Nhưng là, anh căn bản không thể dễ dàng tha thứ cho việc cô quẳng anh cho người khác, càng không dễ dàng tha thứ cho việc cô yêu người khác!
Anh biết cô đang sợ hãi điều gì. So với đêm tối và giông tố, cô càng sợ nết sói của anh hơn. “Anh sẽ không thương tổn em, không cần trốn anh xa như vậy.” Anh xoa xoa tay cô, để hơi ấm nhanh chóng truyền sang lòng bàn tay nhỏ ấy. Bạch Nhật Huyên ngoan ngoãn không phản kháng, hiển nhiên là do bản năng vẫn luôn tin tưởng ở anh. “Anh ở ngay bên cạnh em, nếu sợ thì lại đây.” Bạch Nhật Tiêu ngồi trên giường cô, không chạm vào cô, chỉ đơn giản bên cạnh như thế, thậm chí, không còn nhìn cô.
Có anh ở đây, cô quả thật yên tâm nhiều lắm. Sự bảo vệ lớn lao mạnh mẽ đó đủ để đẩy xa ngàn dặm mọi thương tổn đau đớn. Chỉ cần ở trong vòng bảo vệ này, anh sẽ không thương tổn cô, và Bạch Nhật Huyên cô, cái gì cũng không cần lo lắng nữa. Bạch Nhật Huyên im lặng nằm, anh lặng lẽ ngồi, mặc kệ việc không ai nói chuyện, nhưng không khí cũng ấm áp vô cùng. Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng sấm khiến cho cô nắm chặt góc áo anh theo bản năng, rụt lui lại về phía hông Bạch Nhật Tiêu. Như vậy có thể cảm giác được vòng bảo vệ của anh.
Anh cầm lấy tay cô, dần dần nằm xuống, nhưng không ôm chặt lấy cô. Cô dịch ra bên ngoài, giữ một khoảng cách nhất định với anh.
“Anh sẽ không thương tỏn em, yên tâm ngủ đi.” Anh dịu dàng khuyên giải, an ủi, động tác thân mật nhất cũng chỉ là nắm bàn tay nhỏ run run kia. Anh ở bên ngoài chăn, cô vùi người vào trong chăn. Anh vẫn nằm thẳng, không nhìn cô, mặc kệ việc cô luôn luôn đề phòng mình, ánh mắt hoảng sợ chưa từng rời đi nhất cử nhất động của mình. Bỗng nhiên bên ngoài cửa sổ lại ầm ầm một tiếng sấm vang, gần như cùng lúc đó, cô đột nhiên trốn vào lòng anh. Bạch Nhật Tiêu ôm cô vào lòng, cô lui vào ngực anh, chỉ còn nghe thấy tiếng sấm nho nhỏ.
Đợi cho tiếng sấm qua đi, Bạch Nhật Huyên mới giật giật ở trong lòng anh, anh nhẹ nhàng buôn cô ra. Một cái ôm, khiến cho cả hai dựa vào nhau càng gần. Khoảng cách ở giữa là một tấm chăm, phòng tuyến cuối cùng của cô, anh cũng không có công phá. Tay Bạch Nhật Tiêu xuyên qua vai cô, bịt kín lỗ tai. Dưới sự bảo vệ của anh, cô yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Mặc kệ việc cả hai cùng ôm nhau ngủ qua một đêm, cô vẫn cố ý một cách vô tình trốn tranh anh, phòng bị anh. Có lẽ là vì còn sợ hãi, có lẽ là vì, mối quan hệ của hai người có sự lờ mờ thay đổi nào đó. Anh không bức bánh cô, chỉ đơn giản lấy phương thức tốt nhất tiếp tục yêu cô, che chở cô. Anh vẫn còn nhiều kiên nhẫn, đợi cô mở tâm của mình ra hướng đến anh.
Bạch Nhật Tiêu đã cẩn thận giúp cô chuẩn bị tốt thủ tục khai giảng, còn cô vẫn trong trạng thái hốt thoảng mà bình yên vượt qua mùa hè năm thứ nhất sau khi gặp lại anh.
“Huyên Huyên.” Trước khi cô xuống xe, anh gọi lại, đưa một túi sữa nóng ra.
Cô xấu hổ nhận sữa xong, anh còn bồi thêm, “Tan học anh tới đón em, nhớ chờ anh.” Vẫn dịu dàng như trước.
Bạch Nhật Huyên không thể cự tuyệt, bởi vì anh một khi nói được ắt hẳn sẽ làm được. Cô cơ hồ nhớ đến cuộc sống cũng được anh nắm giữ trong tay như trước kia, mỗi ngày cùng anh đi học, từng bước đi trong cuộc đời anh đều sắp xếp tốt, ngoại trừ việc không đuổi sạch nam sinh trong lớp ra ngoài, quan hệ hiện tại của hai người lại nhắc nhở cô về quá khứ. Anh vẫn quan tâm đến cô như thế, còn nhớ rõ hôm nay là ngày cô không được thoải mái, mang theo sữa nóng cho cô. Nếu Bạch Nhật Huyên cô một mình ra ngoài, khẳng định là quên chuyện này tuốt luốt.
Trong lúc cô đương xuất thần suy nghĩ, Từ Khả Hân vỗ vỗ vai cô, “Nghĩ cái gì thế hử?”
Bạch Nhật Huyên lắc đầu.
“Có ‘soái ca ca’ thật tốt nha, mỗi ngày đều có thể đưa đón cẩn thận vầy a.” Cô nàng hâm mộ nói.
“Có người yêu đẹp trai cũng thật tốt nha, anh Hạo Nhiên đưa tới đón lui cũng đâu có thiếu ~” Bạch Nhật Huyên giỡn mặt cô bạn. cô biết, gần đây Từ Khả Hân cùng Quý Hạo Nhiên tình cảm đang nảy nở, nhưng chưa báo đáp gì cho bà mối này là cô cả.
Từ Khả Hân thẹn thùng trừng trừng mắt, liếc cô một cái, “Cậu thật đáng ghét!” Cô nàng làm bộ muốn đập một cú lên người Bạch Nhật Huyên, lại bị Bạch Nhật Huyên nhẹ nhàng né tránh.
“Nhưng mà cậu với anh hai cậu, giống người yêu chứ không giống anh em chút nào.” Trên đường vào lớp học, Từ Khả Hân cố ý nhắc đến chuyện này, một chuyện cũ đã vùi lấp năm năm.
“Cậu đừng nói lung tung, mình với anh ấy chính là anh em.” Bạch Nhật Huyên co quắp mà phủ nhận. Khi người khác nói cả hai giống người yêu của nhau, cô hiểu chỉ là nói qua vậy, nhưng bởi vì trong lòng còn xúc động, vẫn cảm thấy bất an.
Từ Khả Hân biết cô bạn mình muốn trốn tránh, nhưng nó chạy trốn như vậy không thay đổi được sự thật này, cô chỉ có thể vô tình cố ý nhắc nhở Bạch Nhật Huyên, cô hẳn nên nhìn thẳng vào tình cảm mình.
“Mình nói thật đó, cậu xem hai người các cậu đi, dáng vẻ tuyệt đối không giống. Người ta cao lớn uy mãnh thế, còn cậu thì nho nhỏ như vậy, rõ ràng hai người ‘hoành khán thụ khán’ (nhìn trên nhìn dưới) cũng không giống anh em gì cả.” Cô cố gắng nói uyển chuyển một chút, để ý đến cảm xúc Bạch Nhật Huyên.
Trong nhất thời, Bạch Nhật Huyên không nói gì. Dây là sự thật, bọn họ trong lúc đó không có huyết thống với nhau. “Mặc kệ giống hay không giống, bọn mình đều là anh em.” Cô chỉ có thể nói như vậy, đây là tư tưởng năm đó An Như Nguyệt giáo huấn cho. Cô biết, người bên ngoài, cũng không muốn nhìn đến mối quan hệ anh em ‘siêu việt’ như thế này.
“Được rồi, mấy người là anh em, vậu có phải hay không nên quan tâm đến đời sống tình cảm của anh mình một chút?” Từ Khả Hân biết khuyên bảo về vấn đề này không thể thực hiện được, đành phải chuyển hướng sang mặt trận giáo dục khác, dùng kích thích tâm lý để ép cô bạn đối mặt. “Anh hai cậu nhiều năm như vậy cũng không có bạn gái nào, chẳng lẽ cậu không thấy gì lạ hả?”
“Tại sao lại lạ?”
“Đương nhiên là rất kỳ cục đó, không thấy hả? Ảnh là một người đàn ông vĩ đại như vầy, nếu bên người không có cô gái nào, không biết có thể người ta sẽ hiểu lầm vấn đề giới tính hay sinh lý không bình thường hay không. Cậu làm em gái ảnh, chẳng lẽ không nên quan tâm một chút sao?” Cô nhìn nhìn vẻ mặt bất an của Bạch Nhật Huyên, tiếp tục bồi vào, “Xem người ta đối với cậu dịu dàng đến thế, cậu dù sao cũng nên vì cuộc sống tình cảm của ảnh mà cống hiến một phần sức lực đi!”
Giới tính có vấn đề? Sinh lý không bình thường? Anh không có khả năng có vấn đề! Điều này so với ai cô cũng rõ ràng hơn! “Đi học, đi nhanh đi.” Cô không dấu vết né tránh đề tài này, còn lôi lôi kéo kéo Từ Khả Hân nhanh chóng chạy đến phòng học.
Mấy lời nói của Từ Khả Hân khiến cô tâm thần bất an, cả một ngày đều tự hỏi, phải làm như thế nào mới có thể khiến mối quan hệ của hai người nhìn qua giống anh em chứ không phải cái gì khác. Hoặc là, thật sự nên tìm một người làm bạn gái anh ấy.
Lúc ăn cơm tối, cô luôn trộm nhìn anh bên cạnh, suy nghĩ đã lâu như vậy rồi nhưng thực sự không thể mở miệng được.
“Em đang nghĩ gì thì nói đi.” Bạch Nhật Tiêu biết cô luôn luôn nhìn mình, bộ dáng thấp thỏm lo âu như thế này, sợ là sẽ nói ra điều gì khiến anh nổi điên lên, nhưng anh vẫn muốn cô mở miệng nói ra, bởi vì anh muốn chăm sóc cô.
“A?” Cô biết chuyện mình đang nghĩ đến chắc chắn sẽ rước lấy cơn giận dữ của anh, do dự nên hay không mở miệng. Để nghĩ coi, dù sao hiện tại người giúp việc đều ở đây hết, bọn họ đang trong phòng ăn, hẳn là sẽ không đưa tới họa sát thân đi ~
Đặt trạng thái cảnh giác ở mức độ cao nhất, cô điều chỉnh tốt tư thế, cẩn thận nhìn khuôn mặt bày ra vẻ lạnh lùng kia, nhẹ nhàng nói một hơi, “Anh, có muốn quen bạn gái nào không nha?” Cô thật cẩn thận mở miệng, không cần chờ câu trả lời của anh, cô rõ ràng biết được, mình lại kích động sấm sét của người này rồi. Mặt anh giống như hắc ma thần, độc ác lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Không cần!” Ngắn gọn sáng sủa. Anh chỉ biết là loại vấn đề này, cho dù trả qua năm năm lắng đọng lại, dục vọng độc chiếm cô của anh vẫn mãnh liệt. mười mấy năm như một! Anh khó khăn ép buộc chính mình, cho phép cô bây giờ không thích anh, cho phép cô tạm thời vẫn xem anh như anh trai. Nhưng là, anh căn bản không thể dễ dàng tha thứ cho việc cô quẳng anh cho người khác, càng không dễ dàng tha thứ cho việc cô yêu người khác!
“Nhưng anh cũng không nhỏ nữa, hẳn là nên quen bạn gái đi.” Cô không sợ chết tiếp tục nói, nếu mà anh thực sự xuống tay với cô, cô liền tự vẫn trước mặt anh!
Mặt Bạch Nhật Tiêu âm nghiêm nhìn về phía cô, tren mặt hai chữ ‘phẫn nộ’ viết rõ ràng vô cùng, “Vậy em phải làm bạn gái anh sao?” Anh nói trực tiếp, tới gần cô, vừa lo lắng vừa giận dữ thông báo, “Anh sẽ quen bạn gái, nhưng người đó chỉ có thể là em!”
Mấy lời của anh khiến Bạch Nhật Huyên á khẩu không nói gì được. Cô vốn nghĩ nếu anh hai có bạn gái, cuộc sống của mình sẽ không áp lực như vậy nữa. Nhưng là, cô lại đẩy bản thân mình vào hoàn cảnh xấu hổ, làm sao cũng không thể nghĩ tới việc anh lại trực tiếp hỏi thẳng cô muốn hay không làm bạn gái anh.
Bàn tay đang giữ thức ăn run run, nhưng càng run hơn chính là tâm của anh, “Không được phép nói mấy lời vô nghĩa đó!!” Anh căm giận đứng dậy, mang theo tâm trạng thương tổn, bước nhanh lên thư phòng.
Tất cả mọi người đều thấy được anh có tình cảm với cô. Sống trên đời hai mươi ba năm, bên người ngoại trừ cô còn có ai? Anh cường thế giữ cô lại, cô lại suy nghĩ nông cạn; anh dịu dàng với cô, cô lại muốn anh đi yêu thương người con gái khác; rốt cuộc muốn anh làm phải thế nào cô mới không đem anh trở thành cái ‘anh trai’ chết tiệt kia? Ngay cả học vị thạc sĩ tài chính khó đến như vậy, anh đều có thể dùng năm năm để dẹp xong, nhưng lại nhiều năm như vậy rồi vẫn không thể chiếm được lòng cô.
Cô cho anh thương tâm thì bản thân cũng phải chịu thương tâm, cố gắng ngồi yên ở vị trí, không dám nhìn bóng dáng anh bỏ đi, máu móc nhét cơm vào mồm, rốt cuộc đã hiểu cái gọi là ‘Thực không biết cảm giác gì’. Cô rõ ràng biết, nước mắt trong một khắc anh xoay người rời đi, yên lặng không tiếng động chảy xuống. Ở chung như vậy, cô rất khổ sở. Anh cường ngạnh từng bước ép sát, bản thân cô đã sớm giao động, không biết chống cự được bao lâu mà không dám nhìn thẳng vào tình cảm đã sớm nảy mầm đó?