“Anh không có cách nào không yêu em. Tình yêu đối với em đã là một bộ phận quan trọng nhất của linh hồn anh, trừ phi anh chết, nếu không, tình yêu vẫn ở đây.”
Ngày hôm sau Bạch Nhật Tiêu vẫn đưa cô đến trường như trước. Bạch Nhật Huyên cả đêm hôm qua không ngủ ngon, ở bên người anh nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, cũng là phòng ngừa anh nói cái gì khiến cho cô không biết làm sao. Nhưng dọc đường đi anh cũng không hề mở miệng, ngay cả câu nói tan học
cô chờ anh, anh cũng chưa nói, liền lái xe khuất khỏi tầm mắt cô. Anh đang tức giận, tức giận những lời cô nói ngày hôm qua. Nhưng là tình cảm của anh, cô thực sự không thể nhận. Bạch Nhật Huyên cũng biết, bên người anh ngoại trừ cô không có người nào khác, mà anh cũng chưa bao giờ để cho người khác đứng bên cạnh mình.
Cô bất lực nhìn về hướng anh vừa rời đi, dần dần mới hiểu được, tình yêu sâu sắc đến thế. Chính là cho dù lời yêu kia không thể nói ra miệng, chỉ cần anh đứng bên cạnh cô, cô cũng đã có thể cảm giác được anh chỉ hướng về tâm tình của mình. Chỉ là cô còn không phát hiện, nếu là không có va chạm tình cảm, anh yêu một người, như thế nào lại khiến lòng cô xao động?
Bạch Nhật Huyên xoay người đi vào lớp, một người nam sinh vội vàng chặn cô lại, đem bì thư màu hồng nhạt giao cho cô xong bỏ chạy mất. Cô tò mò mở trang giấy ra, lại là hẹn cô sau giờ học gặp nhau. Đã liên tục tặng vài ngày như thế thôi, trước kia anh đều tới đón cô tan học, cô luôn có cớ né tránh này nọ, vậy còn hôm nay thế nào? Vẫn chờ anh hay là về trước?
Trong hốt hoảng, Bạch Nhật Huyên vượt qua được một ngày, tiếng chuông tan học vang lên, cô còn do dự mà không biết làm thế nào.
“Cậu làm sao mà còn ở đây thế?” Từ Khả Hân chọc chọc cô, nghi hoặc hỏi, “Anh hai cậu hôm nay không tới đón hả?”
Cô lắc lắc đầu, “Ừm, hôm nay ảnh không đến.”
“Vậy cùng đi với mình? Để Hạo Nhiên đưa cậu về.” Từ Khả Hân dọn đồ cá thứ, vợ chồng son nhà này mỗi ngày đều chìm trong mật, ngọt ngào ‘bất diệc nhạc hồ’ [1].
“Không được, mình còn có chút việc.” Cô cười nói, lại khó nén tâm sự phiền não chết được. Tiểu thuyết thì Bạch Nhật Huyên cô xem nhiều lắm, trong đó, nữ nhân vật chính thường xuyên tìm được người giả trang bạn trai bức lui người theo đuổi. Cô nghĩ, nếu nam sinh viết thư tình kia không tệ lắm, cô có thể nhờ cậu ta hỗ trợ một chút, cho nên cô quyết định đến chỗ hẹn.
Bạch Nhật Huyên khó khăn từng bước đến địa điểm hẹn, may là trên sân bóng rổ, không phải là nơi hẻo lánh gì. Lúc cô vừa đến, trên sân vắng người, chỉ có cô cùng một nam sinh đang ném bóng vào rổ. Thân mình của cậu ta thực linh hoạt, nhẹ nhàng nhảy lên có thể ném quỏ bóng một cách chuẩn xác cực kỳ vào lưới. Trên sân bóng rổ rộng cũng chỉ có bóng dáng màu trắng của cậu ta chuyển động, vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên khi thấy một dáng người hồng hồng xuất hiện trong tầm mắt, cười chạy tới chỗ cô.
“Bạn đã đến rồi.” Cậu ta ngại ngùng mở miệng, giọng nói thực trong trẻo, tràn ngập hương vị mặt trời. Một tay cậu ta ôm bóng rổ, một tay gãi gãi đầu, bộ dáng ngại ngùng như thế này khiến người khác có cảm giác như anh trai nhà bên vậy, thân thiết hòa ái.
“Là cậu tìm mình?” Cô mỉm cười hỏi, lại nhìn gương mặt của cậu bạn vì cô xuất hiện mà ửng đỏ cả lên. Ở trên người cậu không có mùi mồ hôi, thực rất có tinh thần. Vẻ anh tuấn tuy không thể so sánh cùng anh trai cô nhưng thực sự là, cậu bạn này khiến cô không có cảm giác áp lực nào.
“Mấy ngày liên tục hẹn nhưng bạn cũng chưa đến, mình còn nghĩa bạn sẽ không đến đây.” Giọng nói của cậu ta che giấu không được sự mừng vui kinh ngạc, ngượng ngùng kéo kéo khóe môi, chợt lộ ra một tia sắc bén nhợt nhạt.
“Vậy cậu còn hẹn nữa sao?” Cô nghịch ngợm hỏi lại, nghĩ nghĩ, nam sinh này xuất hiện thực thích hợp. Ít nhất trong mắt cô, cậu ta đủ tư cách, có thể trở thành một cái cớ giúp cô gạt được Bạch Nhật Tiêu, mặc kệ việc có thể làm tổn thương người khác. Hai người nhìn nhau, nở nụ cười.
Dần dần, cô bắt đầu cảm nhận được áp lực đang tới gần, khi bản thân còn đang bận lục lọi trong trí nhớ coi ai có thể cho mình cảm giác như vậy, những ngón tay thon dài sạch sẽ đã siết lấy cổ người bạn trai kia, ngay lúc cậu ta vừa muốn mở miệng nói chuyện.
“Anh hai, anh đang làm bậy gì thế, buông cậu ấy ra!” Cô kinh hoảng kéo tay Bạch Nhật Tiêu ra, cô nên nghĩ đến anh!
Cậu nam sinh bị anh siết ho khan, mặt vì không thể hít thở được mà nghẹn đỏ, giãy dụa đập vào cánh tay Bạch Nhật Tiêu.
Bạch Nhật Tiêu chán ghét đá cậu ta xuống đất, khinh thường đến nỗi không muốn nói chuyện, âm trầm túm lấy cánh tay Bạch Nhật Huyên, “Rời xa lũ chúng nó, hoặc là, anh sẽ xử lý giúp em!” Anh cho cô lựa chọn con đường sống, cũng không để ý cô chọn thế nào, cũng chỉ là một kết quả cuối cùng, đó là, người bên cạnh cô, chỉ có thể là một mình anh!
Cô sợ hãi nhìn bộ dáng phát hỏa của anh, sau còn sợ hãi hơn, nếu bản thân cô còn dám nói thêm một câu nào, sẽ giống như lần đó, anh sẽ nuốt sống cô. Bạch Nhật Huyên nhắm hai mắt, nước mắt chảy xuống, giọng nói run run, “Em sẽ tránh xa bọn họ.” Chỉ là cô không muốn vì mình mà phiền lụy người khác, bản thân còn ngây thơ cho rằng có thể cậu bạn này giúp mình thoát khỏi sự khống chế của Bạch Nhật Tiêu. Nhưng cô vừa ‘lãnh hội’ được sự đáng sợ Bạch Nhật Tiêu có, trước kia là bởi vì cô luôn thuận theo anh, cho nên anh chưa bao giờ phát giận. Bây giờ anh là con một bạo long, chọc giận anh đồng nghĩa với việc chịu thống khổ bị lửa thiêu rụi.
Tâm anh rất đau, cô lại vì anh mà khóc nữa rồi.
“Không được xuất hiện trước mặt nó nữa, nếu không cậu cũng đừng nên sống trên đời này!” Bạch Nhật Tiêu giận dữ quăng lại câu nói, ôm Bạch Nhật Huyên lại, quay về xe.
Dọc đường về, Bạch Nhật Huyên đều nhắm hai mắt lại, không muốn thấy đau lòng cùng thương tiếc của anh, nhưng là nước mắt của cô cứ trượt chảy xuống. Cô biết anh giúp cô lau đi rất nhiều, động tác nhẹ nhàng dịu dàng đến thế vì sợ làm cô đau. Về tới nhà, cô mở cửa xe, bỏ chạy, mặc kệ anh gọi như thế nào. Cô nhốt chính mình trong phòng, mặc anh ngoài cửa lo lắng gọi tên mình, cô chỉ không đáp trả một tiếng. Cô nhìn bé công chúa trên đầu giường, nước mắt vẫn chảy.
Bạch Nhật Tiêu ở ngoài cửa lúng túng, lại lo lắng cô sẽ thương hại đến chính mình, bối rối kéo mạnh caravat, quát tháo quản gia lập tức mang chìa khóa đến đây. Khi anh mở cửa đi vào, nhìn thấy cô vẫn bình yên vô sự ngồi trên giường, tâm lý bấp bênh rốt cuộc đã tìm được bến cảng an toàn. Anh vẫy tay cho quản gia lui ra, chậm rãi bước tới gần cô.
“Huyên Huyên.” Anh đau lòng gọi tên cô, đau lòng cho thân mình bé nhỏ yếu ớt vẫn run run vì thống khổ, xé rách thân anh.
Bạch Nhật Huyên không nhúc nhích.
Anh tới gần cạnh thân thể cô, dùng ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô, “Huyên Huyên”. Mắt cô rơi lệ, nhưng tâm anh lại đổ máu. Anh không thể để cho cô khóc, nhưng là chỉ cần cô rơi lệ, nguyên nhân từ trước đến nay luôn là anh.
“Tại sao?” Cô thực bất lực, giọng nói nghẹn ngào run run. Chuyện đó cô càng bất lực, “Tại sao lại đối với em như vậy?”
Anh xoay thân thể cô đối diện chính mình, ôm cô thật chặt, mặc kệ cô đang giãy giụa ra sao, “Bởi vì, anh yêu em.” Bạch Nhật Tiêu cho cô một lý do để giải thích hợp lý nhất. Bởi vì yêu cô, anh không có cách nào chịu đựng được trong ánh mắt của cô còn có thể nhìn người con trai khác ngoài anh.
“Nhưng em là em gái của anh, chúng ta là anh em, anh không thể yêu em được.” Cô níu tay áo anh, nằm trong ngực anh, khóc ầm ĩ, “Không cần thích em, được không?” Đôi mắt sưng đỏ của cô chờ mong câu trả lời mang tính khẳng định của Bạch Nhật Tiêu. Cô đã mệt quá rồi, mỗi ngày đều phải cẩn thận cảm xúc của anh, ép buộc chính cảm xúc của mình, băn khoăn tâm tình của người khác. Bạch Nhật Huyên cảm thấy vai mình đã sụp đổ, rốt cuộc không thể chịu được sức nặng này nữa.
Anh ôm thân thể run run của cô rất chặt, trong mắt ánh lên sự thương tiếc, “Anh không có cách nào không yêu em. Tình yêu đối với em đã là một bộ phận quan trọng nhất của linh hồn anh, trừ phi anh chết, nếu không, tình yêu vẫn ở đây.” Anh phải để cho cô nhận ra sự thật, anh đã không thể chỉ làm anh trai cô. Bạch Nhật Tiêu nâng mặt cô lên, để cho cô nhìn thấy ánh mắt mình, thấy rõ ràng nơi đó chỉ có cô tồn tại. “Anh không phải là anh trai em, anh là một người đàn ông, một người đàn ông yêu em, một người đàn ông em có thể thích, không nên nghĩ anh là anh trai, được không” Những lời nói ngọt ngào dịu dàng của anh đánh úp về phía cô, khuyên giải có, an ủi có, khẩn cầu cũng có.
Cô bị ép nhìn ánh mắt mê muội của anh, không thấy sự tàn nhẫn đâu nữa, không thấy sự điên cuồng đâu nữa, chỉ thấy sự đau đớn vì khuôn mặt đầy nước mắt của cô. “Cho tới bây giờ anh cũng không xem em là em gái sao?” Hai mắt cô đẫm nước, hỏi.
“Anh chưa bao giờ xem em là em gái mình cả, anh chỉ đem em trở thành người anh yêu, ít nhất trong mười năm, em ở trong lòng anh vẫn giữ vị trí đó. Em, là người anh yêu sâu đậm nhất và cũng là say đắm nhất, là si tình mà thời gian không thể gạt bỏ, là quyến luyến dù cách Thái Bình Dượng rộng đến thế. Anh có thể mất đi lý trí, nhưng quyết không thể mất đi em.” Đây là lời nói chân tình sâu nhất của anh kể từ lúc chào đời đến nay, không phải dùng thủ đoạn buồn nôn này để khiến cô gật đầu, là tình đã ở nơi rất sâu nên có thể dễ dàng nói lời chân tình. Không cần tự hỏi cũng không cần sắp xếp câu, chỉ cần một tâm yêu là đủ.
Cô ngây ngốc nghe giọng nói của anh, sự xúc động đến mãnh liệt đánh ập vào, mê hoặc suy nghĩ của cô. “Nhưng chúng ta vẫn là anh em không phải sao?” Tư duy của cô quá hỗn loạn. Lời anh nói, từng tiếng đều lay động tâm vốn không kiên định của cô. Cô không có cách nào tiếp tục kiên nhẫn nữa, nhưng không thể lơi lỏng được, chỉ có thể ‘nhiễu lai nhiễu khứ’ (vòng vo qua lại) vấn đề căn bản nhất.
[1]: Bất diệc nhạc hồ: đại ý là làm việc gì đó rất vui vẻ, quên trời quên đất.