Edit: Weirdo
Ngày hôm sau Lục Minh Thâm thả đám Vu tộc Hứa Lục Uyển ra, hình phạt của Hoàng Đế liền ban xuống, lại có vẻ có chút nhẹ nhàng, chỉ là cắt giảm bổng lộc một năm mà thôi, nhưng cũng đủ để bịt miệng đám đại thần kia rồi.
Đơn giản là Lục Minh Thâm đã hứa sẽ lập công chuộc tội bắt đào phạm trở về.
Nhưng Cố Ninh cũng có thể đoán được, nếu không phải sợ khiến người khác chỉ trích, Hoàng đế nhất định ngay cả phạt cũng không phạt Lục Minh Thâm, hắn ta tuy đoạt lấy binh quyền, nhưng quan hệ giữa hai người dường như cũng không vì vậy mà tổn hại.
Cố Ninh cũng không nghĩ ra, sao nàng lại cảm thấy tình nghĩa giữa Hoàng đế và Lục Minh Thâm rất sâu đậm.
Phản diện đều cùng nam chủ trở thành bằng hữu, vậy nguyên tác sụp đổ thành cái dạng gì cũng không có gì ngạc nhiên.
Bất quá, Lục Minh Thâm tuy đã hứa hẹn lập công chuộc tội, nhưng Cố Ninh lại không thấy hắn ra khỏi phủ, hắn ở trong sân cách vách nàng, giống như đang nghiêm túc dưỡng thương.
Chỉ là nàng thật sự cũng nhìn không ra hắn còn có chỗ nào bị thương, lúc trước ở trên chiến trường bị thương đều tốt hơn không sai biệt lắm, về phần di chứng độc kia lưu lại cũng chỉ là không thể động võ mà thôi.
Lục Minh Thâm tuy chưa ra khỏi phủ, nhưng lại giống như đang đề phòng người Vu tộc tập kích, thật sự làm được thời thời khắc khắc ở bên cạnh nàng, thế nhưng Cố Ninh cũng dễ dàng chịu đựng, giống như là bởi vì ân cứu mạng của hắn mà thái độ có phần dịu đi, đối với hắn tiếp cận tuy không tính là thân thiện, nhưng cũng không lạnh nhạt như trước.
Mấy ngày này, hai người cùng ăn cùng ở, đương nhiên nói là ở chung, bất quá là ở sân liền kề mà thôi, nhưng như vậy cũng đã xem như thân cận ái muội rồi.
Chỉ là bọn họ là vợ chồng chưa cưới Hoàng Thượng tứ hôn, lại là biểu huynh muội, thân cận như vậy cũng không tính là vượt rào.
Cuộc sống như vậy tuy bình thản, nhưng Cố Ninh có thể từ đó cảm nhận được dụng tâm và sự săn sóc của Lục Minh Thâm dành cho nàng, tuy rằng nàng cùng hắn ở bên nhau, muốn hắn có thể mau chóng chán ghét nàng, bởi vậy, nàng liền tỏ vẻ tính tình kiêu căng đến mức đáng ghét.
Nhưng nàng lại chưa từng thấy Lục Minh Thâm nhíu mày, giống như mặc kệ nàng có bắt bẻ thế nào, cũng không thể khiến hắn có nửa phần không thích nàng.
Cố Ninh đành phải nhẫn nại chờ đợi, tính tình dịu dàng bao dung như Bạch Túc ở thế giới trước là rất hiếm thấy, Lục Minh Thâm cùng hắn không giống nhau, có lẽ chỉ là hiện tại còn giống như những ngày đầu yêu đương, hắn tự nhiên sẽ không chán ghét nàng.
Nhưng cứ như vậy, hắn nhất định sẽ không chịu nổi.
Hiện tại ngoại trừ chờ đợi, nàng cũng không có biện pháp nào khác.
Nếu nhiệm vụ lần này lại thất bại, nàng tính toán sẽ xin kết thúc nhiệm vụ.
Bởi vậy, trong lòng nàng ngược lại khó có được bình tĩnh, không có chút nóng nảy phiền lòng nào.
Trong nháy mắt, lại là bảy ngày trôi qua.
Nếu dựa theo nguyên tác phát triển, khoảng thời gian này vốn nên là lúc tuyển tú sắp tới, tranh đấu giữa Hoàng đế phản diện và nam chủ cũng dần dần mở màn.
Kết quả, hiện tại trong cung an tĩnh, nam chủ thì ở trong phủ làm Thế tử điện hạ tôn quý thản nhiên, bồi nàng ngắm hoa ngắm trăng, thưởng thức mỹ thực, sống vô cùng thoải mái, nào có bộ dáng bi phẫn sầu khổ trong nguyên tác?
Hiện tại hắn thật sự đối với quyền lực nửa điểm dã tâm cũng không có, nhưng nếu biên cương báo nguy, hắn cũng có thể lập tức chấm dứt loại cuộc sống nhàn tản công tử này, khoác lên áo giáp, ra trận giết địch, bảo vệ quốc gia.
Tâm tình nàng có chút vi diệu, ngày đó nàng cố ý nói bộ dáng vô tâm quyền thế, lòng mang thiên hạ cao thượng của hắn, kết quả hắn dường như còn thật sự là loại người này.
Mà năm nay hắn cũng chỉ mới mười bảy tuổi mà thôi.
Nhưng hiển nhiên mấy năm gần đây cũng sẽ không còn chiến sự nữa, bởi vì duy nhất Nguyệt quốc có thể chống lại Yến quốc đã ký hiệp nghị hòa giải, trong đó hơn phân nửa cũng có nguyên nhân công tử Nguyệt quốc Thác Bạt Triều trở thành con tin.
Mà trong cung cũng đã đưa tới thiệp mời, Hoàng đế tổ chức tiệc ăn mừng, triệu tập quần thần, cùng chúc mừng hỉ sự này.
Cố Ninh cũng đi đợt cung yến, bởi vì trên thiếp mời cũng có tên của nàng.
Bởi vậy, hôm nay nàng cũng cùng Lục Minh Thâm vào cung.
Yến quốc đang lúc phồn vinh hưng thịnh, kinh thành lại là nơi quan to quý nhân tụ tập, tự nhiên không tránh khỏi sự xa xỉ xa hoa.
Cố Ninh vốn tưởng rằng xe ngựa của Lục Minh Thâm đã cực kỳ lộng lẫy, ngay cả rèm xe cũng được trang trí minh châu lấp lánh.
Nhưng trên đường ngồi xe ngựa đến hoàng cung, nàng phát hiện so với các quý tộc khác, Lục Minh Thâm như vậy đã xem như rất tiết kiệm bình thường rồi.
Xe ngựa đi tới hoàng cung nối liền không dứt, nghi thức uy phong, tùy tùng tôi tớ cũng là quần áo sáng sủa, hai chữ phú quý đều không đủ để hình dung cảnh tượng này, liếc nhìn một cái chỉ cảm thấy hoa cả mắt.
Quả thực là quá ngang tàng!
Cố Ninh buông màn xe xuống, nàng sợ chính mình lại nhìn nữa sẽ càng ghét sự xa hoa này.
Phủ đệ của Lục Minh Thâm cách hoàng cung vốn không xa lắm, xe ngựa lại đi rất nhanh, ngựa khẽ hí một tiếng, đã dừng lại ở cửa cung.
Xe ngựa cũng không thể vào cung, lúc này mặc kệ là hậu duệ quý tộc, hay là tiểu quan, đều phải bình đẳng dựa vào hai chân đi vào trong cung.
Mà mặc dù Lục Minh Thâm đã giao nộp binh quyền, nhưng hắn vẫn là cận thần trước mặt Hoàng đế, là Thế tử gia cao cao tại thượng, do đó cũng không ai dám lơ là chậm trễ.
Bởi vậy, Cố Ninh liền lĩnh hội được những đại thần đó có bao nhiêu khoa trương, nịnh bợ người, giống như đem Lục Minh Thành trở thành tổ tông của bọn họ.
Nhưng nàng cũng chú ý tới, nhìn quan phục những đại thần nịnh bợ hắn, đều là những đại thần phẩm cấp không cao.
Về phần những đại thần cấp cao cũng chào hỏi Lục Minh Thâm, chỉ là thái độ cung kính mà không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Thái độ của Lục Minh Thâm đối với hai loại người này đều giống nhau, mỉm cười, nhìn như với bất cứ ai cũng thân thiện, nhưng tuyệt đối sẽ không làm cho người ta có cảm giác thật sự dễ nói chuyện, dễ lừa gạt. Có một loại khí chất hoàng tộc xa cách khó tả, cao không với tới được.
Cố Ninh chỉ im lặng đi theo bên cạnh Lục Minh Thâm, giống như có chút tò mò đánh giá mọi người, quan trường muôn vẻ, nhưng dường như Lục Minh Thâm cũng thành thạo trong đó, có một loại khí định thần nhàn* hấp dẫn kỳ lạ.
*Khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.
Khiến người ta bất giác chú ý tới hắn.
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến, nếu hắn thật sự làm Hoàng đế như trong nguyên tác, cũng sẽ không thua kém vị Hoàng đế hiện tại này.
Có lẽ lo lắng nàng cảm thấy nhàm chán, Lục Minh Thâm cũng không đi cùng những đại thần trong triều đình, mà dẫn nàng cùng nhau đi một con đường tương đối vắng vẻ.
Hắn vừa đi vừa cùng nàng giải thích phong cảnh các nơi trong hoàng cung, hiển nhiên đối với trong cung cực kỳ quen thuộc, lại nói tiếp, khi còn bé hắn cũng thường xuyên vào cung, cùng Hoàng đế coi như là có tình nghĩa thời thơ ấu, bọn họ có thể trở thành bằng hữu cũng không có gì khó lý giải.
Phong cảnh hoàng cung đích thực rất đẹp, bọn họ vừa đi vừa ngắm cảnh, chờ đến lúc đi tới địa điểm yến hội, nơi đó đã có khách khứa tụ tập.
Cung yến diễn ra ở Ngự Hoa Viên.
Đèn được thắp lên, ánh sáng đèn cung đình từ lụa mỏng lộ ra, có một vẻ đẹp mông lung kỳ ảo.
Cố Ninh thấy cung nữ xuyên qua gian yến hội, bưng trà đưa nước, dẫn khách nhân vào chỗ ngồi.
Các nàng mỗi người mặc cung trang màu hồng nhạt, thân hình yểu điệu, bởi vì trẻ tuổi, dung mạo đều có vẻ thanh tú xinh đẹp, nhìn rất cảnh đẹp ý vui.
Càng đừng nói đến việc bày biện trong yến hội này, tất cả đều cực kỳ trân quý, xa hoa dị thường.
Bất quá, bên này là nơi tiếp khách nữ, do Hoàng hậu chủ trì, mà những đại thần kia và Hoàng đế cùng nhau ở một yến hội khác.
Hai bên chỉ cách nhau một hồ nước, bởi vậy bên này còn có thể xa xa nghe thấy tiếng nam tử đối diện uống rượu nói chuyện vui vẻ.
Lục Minh Thâm đi cùng nàng tới bên này, nhất thời thu hút rất nhiều ánh nhìn chăm chú, Lục Minh Thâm mặt không đổi sắc, giao nàng cho Hoàng hậu, nhờ Hoàng hậu hỗ trợ chiếu cố nàng một chút.
Cố Ninh có loại cảm giác bị hắn coi như tiểu hài tử, muốn nói nàng không cần ai chiếu cố, nhưng thái độ của Hoàng hậu lại khiến nàng ngoài ý muốn.
Hoàng hậu mặc một thân cung trang màu tím, phượng hoàng trên làn váy sống động, giống như muốn bay lên trời, vừa tao nhã lại đoan trang, dung mạo cũng phi thường xinh đẹp, trông rất ôn hòa.
Nàng ấy rất ưu nhã ôn nhu nắm tay nàng, dẫn nàng vào yến tiệc, nhìn ra được sự dịu dàng ôn nhu của nàng ấy không hề ngụy trang, làm cho lòng người sinh hảo cảm.
Mà Lục Minh Thâm sau khi giao nàng cho Hoàng hậu liền rời đi.
Cố Ninh đang nghi hoặc tại sao Hoàng hậu đối xử tốt với nàng như vậy, đã thấy Hoàng hậu dường như quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng lưng Lục Minh Thâm, ánh mắt cũng dịu dàng, mang theo ý cười.
Tim Cố Ninh đập thình thịch, nghĩ đến cái gì, không khỏi ngạc nhiên.
Không phải chứ?
Lục Minh Thâm có sức hấp dẫn lớn như vậy sao?
Hoàng Hậu an bài nàng ngồi xuống vị trí đầu, còn để cho cung nữ bên người tới hầu hạ nàng dùng cơm, cung nữ này đôi tay linh hoạt, bộ dạng cũng cực kỳ xinh đẹp thông tuệ.
Ở trong cung hẳn cũng là nô tài rất có thể diện.
Có lẽ Hoàng hậu đối xử với nàng quá tốt, các phu nhân tiểu thư ngồi đây đều không khỏi ném ánh mắt đánh giá về phía nàng, còn nói nhỏ với nhau vài câu, sau đó trao đổi ánh mắt như hiểu rõ.
Cố Ninh mới đầu nghi hoặc, sau đó liền hiểu ý tứ của các nàng, tính tình nguyên chủ thanh lãnh cao ngạo, cũng cơ hồ không lộ diện bên ngoài, bởi vậy các nàng ấy không quen biết nàng, sau khi biết thân phận của nàng liền hiểu rõ.
Hiển nhiên, các nàng cũng cảm thấy Hoàng hậu bởi vì Lục Minh Thâm mà đối tốt với nàng là chuyện đương nhiên.
Cố Ninh lại có chút nghi hoặc, rốt cuộc Hoàng hậu và Lục Minh Thâm có quan hệ gì?
Mà ngay khi nàng có chút thất thần, bỗng nhiên phát hiện hình như có người đang nhìn nàng, hơn nữa, còn không chỉ có một người.
Lúc đầu, nàng nghĩ rằng Hoàng hậu có thái độ gần gũi với nàng.
Nhưng rất nhanh nàng liền ý thức được, cũng không hoàn toàn là như thế.
Bởi vì những phu nhân kia đã trao đổi với nhau, giờ phút này chú ý tới nàng phần lớn là những thiếu nữ tuổi còn rất nhỏ.
Sắp tới tuyển tú, nữ nhi của những đại thần này hơn phân nửa cũng muốn tiến cung tham gia, bởi vậy ai cũng không chịu thua nửa phần, một đám đua nhau khoe sắc, ăn mặc trang điểm tựa như tiên nữ.
Cố Ninh nhận thấy trong ánh mắt các nàng có tò mò, có hâm mộ, có nghi ngờ, thậm chí có người còn rất ghen tị.
Mà loại ghen tị này nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra là vì ai.
Ngoại trừ Lục Minh Thâm cũng sẽ không còn người khác, Lục Minh Thâm tuổi còn rất trẻ, dung mạo lại là công tử nổi bật nhất trong các thế gia nổi tiếng trong kinh thành, một đôi mắt đào hoa nhìn rất đa tình phong lưu, nhưng cũng dễ dàng hấp dẫn những tiểu thư khuê các này.
Mà hắn còn có thể chinh chiến, uy danh hiển hách, dĩ nhiên càng làm cho người ta luyến mộ.
Bởi vậy, mặc dù bởi vì quá phóng túng tùy ý mà không phù hợp với yêu cầu chọn rể của các trưởng bối cổ hủ, nhưng trong số rất nhiều danh môn công tử theo khuôn phép, thiếu niên mang theo dã tính tiêu sái như Lục Minh Thâm dĩ nhiên càng hấp dẫn thiếu nữ trong khuê phòng.
Có không ít người thích hắn.
Cho nên, cũng không khó lý giải vì sao các nàng lại nhìn chằm chằm nàng như vậy.
Nếu như có thể, Cố Ninh cũng không muốn bị các nàng coi như tình địch, đây vốn nên là tiết mục của nữ chủ mới đúng.
Bởi vậy, nàng chỉ coi như không nhận ra ánh mắt của những người này.
Mà trong bữa tiệc, Hoàng hậu cũng không lạnh nhạt nàng, khi thì quay đầu nói chuyện với nàng, cùng nàng uống rượu cạn ly.
Loại rượu trái cây này một chút cũng không khiến người khác say.
Nhưng uống nhiều, nàng có chút muốn đi giải quyết.
Nàng bảo cung nữ bên cạnh lặng lẽ nói với Hoàng hậu một tiếng, thấy Hoàng hậu gật đầu, lúc này mới dưới sự dẫn dắt của tiểu cung nữ đi ra ngoài.
Cung phòng ở ngay không xa yến hội, sau khi Cố Ninh đi ra, thấy một mảnh hồ sóng nước lóng lánh, bên bờ dương liễu rủ xuống, kỳ hoa dị thảo* trong hoa viên cũng nở rộ.
*Kỳ hoa dị thảo: Những loài hoa và thảo mộc kỳ lạ, quý hiếm.
Cố Ninh nhìn thoáng qua đối diện, chỉ có thể nhìn thấy tư thế ngồi cùng bóng lưng của những đại thần so với bên này hào phóng hơn một chút, mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc bên kia, ít ỏi vọng tới.
Cố Ninh đang muốn trở về, lúc này, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm thanh thúy vang lên: “Ngươi...... Ngươi đứng lại!”
Cố Ninh quay đầu, nhìn thấy một đám thiếu nữ đứng dưới cành lá che khuất, mà thiếu nữ gọi nàng lại, thoạt nhìn bất quá mười lăm mười sáu tuổi.
Dung mạo mỹ lệ, một đôi mắt sáng như sao, chỉ là nhìn ánh mắt của nàng ta có chút không vui, cũng có chút khẩn trương.
Nhưng vừa thấy liền đơn thuần ngay thẳng, cũng không làm cho người ta chán ghét.