Bạch Nguyệt Quang Lại Nháo Chia Tay

Chương 36: Chương 36: Biểu muội lại muốn chia tay (19)




Edit: Weirdo

Lục Minh Thâm ôm nàng bình an trở về.

Cố Ninh kinh hồn chưa định, vừa quay đầu liền đối diện với gương mặt không chút biểu tình của Cẩm Y Vệ bên cạnh, rất bình tĩnh, không có nửa phần tức giận.

Nàng còn tưởng rằng Cẩm Y Vệ sẽ bị Lục Minh Thâm làm tức chết.

Nhưng hắn ta lại như trải qua sóng to gió lớn, có một loại cực kỳ bình tĩnh.

Lúc này, Lục Minh Thâm cũng nở nụ cười như không có việc gì, nói với hắn: “Chuyện hôm nay, ta sẽ tự thỉnh tội với Hoàng Thượng.”

Liễu Trường Phong không nói một chữ nào, giống như biết lúc này nói cái gì cũng vô dụng, chỉ liếc nhìn Cố Ninh trong lòng hắn một cái, nhíu mày, tựa hồ cũng không thể lý giải được hành vi nhi nữ tình trường này của Lục Minh Thâm.

Lục Minh Thâm cũng không thèm để ý ánh mắt của người khác, khẽ nâng dây cương, ôm nàng giục ngựa rời đi.

Dương Phong không đuổi theo, lưu lại tại chỗ, rất thức thời không đi theo quấy rầy bọn họ.

Cố Ninh đương nhiên nhận ra đây là phương hướng hồi phủ, nàng còn chưa quên Lục Minh Thâm không thể dùng võ công, nghĩ đến mới vừa rồi hắn dùng khinh công tiếp được nàng, tốc độ còn nhanh như vậy, nhất định sẽ vận dụng nội lực.

Mà hắn giải độc không lâu, thân thể có lẽ không chịu nổi.

Nàng không quay đầu nhìn hắn, chỉ hỏi: “Thân thể Thế tử có ổn không?”

Lục Minh Thâm dường như hiểu được sự lo lắng của nàng, chợt cười, nụ cười như tắm mình trong gió xuân, thanh âm trầm thấp dễ nghe: “Chỉ là không thể động võ mà thôi, nhưng mức độ này thì không sao.”

Cố Ninh trầm mặc một chút, lại nói: “Vừa rồi cảm tạ huynh cứu ta.”

Thanh âm thiếu nữ vẫn thanh lãnh bình thản như trước kia, chỉ là để ý kỹ hơn, tựa hồ có chút mềm mại động lòng người.

Nghe nàng nói, ánh mắt Lục Minh Thâm khẽ động, rũ mắt nhìn mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp của thiếu nữ, cười nói: “Biểu muội, muội là vị hôn thê của ta, ta cứu muội không phải là chuyện đương nhiên sao?”

Cố Ninh trầm mặc một lát, thản nhiên nói: “Vậy thì không cảm tạ.”

Dường như không ngờ được Cố Ninh sẽ nói như vậy, Lục Minh Thâm hơi ngẩn ra, trong mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn, sau đó lại hiện lên một chút ý cười, ý cười kia dưới ánh trăng có vẻ có chút nhu tình: “Biểu muội nói đúng, vốn nên như thế.”

Hai người cùng cưỡi một con ngựa, khoảng cách vốn rất gần, khi Lục Minh Thâm cúi đầu nói chuyện với nàng, hơi thở đều theo gió đêm thổi vào gáy nàng, tê tê dại dại, khiến người ta nhũn ra.

Nàng còn có thể cảm giác được tay hắn kéo dây cương, thân mật như ôm nàng vào lòng.

Cố Ninh có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn không cố tình kéo ra khoảng cách.

Lục Minh Thâm rũ mắt nhìn bóng lưng thiếu nữ, đôi mắt đào hoa thâm thúy như sao sáng ngời, mái tóc dài của nàng theo gió đêm lướt qua mu bàn tay hắn, mang theo vài phần hương thơm sạch sẽ thanh đạm của thiếu nữ, lại giống như có mị lực làm say lòng người.

Ánh mắt Lục Minh Thâm càng sâu, như là một cái hồ sâu thẳm.

Trong bầu không khí yên tĩnh, có một loại ái muội không thể nói rõ.

Bầu không khí này làm cho người ta cảm thấy rất không được tự nhiên, Cố Ninh nhịn không được mở miệng phá vỡ yên tĩnh, đột nhiên hỏi: “Huynh thả những người đó đi có sao không?”

Biểu tình Lục Minh Thâm ngừng lại, lại nói: “Ta vốn tính toán thả bọn họ đi.”

Nghe xong lời này, Cố Ninh nhịn không được lắp bắp kinh hãi, tự nhiên sẽ không cho rằng hắn bỗng nhiên có tình cảm đặc thù gì với Hứa Lục Uyển mới mềm lòng buông tha cho nàng ta, chỉ cảm thấy hắn khả năng có dụng ý gì khác.

“Tại sao?” Nàng hỏi.

Lục Minh Thâm lời ít ý nhiều nói: “Hoàng Thượng muốn bọn họ quy thuận triều đình.”

Cố Ninh ngẩn ra, trong nguyên tác, Hứa Lục Uyển cũng không có thân phận gì đặc biệt, nhưng nàng ta cũng đích xác phụ tá Lục Minh Thâm lên ngôi, bên cạnh cũng đích xác mời chào không ít những người kì lạ.

Mặc dù nàng không biết thân phận của đám người kia, nhưng cũng có thể nhìn ra được bọn họ đích xác giống như những người có năng lực, vậy Lục Minh Thâm thả bọn họ đi cũng chính là lạt mềm buộc chặt?

Lục Minh Thâm dường như biết nàng khó hiểu, lại nói: “Hứa Lục Uyển cũng không gọi là Hứa Lục Uyển, nàng ta là Thánh Nữ Vu tộc Bắc tắc, kế thừa công pháp bí thuật của Vu tộc.”

Về Vu tộc Bắc tắc, Cố Ninh chỉ biết một chút trong trí nhớ của nguyên chủ, nhưng hiểu biết cũng không sâu, chỉ biết đây là một đại gia tộc từng nổi danh thiên hạ, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, có thể biết được vận mệnh của người, cũng có thể tính ra biến hóa khí hậu bốn mùa.

Nếu bọn họ có thể quy thuận triều đình, đối với Yến quốc đích thật là rất có ích.

Chỉ là, những người này không có khả năng dễ dàng quy thuận đi, trong nguyên tác, bọn họ là bởi vì nữ chủ mà quy thuận, hiện tại nữ chủ cùng nam chủ thế như nước với lửa, muốn quy thuận cũng không dễ dàng.

Nàng nhịn không được hỏi: “Thế tử có lòng tin khiến bọn họ đầu hàng sao?”

Lục Minh Thâm thản nhiên cười nói: “Nếu người bị ép đến tuyệt cảnh, vậy thì không thể làm gì được nữa.”

Cố Ninh không hiểu rõ ý tứ lời này của hắn, nhưng hắn cũng không nói kỹ, nghĩ đến là liên quan đến cơ mật triều đình, nàng cũng không truy vấn.

Bóng đêm càng sâu, ánh trăng cũng càng nhạt.

Lục Minh Thâm đưa nàng đến cửa sân, nói: “Biểu muội, lần này để muội bị bắt đi là sơ suất của ta, muội yên tâm, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”

Cố Ninh nói: “Huynh lại không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh ta, ta không trách huynh.”

Huống chi, người kia võ công cao như vậy, nam chủ hiện tại thân thể ốm yếu này, ai bảo hộ ai còn chưa biết đâu.

Lục Minh Thâm lại rũ mắt nhìn nàng, nói: “Trước khi giải quyết bọn họ, ta có thể ngày đêm bồi biểu muội, liền ở lại sân bên cạnh, một con muỗi cũng không thể bay vào, biểu muội cứ yên tâm.”

Vẻ mặt Cố Ninh vi diệu: “...... Không cần như vậy đi?”

“Cần.” Lục Minh Thâm cười nói, “Hôm nay biểu muội nhất định bị kinh hách rất lớn. Trong lòng ta rất áy náy, nếu không như vậy ta sẽ không an tâm.”

Thấy hắn kiên trì, Cố Ninh cũng không khuyên nữa, chỉ thản nhiên nói: “Thế tử cũng phải cẩn thận một chút.”

Nàng nói lời này, chỉ là cảm thấy so với nàng, tình cảnh của hắn nguy hiểm hơn mới đúng, đưa Hứa Lục Uyển vào trong tù là hắn, dẫn người truy bắt đám người kia cũng là hắn.

Bọn họ chính là muốn báo thù cũng nên tìm hắn mới đúng.

Nhưng xưa nay nàng đối với hắn đều lạnh như băng, bởi vậy chỉ là một chút thái độ biến hóa cũng rất dễ dàng bị hắn phát hiện.

Nghe thấy lời nàng nói, ánh mắt Lục Minh Thâm sáng ngời, nhìn nàng thật sâu, giọng nói khàn khàn: “Biểu muội...... cũng sẽ lo lắng cho ta sao?”

Ánh mắt hắn quá nhiệt tình, tình cảm nồng đậm đến mức làm cho người ta cơ hồ không thể nhìn thẳng, tim Cố Ninh đập thình thịch, theo bản năng dời tầm mắt, nói: “Không có.”

Nàng vẫn luôn đối với hắn không giả sắc thái, cho dù muốn thay đổi cũng là chậm rãi thay đổi, trong lúc nhất thời cũng sẽ không thừa nhận quan tâm hắn, chỉ là trong lúc nói chuyện nàng hơi nghiêng mặt đi như là khẩu thị tâm phi.

Lục Minh Thâm nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của nàng, ánh mắt bình tĩnh lại, một lát sau chợt nở nụ cười, hơi cúi người lại gần nàng, chậm rãi nói: “Nếu không quan tâm đến ta, vì sao biểu muội không nhìn ta?”

Cố Ninh dừng lại một lát, quay đầu nhìn hắn, biểu tình vẫn thanh thanh lãnh lãnh, chỉ là khi đối diện với khuôn mặt Lục Minh Thâm, đôi mắt kia, mặc dù trên mặt vẫn không có nhiều biến hóa, nhưng trong lòng lại có chút căng thẳng.

Lục Minh Thâm đã là nam chủ, giá trị nhan sắc đương nhiên cũng là số một trong sách, mà dưới ánh trăng nhàn nhạt này, đôi mắt đào hoa của hắn nhìn nàng thật sâu, gương mặt tuấn mỹ dịu dàng chuyên chú kia cũng đủ khiến người ý chí sắt đá không khỏi rung động.

Cố Ninh cơ hồ nín thở, mới khắc chế được không bị mặt hắn mê hoặc.

Nhưng Lục Minh Thâm dường như còn biết lợi dụng vẻ đẹp của mình hơn nữ nhân, cười khẽ một tiếng, càng đến gần, nhìn nàng, nàng đứng yên không nhúc nhích, giống như bị thứ gì đó giam cầm.

Hắn cúi đầu, dường như gần đến mức sắp hôn nàng, nàng có thể ngửi thấy mùi hương tươi mát say lòng người hơn cả mộc diệp trên người hắn, nhìn thấy sống mũi thẳng tắp của hắn, đôi môi mỏng có chút cong, tim đập nhanh hơn một chút.

Nhưng ngay khi nàng nghĩ rằng hắn sẽ hôn nàng, hắn lại chỉ gỡ từ trên vai nàng xuống một cánh hoa rơi, trong bóng đêm thanh âm trầm thấp mỉm cười vang lên bên tai: “Biểu muội, muội khẩn trương cái gì?”

Cố Ninh: “......”

Lục Minh Thâm lùi lại, đứng thẳng dậy, cười với nàng, nụ cười nhẹ nhàng sung sướng, ánh mắt kia giống như có thể nhìn thấu người khác.

Cố Ninh trong lòng nhảy dựng, lạnh mặt nói: “Ta chỉ là có chút mệt mỏi.”

Lục Minh Thâm gật gật đầu, như là tin, quan tâm nói: “Vậy biểu muội mau đi ngủ đi, không cần lo lắng, ta sẽ ở bên cạnh bồi biểu muội.”

Cố Ninh liếc mắt nhìn hắn một cái, không biết nghe xong lời này còn tưởng rằng bọn họ ngủ cùng nhau đâu, bất quá nàng cũng lười sửa lại lời hắn nói, xoay người rời đi.

Lục Minh Thâm nhìn bóng lưng nàng, ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa, xúc cảm mềm mại của đầu ngón tay khiến hắn nghĩ đến đôi môi của biểu muội, không biết có phải so với cái này còn mỹ lệ mềm mại gấp trăm lần hay không?

Hắn thầm thở dài, hiện tại còn chưa được, không thể dọa nàng chạy mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.