Mặc kệ tương lai phải đối mặt với bao chông gai, vòng ôm của Bạch Nhật Tiêu sẽ giúp cô chắn gió che mưa. Bạch Nhật Huyên cô không cầu mong gì hơn nữa.
Cô ngồi trong phòng nghỉ chờ anh. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một mặt khác, không lãnh đạm không dịu dàng của Bạch Nhật Tiêu. Sự quyến đoán cùng khí phách kia khiến phóng viên á khẩu không trả lời được. Đôi lúc sẽ có một hai vấn đề sắc bén được đưa ra, nhưng anh vẫn thong thả trả lời. Sự mạnh mẽ áp chế mọi thứ, ‘anh ngạo trác tuyệt’, ‘hào quang vạn trượng’, cô đều đã xem đủ rồi. Cô cùng với anh hơi hai mươi năm, ngoại trừ đối với cô dịu dàng, thì với người khác anh đều lãnh đạm như thế, mãi rồi cô rốt cuộc cũng không quan tâm đến chuyện anh hai mặt gì hay không nữa. Ngồi trong phòng nghỉ, lương tâm của cô bây giờ mới tỉnh ngộ. Kỳ thực nhiều năm rồi, cho tới tận bây giờ cô chưa từng biết rõ về anh, chỉ biết làm nũng với anh, nổi giận với anh, chờ anh yêu thương mà thôi.
Bạch Nhật Tiêu đương nghĩ đến cô công chúa nhỏ của mình trong phòng nghỉ nhất định sẽ khẩn trương, bàng hoàng các thứ, nên vừa rời khỏi hội trường anh ngay lập tức tìm cô, muốn an ủi cô một chút. Ai ngờ vừa mới mở cửa phòng ra, thì nụ cười ngọt ngào của cô đã chạm thẳng vào tim anh. Một câu ca ngợi của Bạch Nhật Huyên dễ dàng khiến cả người Bạch Nhật Tiêu lâng lâng.
“Thế nào rồi?” Anh vẫn chưa quen cô nhiệt tình như vậy với mình. Tuy rằng rất vui mừng, nhưng là anh vẫn còn chút lo lắng. Đây có phải là dấu hiệu gì đó, cô có thể hay không sẽ quyết định làm điều gì khiến mình sống không bằng chết, mà trước đó là trấn an mình trước?
“Chỉ muốn ôm anh một cái thôi. Anh được ôm em mà em không được ôm anh á?” Cô nghịch ngợm nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh. Có tình yêu của Bạch Nhật Tiêu ở phía sau, có sức mạnh của anh ở phía sau, cô cái gì cũng không cần lo lắng, chăm chỉ yêu anh là được rồi.
Sự nghịch ngợm của cô bắt đầu khơi mào tình thú của Bạch Nhật Tiêu. Tiếc rằng nơi này chẳng có chỗ để làm ăn, anh chỉ có thể dùng môi cô an ủi nửa người dưới đương thống khổ. Giống như một con sói đói, Bạch Nhật Tiêu chiếm lấy đôi môi hồng mềm của cô, cho đến khi Bạch Nhật Huyên cảm giác toàn thân tê liệt mà ngã nhào vào ngực anh. “Tốt nhất là, nếu em dám rời khỏi anh, anh nhất định sẽ cho em sống không bằng chết!” Anh hung hăng cảnh cáo cô. Sự nhiệt tình của cô rất hiếm thấy, quá khó khăn. Nếu chuyển biến bây giờ của cô là lừa dối hắn, thì đây là cơn đau anh không chịu đựng được. Nếu cô còn muốn rời khỏi anh, vậy thì anh sẽ lựa chọn một phương thức khác. Ít nhất còn có thể cùng cô ‘sinh tử tướng tùy’(sống chết cùng nhau)!
Bạch Nhật Huyên ngẩng đầu, cười rạng rỡ với anh. Yêu đến sống chết cùng nhau cũng là hạnh phúc. Cô lập tức ôm chặt thắt lưng Bạch Nhật Tiêu, cả người vùi cả vào lồng ngực anh. Mặc kệ tương lai phải đối mặt với bao chông gai, vòng ôm của Bạch Nhật Tiêu sẽ giúp cô chắn gió che mưa. Bạch Nhật Huyên cô không cầu mong gì hơn nữa.
Tin tức cả hai người không phải là anh em ruột được đưa ra. Dư luận xã hội không chỉ ồn ào về tình cảm gần như hoang đường này của hai người được nữa, mà còn chuyện Bạch Nhật Huyên không phải là con ruột của Bạch gia. Tin tức nóng hổi này xuất hiện khắp nơi. Buổi sáng là tin tức đính hôn của Chung Bạch, buổi chiều tức khắc bị tin tức Bạch Nhật Tiêu bộc lộ tình cảm của mình đè ép.
Chung Thiên Lân nổi giận đùng đùng cắt ngang điện thoại của Bạch Vĩ Minh. Lần hợp tác này, cục diện đã rơi vào bế tắc. Chung Thi Âm dại ra nhìn chằm chằm tin tức đương lập lại trên tivi. Bạch Nhật Tiêu kiên quyết phủ định quan hệ của anh với chính mình, mà lúc nói tới Bạch Nhật Huyên, lại lộ ra sự dịu dàn trăm năm khó gặp, làm sao cô có thể chịu nổi?! Nhưng là hết thảy những điều này trách được ai? Biết rõ lễ đính hôn cũng không buộc được anh, chính mình còn muốn mạo hiểm, đem lễ đính hôn làm điều kiện, hại chính mình mất mặt không nói, ngay cả dự án Chung thị cùng Bạch thị hợp tác cũng đang gặp phải nguy cơ thất bại.
Chung Thi Lân đi đến bên cạnh Chung Thi Âm, vét sạch tâm tư để nghĩ cách an ủi cô con gái bảo bối. Ông vẫn nghĩ đến rằng, Bạch Nhật Tiêu tuy rằng lãnh khốc một chút, nhưng là mấy năm nay nó vẫn an phận không hái hoa ngắt cỏ, mà Chung Thi Âm tâm ý cũng đã rõ. Nhưng là, giờ lại nhảy ra tình cảm với em gái mình! Ông một lòng mong muốn tác hợp Bạch Nhật Tiêu cùng Chung Thi Âm, cũng cho rằng chỉ có người thanh niên như thế này mới xứng đáng với con gái của mình, ai ngờ…
“Thi Âm à, thả lỏng tâm, ba nhất định sẽ lấy lại công bằng cho con.” Ông ngồi xuống bên người Chung Thi Âm, ánh mắt hiền lành nhìn biểu tình đau buồn của con gái, trong lòng co rút đau đớn.
Chung Thi Âm vô lực lắc đầu. “Sự tình đã đến nước này không thể trách ai được nữa. Là con ‘nhất sương tình nguyện’ (chỉ theo ý mình), biết rõ kết quả là như vậy còn không muốn buông tay. Thua, chỉ có thể trách con không biết lượng sức.” Cô bi ai nói, trong mắt không ngừng hiện lên hình ảnh Bạch Nhật Tiêu vô tình. Trên thế gian này chỉ có Bạch Nhật Huyên, Bạch Nhật Tiêu vĩnh viễn không đứng ở thế giới của Chung Thi Âm. Sự thật như vậy, từ rất nhiều năm trước kia cô có thể hiểu được. Bạch Nhật Tiêu một lần lại một lần cự tuyệt cô, lúc này đây, vô cùng tàn nhẫn, đủ để cho cô hoàn toàn hết hy vọng, sống chết gì cũng phải quên người này.
Chung Thi Âm lảo đảo bước ra khỏi văn phòng, Chung Thiên Lân đau lòng con gái, ánh mắt vẫn dõi theo. Ông chỉ có một đứa con gái bảo bối này, quyết không thể bị hủy hoại dưới tay Bạch Nhật Tiêu, bất luận kẻ nào cũng không được phép làm tổn thương nó!! Ông sẽ khiến Bạch Nhật Tiêu phải trả một cái giá thật lớn! Tuyệt đối là như thế!
An Như Nguyệt đã xem toàn bộ cuộc họp báo với phóng viên. Bà cũng không có phẫn nộ. Kết quả như vậy, bà cũng đã sớm đoán được. Bạch Nhật Tiêu sẽ không ngồi chờ chết, cũng không có khả năng can tâm tình nguyện trở thành con cờ để Bạch Vĩ Minh mở rộng sự nghiệp. Trong cuộc họp báo, bà cũng đã thấy được tình cảm Bạch Nhật Tiêu đối với Bạch Nhật Huyên. Kỳ thực, bà nên sớm chấp nhận sự thật này. Bạch Nhật Tiêu cho tới bây giờ chỉ có dịu dàng săn sóc với mỗi Bạch Nhật Huyên. Ngay cả người làm mẹ như bà, cũng không thấy được anh chăm sóc như vậy. Bây giờ có phản đối như thế nào, cũng chỉ là phí công vô ích. Bà từng nghĩ thái độ do dự của Bạch Nhật Tiêu chính là phòng tuyến yếu nhất, nhưng giờ không còn nữa. Không thể không rời khỏi trận chiến này mà không có khói thuốc súng chiến tranh rồi. Bởi vì, bà đã thấy Bạch Vĩ Minh không có phần thắng nào.
“Phu nhân, chủ tịch tìm bà.” Người giúp việc cung kính đem điện thoại đặt gần người An Như Nguyệt, cẩn thận nói xong lại nhìn thái độ của bà. An Như Nguyệt đã biết ý tứ vì sao Bạch Vĩ Minh gọi điện.
Bà lấy điện thoại trong tay người giúp việc, trực tiếp cúp. “Về sau ông ta có gọi tới, nói tôi không ở đây.” An Như Nguyệt không muốn giúp ông ta phá hoại tình cảm kiên định mạnh mẽ kia. Bị che mắt nhiều năm như vậy, nay thấy được ‘diện mục’ thực sự của Bạch Vĩ Minh, cho dù còn chút tình cảm cũng khó khăn mà đối mặt. Mà nay bà còn có việc quan trọng hơn cần hoàn thành. Chuyện đã lớn thành như vậy, mặc kệ là Bạch Vĩ Minh hay Chung Thiên Lân, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Bạch Nhật Tiêu.
Mỹ, Manhattan, văn phòng Chủ tịch thuộc Tổng công ty Bạch thị đều hỗn loạn cả lên. Bạch Vĩ Minh nhìn trong tay hợp đồng đã bị phá bỏ. Lưng Bạch thị đã đeo lên trọng trách ngàn cân, Bạch Nhật Tiêu còn cố tình đá một cước đúng lúc ông nguy hiểm! Vụ hợp tác này đã dồn tới thế phải làm được. Cũng may thái độ của Chung Thiên Lân không kiên quyết. Chỉ cần Bạch Nhật Tiêu gật đầu, dự án có thể tiếp tục. Ông cầm điện thoại trong tay, gọi tới Chung Thiên Lân…
Từ sau cuộc họp báo, công tác của Bạch Nhật Tiêu so với lúc trước còn nhiều hơn. Cho dù là như vậy, mỗi ngày anh đều nâng niu Bạch Nhật Tiêu trên tay.
“Kỳ thật anh không cần mỗi ngày đều đón em đâu. Đường đến trường không phải em không biết. Tối qua khuya thế anh mới đi ngủ mà.” Bạch Nhật Huyên đau lòng nhìn Bạch Nhật Tiêu, mở miệng nói.
Bạch Nhật Tiêu một tay khống chế tay lái, một tay lại nắm chặt tay Bạch Nhật Huyên, khóe miệng vẫn vương nụ cười, khiến người ta không khỏi bị cuốn hút trước hạnh phúc của anh. “Anh thích đưa em.” Thật vất vả mới có thể dùng thân phận bạn trai xuất hiện bên người cô, anh tham luyến cảm giác công khai tình cảm yêu đương dưới ánh mặt trời này.
Bạch Nhật Huyên không hề bướng bỉnh với anh. Dù sao chuyện anh quyết định rồi, ai nói không tốt cũng không được. Lời anh nói chính là vương pháp! Nhưng là cô vẫn hạnh phúc dựa vào bờ vai anh, bàn tay được anh nắm đổi thành mười ngón quấn quít. Cô cũng thích lấy thân phận người yêu ở bên cạnh anh. Trước kia ánh mắt của mấy bạn học đều quái dị mà nhìn quan hệ anh em mờ ám này, hiện tại người khác đều chỉ có thể hâm mộ cô có một người bạn trai xuất sắc đến như vậy.
Bạch Nhật Tiêu túm Bạch Nhật Huyên đương định mở cửa xuống xe, ánh mắt mang theo một ý tứ cảnh cáo, “Em đã quên một chuyện!”
Cô tự hỏi trong một thoáng mới hiểu được anh đang nói chuyện gì, mỉm cười ngọt ngào, chậm rãi tới gần anh. Nhưng là không đến phiên cô phải chủ động, Bạch Nhật Tiêu đã choàng tay qua thắt lưng Bạch Nhật Huyên, thâm tình mà cắn nuốt môi cô. Bởi vì cô khá nhỏ gầy, anh nhẹ nhàng ôm một cái đặt lên đùi anh ngồi thật ngoan ngoãn. Nụ hôn kịch liệt dị thường khiến trong xe, xuân ý nhất thời dạt dào.
Nhưng là, có hai tên ý ‘sát phong cảnh’ gõ gõ cửa xe.