Bách Luyện Thành Yêu

Chương 76: Chương 76: Bí mật của yêu huyết thạch




Người kia thấy tôi không nói gì thì chau mày khó chịu, đôi mắt lộ ra sát khí ác liệt. Tôi rét run một chút, vội vàng trả lời: – “Đúng vậy, tôi là người của Yêu Hồ tộc.”

Người kia đi tới đứng trước mặt tôi, vươn tay, lạnh lùng ra lệnh: – “Lấy ra!”

Tôi đực mặt ngơ ngác hỏi: – “Lấy cái gì ra?”

“Yêu huyết thạch.”

Đổ mồ hôi~ Anh ta làm sao biết tôi có yêu huyết thạch trong người a! Khi tôi phát hiện yêu huyết thạch có thể đặt trong khung vật phẩm (của nhân vật) thì tôi đã để nó vào ô “trang sức”. Bình thường không có ai nhìn ra. Chẳng lẽ anh ta có thấu thị (mắt xuyên thấu) hả trời? Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt thì tôi nào dám chọc giận cái tên có khuôn mặt như hung thần ác sát này. Cơ mà, tôi cũng không thể giao yêu huyết thạch một cách dễ dàng à.

“Đó là tặng phẩm mà bạn tôi đã cho tôi. Vì sao tôi phải giao cho anh?” – chỗ này tôi nói đúng sự thật. Mặc dù yêu huyết thạch là tôi lụm được trong nhà của Phạm Lộ nhưng sau đó cô ấy đã tự nguyện đưa cho tôi giữ, cái này cũng xem như cô ấy tặng cho tôi nha.

“Bạn bè?” – Người kia cười lạnh – “Phạm gia toàn bộ đều bị giết sạch. Đây là đồ vật của Phạm gia. Cho nên cái người đưa vật này cho ngươi nhất định là một tên trộm hèn hạ. Đưa ra!!! Bằng không chớ trách ta không khách khí.”

“Ai nói người của Phạm gia đều chết hết? Vẫn còn một người đang sống à nha. Chính cô ấy đã tặng vật này cho tôi.” – tôi ưỡn ngực nói. Tên trộm hèn hạ? Dám chửi xéo bổn cô nương?! Vật vô chủ thì ai lụm được chính là của người đó, dựa vào cái gì dám chửi tôi ăn trộm chứ?!?

Người kia nghe lời tôi nói thì ngây ngẩn cả người, trên mặt lộ ra thần sắc kích động, cố gắng đè nén thanh âm run rẩy, hỏi tôi: – “Là ai? Người đó tên gọi là gì?”

Tôi kỳ quái nhìn anh ta. Tên này không phải là người của Yêu hồ tộc. Vì sao lại khẩn trương như vậy? Chuyện này liên quan gì tới anh ta chứ? Nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của anh ta, tôi mủi lòng trả lời: – “Cô ấy tên là Phạm Lộ.”

“Phạm Lộ… thì ra nó chưa chết…” – Người kia lẩm bẩm trong miệng, trong mắt dâng lên một tầng sương mù, khi sương mù tụ lại thành giọt nước thì anh ta mạnh mẽ quay lưng lại phía toi.

Tôi biết lúc này mà cười ra tiếng thì thật là vô duyên… cơ mà, tôi nhịn không nổi, nén cười đến muốn nội thương luôn. Anh chàng này cũng thật là thú vị. Vẻ mặt thì lạnh như băng nhưng tâm hồn lại mong mảnh dễ vỡ. Tôi thật muốn hát cho anh ta nghe bài “Khi người đàn ông khóc”, cái câu gì mà “Hãy khóc đi khóc đi đừng ngại ngùng…”, haiz… nhưng mà tôi không có cái lá gan đó.

Một lúc sau, người này quay lại nhìn tôi, trong mắt đã không còn địch ý: – “Ngươi là bạn của Phạm Lộ. Vậy hiện giờ nó ra sao rồi?”

“Cô ấy tốt lắm. Đã thoát ly Yêu Hồ tộc, sắp sửa trở thành vương phi của Tô Nhiếp tộc…” – nói tới đây, tôi chợt nhớ hồi xưa Phạm Lộ từng nhờ tôi nếu có ngày đi U Minh giới thì báo bình an cho cha mẹ nàng, chẳng lẽ người này là…

“Anh là phụ thân của Phạm Lộ?” – tôi há miệng hỏi.

Người kia lộ ra biểu tình cổ quái: – “Ta chính là phụ thân của nó. Nhưng ngươi nói nó sắp trở thành vương phi của Tô Nhiếp tộc là sao?”

“Chuyện này nói ra rất dài dòng… phải bắt đầu từ thời điểm tôi vừa tiến vào Yêu hồ tộc…”

Người kia phất tay: – “Đã dài dòng thì khoan hẵng nói. Ta đưa ngươi đi chỗ này.”

Nói xong cũng không thèm hỏi ý kiến của tôi, cứ như vậy kẹp tôi vào nách, phi thân một cái bay vút đi.

Tôi phiền muộn vô cùng. Tôi dù sao cũng là quan viên cao cấp a~ Anh ta sao không chịu tôn trọng tôi một tí chớ. Đả đảo đòi nhân quyền của Sâu!!!! Thôi được rồi, biết anh ta không phải người xấu là may rồi. Lại nói, tốc độ của anh ta đúng nhanh luôn. So với kỹ năng ngự không phi hành của tôi còn nhanh hơn.

Chốc lát sau, trước mắt tôi xuất hiện một ngôi nhà gỗ, một hàng rào hoa và một… mỹ nữ.

Mỹ nữ mặc váy vải thô, tóc dài quấn trong mũ trùm đầu, đúng tiêu chuẩn phụ nữ nhà quê nhưng lại không cách gì che đi vẻ đẹp như hoa như ngọc của nàng. Nàng đứng cạnh hàng rào, mĩm cười nhẹ êm, bóng dáng ôn nhu như nước. Mỹ nữ này chắc chắn là Phạm Thanh, mẫu thân của Phạm Lộ rồi. Trách không được Phạm Lộ lớn lên xinh đẹp như vậy. Gien di truyền rất trọng yếu a~

Lúc tôi còn đang suy nghĩ lung tung thì cả thân người đã bị ném xuống đất trước mặt Phạm Thanh.

Phạm Thanh hé miệng cười, nói: – “Chàng không phải nói đi tìm cơm tối sao? Vì sao lại mang về một con người? Chẳng lẽ hôm nay muốn thiếp nấu món thịt người à?”

Giọng nói êm ru như tiếng ca. Có điều, tôi giận rồi nha… tôi không phải cơm tối à.

Phụ thân của Phạm Lộ xấu hổ gãi đầu: – “Cái kia… cơm tối ta sẽ đi tìm sau. Còn đây là bạn của Phạm Lộ. Ta mang về cho nàng nhìn xem.”

“Cái gì?!” – Phạm Thanh sợ hãi la lên một tiếng, kích động ôm váy phóng tới trước mặt tôi, bóp chặt vai tôi, run rẩy hỏi – “Con gái của ta… còn sống sao?”

Nói chưa xong nước mắt đã chảy dài. Trời ơi, đời này tôi sợ nhất là thấy nữ nhân khóc a~ Tôi luống cuống tay chân. Không biết làm sao liền quay đầu cầu cứu phụ thân của Phạm Lộ.

Anh ta lắc đầu, bước tới ôm Phạm Thanh, thấp giọng vỗ về cực kỳ ôn nhu.

Sao lúc nói chuyện với tôi lại dùng chất giọng đanh thép quá vậy? Đúng là khác biệt một trời một vực nha. Chợt nghĩ, không biết lúc Ám Ảnh nói chuyện riêng với tôi thì có đổi giọng ôn nhu như thế này không ta?!?

Một lúc sau, Phạm Thanh bình phục cảm xúc, nhìn tôi: – “Thật xin lỗi. Khiến ngươi chê cười rồi. Ta là mẫu thân của Phạm Lộ, gọi là Phạm Thanh.”

Đưa tay chỉ qua người đứng bên cạnh: – “Đây là phụ thân của Phạm Lộ, gọi là Tô Hoán Trác.”

“Họ Tô? Anh là người Tô Nhiếp tộc sao?” – tôi hiếu kỳ hỏi.

“Đúng vậy.”

Oanh ~ tôi choáng luôn. Anh ta là người của Tô Nhiếp tộc, mà họ Tô chính là vương tộc. Như vậy, anh ta là thân thích của Huyễn Phong và Lưu tinh. Cái kia… nếu Lưu Tinh và Phạm Lộ cưới nhau…

“Nguy rồi.” – nghĩ đến đó tôi liền kêu to.

“Làm sao vậy?” – hai người cũng thất kinh theo.

Tôi lo lắng giải thích: – “Phạm Lộ sắp sửa kết hôn với nhị vương tử của Tô Nhiếp tộc. Nhưng họ chính là bà con thân thích đó.”

“…” – Hai người cổ quái nhìn tôi, sau đó Phạm Thanh mở miệng – “Như vậy thì sao. Đồng gia của Yêu Hồ tộc cũng là họ hàng kết hôn đó thôi. Chỉ cần không phải anh em ruột thịt là được.”

“Vậy cũng được à?!” – tôi triệt để bó tay rồi.

Phạm Thanh thấy vẻ mặt ngưng trọng của tôi thì mĩm cười hiền hòa: – “Vừa rồi có hơi thất lễ. Không biết ngươi có thể kể rõ ràng tình huống của Phạm Lộ cho ta nghe không?”

“Đương nhiên. Đương nhiên.” – tôi gật lia lịa thiếu chút nữa là cắm đầu xuống đất luôn. Trước mặt một mỹ nữ tri thức hiếu nghĩa như này, mở miệng từ chối yêu cầu của nàng chính là cầm thú.

Mọi người đi vào nhà. Tôi thật tình đem hết mọi chuyện kể từ đầu đến đuôi, ngay cả chuyện về Bàn Cổ thủ ấn cũng kể luôn.

Phạm Thanh nghe thấy con gái của mình vẫn sống tốt thì thở ra một hơi. Ngược lại, Tô Hoán Trác lại cau mày, nói: – “Tri Chu, ngươi nói Bàn Cổ thủ ấn xuất hiện… đây không phải là chuyện tốt.”

“???” – tôi kỳ quái nhìn anh ta. Hiện tại, thủ ấn đang ở trong tay tôi. Chỉ cần tôi không mở nó ra thì sẽ không có việc gì a~

Phạm Thanh quay sang, nhẹ giọng hỏi: – “Làm sao vậy Trác ca, sẽ có phiền toái sao?”

“Nàng quên rồi à, trận chiến 300 năm trước, ngoài mặt thì nói là vì chuyện của đôi ta, nhưng thực tế không phải vì Bàn Cổ thủ ấn sao. Có điều lần đó thủ ấn hoàn toàn không xuất hiện, từ đầu tới cuối đều là ý đồ của Thần giới muốn đánh chiếm Hồng Hoang. Đáng tiếc, bọn hắn không nghĩ tới Yêu Hồ tộc lại có thể cùng lúc đánh bại Tô Nhiếp tộc và Bạch Lang tộc, còn Thực Nguyệt tộc thì kiên trì giữ vững thế trung lập. Cho nên chuyện lần đó mới chấm dứt một cách nhanh gọn lẹ, khiến cho âm mưu của bọn hắn không thể thực hiện. Mà lần này, thủ ấn thực sự xuất hiện. Bàn Cổ Thủ Hộ Giả là thánh thú của Thần giới. Người được nó lựa chọn nhất định là sứ giả của Thần giới tại Hồng Hoang. Nếu người này có thể đi vào U Minh giới, tìm được Bàn Cổ Tả Nhãn (mắt trái của Bàn Cổ) thì hắn có thể triệu hồi Bàn Cổ Ma Ấn. Hắn nhất định có chìa khóa trong tay. Đến lúc đó hậu quả là không thể lường. Cho dù người mạnh nhất của Yêu Hồ tộc cũng đánh không lại Thần giới sứ giả với Ma Ấn trong tay.”

“Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ nhân dân đại lục Hồng Hoang sắp rơi vào chiến cuộc, người người lại lầm than cơ cực hay sao?” – Phạm Thanh lo lắng hỏi.

“Chuyện này đơn giản lắm nha~” – tôi mở miệng chen vào, rất tự nhiên mà nói – “Chỉ cần tiêu diệt cái tên sứ giả của Thần giới là được rồi.”

Cả hai đồng thời trừng mắt nhìn tôi, Tô Hoán Trác khinh thường nói: – “Ngươi biết ai là sứ giả Thần giới sao? Cho dù biết, ngươi làm sao biết lúc nào hắn sẽ tới U Minh giới? Rồi nơi này lớn như vậy, ngươi làm sao đi tìm Bàn Cổ Tả Nhãn, trong khi chỉ có tên sứ giả kia mới biết địa điểm mà thôi?”

“Hắc hắc…” – tôi cười gian trả lời – “Thật ngại quá, tôi vừa vặn biết tên kia là ai, cũng biết hắn sẽ tới U Minh giới vào ngày mai, hơn nữa tôi đã an bài người theo dõi hắn. Đến lúc đó, chỉ cần giết người đoạt bảo là được. Mọi lo lắng vừa rồi đều là dư thừa.”

“… có vẻ chúng ta lo lắng quá mức rồi. Ngươi là sứ giả của U Minh giới. Nếu ngươi có thể giết chết sứ giả của Thần giới, lập được công lớn, không biết Minh Vương sẽ khen thưởng cho ngươi cái gì đây.”

Người này… người này không ngờ cũng biết nói giỡn nha. Anh ta biết rõ tôi là sứ giả U Minh giới mà còn đối xử với tôi như vậy hả?!?

Tôi trừng mắt: – “Anh biết rõ tôi là sứ giả của U Minh giới còn dám uy hiếp muốn giết tôi?”

Phạm Thanh nghe tôi nói thì giận dữ nhìn chồng: – “Chàng sao có thể đối xử với một tiểu cô nương như vậy a~”

“…” – Tô Hoán Trác méo miệng đáp lại – “Ta chỉ dọa thôi. Chức quan của chúng ta ngang nhau. Ta làm sao có thể giết nàng ta được. Chỉ vì cảm giác được khí tức yêu huyết thạch trên người nàng ta nên mới…”

“Ngươi đang giữ yêu huyết thạch của ta?” – đây là Phạm Thanh hỏi tôi.

“Anh cũng là quan viên của U Minh điện?” – đây là tôi hỏi Tô Hoán Trác.

Hai người cùng mở miệng, Tô Hoán Trác há miệng nhìn nhìn, không biết trả lời làm sao. Tôi bất đắc dĩ khoát tay, ý bảo anh ta trả lời trước.

“Ta là ngoại tuần sử (sứ giả tuần tra vùng biên giới) của U Minh giới, không trực thuộc U Minh Điện. Ta trước giờ vẫn ở chỗ này. Được rồi, tới phiên ngươi.”

Tôi móc yêu huyết thạch đưa cho Phạm Thanh: – “Hiện tại, xem như vật quay về cố chủ.”

Phạm Thanh dở khóc dở cười nói: – “Ngươi từng nghe qua có người tự ôm thi thể của bản thân sao? Nếu Phạm Lộ đã tặng cho ngươi, vậy nó thuộc về ngươi. Ta sẽ giúp ngươi cởi bỏ phong ấn.”

“Phong ấn?” – một viên đá mà cũng có phong ấn hả?

Thấy vẻ mặt khó hiểu của tôi, Phạm Thanh liền giải thích: – “Ta vốn là Thánh Nữ của Yêu Hồ tộc. Theo phong tục thì vào thời điểm chuyển giao cho người mới, Thánh Nữ đời trước sẽ cởi bỏ phong ấn, sau đó vũ hóa (chết), để lại yêu huyết thạch cho Thánh Nữ đời tiếp theo. Chỉ như vậy thì Thánh Nữ đời tiếp theo mới có lực lượng của Thánh Nữ.”

“Thánh Nữ lực lượng? Có lợi hại không? Có lợi hại hơn Yêu Hồ chân hỏa không?” – tôi hiếu kỳ hỏi. Hiện tại, bất cứ vật gì có thể giúp tôi nâng cao thực lực là tôi sẽ có hứng thú muốn biết.

Phạm Thanh thương hại nhìn tôi: – “Nói thật ra Thánh Nữ lực lượng chính là giao kèo trở thành nô bộc của Thánh thú Bạch Trạch. Vốn Phạm Lộ sẽ trở thành Thánh Nữ đời tiếp theo. Ai ngờ Phạm gia xảy ra biến cố, toàn gia bị thảm sát. Hiện tại, Phạm Lộ cũng không thể nào tiếp nhận trách nhiệm này. Ta với ngươi xem như có duyên. Ta sẽ cởi bỏ phong ấn, sau đó dung hợp với ngươi, để ngươi trở thành Thánh Nữ của Yêu Hồ tộc. Sau khi ngươi trở về Yêu Hồ tộc thì hãy đi đánh thức Bạch Trạch, để nó nhận chủ.”

“Hả? Thánh Nữ? Thánh thú?” – tôi triệt để hóa đá rồi. Tôi nhìn qua giống Thánh Nữ hay sao? Ma nữ thì đúng hơn. Còn nữa, Bạch Trạch là con quái thú gì?

“Haiz… khó trách ngươi không biết. Sau khi Phạm gia bị diệt, chắc chắn không ai nhắc tới chuyện này.” – Phạm Thanh yêu thương vuốt tóc tôi, giống như một người mẹ đang sờ đầu con gái – “Thánh Nữ của Yêu Hồ tộc từ trước tới nay chỉ có 1 nhiệm vụ duy nhất mà thôi, đó là chiếu cố Thánh thú Bạch Trạch. Bạch Trạch là chi nhất (đứng đầu) trong Lục đại Thánh thú của Hồng Hoang, trước nay chỉ nghe lời Thánh Nữ. Nói cách khác, nó sẽ trở thành sủng vật của ngươi.”

“Hả?!! Sủng vật!? Được, tôi làm.” – Tôi đập bàn, khẳng khái nói.

Cbn, chính là Thánh thú đó. So với Thần thú còn oai hơn. Đừng nói là tiếp nhận chức vụ Thánh Nữ, cho dù kêu tôi đi giết người phóng hỏa tôi đều nhận hết.

“Haha…” – Phạm Thanh che miệng cười – “Ta còn chưa nói hết. Trong thời kỳ Yêu Hồ tộc không có Thánh Nữ, Bạch Trạch sẽ ngủ say. Vị trí của nó chỉ có tộc trưởng mới biết. Ngươi trở về phải hỏi qua ý kiến của tộc trưởng. Nếu nàng đồng ý thì sẽ dẫn ngươi tới đó. Nhưng nếu nàng không đồng ý thì… ta cũng không có biện pháp giúp ngươi đâu.”

“Hắc hắc…” – tôi cười to – “Cái này không lo. Tôi và Đồng Viêm là bạn bè thân thiết. Cô ấy nhất định sẽ đồng ý giúp tôi.”

“Bạn bè thân thiết?” – Hai người khó hiểu nhìn tôi.

“Chính là bằng hữu.”

“À…”

Phạm Thanh giữ yêu huyết thạch trong tay, nhắm mắt, lẩm nhẩm đọc chú ngữ. Từ bên trong yêu huyết thạch bay ra vài đạo ánh sáng có hình chữ viết, giống như phù chú, sau đó tan biến trong không khí.

Phạm Thanh mở mắt nhìn tôi cười: – “Tốt rồi, ngươi đặt nó trong khung trang sức. Trừ phi ngươi chuyển thế trùng sinh, còn không nó sẽ không rớt mất.”

Yêu huyết thạch bề ngoài không thay đổi gì cả. Khi tôi nhận lấy, tên gọi của nó đã đổi từ “Yêu huyết thạch: Phạm Thanh” thành “Bằng chứng của Yêu Hồ Tộc Thánh Nữ”

Tôi hí hứng bỏ nó vào khung trang sức. Lúc này, không nghĩ tới Phạm Thanh lại đưa tiếp cho tôi một quyển trục nhiệm vụ!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.