Bách Luyện Thành Yêu

Chương 75: Chương 75: Một ngày xài 800 vạn.




Tôi đại khái đọc qua một lượt các bản vẽ, phát hiện có rất nhiều cơ quan ám khí chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, ghê gớm nhất là nó có cả bản vẽ của vũ khí giết người lợi hại nhất của chức nghiệp thích khách là Chư cát liên phát nỏ. Đây chính là sản phẩm do Chư Cát Khổng Minh sáng chế, đã thất truyền từ lâu. Bây giờ, nó sống lại bên trong một trò chơi online giả tưởng. Tôi thử tưởng tượng cảnh ngũ tặc mỗi người cầm 1 cây Chư cát liên phát nỏ để đối phó với boss… hahaha… sảng khoái biết bao nhiêu.

Sau khi tôi đọc qua một lượt sách kỹ năng, Đồng Tịch còn chưa có trở về. Tôi vẫn đang đợi hắn đây. Tên chết bầm này, không biết chạy đi đường nào rồi…

Nhàm chán quá a~ Bây giờ có lẽ lượt thi đấu thứ sáu của hội đấu võ đã hoàn thành rồi. Tôi mở trang web chủ để đọc tin tức, đập vào mắt chính là kết quả trận đấu.

Diễm Thái Tử (thua) vs Ám Ảnh

Thiên Hạ Long Quỷ vs Thiên Ngu Cam (thua)

Lạc Thủy Thanh Điểu vs Phong Lôi Nộ Hổ (thua)

Tịch Diệt (thua) vs Thâu Đêm Suốt Sáng

Quỷ Thủ Lưu vs Lạc Thủy Tri Chu (thua)

Bởi vì tôi và Diễm Thái Tử vắng mặt nên Ám Ảnh và Quỷ Thủ Lưu không đánh vẫn thắng. Kết quả trận đấu của Thiên Hạ Long Quỷ và Thâu Đêm Suốt Sáng không nằm ngoài dự tính. Cho nên đặc sắc nhất của vòng này chính là trận đấu giữa Thú Thú và Phong Lôi Nộ Hổ.

Có điều, thật ngạc nhiên là mọi người lại không để ý gì đến các trận đấu, ngược lại xôn xao bàn tán về việc vắng mặt của tôi và Diễm Thái Tử.

Diễm Thái Tử thì không cần nói làm gì, dù sao hắn cũng xếp cuối bảng rồi. Nhưng tôi thì không giống vậy. Trừ bỏ cái lần tự động nhận thua Ám Ảnh và bị tiêu chảy khi đấu với Thâu Đêm Suốt Sáng thì các trận khác tôi đều toàn thắng.

Mọi người đều đoán rằng, nếu tôi đã có thể đánh bại Thiên Hạ Long Quỷ, nghĩa là tôi cũng có thể đánh bại Ám Ảnh. Vậy mà dưới tình huống này, tôi lại biến mất, hơn nữa lại không đưa ra bất kỳ lý do vắng mặt nào với ban tổ chức. Chuyện này quá quỷ dị. Ai cũng thắc mắc không biết tôi đã đi đâu và đang làm gì? Có chuyện gì còn quan trọng hơn việc lọt vào top 3 chứ?

Tôi đọc mấy lời bình luận trên diễn đàn, có chút đắc ý trong lòng. Hắc hắc… tôi vừa thoáng mất tích một chốc liền hấp dẫn sự chú ý của biết bao nhiêu người nè nha… có lẽ so với Thiên Hạ Long Quỷ còn trâu bò hơn… há há…

“Tri Chu, công việc ta đã thu xếp xong. Bây giờ ta đưa ngươi đi dạo phố.” – Đồng Tịch đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi hoảng hồn ré lên một tiếng, bịch, trực tiếp té từ trên giường xuống…

“Trời ơi Đồng Tịch… anh làm sao lại hiện ra bất thình lình như vậy a~ Làm tôi sợ muốn chết luôn!!!!”

Đồng Tịch nhún vai, một bộ không để ý

“Ta là pháp sư không gian, thuấn di là chiêu số cơm bữa của ta mà. Chúng ta đi thôi.” – nói xong nắm cổ kéo tôi ra ngoài.

Phố xá ở U Minh Điện rất náo nhiệt. Khắp nơi đều là quỷ ảnh lắc lư lượn qua lượn lại. Tất cả các cửa hàng trên phố đều đầy ngập quỷ ảnh. Đồng Tịch dẫn tôi đi vào một cửa tiệm thợ rèn cực kỳ lớn, vừa đi vừa giải thích.

“Đây là cửa tiệm của thần cấp thợ rèn. Ông ấy gọi là Lang Kỳ đại nhân. Chính ông ấy là người đã thăng cấp cho Sát Quỷ của ngươi. Có thể nói đây là cửa hàng vũ khí tốt nhất của U Minh giới. Ngươi đi dạo một vòng xem có món đồ ưa thích nào không.”

Cửa tiệm không có nhân viên. Khách hàng tự do chọn lựa. Gặp được thứ ưng ý có thể trực tiếp cầm ra tính tiền.

Tôi cảm thấy thật kỳ quái nên không nhịn được phải hỏi Đồng Tịch: – “Tại sao cửa hàng không có nhân viên hướng dẫn giới thiệu cho khách hàng vậy? Làm ăn như này có thể kiếm cơm sao?”

“Ngươi không hiểu biết rồi. Tay nghề của Lang Kỳ đại nhân thuộc vào hàng xuất chúng. Mỗi một linh kiện ở nơi này đều do chính tay ông ấy tỉ mỉ chế tạo ra. Có thể nói cửa hàng này cung không đủ cầu, chẳng cần nhân viên giới thiệu làm gì vì nếu là người hiểu biết sẽ biết chính xác mình cần trang bị ra sao. Hôm nay là ngày nhập hàng nên ngươi mới nhìn thấy nhiều sản phẩm như vậy, chứ bình thường cửa hàng có chừng 10 linh kiện đã là nhiều lắm rồi.”

Tôi nghe xong thì nổi lên hứng thú: – “Vậy tôi phải cẩn thận nhìn mới được.”

Tôi cầm một thanh trường kiếm xinh đẹp lên ngắm nghía cẩn thận. Toàn bộ thân kiếm không hề có một khuyết điểm dù là nhỏ nhặt nhất. Không biết mũi kiếm dùng kim loại gì tạo thành mà trông sắc bén vô cùng, lại còn mỏng và mảnh gần như trong suốt. Chuôi kiếm rất dài, khảm hai khỏa bảo thạch hình thoi. Thanh kiếm thoạt hình giống như tác phẩm nghệ thuật.

“Thanh kiếm này gọi là Tu La Kiếm.” – Đồng Tịch giải thích – “Ý nói lực công kích của nó bá đạo giống như Sát thần Tu La. Công kích có kèm hỏa lực, cũng có thể sử dụng ma lực lên nó luôn. Đặc điểm lớn nhất là lực công kích cao. Khuyết điểm là không dễ khống chế. Bởi vì thân kiếm dài hơn bình thường, cầm 1 tay hay 2 tay đều được. Trừ phi là người có thao tác lợi hại, nếu không không thể phát huy hết uy lực của nó.”

“Hắc hắc…” – tôi nghe Đồng Tịch nói mà không nhịn được cười lên… bởi vì nói như thế nào mà thanh kiếm này giống như làm riêng cho Ám Ảnh vậy. Anh ấy vẫn luôn dùng trường kiếm, lực khống chế là đệ nhất thiên hạ. Nói thật, nhìn khắp Hồng Hoang cũng không có ai thích hợp hơn anh ấy để dùng thanh trường kiếm này.

“Cây này bao nhiêu tiền? Tôi muốn mua.”

“Lang Kỳ đại nhân ra giá rất bình đẳng. Đây là trung phẩm linh khí, giá bán là 200 vạn minh tệ.”

“200 vạn?” – tôi kêu lên. 200 vạn minh tệ = 12 vạn nhân dân tệ đó. Ai lại nhàm chán bỏ ra một số tiền lớn như thế để mua một vật phẩm ảo chứ?! Nhưng tôi đã hỏi qua Đồng Tịch, minh tệ không thể hoán đổi thành nhân dân tệ được, chỉ có thể dùng ở U Minh giới mà thôi. Haiz… rốt cuộc là có nên mua hay là không a~

“Đồng Tịch, anh có tổng cộng bao nhiêu tiền?”

“Ta có hơn 800 vạn.”

“…” – nghe thì nhiều nhưng rốt cuộc chỉ có thể mua được 4 kiện linh khí mà thôi.

“Tri Chu, thật ra ngươi mua đồ ở đây rất có lợi. Bên trên đại lục không có ai có thể tạo ra linh khí và thần khí vật phẩm. Cho dù là sát quái thì phải giết Linh thú mới bạo ra. Mà thực lực của Linh thú thì… nói thật, với trình độ của các ngươi hiện giờ, cho dù kéo 500 người thì cũng là toàn bộ bỏ mình mà thôi. Nếu ngươi mua linh khí của đây, đem lên đại lục để bán, đảm bảo có thể bán hơn 200 vạn minh tệ.” – Đồng Tịch khẳng định nói.

Đúng nha~ tôi sao không nghĩ tới chuyện này nhỉ. Mua rồi bán sang tay… hắc hắc. Nghĩ đến đây, tôi lập tức cao hứng trở lại, bắt đầu chạy đi xem các trang bị khác.

Giữa một rừng đao thương kiếm tiễn, tôi chọn tới chọn lui, mà Đồng Tịch thì đứng kế bên, phụ trách giải thích đặc điểm của từng món. Vị Lang Kỳ đại nhân này là một người kỳ quái. Vũ khí của ông ta có những yêu cầu rất hà khắc đối với người sử dụng. Phần lớn vũ khí đều tương tự như Tu La kiếm vậy, chuyên dụng cho chuyên gia, không thích hợp với đại đa số quần chúng nhân dân.

Cuối cùng, tôi chọn ra được 3 món trang bị có vẻ thích hợp để bán. Một là vũ khí của đạo tặc Đồ Long Dao, trung phẩm linh khí. Hai là vũ khí của đao khách Thất Tinh Đao, hạ phẩm linh khí. Ba là trường kiếm chuyên dụng của kiếm sĩ, Thu Thủy Kiếm. Mua cả 3 kiện trang bị thì được giảm giá, tổng cộng chỉ tốn 400 vạn.

Sau khi chọn xong vũ khí, tôi định mua vài kiện trang bị gia tăng phòng ngự. Đáng tiếc, kiếm không ra một cái thích hợp. Nguyên nhân? Tên Lang Kỳ biến thái chế tạo trang bị phòng ngự còn có yêu cầu hà khắc hơn cả vũ khí. Không một người bình thường nào có thể mặc nổi trang bị phòng ngự của ông ta!!!

“Chúng ta đi qua Thiết giá đường xem xem. Bên đó cũng có rất nhiều thứ tốt.” – Đồng Tịch thấy vẻ mặt phiền muộn của tôi thì ngợi ý.

Vài phút sau, chúng tôi đã đứng trong đại sảnh của Thiết giá đường. Một lão bản mũm mĩm tủm tỉm lắc lư đi tới chào đón chúng tôi.

“Ta nói như thế nào sáng nay lại thấy quạ đen kêu trước cửa nhà nha. Thì ra là Đồng Tịch đại nhân sẽ đại giá quang lâm. Hoan nghênh, hoan nghênh. Không biết hôm nay đại nhân muốn tìm món hàng gì?”

Đổ mồ hôi ~ quạ đen kêu?! Đây là tâng bốc hay đang mắng chửi người khác vậy? Nhìn qua Đồng Tịch, thấy vẻ mặt của anh ta… vậy là ở U Minh giới thì đó là đang tâng bốc hả?!

Đồng Tịch một vẻ bất cần đời, hỏi: – “Kim lão bản, hôm nay không phải ta đến mua đồ. Là chủ nhân của ta muốn mua đồ. Ông mau tới giới thiệu một chút.”

“Cái gì? Chủ nhân của đại nhân?!?” – Kim lão bản kinh ngạc nhìn tôi. Có lẽ ông ấy vẫn tưởng tôi là tùy tùng của Đồng Tịch, không ngờ tôi lại là lão đại. Nhưng Kim lão bản chính là gian thương, nhanh chóng bỏ qua vẻ mặt kinh ngạc, lập tức tươi cười chào đón tôi – “Vị đại nhân này, không biết hôm nay muốn mua gì? Trang bị ma pháp? Bảo thạch? Hay là tài liệu quý hiếm?”

Tài liệu quý hiếm? Hai mắt tôi sáng lên khi nghe cụm từ này.

“Tôi muốn xem tài liệu.” – nói xong liền lôi cuốn “Giải thích về Thú máy” ra, mở đến trang liệt kê tài liệu, bắt đầu hỏi tới tắp.

“Bát bửu quả có không?”

“Có.”

“Bạch Vân Hương có sao?”

“Có ”

“Yêu thạch gỗ vang có không?”

“Không có…”

“Kim mặc thạch có sao?”

“Có!”



Thiết giá đường quả nhiên không phải là cửa hàng bình thường. Danh sách tài liệu của tôi hầu hết ở đây đều có. Cơ mà giá cả thì… cao đến không hợp thói thường luôn. Mặc dù tôi được giảm giá bằng thẻ vàng thành viên, nhưng xài hết tiền rồi mà vẫn chưa mua đủ tài liệu. Tôi đau lòng quá a~

“Đồng Tịch, ngoại trừ lĩnh lương thì còn có phương pháp nào để kiếm tiền không?” – tôi vừa ra khỏi Thiết giá đường liền quay sang hỏi Đồng Tịch.

Những món đồ bên trong không hề thấy bán trên đại lục Hồng Hoang. Nếu có thể đầu cơ trục lợi thì tôi sẽ nhanh chóng phát tài nha.

“Chuyện này à… lính đánh thuê tự do có thể giết quái thú, sau đó đem thịt đến bán cho dược thất hoàng gia để đổi lấy tiền. Nhưng mà với thực lực của ngươi thì…” – Đồng Tịch liếc lên liếc xuống đánh giá tôi một phen – “… đến giết quái cấp thấp nhất còn khó khăn nữa là. Ngươi tốt nhất không nên nghĩa đến phương pháp này để kiếm tiền.”

Tôi té ~ Có cần nói chuyện trắng trợn như vậy không?! Rất đả kích lòng tự trọng của người khác có biết không hả?! Nhưng nghe anh ta nói đến giết quái, tôi mới chợt nhớ ra một chuyện. Tôi cần đi giết Ngũ Trảo Hắc Long.

Tôi ghé vào ngân hàng, đem toàn bộ vật phẩm vừa mua gửi hết vào đó. Kế tiếp, tôi đi đến công hội mạo hiểm giả để nghe ngóng tin tức về Ngũ Trảo Hắc Long. Còn Đồng Tịch thì được tôi phái đi Hắc Thủy đầm lầy để chờ Diễm Thái Tử.

Công hội mạo hiểm giả rất đông người nhưng lại trật tự đến… bất thường. Không một tiếng ầm ĩ. Mọi người đều xếp hàng ngay ngắn. Bước tới nhận hoặc giao nhiệm vụ, xong việc liền lẳng lặng rời đi. Không nghe ai mở miệng nói một câu luôn. Cbn, người dân của U Minh giới có tính kỷ luật ghê gớm. Chẳng lẽ những người đã chết rồi liền tự nhiên biến thành người văn minh cả sao? Ngay cả mấy vị đại hán mặc kim giáp to bè kia cũng trông thật là… nhã nhặn?! Đổ mồ hôi ~

Tôi nhìn quanh, chấm trúng một người có vẻ mặt rất hòa ái dễ gần, tiến tới giả bộ làm quen: – “Xin lỗi, vị đại ca này có thể cho tôi hỏi thăm chút chuyện không?”

Người kia nghe tôi hỏi, quay đầu, nhìn thấy tôi lập tức sắc mặt đại biến, cực kỳ kính cẩn cúi chào tôi và nói: – “Đại nhân, không biết có gì phân phó?”

Đại nhân? Tôi kỳ quái nhìn hắn: – “Anh làm sao biết tôi có chức quan?”

Trên người tôi không có bất kỳ tiêu chí hay vật phẩm gì cả. Vì sao hắn chỉ liếc một cái liền nhìn ra? Thật kỳ quái.

Người đó vẫn cúi đầu, trả lời: – “Bẩm đại nhân, khi Minh Vương điện hạ tự mình bổ nhiệm chức vụ thì đều có bỏ thêm tinh thần lạc ấn lên người những đại nhân đó. Quỷ hồn chúng tôi đều có thể nhìn ra.”

“Ồ… hiểu rồi. Anh có thể đừng nói chuyện với tôi như vậy không?! Cứ gọi thẳng tên tôi là được. Tôi tên là Tri Chu.” – tôi mặc dù là đoàn trưởng của Tật Phong Lữ Đoàn nhưng đoàn viên của tôi chưa bao giờ dùng khẩu khí tôn kính để nói chuyện với tôi cả. Bỗng nhiên có người đem tôi đối xử như đại thần ở trên cao, cảm giác đúng là không quen lắm.

“Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân không dám. Pháp luật của U Minh giới đã quy định, nhìn thấy nội điện đại nhân phải tôn xưng. Nếu không sẽ bị đánh vào núi đao địa ngục chịu hình phạt 15 ngày.”

Núi đao địa ngục? Tôi hồ đồ rồi.

“À… theo tôi nhớ thì núi đao địa ngục là nơi để trừng trị những người dám báng bổ thần linh. Không lẽ chuyện này nghiêm trọng đến vậy sao?”

“Hồi bẩm đại nhân, tội không tôn kính nội điện đại nhân cũng bằng với tội báng bổ thần linh.”

Tôi té ~ tôi vậy mà được nâng lên ngang hàng với thần linh rồi sao?! Chuyện này không biết nên cao hứng hay là phiền muộn nữa. Trách không được U Minh điện có trị an tốt như vậy. Thì ra những kẻ không chịu tuân thủ đều bị đày đến địa ngục chịu hình phạt rồi. Đúng là tàn nhẫn. So với đám Yêu Hồ tộc còn tàn nhẫn hơn.

“Ừ… thật ra tôi chỉ muốn hỏi anh có biết Ngũ Trảo Hắc Long ở nơi nào hay không thôi.” – tôi tranh thủ hỏi, rời đi nơi này càng nhanh càng tốt, ở đây tôi cứ thấy không thoải mái làm sao đó.

“Hồi bẩm đại nhân, Ngũ Trảo Hắc Long chỗ nào cũng có. Gần nhất thì ngay bên ngoài cửa tây thành, cách khoảng 200 dặm, ở gần Huyết Trì địa ngục. Ngũ Trảo Hắc Long có hình thể không lớn lắm, phải cẩn thận tìm mới thấy.”

“Hình thể không lớn? Vậy nó to bao nhiêu?”

“Hồi bẩm đại nhân, Ngũ Trảo Hắc Long trưởng thành chỉ dài chừng 20cm, cỡ bằng thùng nước.”

20cm? Cỡ thùng nước? Trời ơi, vậy mà cũng gọi là Long (rồng)? Gọi là Xà (rắn) mới đúng. Nhớ năm đó tôi đánh nhau với con ấu long (kiến thành lệnh) thì nó cũng dài hơn trăm mét rồi. Vì sao cũng là cấp 70 mà hình thể kém xa nhau thế này?!

Tôi đi ra cổng tây của U Minh điện. Không hề đi nhanh về phía Huyết Trì mà vừa đi vừa ngừng. Bởi vì tôi phát hiện ra ở U Minh giới có rất nhiều cỏ độc mà bên trên đại lục Hồng Hoang không có. Mấy thứ này đối với tôi chính là bảo bối.

Cứ như vậy, vài giờ sau, tôi vẫn còn nhởn nhơ đi trên đường. Bởi vì quái vật ở đây không chủ động công kích người khác, cho nên tôi không cần dùng đến Sát Quỷ. Một cây cầm cuốc, một tay nắm cỏ độc, soạch ~ cắt một nhát. Nhìn tôi bây giờ giống nông dân trồng vườn hơn là mạo hiểm giả.

Ngay thời điểm tôi đang hăng hái chém cỏ độc, đột nhiên cảm giác sau lưng có cơn gió lạnh thổi qua. Tôi nghi hoặc quay đầu, căn cứ kinh nghiệm của tôi thì có người vừa đi qua. Nhưng nơi này là đồng không mông quạnh, chẳng lẽ có quỷ? Đột nhiên nhớ ra, đây là U Minh giới, ở đây chỉ có quỷ chứ làm gì có người. Tôi cười cười, tiếp tục cúi đầu cắt cỏ.

“Ngươi là người của Yêu Hồ tộc?” – một âm thanh đột ngột vang lên, làm tôi sợ tới mức mém chút ném văng cây cuốc.

Tôi hoảng sợ quay đầu thì thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo thô đứng trước mặt tôi, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt màu xám nhạt nhìn tôi từ trên xuống dưới, chuôi tóc màu bạc dùng một sợi vải đen cột lung tung ở sau đầu. Mặc dù cách ăn mặc rất là… dị hợm nhưng lại không thể che hết khí tức quý tộc trên người của anh ta. Hơn nữa, sau tôi cứ thấy anh ta và Huyễn Phong có vài phần tương tự.

Tên này là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.