Edit & Beta: Lạc Thần
Suốt cả một năm, bọn họ đều ôn bài cùng một chỗ, đều rất khuya, so sánh với ban ngày, tình trạng điện thoại tương đối ít hơn.
Lý Quốc Bang dạy cô xem hiểu ngữ pháp máy tính từ giai đoạn đầu, biên
soạn, tìm lỗi, sửa chữa; cô thì vạch ra bảng kế hoạch, bắt đầu giảng
giải từ danh từ cùng động từ to be .
Hai người xuất thân gần giống nhau nên đều biết rõ học tập này sẽ ảnh hưởng đến tương lai, vì vậy đều rất cố gắng.
Một năm sau, Lý Quốc Bang thi đậu vào một trường đại học công lập phía nam, Trình Khả Lương thì dưới sự chỉ đạo của cậu thi đậu mấy bằng chứng nhận máy tính tương quan. Đến tháng chín, cậu đi đến vùng phía nam, cô thì
dựa vào mấy tờ chứng nhận này tiếp nhận vị trí của Lý Quốc Bang, mỗi
ngày bắt đầu đêm khuya, mang theo sợi dây tai nghe điện thoại khắp nơi
giúp người chơi giải quyết nhiều loại vấn đề.
Mặt khác, chính cô
mở một trang web, chuyên nhận làm các loại dự án linh tinh, thiết kế hệ
thống chọn món ăn, cất phục sức (quần áo và trang sức) vào kho tích trữ
hàng hóa, hệ thống shopping cart (mua sắm), hệ thống đặt và trả phòng
khách sạn. . . . . . Vân vân, cũng kiêm làm MSN luyện tập đối thoại
tiếng anh, tiền lương cộng thêm những khoản thu nhập thêm này, một tháng ước chừng thu nhập được sáu, bảy vạn.
Mỗi tháng cô đều sẽ chuyển ba vạn đồng vào trong tiền tài khoản của thím út—— cậu út lưu lại bốn
đứa con, học phí, tiền thuê phòng, ăn ở, tiền lương một mình thím út căn bản không cách nào gánh nổi.
Bác cả, bác hai đều kêu cô không
cần ngu như vậy, để dành ít tiền, nên suy nghĩ cho mình —— Mỗi lần Trình Khả Lương nghe được cũng không nhịn được nghĩ, năm đó cậu út quyết định chăm sóc cô khi đó còn là trẻ mồ côi thì có phải bọn họ cũng kêu cậu út “Nên suy nghĩ cho mình” hay không?
Thật là đáng sợ.
Cần
giúp đỡ thì chạy trốn rất xa, đã từng gắn bó cũng không dám đến xem cô,
sợ cô thấy sẽ yêu cầu tiền trợ giúp; khi phát hiện cô cháu gái này học
được đại học tốt nhất, TOEIC và IELTS đều đạt được thành tích vô cùng
tốt, hiện nay còn làm kỹ sư duy tu (giữ gìn và tu sửa) chương trình tại
một công ty trò chơi online có tiếng, lập tức liền nhảy ra làm bộ dạng
bề trên hiền hậu. Bác hai ở Đài Bắc lại còn khuyên cô trả phòng trọ,
chuyển đến nhà chú ở, không cần tiền mướn phòng điện nước, người một nhà có thể chiếu cố lẫn nhau.
Nào có chuyện tốt như vậy?
Cô
biết hai vợ chồng bác hai mở quán bán thức ăn trong chợ, mới đây vừa mở
một đại lý không xa, buôn bán giảm sút, vì vậy kéo dài thời gian buôn
bán, người lớn có thể chịu đựng, nhưng mà, đứa bé trong nhà đều mới mười mấy tuổi, không cách nào tự chăm sóc mình, cần giúp đỡ việc nhà và đưa
đón, bữa tối cũng không thể luôn ăn ở ngoài, hơn nữa anh văn và toán học của đứa con trai cả cũng không tốt, cần phải học thêm để đuổi kịp tiến
độ.
Cô biết lái xe, biết nấu cơm; việc nhà không thành vấn đề,
học tập đứng nhất trường, anh văn và toán học của trung học đệ nhị cấp
trong nước đối với cô mà nói cũng chỉ là một bữa ăn sáng —— đây mới đích thực là “Người một nhà chiếu cố lẫn nhau“. Cung cấp ăn ở, liền muốn một người giúp việc kiêm gia sư miễn phí, nữ giúp việc tốt nhất còn có thể
lấy tiền lương làm thêm ra phụ cấp tiền thuê phòng, nhân tiện cho em gái họ một chút tiền tiêu vặt, vậy hết thảy liền hoàn mỹ rồi.
Mặc dù Trình Khả Lương mới hơn hai mươi, nhưng đã rất hiểu tình người ấm lạnh rồi. Lạc_Thần+d@đ!l^$quy%d^n#
Cô không đi nói thẳng ra ý đồ riêng của bác hai thím hai, chỉ nói là ở
quen một mình, hơn nữa phòng trọ nhỏ ở trung tâm gần trường học và công
ty, đi làm đi học đều rất dễ dàng.
Dường như thím hai nghe không
hiểu ý của cô, vẫn còn nói, một cô gái đơn độc ở bên ngoài, nghĩ như thế nào đều không yên tâm, vẫn là ở cùng nhau thôi.
Cô cũng không cần loại thân tình có dụng tâm khác này.
Người nhà đích thực của cô chính là một nhà cậu út.
Cậu út thím út vẫn đối xử tốt với cô, mặc dù sau này muốn cô xin vay trợ
giúp học tập, cô biết đó cũng là hết cách rồi, hoàn cảnh trong nhà cô
biết rất rõ.
Bọn họ cũng không có biện pháp lấy ra thêm một chút tiền nào nữa, nhưng bọn họ chưa bao giờ muốn cô từ bỏ việc học.
Lúc học trường tư, cuối cùng thím út nói với cô, nghỉ giặt quần áo bằng tay đi quá mệt mỏi, mang theo máy giặt mà giặt sẽ thoải mái hơn.
Cô
nhìn Khả Thiến, Khả Hạo, Khả Quân, Khả Dương ra đời, chiều cao của năm
người đều căn cứ theo mỗi năm khắc vào trên vách tường, bọn họ chính là
người một nhà. Thím út chưa từng mở miệng yêu cầu cô giúp một tay, nếu
như không phải bởi vì làm việc không tiện ở ký túc xá, lại vì an toàn
cho nên lựa chọn chung cư tương đối cao cấp, cô sẽ cho thím út nhiều
hơn.
Cái gì gọi là “Nên suy nghĩ cho mình” ?
Lúc trước cậu út làm việc nghĩa không được chùn bước thay cô xử lý các loại vấn đề
cha mẹ lưu lại, mang cô về nhà, thậm chí vị hôn thê lúc đó lấy từ hôn uy hiếp cậu út đưa cô khi đó còn nhỏ đi cô nhi viện, có lẽ chưa từng nghĩ
nên suy nghĩ cho mình.
Cho nên cô làm tất cả đều là cam tâm tình nguyện.
Mấy ngày nay Bảo Thạch rất phiền não.
Bởi vì mùa đông qua đi, mùa xuân đến, không biết khi nào trong chung cư
chạy vào mấy con mèo hoang xinh đẹp, lầu dưới mèo hoang kêu meo meo, Bảo Thạch cũng cùng kêu meo meo.
Khi Trình Khả Lương mở cửa ra vào
đặc biệt cẩn thận, chỉ sợ không cẩn thận Bảo Thạch sẽ chạy ra ngoài
chuồn đi yêu đương, mang bạn gái về, sau đó sinh một ổ mèo con cho cô.
Một con lớn đã rất tốn tiền, cô không thể gánh thêm một ổ mèo nữa.
Phương pháp đơn giản nhất chính là đóng kỹ cửa sổ, chú ý ra vào, không cho nó có cơ hội có thể dùng.
Nghĩ như vậy, Bảo Thạch càng thêm phiền não.
Vì vậy có một ngày, lúc cô về nhà, chuyện quỷ dị đã xảy ra —— rõ ràng cửa
chỉ mở ra một khe hở nho nhỏ, tiểu tử Bảo Thạch cư nhiên chen lách ra
ngoài, hai ba bước chạy ra ngoài, cô để đồ xuống vội vàng đuổi theo.
Năm phút sau, thuận lợi tìm được nó trốn ở bãi cỏ của chung cư.
Vừa mới bắt đầu Bảo Thạch vẫn luôn nhìn lại về phía đình nghỉ mát nọ, sau
khi bị cô xách cổ lên dạy dỗ một phen, rốt cuộc ngoan ngoãn rồi.
“Trốn nhà một lần nữa, ta liền không cần ngươi nữa, biết không?”
Meo meo ô ~
Vì phát tiết tinh lực dư thừa, Bảo Thạch không thể làm gì khác hơn là mỗi
ngày ở nhà chạy tới chạy đi, đi lên nóc tủ một chút, lại nhảy xuống, nán lại bên chân cô khoảng ba mươi giây, ồn ào một tiếng lại đi ra ngoài
ban công.
Bệ cửa sổ, sàn nhà, trên mặt máy giặt, chạy, nhảy, chạy, nhảy.
Trong thời gian đó, cố ý làm đổ chén cơm hai lần, cào nát một cái đệm lót.
Cứ như vậy qua vài ngày, rốt cuộc. . . . . .