Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2752: Q.8 - Chương 2752: Hóa thân phàm nhân




Tuy trả giá không bằng thu hoạch, chút mệt nhọc này không đáng nhắc tới.

Máu Chân Linh là thứ hắn không buông tha, cho dù là mò kim đáy biển hắn cũng sẽ làm.

Cùng lúc đó Lâm Hiên ngồi trong một gian trà lâu.

Chạy đi lâu như thế hắn cũng có chút mệt mỏi, vào lúc đang nhàn nhã thưởng thức trà và nhắm mắt dưỡng thần.

Hương vị linh trà ở đây không tầm thường, điểm tâm thơm ngon thấm vào ruột gan.

Tuy đều là do phàm nhân làm ra, nhưng hương vị tuyệt đối vô cùng mỹ diệu, Lâm Hiên vô cùng thích ý.

Hắn vốn định nghỉ ngơi trong thành trì này hai ngày, sau đó cũng không vội quay trở lại Vân Ẩn Tông, tiếp tục ra ngoài du lịch ở các nơi không cố định, lại qua mấy tháng nữa là an toàn mới đi trở về.

Lâm Hiên không vội.

Mấy tháng đối với phàm nhân mà nói là đoạn thời gian không ngắn, nhưng trong mắt tu sĩ đẳng cấp như hắn lại không đáng giá nhắc tới, chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.

Chút kiên nhẫn này Lâm Hiên vẫn có.

Ai bảo cảm giác bất an trong lòng hắn vẫn còn chứ?

Đã xác định phải làm cái gì hôm nay, kế tiếp Lâm Hiên tựu nghỉ ngơi thật tốt.

Nhưng mà còn không đợi hắn uống xong linh trà, đột nhiên một đạo linh áp khủng khiếp không chút báo trước áp xuống.

Lâm Hiên ngạc nhiên ngẩng đầu, sau đó cũng nhìn thấy cảnh tượng mà vô số tu sĩ trong thành nhìn thấy.

Lão quái vật Độ Kiếp kỳ!

Trong nháy mắt Lâm Hiên đã đoán ra.

Cho dù hắn căn bản không có thả thần thức ra, Lâm Hiên sợ mình dùng thần thức dò xét sẽ chọc đối phương chú ý tới mình.

Nhưng chuyện đã rành rành như thế, hắn cần phải dùng thần thức dò xét hay sao?

Lâm Hiên tiếp xúc với tu sĩ cấp độ này không phải một hai lần, huống chi đối phương còn tỏa linh áp ra như thế, cảm giác, chỉ cần cảm giác Lâm Hiên đã có thể phán đoán đối phương là cường giả cấp độ ra sao.

Trong nội tâm Lâm Hiên ngạc nhiên không cần phải nói.

Tuy kinh ngạc qua đi nhưng trong đầu của hắn có vô số ý niệm xuất hiện.

Đường đường tu sĩ Độ Kiếp kỳ thường thường giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, vì sao hắn lại xuất hiện ở nơi này, tại sao hắn lại phô trương thanh thế như vậy?

Hắn tỏa thần thức ra có ý nghĩa gì?

Dường như hắn đang tìm kiếm cái gì đó!

Nhưng mà hắn đang tìm đồ vật gì?

Chẳng lẽ hắn đang tìm mình?

Một ý niệm đáng sợ bao phủ tâm thần Lâm Hiên.

Cẩn thận suy nghĩ thì cảm thấy vô cùng có khả năng.

Nếu không vì sao trong lòng của mình cảm thấy bất an không biến mất, vì sao đối phương lại đi tới đây?

Chẳng lẽ bởi vì có lão quái vật này truy tung mình hay sao?

Nếu không Lâm Hiên không nghĩ ra trong tòa thành này có cái gì hấp dẫn tu sĩ cấp bậc như đối phương tới đây.

Đối phương xuất hiện ở chỗ này, cho dù là góc độ nào cũng đang nhắm về phía hắn.

Chẳng lẽ mình đã lưu lại đầu mối gì trong không gian hỗn độn. Bởi vậy mới rước lấy đại họa hiện tại?

Lâm Hiên suy nghĩ cẩn thận, cũng không cảm giác mình lưu lại sơ hở gì và ở đua!

Nhưng tu tiên giả có vô số kỳ nhân, bản thân mình cảm thấy không chê vào đâu được. Lọt vào mắt đối phương thì chưa hẳn là vậy, đây cũng không phải là chuyện lạ gì đó.

Ý niệm này xuất hiện trong đầu, sắc mặt Lâm Hiên cũng biến hóa bất định.

Rất nhanh, Lâm Hiên đã có kế hoạch, hắn lặng yên trượt xuống dưới không một tiếng động.

Vào lúc này trong cả thành Văn, bất kể là tu sĩ hay là phàm nhân, ánh mắt và tinh lực phần lớn đều bị cường giả Độ Kiếp kỳ hấp dẫn, tự nhiên không có ai đi chú ý một tên tu sĩ Nguyên Anh cả.

Loại tu sĩ có tu vi này có mặt ở khắp nơi, dung mạo của hắn vô cùng bình thường, những điểm này lại là thứ yểm hộ tốt nhất với Lâm HIên.

Lâm Hiên bước nhanh về phía trước, mượn tình cảnh trong thành hỗn loạn hắn đi tới một địa điểm hoang vắng không người.

Nhìn chung quanh một chút, tu sĩ gần nhất cũng cách đó trăm trượng, khoảng cách như vậy còn chưa tính là an toàn, không qua ánh mắt của đối phương thì phát hiện hắn đang chú ý lão quái vật trên bầu trời, chắc hẳn chỉ cần mình không động thủ đánh lén thì đối phương sẽ không lưu ý.

Thân ảnh Lâm Hiên lóe lên, hắn không chút biến hóa đi vào một gian phòng.

Sau đó Lâm Hiên nâng hai tay lên bắt pháp ấn kỳ dị, nương theo động tác của hắn, khí tức Lâm Hiên nhanh chóng yếu bớt.

Tuy đây không phải là Liễm Khí Thuật gì đó, mà là Thiên Ma Hóa Anh.

Cái gọi là liễm tức chỉ là thu liễm linh khí bản thân, một khi gặp cao nhân, bị hắn dùng thần thức tinh tế điều tra cũng sẽ bạo lộ mà thôi.

Nhưng mà Thiên Ma Hóa Anh lại khác, một khi tu luyện thành công, thi triển thuật này pháp thuật toàn thân của Nguyên Anh sẽ hóa thành vô hình, cho dù là lão quái vật Độ Kiếp kỳ cũng không thể nhìn ra mánh khóe.

Đương nhiên trong lúc này Lâm Hiên cũng không thể vận dụng chút pháp lực nào của bản thân, nhưng hắn lúc này cũng không khác gì phàm nhân bình thường.

Mà hôm nay trong thành có vô số tu tiên giả, thân phận phàm nhân của hắn càng không ai đi chú ý tới.

Tuy Lâm Hiên cũng không hiểu mình đã lưu lại sơ hở gì trong không gian hỗn độn, không biết đối phương dùng cách nào truy tung mình tới đây, nhưng bất kể như thế nào thì mình phải ứng phó cho ổn thỏa.

Về phần có bị đối phó hay không cứ tính sau.

Lâm Hiên không nghĩ qua.

Việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể tận lực đền bù, mà mọi chuyện không thể thập toàn thập mỹ, nếu hắn làm tất cả như vậy còn bị phát hiện thì hắn cũng chẳng còn gì để nói.

Tóm lại không phải vạn bất đắc dĩ, Lâm Hiên cũng không muốn chống lại lão quái vật Độ Kiếp kỳ, mặc dù hóa thân ngoài ý muốn tấn cấp, nhưng thực lực thần thông có thể so sánh với bản thể, hoặc nhiều hoặc ít có chút chênh lệch, nhưng đối mặt với lão quái vật Độ Kiếp kỳ thì không sánh bằng, hoặc có thể nói là không đáng quan tâm.

Tóm lại hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước, mà thành trì này chính là yểm hộ tốt nhất của hắn.

Đương nhiên, sở dĩ Lâm Hiên dám làm ra chuyện mờ ám như thế cũng là bởi vì thần niệm đối phương nhất thời nửa khắc còn chưa quan sát tới nơi này.

Trước mắt thành Văn Thiên quá lớn.

Tu sĩ và phàm nhân trong thành đang đứng lộn xộn với nhau, dù tính sơ sơ cũng có cả ngàn vạn người, cho dù đối phương là lão quái vật Độ Kiếp kỳ thần niệm cực mạnh, muốn dò xét từng người cũng không dẽ dàng như thế, cũng không phải bận tâm một lát là xong.

Tuy nhiên cũng có thể thấy Lâm Hiên làm việc quả quyết, động tác nhanh chóng.

Bởi vì thời điểm hắn làm xong tất cả, thời gian chưa uống xong chén trà Lâm Hiên cũng cảm giác được một đạo thần niệm cường đại quét qua người của mình.

Bình tâm mà nói Lâm Hiên đã có được phán đoán, nếu nói không khẩn trương tuyệt đối là gạt người, tim đập hoặc nhiều hoặc ít sẽ nhanh hơn.

Tố chất tâm lý không thành vấn đề, cho dù tâm trí có cứng cỏi, dưới loại tình huống này cũng khó có thể bình tĩnh được.

Đối phương cũng không có phát hiện không ổn, dù sao đối mặt lão quái vật Độ Kiếp kỳ mà nội tâm vẫn bình tĩnh không gợn sóng, tim không đập mạnh mặt không đổi sắc mới là điểm đáng nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.