Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2751: Q.8 - Chương 2751: Máu Chân Linh và thiên kiếp




Thực lực mạnh trên cả mình.

Tên kia lại trốn vào trong nội thành, rốt cuộc là cơ duyên xảo hợp hay hắn phát hiện ra mình truy tung, cho nên trốn vào trong này để chờ thời cơ.

Thiên Nguyên Hầu không biết được, sắc mặt của hắn âm trầm tới cực điểm.

Nếu như lúc trước còn dễ nói, chính mình chỉ cần chờ ở nơi này, bất kể đối phương nghỉ ngơi hay làm việc gì cũng tốt, tự nhiên làm xong sẽ rời đi, đến lúc đó thời cơ của mình đã tới.

Nếu như là loại sau, đối phương phát hiện mình truy tung, cố ý trốn vào nơi này thì phiền toái lớn lắm.

Mà hắn lo lắng hơn nếu đối phương tới nơi này cũng không phải là chuyện trùng hợp gì, nếu như gia hỏa mang máu Chân Linh từ trong không gian hỗn độn ra ngoài là tu sĩ Chân Cực Môn, vậy thì...

Nghĩ tới đây biểu lộ của Thiên Nguyên Hầu vô cùng lo lắng, linh huyết rơi vào trong tay Thiên Cực chân nhân, với tu vi Độ Kiếp trung kỳ đáng sợ của đối phương, mình đánh sai chủ ý rồi.

Cũng may thành Văn Thiên tuy thuộc thế lực Chân Cực Môn, nhưng khoảng cách tổng đà môn phái một đoạn khoảng cách, lão quái vật Thiên Cơ đã bế sinh tử quan vài vạn năm không ra, không có khả năng cơ duyên xảo hợp ở nơi này.

Nói một cách khác cho dù tu sĩ nào đạt được linh huyết cũng không thể rơi vào trong tay Thiên Cực lão quái, bằng không hắn sẽ không có cơ hội.

Đáng giận là tu sĩ thành Văn Thiên quá lớn, mặc dù thi triển bí thuật thì linh thú của mình cũng không tìm ra, bởi vì chẳng biết đâu mà lần.

Hắn không sợ Lâm Hiên dời linh huyết đi, dù sao giá trị của vật này nghịch thiên, về tình về lý khẳng định sẽ không nỡ mượn tay người khác.

Nếu không vạn nhất xảy ra biến cố gì, chẳng phải hối hận đã muộn, đối phương hoặc tự cho là đúng, hoặc nhất định tự tay giao cho Thiên Cực chân nhân, điểm này hắn xác định không nghi ngờ.

Xem ra phải thi triển một ít thủ đoạn mới được.

Tuy làm như vậy sẽ đắc tội với Chân Cực Môn, nhưng chuyện đến nước này hắn cũng không có lựa chọn, vì máu Chân Linh hắn cũng không quản nhiều như thế.

Dù sao thọ nguyên Độ Kiếp sơ kỳ vẫn có hạn, mà đại thiên kiếp sau đó của hắn nếu không tính sai sẽ là sáu vạn năm nữa.

Mà nguyên khí chi kiếp này một lần mạnh hơn một lần.

Thời điểm độ kiếp lần trước hắn đã mất rất nhiều bảo vật, lúc này thiên kiếp hàng lâm hắn cũng không có nắm chắc bao nhiêu.

Tu vi đẳng cấp của hắn quyết không cam lòng tan thành mây khói.

Cho nên hơn vạn năm qua hắn như nổi điên chạy khắp nơi tìm kiếm bảo vật hoặc là bí thuật giúp mình vượt qua thiên kiếp.

Đồ vật có khả năng giúp Độ Kiếp kỳ vượt qua thiên kiếp không nhiều. Hắn trải qua thiên tân vạn khổ nhưng thu hoạch lại rải rác không có bao nhiêu.

Cho nên máu Chân Linh này hắn không thể bỏ qua.

Không nói dùng máu Chân Linh làm chủ dược luyện thành Chân Linh Vô Cực Đan, hắn sẽ có một tia cơ hội đột phá tiến giai đến Độ Kiếp trung kỳ.

Tuy tỷ lệ cũng không phải rất lớn nhưng một khi tấn cấp. Nương theo pháp lực bạo tăng thì vấn đề thiên kiếp lần tiếp theo chỉ là chuyện nhỏ.

Huống chi cho dù thất bại cũng không có chuyện gì, dùng linh huyết tế luyện ra một loại bí thuật bảo vệ tính mạng, như thế hắn vẫn có cơ hội còn sống vượt qua thiên kiếp.

Chuyện này quan hệ tới sinh tử của hắn, cho nên hắn dù thế nào cũng phải chiếm được máu Chân Linh. Mặc kệ trả giá lớn thế nào hắn cũng phải làm.

Việc này không thể cân nhắc, cho dù bởi vì thế mà đắc tội Chân Cực Môn cũng không tiếc.

Tuy đối phương là siêu cấp thế lực giới này, nhưng mình cũng là Độ Kiếp kỳ, đắc tội thì như thế nào, chẳng lẽThiên Cực lão quái sẽ chấm dứt bế quan tiến hành đuổi giết mình sao?

Cho dù kết quả xấu nhất là như vậy, so sánh với chỗ tốt khi đạt được máu Chân Linh cũng không là cái gì. DIện tích Linh giới quá lớn, vị diện lớn nhỏ có tới vài trăm, chính mình tùy tiện tìm nơi vắng vẻ trốn tránh, mai danh ẩn tích một thời gian ngắn thì lão quái vật kia có thể làm gì được mình chứ?

Dù sao hắn cũng có mối nguy thiên kiếp, cần phải tu luyện và tìm kiếm bảo vật, không có khả năng dồn toàn bộ tinh lực đi truy sát mình.

Làm như vậy được không bù mất, Thiên Cực chân nhân sẽ không ngu như thế.

Các ý niệm hiện ra trong đầu, hắn phân tích lợi và hại trong đó, hay vẫn câu nói kia, máu Chân Linh là thứ hắn nhất định phải có.

Nghĩ tới đây. Thiên Nguyên Hầu không chần chờ mà chuẩn bị động thủ.

Hắn đã quyết định làm.

Đương nhiên hắn cũng không tiếp tục ẩn giấu linh áp.

Hắn hít một hơi, toàn thân tỏa ra kim quang sáng ngời, lập tức áp lực đáng sợ bao phủ toàn bộ người trong thành, uy áp này bao phủ toàn bộ thành Văn vào bên trong.

- Đây là...

- Không có khả năng...

...

Thành trì vốn bình tĩnh nhưng lại bùng nổ như nước sôi bị người ta giội một thùng nước lạnh vào.

Phàm nhân còn không có gì.

Bởi vì trong cơ thể bọn họ không có nguyên khí pháp lực, áp lực này không phải nhắm vào bọn họ, cho nên trừ hô hấp cảm thấy có chút dồn dập thì không có bao nhiêu cảm giác.

Nhưng mà đám tu sĩ lại thảm rồi.

Sắc mặt biến hóa, hô to gọi nhỏ, cũng khó trách bọn họ thất thố như vậy, bởi vì dưới linh áp đáng sợ này bọn họ liên tục vận hành pháp lực cũng cảm giác rất nặng nề.

Lúc ngẩng đầu nhìn thấy linh khí trên bầu trời bị vòng xoáy hấp thu liên tục, mắt thường có thể thấy chúng vô cùng hỗn loạn.

Tuy trong nháy mắt, có vô số vòng xoáy linh khí xuất hiện, thiên địa linh khí hỗn loạn.

Trên bầu trời xuất hiện một đạo kim quang, dưới hao quang chói mắt đó mặt trời cũng ảm đạm thất sắc, sắc mặt người trong thành Văn Thiên đều biến hóa.

Thần niệm thả ra không có hiệu quả, thân thể đối phương không khác gì vòng xoáy cực lớn, bất kể thần niệm cường đại thế nào cũng bị hấp thu.

Sâu không lường được!

Đây chính là cảm giác của tu sĩ trong thành.

Mặc dù đối phương mạnh bao nhiêu, hiện tại còn không phải lúc đoán, nhưng trong thành Văn Thiên có vài tên tu sĩ cấp Phân Thần, bọn họ hoàn toàn không cảm nhận được cảnh giới của đối phương như thế nào, cũng không biết người ta là thần thánh nơi đâu, nhưng có thể khẳng định đó là...

Lão quái vật Độ Kiếp kỳ!

Trong lúc nhất thời cả thành Văn Thiên sôi trào.

Mặc dù là vị diện Nãi Long Giới, lão quái vật Độ Kiếp kỳ trong mắt đa số tu sĩ vẫn là tồn tại trong truyền thuyết, hôm nay lại có cơ hội tận mắt nhìn thấy, ngươi nói xem bọn họ có kích động hay không?

Tâm tình kích động bình phục nhanh chóng, đám tu sĩ cảm giác không ổn, đối phương dùng phương thức này xuất hiện ở đây, thấy thế nào cũng không giống có thiện ý, trong lúc nhất thời cảm xúc sợ hãi bao phủ tâm lý mỗi người.

Thiên Nguyên Hầu cũng mặc kệ nhiều như vậy.

Hắn đã hiện thân rồi, cũng không cần phải che dấu làm gì nữa, thần niệm vô cùng đáng sợ dùng hắn làm trung tâm tỏa ra khắp các hướng.

Từ chỗ của linh thú hắn cũng tìm hiểu ấn ký linh lực của đối phương, mặc dù không có hiệu quả truy tung giống như linh thú, nhưng khoảng cách gần như vậy hắn vẫn có thể phát hiện ra.

Đáng tiếc nơi này có quá nhiều tu sĩ, phải phí không ít thời gian và tinh lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.