“Nếu các bạn muốn đăng tin tức tôi kết hôn, nhớ rõ thay tên cô dâu trở thành Bạch Nhật Huyên.”
Bạch Nhật Huyên ngồi xuống phía đối diện cô. “Có chuyện gì sao, chị Thi Âm?” Cô vẫn thực khách khí ân cần thăm hỏi người chị lớp trên này, mặc kệ trong mắt Chung Thi Âm, cô biết chính mình là một đứa con gái ‘hoành đao đoạt ái’ (ý: chiếm đoạt người yêu của kẻ khác).
“Tin tức hôm nay, cô đã xem?” Chung Thi Âm nhẹ nhàng hỏi, nâng cốc cà phê lên, nhẹ nhàng uống một ngụm.
Bạch Nhật Huyên gật gật đầu, “Em biết, chị tới tìm em là muốn nói em hãy buông anh hai ra, chúc mừng cho hai người, đúng không?” Cô không có thời gian giả ngu, trực tiếp nói toạt ra ý đồ của Chung Thi Âm, bởi vì cô không thể ngồi đây lâu được. Nếu Bạch Nhật Tiêu họp xong mà không thấy cô, nhất định sẽ lo lắng mà đi khắp nơi để tìm.
Chung Thi Âm nhẹ nhàng nở nụ cười, nhớ tới năm đó cô ta đứng trước mặt mình là một bộ ngây thơ, bản thân mình thế nhưng thật đúng là đã bị cô ta lừa. Kỳ thật, chuyện này cô ta còn rõ hơn so với bất kỳ ai. “Cô đã biết thì tôi không nói gì nữa. Hôn ước của tôi và Tiêu liên quan đến dự án hợp tác quốc tế của Chung thị và Bạch thị, một khi Tiêu cự tuyệt, không chỉ một mình dự án này không thể tiếp tục, mà ngay cả quan hệ của hai nhà Chung Bạch đều đổ vỡ. Tôi hy vọng cô có thể hiểu được tầm quan trọng của chuyện này. Người Tiêu chú ý nhất là cô, vậy nên cô là người thích hợp nhất để thuyết phục anh ấy.”
“Thực có lỗi nha, em không có cách nào giúp mọi người được hết.” Sau khi Chung Thi Âm vừa dứt lời, Bạch Nhật Huyên ngay lập tức mở miệng cự tuyệt, không có một chút hàm hồ nào. “Em thử qua rồi đó, nhưng anh hai tức giận lắm. Ích lợi chưa bao giờ là thứ ảnh để ý hết, huống chi chuyện của tụi em, từ đó cho đến giờ ảnh đều định đoạt hết á, em không có quyền quyết định gì cả.” Mỗi câu cô nói đều là thật. Tuy rằng Bạch Nhật Tiêu rất cưng cô, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải ngoan ngoãn nghe lời anh.
Chung Thi Âm có chút ngạc nhiên đối với phản ứng của Bạch Nhật Huyên. Trong ấn tượng của cô, Bạch Nhật Huyên vốn là một người không có chủ kiến, là một cô gái ngây thơ người khác nói gì cũng nghe theo. Từ bao giờ cô ta lại trở nên quyết đoán và kiên quyết đến như vậy?! Nhưng mà cho dù nói như vậy, cô vẫn không phục nổi Bạch Nhật Huyên, vẫn còn có chiêu sau. Chung Thi Âm buông ly cà phê trong tay ra, “Chẳng lẽ cô tình nguyện cùng anh ấy vi phạm đạo đức luân lý, yêu đương em gái của mình sao? Cô có nghĩ tới hay không, sự thuận theo này của cô, với anh ấy mà nói, là thế nhân nhục mạ. Cô nhẫn tâm hủy đi tiền đồ của anh ấy sao?” Những câu của Chung Thi Âm đều là ép hỏi. Thái độ cường thế như vậy, là muốn ép Bạch Nhật Huyên phải đầu hàng.
Bạch Nhật Huyên vui vẻ cười, “Tụi em không phải là anh em, không có huyết thống gì cả.”
Không thể nghi ngờ gì vẻ khiếp sợ của Chung Thi Âm bây giờ. Bọn họ không phải là anh em?! Cô ngây ngốc nhìn Bạch Nhật Huyên. Nụ cười rạng rỡ trên mặt cô ta khiến cô không thể xen vào. Cô nhớ rõ lúc trước Bạch Nhật Huyên cự tuyệt Bạch Nhật Tiêu như thế nào. Bây giờ lại vui vẻ tiếp nhận, chuyện bọ họ không phải là anh em ruột, hoàn toàn là sự thật!
Cuộc nói chuyện giữa hai cô gái không thể tiếp tục được nữa, không khí đột nhiên trở nên chán ngắt. Chung quanh bỗng xuất hiện điều gì đó kỳ lạ. Ngay lúc này, Bạch Nhật Huyên không cần quay đầu lại cũng biết, anh đã đến.
Bạch Nhật Tiêu vừa ra khỏi phòng họp thì tìm không thấy Bạch Nhật Huyên. Nghe Quý Hạo Nhiên nói cô nhỏ vừa nhận được tin nhắn thì đi liền, khiến cho đầu anh trong thoáng chốc bị đè dưới hơn ngàn cân đá. Không biết người nào muốn tẩy não cô nữa. Anh lo lắng vô cùng, chạy nhanh đi tìm Bạch Nhật Huyên, kết quả thì vừa ra ngoài đã thấy quán cà phê khá gần bên cạnh công ty là cô đang ngồi đối mặt với Chung Thi Âm. Anh hầm hầm bước vào bên trong.
Đôi mắt đầy lửa giận của Bạch Nhật Tiêu nhìn chằm chằm biểu tình khiếp sợ của Chung Thi Âm, không còn lời nào để nói với cô ta được nữa.
Nhưng thật ra, Huyên Huyên bên người anh, biểu hiện của cô thực nhẹ nhàng khiến anh ngạc nhiên không thôi. Cường hãn ôm cô dậy từ vị trí ngồi, siết chặt vào lòng, rất chặt: “Đừng nói với anh, em đã đáp ứng cô ta rời khỏi anh. Anh không đồng ý!” Trước khi Bạch Nhật Huyên nói ra điều gì, anh nên ngăn lại trước. Chuyện này anh không tin tưởng cô lắm, có thể tùy tiện bảo anh đính hôn với người con gái khác như vậy, anh làm sao có thể yên tâm đây?!
Bạch Nhật Huyên cười ngọt ngào với anh, “Em biết anh sẽ không đồng ý, làm sao có thể đáp ứng người khác mà rời khỏi anh nha?” Cô dịu ngọt hỏi ngược lại, khiến biểu tình lạnh lùng của Bạch Nhật Tiêu lập tức được chiếu rọi dưới ánh mặt trời. Anh siết chặt cánh tay, ôm Bạch Nhật Huyên càng chặt, để toàn bộ thân mình cô dán trên người anh. Hôn cái miệng nhỏ xinh một chút, tiện đà nở nụ cười chói lòa.
Bạch Nhật Huyên lo lắng nhìn Chung Thi Âm, không khỏi vì người chị lớp trên này mà cảm thấy đau lòng. Khi Bạch Nhật Tiêu tha cô đi vào nhà ăn ở phía trước, cô thực có lỗi nhìn nhìn Chung Thi Âm. Trái lại, Bạch Nhật Tiêu vô cùng cương quyết tuyệt tình, một chút tình cảm cũng không giữ. Cô không biết, bọn họ trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng là, không quan trọng nữa. Bởi vì điều Từ Khả Hân lo lắng lại là điều cho đến bây giờ cô không cần phải lo lắng. Cho đến bây giờ Bạch Nhật Tiêu chỉ có một mình cô.
Trên đường về Hoàng Đình, cô kéo kéo tay Bạch Nhật Tiêu. Tuy rằng biết anh sẽ mất hứng, nhưng cô vẫn muốn nói một chút cho Chung Thi Âm, “Tiêu, chị Thi Âm thực yêu anh, anh không nên tuyệt tình với chị ấy như vậy.”
Bạch Nhật Tiêu nắm tay cô thật chặt. “Tình yêu của em đều cho em hết rồi, không có dư thừa cảm tình nào băn khoăn đến cảm nhận của cô ta.” Khi nói chuyện về Chung Thi Âm anh không có biểu tình gì. Từ lần trước bị cô ta hôn đột ngột vậy, anh cũng đã không còn chút xíu gì gọi là áy náy nữa. Nay cô ta lại liên hợp với Bạch Vĩ Minh gài anh, khiến anh không thể nhịn thêm được nữa.
Buổi sáng báo mới đăng tin đính hôn của Chung Thi Âm cùng Bạch Nhật Tiêu, buổi chiều trong phòng hội nghị của Hoàng Đình lại mở tiệc chiêu đãi ký giả. Bạch Nhật Tiêu muốn tự mình làm rõ sự kiện này, anh cùng Chung Thi Âm chẳng có quan hệ nào.
“Tổng giám đốc Bạch, trước khi tin tức đính hôn được đưa ra, vẫn có nghe đồn anh cùng thiên kim của nhà họ Chung đã yêu nhau nhiều năm. Đây có phải sự thật?” Một phóng viên đầu tiên đứng dậy trong đám người, đối với lí do thoái thác của Bạch Nhật Tiêu có chút nghi ngờ.
Khóe môi Bạch Nhật Tiêu nhẹ nhàng nhếch lên, “Anh cũng chỉ là nghe đồn, thì phải nói đây chỉ là lời đồn đại bịa đặt. Tôi cùng với thiên kim nhà họ Chung là quan hệ bạn học.” Anh khinh miệt, muốn làm sáng tỏ quan hệ với Chung Thi Âm, trước hết phải sửa cái thái độ ba phải phía nào cũng được này.
“Nhưng là tôi nghe nói lễ đính hôn lần này có liên quan đến dự án hợp tác quốc tế của Bạch thị cùng Chung thị, anh lại lập tức làm sáng tỏ vụ này, anh không sợ sẽ ảnh hưởng tới đối tác làm ăn sao?”
Bạch Nhật Tiêu vẫn thoải mái như trước, thong dong mà cười, “Dự án hợp tác của Bạch thị cùng Chung thị không phải nằm trong phạm vi quản lý của tôi. Hoàng Đình cũng không tham gia đầu tư dự án này. Vậy nên có thành công được hay không thì cũng không liên quan đến tôi. Tôi chỉ nói rõ ràng sự thật liên quan đến mình.” Anh mời cổ đông về dự Đại hội cổ đông lần này là muốn tuyên bố hủy bỏ quan hệ hợp tác với Bạch thị. Không có Bạch thị, Hoàng Đình không phải sống không nổi. Chuyện Bạch Vĩ Minh lấy Hoàng Đình để uy hiếp anh là chuyện không sớm cũng muộn, anh muốn phòng ngừa chu đáo mọi chuyện.
“Tổng giám đốc Bạch, là thanh niên được chú ý nhất trong giới kinh doanh, tình cảm của anh là vấn đề không ít người quan tâm, nhưng là trên truyền thông vẫn chưa từng xuất hiện tin tức gì về tình cảm của anh, thậm chí tin có liên quan cũng là ‘văn sở vị văn’ (mới nghe lần đầu). Chẳng lẽ, anh thực sự không có đối tượng hay sao?” Giọng nói bén nhọn của nữ phóng viên trẻ tuổi xuyên quan hàng loạt âm thanh ồn ào của buổi họp báo. Xem ra, mị lực của Bạch Nhật Tiêu vẫn là một vấn đề thu hút.
Nói tới đây, trong ánh mắt Bạch Nhật Tiêu chợt hiện lên sự dịu dàng nhè nhẹ. “Tôi đương nhiên là có người trong lòng.”
“Là em gái của anh, Bạch Nhật Huyên sao?” Một giọng nói cao hơn đột ngột vang lên, khiến toàn bộ phóng viên trong hội trưởng đều hít phải khí lạnh. Ai không biết sống chết như vậy, vấn đề này cũng dám công khai lớn gan to mật hỏi ra, là muốn chọc điên Bạch Nhật Tiêu sao? Phóng viên đặt ra vấn đề cũng ý thức được mình lỡ mồm, nhưng là không khí trong hội trường đã lạnh dần xuống. Người phóng viên cẩn thận quan sát Bạch Nhật Tiêu trên đài, âm thầm cảm thấy may mắn. Khuôn mặt kia không hề lạnh lại, cũng không có ra lệnh cho người ta ném hắn ra ngoài.
“Là cô ấy. Đối tượng tôi kết giao từ trước đến nay, là cô ấy.” Ngoài dự đoán của mọi người, Bạch Nhật tiêu không hề bùng phát lửa giận, cũng không hề đuổi hết người ra ngoài, mà lại là nở nụ cười dịu dàng, thừa nhận tình cảm trời đất khiếp sợ này. “Nhưng là, cô ấy không phải em gái ruột của tôi.”
“Người ngoài vẫn có tin đồn quan hệ của anh và em gái mình không rõ ràng. Bây giờ anh nói ra có phải hay không muốn ngăn chặn điều gì đó?” Phóng viên chưa từ bỏ, tiếp tục truy vấn.
Bạch Nhật Tiêu phất phất tay đối với Mạc Thịnh bên người. Mạc Thịnh hiểu rõ, cầm tư liệu trong tay đưa cho vị phóng viên kia.
“Đây là sự thật, Bạch Nhật Huyên không phải là em gái ruột của tôi. Nhưng chắc chắn rằng, cô ấy là đối tượng kết hôn của tôi. Nếu các bạn muốn đăng tin tức tôi kết hôn, nhớ rõ thay tên cô dâu trở thành Bạch Nhật Huyên.” Khi nhắc tới Bạch Nhật Huyên, nét dịu dàng trên gương mặt anh chưa từng biến mất, trong mắt đều là yêu chiều không che dấu, khiến người ta không khỏi cảm thán sự si tình của anh.
Nói xong vấn đề trọng điểm, anh gật gật đầu với Mạc Thịnh, sau đó rời khỏi hội trường. Kế tiếp, Mạc Thịnh tuyên bố chấm dứt họp báo.