Edit & Beta: Lạc Thần
Ngày đó là thứ tư, Trình Khả Lương nhân lúc tan ca theo kịp khóa giữa kỳ, vội vàng cầm mấy bộ quần áo tích tụ lâu ngày đi giặt, không ngờ đang phơi quần áo thì Bảo Thạch đột nhiên thoát ra, liều mạng cắn giày thể thao cô mới vừa giặt xong, giống như chiếc giày đó là kẻ thù truyền kiếp của nó, miệng cắn thật chặt, vẻ mặt hung tợn.
Cô cố gắng gỡ giày xuống, nhưng con mèo bự quăng nó đi, chỉ thấy chiếc giày đó theo động tác này bay ra ngoài cửa sổ, còn chưa kịp dạy dỗ Bảo Thạch mấy ngày gần đây tánh khí nóng nảy, chỉ nghe thấy một tiếng “A”, sau đó có tiếng động có cái gì ngã xuống.
Đánh trúng người!
Trình Khả Lương ló ra bệ cửa sổ nhìn, thấy một người đàn ông đi dạo trên đường bị té, một chiếc xe đạp, còn có một chiếc giày màu trắng nổi bật.
Đuổi Bảo Thạch trở về phòng, cô vội vã xuống lầu.
Làm ơn, ngàn vạn lần đừng có chuyện gì.
Có lẽ là nghe được cầu nguyện của cô, khi cô chạy xuống lâu thì người đàn ông đã tự mình ngồi dậy, xoa đầu, hiển nhiên đánh trúng đầu.
Hoàn hảo không có bể đầu chảy máu, cô cảm giác có chút yên tâm: “Anh có khỏe không?”
“Khỏe, rất khỏe.”
Nghe người đàn ông trả lời, cô thở phào nhẹ nhõm: “Có bị thương không? Hay có khó chịu chỗ nào không? Anh có cần giúp gọi xe cứu thương hay không?”
“Không cần, tôi không sao.”
Người đàn ông nói xong liền muốn đứng lên, nhưng rất dễ nhận thấy di chứng sau khi bị đánh làm cho anh ta đứng không vững, lắc lư, Trình Khả Lương thấy thế vội vàng đỡ lấy anh.
“Nhà anh ở đâu? Tôi đưa anh về.”
Cô ở chung cư này coi như là nửa cao cấp, bảo vệ làm việc rất kỹ lưỡng, gác cổng nghiêm ngặt, ngoài thẻ từ còn cần mật mã mới có thể đi vào, bây giờ là hơn tám giờ sáng, người này lại đang cưỡi xe đạp đi dạo trên đường, hiển nhiên là vận động lúc sáng sớm, ngoài hộ gia đình ra, không thể nào là người ở ngoài được.
Chỉ là chung cư này có chút lớn —— mười hai căn, mỗi căn đều vượt qua ba mươi lăm tầng, bảo vệ phỏng đoán thẻ từ vượt qua một ngàn cái, thật sự rất khó biết anh sống ở đâu.
“Tôi ở tại. . . . . .”Người đàn ông lời còn chưa dứt, lại thấy như sắp ngã.
Trình Khả Lương nhìn dáng vẻ chóng mặt của anh, có chút lo lắng: “Vẫn là kêu xe cứu thương đi.”
“Không cần, ngồi một chút là tốt thôi.” Lạc Thần@dđ#l$q!d^n?
Ngồi? Nơi này là giữa đường nha, hơn nữa nhìn trời sắp mưa. . . . . . Cô nghĩ một chút, đề nghị: “Có muốn đến nhà tôi nghỉ ngơi không? Chờ anh khá hơn một chút, lại gọi điện thoại cho người nhà, kêu bọn họ tới đón?”
Người đàn ông vui vẻ chấp nhận: “Làm phiền cô đỡ tôi một chút, đầu hơi choáng váng.”
Trình Khả Lương gật đầu đồng ý. Nhưng lúc anh ngồi dưới đất vẫn không cảm giác được, vừa đứng lên, mẹ ơi, lại cao hơn cô một cái đầu! Cô chỉ đến vai của anh, thật là khó đỡ. . . . . .
Trăm cay nghìn đắng đưa con vật khổng lồ này kéo về ổ nhỏ, cô an trí anh ở trên ghế sofa, nhìn anh nhắm mắt lại, cô nghĩ đợi lát nữa hỏi lại anh số điện thoại thôi.
Có lẽ Bảo Thạch cũng biết mình đã gây họa, cư nhiên núp ở trong chăn, không nói tiếng nào, cô nhịn không được nghĩ, con mèo ngốc ngếch, nấp ở trong chăn thì có ích gì, cái đuôi ở bên ngoài kìa.
Hôm nay tiết học đầu tiên là mười giờ, cô còn có hai giờ, tuy nhiên trên ghế sofa có cái “Ngoài ý muốn” đang nghỉ ngơi, nhưng cô vẫn quyết định hoàn thành kế hoạch đúng hạn ——thu thập tài liệu báo cáo giữa kỳ.
Cô pha cho mình một ly cà phê hòa tan, lúc đang chuẩn bị mở ra thì người đàn ông trên ghế sofa nói: “Có thể cho tôi một ly được không?”
Giọng nói có chút thấp, lại rất dễ nghe.
“Tôi chỉ có hòa tan thôi nha.” Mỗi lần cô uống cà phê thì đều nghĩ, có lẽ mình là người duy nhất uống hòa tan trong chung cư hạng sang này.
Cô không phải người có tiền, ở nơi này đơn thuần là nhu cầu an toàn.
“Không sao cả.” Người đàn ông nói: “Tôi thích đậm đặc một chút, không cần đường.”
Vì vậy, Trình Khả Lương theo lời anh nói làm một ly cà phê đậm đặc không đường.
Ngửi được mùi thơm, người đàn ông mở mắt, cầm lấy cà phê uống một ngụm ——Qua nét mặt của anh Trình Khả Lương nhìn ra được anh cũng không phải rất ưa thích hương vị hòa tan, nhưng vẫn rất lễ phép uống thêm hai ngụm nữa mới để cái ly xuống.
“Tốt hơn nhiều?”
Người đàn ông gật đầu một cái, cười nhã nhặn: “Tốt hơn nhiều.”
Thật may quá. d@đ$l^!quy&d^n
Hỏi tên điện thoại, đưa người trở về, nhân tiện có thể kết thúc ngoài ý muốn này trong sáng hôm nay, lại tìm thêm tài liệu, cô cũng nên đi học rồi.
“Tôi tên là Trình Khả Lương, anh thì sao?”
Đối mặt với câu hỏi của cô, người đàn ông cười cười: “Tôi tên là. . . . . . Gọi. . . . . .” Mở miệng, nụ cười mất đi.
Nhìn người đàn ông hình như có miệng mà khó trả lời, cô cảm thấy nghi ngờ, nhìn dáng vẻ của anh không giống như là người xấu nha, dù là người xấu cũng không đến mức ngay cả tên của mình cũng nói không được chứ?
“Có chuyện muốn nói với cô.” Người đàn ông thật bình tĩnh nhìn cô: “Cái đó, hình như tôi không nhớ rõ tên của mình rồi. . . . . .”