Edit & Beta: Lạc Thần
Hạ Thiên Tễ nghĩ cuộc sống ở chung cũng không đến nỗi khó thích ứng lắm, trừ bỏ Trình Khả Lương thật sự không có phát cáu ra, chủ yếu vẫn là bởi vì thời gian cô ở nhà quá ít.
Ban ngày cô phải đi học, buổi tối phải làm việc, lúc về đến nhà thường thường đã mười một giờ, rửa mặt chải đầu sau đó xem sách một chút, lại chơi đùa với con mèo Bảo Thạch kia một lát, sau đó đi ngủ.
Mỗi ngày mỗi ngày, cô đều sẽ hỏi anh: “Hôm nay anh có nhớ tới cái gì hay không?”
Đối mặt với ánh mắt đầy kỳ vọng của cô, có lúc anh sẽ nói có, nhưng phần lớn vẫn là nói không có —— anh còn phải ở chỗ này một thời gian, không thể khôi phục trí nhớ nhanh như vậy được.
Đã nhiều ngày, anh chuyển một khoản tiền vào tài khoản tiết kiệm của cô, trừ bỏ nhờ cô ra ngoài mua giúp đủ loại đồ dùng sinh hoạt và sách vở, quan trọng nhất là laptop và điện thoại di động loại hình thông minh cũng đã đến.
Anh viết mail cho giáo sư hướng dẫn luận văn ở nước Đức, nói trong nhà có chút chuyện, tạm thời không tiện trở về, nhưng luận văn anh vẫn sẽ tiếp tục làm. Giáo sư đối với thái độ hết sức ham học của môn sinh đắc ý là anh đây đương nhiên là vô cùng khoan dung, rất nhanh liền nhắn tin nói không thành vấn đề, nếu luận văn mà có cái gì không hiểu, thì có thể gửi mail cho thầy thảo luận một chút.
Sau đó anh xin Trình Khả Lương rút ra một chút tiền mặt cho anh, vì thế, vào ngày thứ sáu, Hạ Thiên Tễ anh quay trở về Đài Loan, rốt cuộc:
Có thể tự do ra ngoài một chút rồi.
Ò ó o!
“Một ly cà phê.”
“Xin hỏi có thêm đường không?”
“Không cần, cho tôi một tờ báo là được.”
“Vâng, tổng cộng là sáu mươi lăm đồng.”
Hạ Thiên Tễ lấy ra hai tiền xu 50 đồng từ trong ví tiền nhỏ nhắn Trình Khả Lương cho anh.
“Cà phê của ngài, còn có hóa đơn, cám ơn.”
Cầm cà phê và tờ báo ngồi trong cửa hàng tiện lợi, người đàn ông có cảm giác như được sống lại ——rốt cuộc anh có thể trả tiền đồ mình mua rồi, lần trước anh làm chuyện này là ở sân bay nước Đức, lúc trả tiền cho tài xế taxi, lúc đó như thế nào anh cũng không nghĩ ra mới qua không tới 24h đồng hồ, anh liền rơi vào tình cảnh túng quẫn đến một đồng tiền cũng không lấy ra được.
Nếu biết ông nội dùng chiêu này, anh sẽ học tập những du khách đeo ba lô đó, để hộ chiếu và séc du lịch vào trong túi sau đó đeo trước bụng thì cũng không đến mức về sau phải bóp bụng mà sống, còn phải giả bộ mất trí nhớ mới có thể đổi được một chút tự do.
Uống một hớp cà phê nóng, rất nhanh anh lật tới trang kinh tế, xem sơ qua một lượt —— Để bình ổn cuộc nội chiến của đời thứ hai, ba nhà lãnh đạo của Hoàn Anh tạm ngừng việc tách nhân sự ra.
Đời thứ hai của Hoàn Anh? Người phóng viên này không biết viết văn hay sao, phải là đời thứ ba của Hoàn Anh chứ.
Mặc dù bác cả đảm nhiệm quản lý việc làm trong công ty, nhưng năng lực thật sự không tốt, chẳng những thường mất thầu vào tay người khác, bộ phận lưu dẫn cũng tương đối khác thường, ngày trước ông nội đã sớm nói trắng ra là công ty sẽ không giao cho bác cả.
Về phần cha mẹ của anh, giờ phút này không biết đang khai quật di tích nào tại Nam Mỹ, đôi vợ chồng này trừ bỏ đồ cổ ngàn năm ra, đối với những thứ khác trên thế giới đều không có hứng thú.
Bởi vì đời thứ hai không có tiền đồ, cho nên cổ phiếu công ty đưa ra để mở rộng thị trường nội địa chỉ có thể giao cho đời thứ ba thừa kế, đây cũng là nguyên nhân một nhà bác trai bác gái không thích anh, đều là cháu đích tôn (cháu nội), ông nội lựa chọn anh, mà không phải con của bác cả Hạ Thiên Tuấn.
Xem xong tin tức về Hoàn Anh, đang chuẩn bị gấp tờ báo lại, đột nhiên liếc thấy bốn chữ “Online Khai Sáng “ —— Đó không phải là chỗ làm việc của Trình Khả Lương sao? @d#đ$l!q&đ^n*
Phía trên viết kỹ sư online Khai Sáng đã thiết kế ra một trò chơi mới, tổng giám đốc đối với trò chơi này tin tưởng mười phần, để làm cho nó thành công, nổi tiếng, phổ biến đã mời rất nhiều game thủ pro làm thành VIP tiến hành niêm phong, tuần sau dự tính mở ra để công khai thử nghiệm, nếu không có vấn đề gì, vào khoảng cuối tháng năm chính thức đưa ra thị trường, chuẩn bị cướp đoạt tấn công thị trường nóng.
Ừ -. . . . . . Đây là nguyên nhân cô hay về nhà vào những giờ không cố định sao?
Mặc dù mới ở chung chưa được mấy ngày, anh đã phát hiện thời gian cô về nhà trước sau có thể chênh lệch đến một giờ —— Cái gọi là kỹ sư chảng phải là có trách nhiệm chế tạo hay sao, mà người thay ca tới, là có thể đi. Trừ phi là người thay ca không có tới, nếu không, thật sự không tìm được nguyên nhân tăng ca, nhưng nếu như cô đồng thời cũng đang tiến hành thử nghiệm trò chơi mới, vậy thì lại là chuyện khác.
Nói đến, cô cũng thật thần kỳ, anh chưa từng thấy qua nữ sinh nào chịu khổ như vậy.
Lúc mới bắt đầu, anh cho rằng cô là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, bởi vì tuổi cô còn nhỏ như vậy, vẫn còn đang đi học, nhưng lại ở chung cư cao cấp bậc trung. Theo trực giác của anh là, gia cảnh (hoàn cảnh gia đình) hẳn là tốt, để cho cô sống một mình một thời gian cũng sẽ không phải chịu gánh nặng quá lớn.
Những thứ khác biệt khác cũng đều có thể giải thích —— Dép nhựa tương đối nhẹ, mặc quần vận động thoải mái, uống cà phê hòa tan là vì thuận tiện. *Lạc_Thần*
Đến khi biết cô đi học cũng không bị trễ, mỗi tuần làm việc bốn mươi giờ, anh một người đàn ông đột nhiên cảm thấy bộ dáng của cô cao lớn, mà mình thì thấp bé rồi.
Vừa học vừa làm đã rất đáng sợ, đáng sợ nhất là anh phát hiện cô kiếm được không ít tiền, bài tập cũng rất tốt, giấy khen của cô không phải từng tờ từng tờ nối tiếp đóng khung treo trên tường, mà là một quyển giấy rời thật dày.
Nữ sinh có dáng người nhỏ xinh này so nam nhân ý chí còn kiên định hơn.