Lần đầu
tiên tinh chế Tiên Thạch, trước sau chỉ mất khoảng thời gian ngắn ngủn ba ngày,
Lâm Hiên đã từ trong phòng luyện công đi ra.
Điều này
cũng có nghĩa là trước sau chỉ mất thời gian ba ngày, đã có kết quả tinh chế
Tiên Thạch có thành công hay không.
Song lần
này, lại tiêu tốn thời gian nhiều hơn lần trước rất nhiều.
Ước chừng
nửa tháng trôi qua, cửa phòng luyện công vẫn không hề có chút động tĩnh nào.
Sau đó lại
qua bảy - tám ngày nữa.
- Kẻo kẹt....
Hai cánh
cửa đá phủ đầy bụi bậm, trước đó không hề có bất kỳ dấu hiệu nào cả, đột nhiên
mở ra. Một người tóc tai bù xù từ bên trong đi ra.
Người đó
chính là Lâm Hiên.
Tuy chỉ
ngắn ngủi hơn nữa tháng, mà tướng mạo của Lâm Hiên dường như tiều tụy đến cực
điểm. Nhưng vẻ hưng phấn tràn đầy trên mặt lại không cách nào che giấu được.
Hắn đã
thành công.
Nửa tháng
này, hắn đã trải qua rất nhiều khổ cực, trong lòng càng trải qua đủ loại khó
khăn, đơn giản là một loại hành hạ đến mức tinh thần và thể lực quá mức mệt mỏi.
Nhưng bất
kể thế nào thì Lâm Hiên đã thành công.
Hắn mở
bàn tay ra, tảng đá vốn to lớn đen thui, nhưng bây giờ đã nhỏ đi rất nhiều,
hình dáng bên ngoài tựa như một quả táo.
Liếc nhìn
lại, cả vật thể tỏa ra một luồng khí ấm áp, bên ngoài linh khí giao động xung
quanh tảng đá không ngừng. Lúc sáng lúc tối theo ánh sáng lập lòe, mơ hồ có vô
số linh văn huyền diệu khác thường nổi lên.
Linh văn
đó giống như là một loài vật sống bé nhỏ, nhảy nhót không ngừng trên tảng đá,
cũng không phải tùy ý mà theo một quy luật nhất định, cuối cùng hợp thành một
trận pháp nho nhỏ.
Điều kỳ
diệu hơn nữa đó là khi linh mang di chuyển thì trận pháp tạo thành từ vô số ký
hiệu đó, phút chốc lại thay đổi khác xa với lúc trước, giống như liên tục biến
đổi theo thời gian vậy.
Bàn tay còn
lại của Lâm Hiên bỗng lấy ra một viên Tiên Thạch khác.
Đó chính
là linh vật do trời đất tạo thành, nhưng khi đặc chúng chung một chỗ thì nó
không hề có điểm nào khác biệt với bảo bối vừa được tinh chế kia cả.
A, cũng
có điểm không giống nhau, chính là màu sắc tản ra từ hai viên khác nhau, một
màu xanh hy vọng, một màu đỏ bừng như lửa. Có lẽ những màu sắc này chỉ biểu hiện
thuộc tính mỗi viên khác nhau mà thôi.
Kim Mộc
Thủy Hỏa Thổ!
Cho dù là
vật của tiên gia, nhưng thuộc tính vẫn không thể thoát khỏi ngũ hành được.
Lâm Hiên
ngắm nghía hai viên tiên thạch trong tay, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng không
thể nào kiềm chế nỗi.
Nhắc đến
mới nói, một lần tinh chế tiên thạch chắc chắn vô cùng vất vả, hơn nữa khả năng
thành công còn tùy thuộc vào vận khí.
Điểm mấu
chốt quyết định chính là tỷ lệ hỗn hợp lam sắc quang điểm cùng với ngân sắc
quang điểm. Hơn nữa hỗn hợp này không phải là thứ đã hình thành thì không thay
đổi. Ở những giai đoạn tinh chế khác nhau, tỷ lệ hỗn hợp cũng thay đổi tương ứng.
Việc này
có yêu cầu rất cao đối với cường độ thần thức, nhất định phải khống chế toàn bộ
cục diện, hơn nữa bất kỳ biến hóa gì cũng không được bỏ qua, phải nhanh chóng
xuất ra ứng đối mới có thể thành công được.
Chẳng
trách nào tinh thần và thể lực của Lâm Hiên lại có vẻ lao lực quá độ như vậy.
Tuy nhiên
không có gì đáng lo.
Cho dù
quá trình có cực khổ hơn nữa cũng không sao.
Quan trọng
chính là bản thân hắn đã thành công.
Mới vừa
tinh chế lần thứ hai đã thành công loại bỏ tất cả tạp chất trong phế phẩm Tiên
Thạch, đây quả thật chính là một thu hoạch rất lớn. Vốn lúc Lâm Hiên tinh chế
thành công một khối Tiên Thạch, Lâm Hiên cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý, dự định nộp
chi phí.
Không ngờ
lại có niềm vui ngoài ý muốn.
Chỉ cần
nghĩ cũng biết trong lòng Lâm Hiên cao hứng thế nào rồi.
Ngắm nghía
trong chốc lát, sau đó Lâm Hiên cầm hai viên tiên thạch thận trọng cất đi, dán
cấm chế bùa chú lên cửa, đề phòng linh tính mất đi.
Sau khi
làm xong tất cả, Lâm Hiên lập tức rời khỏi động phủ.
Đi đến một
tòa thành trì của người phàm ở vùng phụ cận, tìm một tửu lâu xa hoa nhất, gọi một
bàn thức ăn ngon, ăn uống thả cửa.
Cũng coi
như là dùng đồ ăn để tự khao bản thân mình đã khổ cực trong khoảng thời gian
qua.
Tuy tu
tiên giả có thể Ích Cốc nhưng cũng không có nghĩa là không thể ăn thức ăn của
người phàm, thỉnh thoảng ăn uống một chút thỏa dục vọng cũng không sao.
Dù có cực
khổ tu luyện đến đâu cũng có một giới hạn, tựa như dây cung nếu buộc quá chặc
cũng có thể gảy mất, đạo lý này cũng giống vậy.
Sau đó
Lâm Hiên lại ra bên ngoài du ngoạn giải sầu, đợi đến khi tất cả trạng thái cơ
thể đều khôi phục như bình thường mới quay về động phủ của mình, tiếp tục công
việc tinh chế Tiên Thạch. Dù sao thì phế phẩm tiên thạch trong tay hắn cũng còn
khoảng mười khối.
Có câu một
tiếng trống làm cho tinh thần thêm hăng hái, tính của Lâm Hiên trước giờ không
hề thích dây dưa.
.... Nửa
tháng sau, Lâm Hiên lại từ trong phòng luyện công đi ra.
Nhưng lần
này, tuy hình dáng hắn vẫn vô cùng tiều tụy, nhưng biểu tình trên mặt lại vô
cùng khó coi.
Thất bại!
Sau khi
trải qua một lần thành công, lần tinh chế thứ ba lại thất bại.
Đây là
chuyện mà trước đó dù thế nào Lâm Hiên cũng không nghĩ tới.
Suy cho
cùng thì bản thân hắn quá coi thường vật của tiên gia.
Mỗi một lần
tinh chế ra tiên thạch, tuy có thể lấy làm cái để tham khảo, nhưng mà không thể
nào rập khuôn được.
Mỗi một
khối tiên thạch đều khác nhau, tạp chất ở bên trong mỗi khối ít nhiều gì cũng
có chỗ khác nhau.
Hoặc giả
là sai biệt cũng không quá lớn, nhưng tinh chế tiên thạch là một công việc đòi
hỏi sự chính xác, cho dù chỉ có một chút khác biệt vô cùng nhỏ cũng đủ dẫn đến
thất bại.
Đáng
ghét!
Sau khi
vui sướng đến tột cùng lại tát người ta một chậu nước lạnh, mùi vị đó vô cùng
khó chịu.
Cũng may
là Lâm Hiên cũng không phải tu tiên giả mới vào tiên đạo, tuy rằng thất bại như
vậy khiến cho người ta rất khó chịu, nhưng nếu bởi vì vậy mà có thể đánh ngã
Lâm Hiên thì đó là một chuyện không thể nào xảy ra.
Ngã nơi
nào thì đứng dậy ở nơi đó, cùng lắm thì lần kế rút ra được nhiều kinh nghiệm
hơn mà thôi, thất bại là mẹ thành công.
Lâm Hiên
cũng không bởi vì vậy mà chán nản thất vọng, mà hắn đang nghỉ ngơi mấy ngày,
sau đó lại dồn tất cả sức lực làm lại, bắt đầu công việc tinh chế một khối tiên
thạch khác.
Vẫn là
sau nửa tháng đã thu được kết quả.
Sau khi
rút ra được bài học kinh nghiệm từ lần trước, lần này không hề xảy ra chút nhầm
lẫn nào.
Thành
công!
Quá trình
kế tiếp không cần phải mệt mỏi như thế nữa, đã gần nửa năm trôi qua, Lâm Hiên
không có tu luyện gì cả, chỉ làm một việc duy nhất chính là tinh chế tiên thạch.
Nhưng mà
những vật phẩm của tiên gia này không dễ khống chế, theo lý thuyết, trước sau,
Lâm Hiên đã tinh chế thành công hai khối, ít nhiều cũng rút ra được một số kinh
nghiệm. Thế nhưng hắn vẫn không thể đảm bảo xác suất thành công, những lần sau có
thất bại cũng có thành công.
Nhưng
cũng may là cuối cùng xác suất thành công cũng cao hơn được một chút. Tổng cộng
mười hai khối phế phẩm tiên thạch, cuối cùng Lâm Hiên cũng tinh chế ra được tám
khối tiên thạch, thu hoạch như vậy cũng coi như là tạm được. Trong lòng Lâm
Hiên cảm thấy vô cùng hài lòng.
Hơn nữa
khối đá kia cũng do trời đất tạo ra.
Cho đến
lúc này, trong tay Lâm Hiên có tổng cộng chín khối tiên thạch.
Ngoài mặt,
chỉ cần dùng đầu ngón tay cũng có thể dễ dàng đếm được, nhưng quan trọng là vật
này không thể căn cứ theo lẽ thường để nói, không nên so sánh nó với những bảo
vật của Linh Giới mà phải xếp nó vào vật phẩm của tiên gia.
Như vậy
đương nhiên không thể xem đó là chuyện đùa, đừng nói là chín khối. Ngay cả "Lão
quái vật" Độ Kiếp Kỳ kia cũng đừng nghĩ có thể lấy ra được một khối.
Có thể tưởng
tượng được, Lâm Hiên giàu có đến cỡ nào.
Đương
nhiên đó chỉ ở cấp độ Độ Kiếp Kỳ thông thường, nếu như là Tam Đại Tán Tiên, Tam
Đại Yêu Vương. Không! Cho dù là tồn tại như Nãi Long chân nhân, Lâm Hiên cũng
không thể nào so sánh được.
Hắn vẫn
còn nhớ rõ mấy năm trước, ở Cổ Ma Giới, hắn có gặp qua Nãi Long chân nhân một lần.
Đối
phương ngồi một chiếc thuyền hoa tinh xảo, dài mấy trăm trượng.
Mà cả chiếc
thuyền hoa đều tỏa ra mùi thơm đặc biệt, cư nhiên lại dùng toàn Dưỡng Thần Mộc
mà đóng thành.
Lúc đó, khi Lâm Hiên phát hiện ra điểm này, Lâm
Hiên vô cùng kinh ngạc, thiếu chút nữa đã ngã lộn đầu khỏi thuyền hoa.
Nguồn : http://truyen.org/