chân Linh, nếu như không phải tại hắn thì mình làm sao rơi vào hoàn cảnh hôm nay?
Tuy chuyện giận chó đánh mèo là không có đạo lý như thế, nhưng nó đâu thèm quan tâm nhiều như thế, ước gì Thiên Nguyên Hầu rút hồn luyện phách tên kia mới giải được mối hận trong lòng.
Phải biết rằng tuy nó kế thừa một tia huyết mạch Chân Linh Nhai Tí nhưng là họa không phải phúc, bởi vì thân thể của nó so với huyết mạch Chân Linh là quá yếu ớt, cho nên thọ nguyên ngắn còn dưới cả Nhân tộc.
Cho nên nó mới dốc sức liều mạng tấn cấp, chỉ có như vậy nó mới kéo dài được thọ nguyên một ít.
Hiện tại vốn sắp lập công nhận ban thưởng, nào biết ăn trộm gà không thành còn mất nắm thóc, trong nội tâm vô cùng phiền muộn.
Mà tính tình chủ nhân Thiên Nguyên Hầu không tốt đến đâu cả.
Thành Văn Thiên cũng không phải nơi tu sĩ tụ cư đơn giản như thế.
Đây là thành trì phụ thuộc vào siêu cấp thế lực trong Nãi Long Giới “Chân Cực Môn“.
Diện tích Nãi Long Giới rộng lớn, nhưng gia tộc và tông môn có thể gọi là siêu cấp thế lực lại không nhiều, Chân Cực Môn chính là thế lực nổi bật trong đó.
Thế lực to lớn khó tưởng tượng trong lòng tu tiên giả, thực tế đáng sợ là trong tông môn có một Thái Thượng trưởng lão, Thiên Cực chân nhân có tu vi Độ Kiếp trung kỳ.