Kyubi ngồi trong phòng thở dài thường thượt, ánh mắt nhìn sang nơi hoa đào nở, hai năm liên tiếp trôi qua, hoa đào đó vẫn như vậy nở rộ. Nghe nói nó là hoa đào ngàn năm sao? Thủ Phủ này cũng nhờ linh hồn nó bảo vệ đi.
“Kyubi, có nhiệm vụ!”
Ngoài cửa liền xuất hiện một bóng người, Kyubi thở dài đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi mình. Dũi người rồi ra sân tập trung, trên bậc thềm, Hounebami cầm tờ giấy của Saniwa mà đọc từng chữ một. Kyubi lần này sẽ trở về Kyoto thời Mạc Phủ, quay lại quán trọ năm đó cô không đi.
Cô nhìn thanh kiếm trên tay thở dài, lại xoay mắt nhìn sang đồng đội lần này của mình. Đến Mạc Phủ gặp lại chủ nhân của họ, trông có vẻ phân khích quá rồi, nhưng một số người lại khác. Nếu có thể cô không muốn quay lại đó lần nữa, Kyubi biết rõ sau trận chiến trong quán trọ đó, Souji xảy ra cuộc chiến với Kazama, cũng chính nguyên nhân đó làm bệnh tình của anh trở nên nặng hơn. Kyubi lúc đó đã tìm thuốc khắc phục và điều trị, nhưng cô càng không thể đoán được người nam nhân đó sau khi cô rời đi từ một người khỏe mạnh trở nên suy nhược đến không thể tệ hơn. Bệnh lao không có thuốc chữa dứt điểm chỉ có thể dùng từng ngày qua ngày để phá đi căn bệnh và tạo không gian cho người bệnh tốt để dưỡng bệnh. Nhưng nếu Souji dừng việc uống thuốc sau khi cô rời đi...Kyubi không chắc người đó là vì cái gì?.
“Kyubi, trận này mong giúp đỡ!”
Tonbokiri mỉm cười với cô, Kyubi nhìn anh chỉ mỉm cười không nói thêm. Đây là ngọn thương của Harada đi. Một số vũ khí khác trong Mạc Phủ vẫn chưa thể tìm về, hay chuyển thành nhân, nhưng Kyubi hiểu một điều, Sanan đã bẻ gãy thanh kiếm của mình khi anh không thể sử dụng tay phải được nữa. Sau khi Kyubi chết, Sanan vẫn tiếp tục chiến đấu, cho đến khi mất cánh tay phải đó và quay lại với đội Huyết Sát. Từ đó anh không dùng kiếm nữa, sau một thời gian đó, Sanan rời khỏi Mạc Phủ và biến mất không rõ tung tích.
“Đi nào!”
Kashuu dịch chuyển thời gian.
Một luồn sáng bao quanh khắp Thủ Phủ rồi biến mất, trong góc sân chỉ còn những người ngoài cuộc đứng nhìn họ.
“Hasebe, tôi nhớ Kyubi khônh ở trong Mạc Phủ thời gian đó, tại sao để cô ấy đi với họ?”
Taroutachi xoay người hỏi Hasebe, anh lại nhìn sang góc sân đó thắc mắc. Hasene lắc đầu.
“Cô ấy đã từng ở Mạc Phủ thời gian đó, chỉ là cô ấy ngủ quá say nên không biết. Hoặc có thể chắc có chủ nhân nào đánh thức cô ấy!”
Hasebe xoay người đi.
Kyubi không biết cuộc đối thoại này, cô đã từng ở Mạc Phủ do tay đội trưởng lúc bấy giờ Kondo Isami chỉ huy cất giữ, ngay cả ông cũng không biết vì tổ tiên của ông truyền lại một chiếc hộp như vậy và không thể mở ra xem bên trong có cái gì. Tondo dần cũng quên nó đi, ông nghĩ nó không thuộc tinh thần thượng sĩ phần vì đó là chiếc hộp trang trí giống giành phụ nữ hơn là nam giới.
Sau này Kazama cầm được Huyết Katana thì Kyubi mới thức tỉnh nên trong giấc mộng mọi chuyện ngoài đời thực cô đều không biết. Ngay cả khi nếu ai đem cô vứt vào biển lửa. Huyết Katana của quỷ là bất tử, cũng vì vậy nó nằm trong thanh kiếm được truy lừng.
Taroutachi không hỏi thêm xoay người về phòng, là tốt hay xấu khi Kyubi đi về quá khứ vào thời gian này? Anh luôn cảm thấy bấy an, hỏi đến Hasebe, người này không phải quá kín miệng mà mọi chuyện về Kyubi đều bị anh ta giấu nhẹp đi. Taroutachi đành không tính anh ta vào mục tiêu tìm hiểu, anh thấy khó chịu với thái độ của người này, nhất là cách Hasebe đối với Kyubi là ánh mắt hoàn toàn khác!
Về phía nhóm người Kyubi, tất cả đã xoay người đến Mạc Phủ ở quán trọ Ikedaya, trận chiến lớn Ikedaya từng ghi trong lịch sử của Nhật vô cùng lẫy lừng. Và Kyubi lần nữa sẽ nhìn thấy hoàn cảnh đó khi kiếp trước cô cố tình trốn trong Thủ Phủ không xuất hiện quấy rầy sự kiện này.
Kyubi xoay người nghe đội trưởng Yasusada phân phó, nhiệm vụ của cô...ngồi trên nóc nhà...
Kyubi thở dài, xoay người nhảy lên nóc nhà ngồi im. Yasusada ít đi viễn chinh với cô nhất cũng không phải là người hiểu biết quá nhiều về cô, nếu nói cậu hiểu chỉ là một phần lười nhác của cô, nhiệm vụ lần này của cậu bạn có thể hiểu Yasusada để Kyubi không dính dáng đến vụ mày và thanh thản ngồi chơi.
Nhưng mà...Kyubi không biết mình có thể ngồi im hay không đợi gặp lại người quen...
Phân phó xong toàn đội, Yasusada cùng Kashuu nhảy vào bên trong yểm trợ cho nhau diệt Thiết Toái Nha rồi vồi vả xoay người chạy đi quay lại chỗ tập hợp. Bên trong diễn ra chiến loạn bên ngoài cũng không kém, Izuminokami cùng trợ thủ đắt lực của cậu ta bắt đầu dụ Thiết Toái Nha rời đi xa tránh làm kinh động người bên trong bắt đầu chiến đấu.
Bên kia, Mutsunokami và Konbiki hợp tác đánh vòng ngoài.
Tất cả ai đều bận rộn. Trừ Kyubi, cô vẫn ngồi nhìn từng người trong đội đánh đấm mệt đứt hơi. Nhưng mà...Kyubi không dám nhảy xuống, Yasusada đã nói cô mà dám bước chân khỏi vị trí mình nửa bước, anh không nở tình dùng địa vị đội trưởng xử cô. Kyubi còn không biết Yasusada khi tức giận ra sao đâu. Vậy nên cô vẫn nên nghe lời vẫn tốt, trong khi đó cô cố tình tìm kế để ra ngoài đánh đấm gì đó một chút thì Izuminokami lại mỉn cười nói.
Bọn này ổn, kiếm nhân của Mạc Phủ không yếu đuối đến vậy!
Nghe cứ như
Cô là người ngoài đừng chen vào rối thêm.
Kyubi chỉ cười, cô cũng không xem trọng lắm chống cằm nhìn trận chiến. Đột nhiên ánh mắt nheo lại, phía chân trời, một luồn sáng đỏ hiện lên, mây đêm tích tú.
Thiết Toái Nha tăng vệ binh!
Kyubi càng đau đầu hơn khi vệ binh lần này đều là kẻ mạnh.
Ôi mẹ ơi! Chuyện gì đang xảy ra không phải dọn sạch Thiết Toái Nha lần này sao? Có người thay đổi lịch sử...là ai?
“Thiết Toái Nha tăng vệ binh?!”
Horikawa cau mày, xoay người nhìn Kyubi ngồi ngẩn người trên nóc nhà.
“Cẩn thận Kyubi, bọn chúng nhắm vào cô!”
“...”
Kyubi có nên kể khổ không? Horikawa chưa dứt câu trên nóc nhà đã có thêm vài cái bóng. Nói thật Kyubi không có lòng tốt gì đâu, cô muốn ngồi xem đến đi về ít nhất cô không cần gặp những người không nên gặp.
Lần này tiêu cô rồi, Thiết Toái Nha đều đại đao, còn 5 tên bao quây, đánh kiểu gì đây.
“Kyubi!”
Nhìn tình hình cô nguy cấp mọi người trong đội liền muốn chạy đến giúp đỡ nhưng không may, trước mặt họ có thêm vào kẻ chắn đường, khoảng cách giữa họ với Kyubi rất gần, nhưng càng khó khăn hơn chạy tới.
Kyubi nhìn đồng đội mình, cô chuyển mắt. Bây giờ cô hiểu sao Saniwa lại chỉ cô đi theo nhóm bắt đầu từ 2 năm rồi. Cơ bản làm việc một mình sẽ không cần lo tính mạng người khác, có chết cũng không thấy gì ngoài mỉm cười. Nhưng trong nhóm, cô không thể chết, chết rồi lại mất lực lượng của đội, lại lo lắng kẻ địch nhiêu đó đội mình mất nhân lực bị ra sao.
Với lại Kyubi đi một mình cũng không phải gặp những khuôn mặt lo lắng khi mình bị thương hay nguy hiểm chết người như ở cùng một đội.
“Kyubi!”
“Cẩn thận!”
“Phập!”
Ánh mắt mọi người mở to nhìn cô gái đầy máu trước mặt, thanh kiếm đỏ rút ra khỏi xác thịt nhẹ nhàng, sạch sẽ sau đó là một màn máu bắn tung tóe rồi không ngừng chảy xuống.
Kyubi rơi xuống đất, đặc chân xuống nền đất lại ngẩn đầu nhìn bốn người kia.
“Gì vậy? Chẳng phải kiếm của Mạc Phủ mạnh mẽ lắm sao? Mới thế sợ hết hồn à?”
“Kyubi, cô bị thương rồi!”
Horikawa có chút run sợ khi nghĩ lại cảnh vừa rồi. Đó là cách chiến của một Huyết kiếm sao? Quá tàn khốc.
Mutsunokami nhìn Konbiki, đúng lúc cùng gặp ánh mắt của anh chuyển sang, lần đầu tiên hai người cảm thấy ánh mắt đồng tình với nhau về cô gái kia.
Quái vật!
Izuminokami không tiện mở lời, nhìn vết thương sâu trên người cô gái trước mặt anh có chút...
“Kyubi!”
Kashuu cùng Yasusada chạy ra, lại nhìn sang Kyubi, ánh mắt hai người liền hoảng hốt.
“Mau trở về, Kyubi gặp nguy rồi!”
Kashuu nói, vội dùng chút khăn bịt lấy máu trên cánh tay cô, dịch chuyển không gian về lại Thủ Phủ.
Trở lại, Yasusada đều tĩnh lặng rời đi, Kyubi lếch thân đến phòng sửa chữa. Yagen nhìn cô giật thốt tim, vội vàng ôm cô vào phòng, mặt cô cười nói không sao, lại nhìn máu trên tay cô đổ xuống xanh mặt.
“Làm sao ra như thế này? Kiếm nhân Mạc Phủ không phải cũng rất nhiều người sao?”
“Tôi tự tách lẻ mà!”
Kyubi tĩnh bơ nói, rồi xoay mắt nhìn cánh tay mình, chẳng khác gì tay giả, cô dùng tay bên trái cầm tay phải lên rồi thả xuống, giống như con nít đang chơi với cánh tay búp bê. Rồi lại nhìn Yagen cười cười.
“Gãy rồi!”
Yagen đổ hắc tuyến. Cô gái này...
“Ngồi im, đừng nghịch để tôi giúp!”
Yagen cố định cô ngồi một chỗ, cẩn thận thêm sương cô kẹp lại bó bột rồi quấn băng. Xong việc nhìn cô gái trước mặt thở dài.
Anh biết chính cô tự làm mình bị thương đi.
“Lần này may còn giữ được phần tay. Lần sau xem cô vứt luôn cánh tay đó đi!”
Kyubi chỉ cười không nói, Kashuu đứng ngoài cửa không dám bước vào, hai thanh kiếm của Quỷ vương đã về phòng, họ nói cảm thấy có lỗi muốn làm cái gì đó giúp cô. Kashuu rời đi, ngồi bên gốc cây, cậu có về phòng cũng chỉ nhìn thấy Yasusada với vẻ mặt không hơn cậu.
Yasusada thành công cứu mạnh Souji trong trận Ikedaya, nhưng xém một chút đã đem mạng Kyubi văng đi.
Cả đội lúc này đều hiểu không cần ai nói chuyện đều biết có lỗi đối với Kyubi.
Urashima nhìn anh cả mình sắc mặt không tốt liền bẻn lẻn lại hỏi, Konbiki nhìn đứa em trai lại mỉm cười.
“Anh thật sự chưa bao giờ nghĩ Huyết kiếm chiến đấu kì lạ như vậy trong mỗi trận chiến”
“Huyết kiếm? Kyubi-senpai? Chị ấy sao á”
“Tôi từng thấy cô ấy chiến đấu rất nhanh và gọn. Có chút lạnh lùng. Dường như ngoại trừ giết ra cô ấy chưa quan tâm điều gì!”
Hachisuka vỗ vai Urashima nhìn Konbiki. Anh lại cười lắc đầu.
“Đó chỉ là cách cô ấy chơi với đồng đội của mình!”
“Không hiểu Konbi-nii!”
“Kyubi dùng mạng mình làm mồi nhữ để giết địch!”
Konbiki nhớ lại cảnh đó liền rùng mình, không một kiếm nhân nào có thể nghĩ ra cách này, có thể đem cả mạng của mình đổi lấy mạng địch trong cuộc chiến 1 5 như vậy chính làm anh rùng người suy nghĩ về lời đồn đại thanh kiếm chỉ có trong truyền thuyết này!
Đối với Thủ Phủ là phúc hay họa đây?