Bạch Mã Hoàng Tử Biến Thành Ếch

Chương 10: Chương 10: Chương 3.2




Edit & Beta: Lạc Thần

Mặc dù bọn họ nói chuyện với nhau vẫn là khó tránh khỏi lúng túng, nhưng là, mấy ngày nay thấy cách sống của cô, anh thường nghĩ cách sống của mình.

Không sai, anh chính là loại thiếu gia vừa sinh ra đã ngậm thìa kim cương, cuộc sống từ nhỏ đến lớn trôi qua rất thoải mái, mặc dù cha mẹ không ở bên cạnh, nhưng ông bà nội chăm sóc anh rất cẩn thận, muốn có bạn thì có bạn, nghĩ muốn cái gì chỉ cần mở miệng, quản gia sẽ đưa đồ anh muốn đến phòng anh trước tiên.

Anh không thiếu yêu, cũng không thiếu tiền, anh vẫn rất nghiêm túc đi học, biết được tương lai sau này phải tiếp nhận Hoàn Anh, anh cảm thấy, đây là báo đáp tốt nhất của anh đối với ông bà nội.

Chỉ là mấy ngày nay, anh cảm thấy cái mà mình cho rằng là “báo đáp” đó thật sự quá nhỏ bé, toàn bộ so sánh với việc Trình Khả Lương làm, báo đáp đó tính là cái gì?

Thành thực mà nói, Trình Khả Lương làm cho anh có chút xấu hổ.

Cô rất nhỏ nhắn, có chút gầy yếu, nhưng sống rất Man, anh thấy qua dáng vẻ của cô lúc nói chuyện điện thoại với em gái họ, là một bộ dáng rất khí phách “Đừng sợ, trời sập xuống đã có chị gánh vác!“. Trái lại một người đàn ông cao 1m8, tuấn tú mà hồ đồ là anh đây vẫn sống mà mười ngón tay không dính nước mùa xuân, chỉ nghĩ đến âm mưu của ông nội thì rất buồn bực, cho nên liền bỏ chạy; ru rú ở một chỗ mà ông nội không tìm được, đã cảm thấy mình thắng rồi.

Mặc dù hết sức không muốn thừa nhận, nhưng mà, anh thật là trẻ con, quá mất mặt, được rồi. . . . . .

Vốn là vốn là, anh chỉ muốn đợi trong ổ nhỏ của cô vừa viết luận văn, vừa nghĩ có cách gì có thể trở về nước Đức, chống lại một quân của ông nội, nhưng mà bây giờ, ý nghĩ của anh thay đổi rồi.

Trình Khả Lương với những người anh từng nhận biết trước kia hoàn toàn khác nhau, chẳng cần nói gì, cũng khiến cho anh bắt đầu suy nghĩ về hành vi và ý nghĩ của mình.

Bà nội từng nói, anh rất giống ba, tính tình rất bướng bỉnh, nói không nghe, đã nhận định chuyện gì rồi thì dù người khác có nói gì đi nữa cũng không nghe. Nhưng là bây giờ, có người cái gì cũng không cần phải nói, chỉ là dùng phương thức sống của mình, anh liền không nhịn được tự kiểm điểm lại bản thân mình.

Gia cảnh giàu có, từ nhỏ đi học giống như ăn cơm chỉ làm qua loa, dáng dấp lại tốt, đi tới chỗ nào cũng nhận được hoan nghênh của các cô gái. Anh biết mình là con cưng của trời, cũng biết dù mình đi đến chỗ nào đều sẽ là tiêu điểm chú ý của mọi người —— anh vẫn cho rằng mình là ánh sáng chói mắt, nhưng bây giờ anh cảm thấy, Trình Khả Lương nỗ lực trong cuộc sống như vậy mới chân chính là người chói sáng.

Bởi vì trò chơi mới đang tiến hành niêm phong, vì vậy thời gian này kỹ sư phục vụ khách hàng và thực tập đều rất bận rộn —— giờ làm việc có một nửa có thể lấy ra dùng vào việc riêng tư thì nay đã không còn, mỗi ngày bộ phận phục vụ khách hàng đều phải tiếp rất nhiều điện thoại, mỗi ngày Trình Khả Lương đều có N quái thú và sủng vật cần phải tìm.

Trò chơi là chơi thật vui, nhưng tất cả mọi người phát hiện, trình tự có vấn đề, tỷ suất mất tích của sủng vật thật sự quá cao.

Chỉ là niêm phong cũng đã như vậy, thật sự cô không dám nghĩ nếu chính thức đưa ra thị trường sẽ là cái dạng gì, cô phục vụ khách hàng đứng mũi chịu sào đã bị chửi rủa ngập trời rồi. @Lạc_Thần@

Mấy ngày nay Trình Khả Lương đều là vừa làm việc vừa hò hét, khủng long à, hổ răng kiếm à, ngựa hoang à đừng rong chơi vùng trung du nữa, nhanh về nhà đi ~

Reng reng, tín hiệu điện thoại nội bộ.

Đè xuống phím call: “a lô.” Nếu là điện thoại nội bộ, cô cũng không cần nói những lời khách sáo kia.

“Khả Lương? Tôi là Ngô Chí Hành, bây giờ cô có rảnh không?”

“. . . . . . Có.”

“Mời qua chỗ tôi một chút.”

“. . . . . . Được.”

Cầm ống nghe điện thoại, Trình Khả Lương nói: “Tôi ra ngoài một chút, tổ trưởng tìm.”

Vẻ mặt của chị Trần nhất thời trở nên có chút kỳ quái: “Anh ta lại tìm em nhờ giúp sửa đổi trình tự?”

“Không có nói rõ, chỉ hỏi em có rảnh hay không.”

Tổ trưởng bọn cô là một người kỳ lạ, không làm sẽ không làm, cũng không phải là không làm được, nhưng chính là rất thích ném chuyện mình nên làm cho những người khác đi làm.

Từng có người thấy anh sử dụng Software cắt nối hình đi du lịch Nhật Bản với bạn gái trong phòng làm việc, còn tốn công phối thêm hiệu ứng đặc biệt và âm nhạc, nhằm lấy được nụ cười của bạn gái, nhưng cũng trong lúc đó, tiểu Kiệt đang ở bên cạnh giúp anh thí nghiệm trình tự mới nhất.

Đơn giản mà nói, anh chính là lười.

Cho tới nay chị Trần đối với cái anh Ngô Chí Hành này rất có thành kiến: “Em không cần để ý đến anh ta.”

“Em không để ý anh ta, là anh ta tìm em.”

“Vậy thì nói không rảnh.”

Trình Khả Lương chao ôi một tiếng —— Chị Trần là từ đơn vị khác điều tới, mặc dù nghe nói đơn vị bọn cô có Ngô Chí Hành là người thái quá, nhưng hiển nhiên là không biết trình độ thái quá của người này.

Hành vi kỳ quái của Ngô Chí Hành được tuyên truyền rộng khắp vẫn là do đơn vị bọn họ dùng phương thức vừa tuôn ra vừa đè ép lại, vì vậy Trình Khả Lương hoàn toàn không ngại nói lại lần nữa.

“Bây giờ mà em nói không rảnh, anh ta sẽ nói đợi lát nữa em có rảnh thì đi một chuyến; nếu như trong vòng nửa canh giờ đều không rảnh, thì anh ta sẽ vẫn liên tục gọi điện thoại, hoàn toàn mặc kệ em có đang bận hay không, thậm chí trực tiếp đi tới nơi này hỏi khi nào thì rảnh. Buộc em nói ra thời gian chính xác; nếu thấy thật sự không rảnh, anh ta sẽ dùng một loại thái độ ban ơn nói: “Đã như vậy, trước tiên cô cứ làm tốt công việc của mình đi, chỗ của tôi không vội, lát nữa cô mang về nhà làm là được rồi.” “

Chị Trần nghe vậy mở to hai mắt: “Không thể nào, vô sỉ như vậy?”

Trình Khả Lương và tiểu Kiệt ở bên cạnh đều gật đầu, trên mặt viết —— đúng, chính là vô sỉ như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.