Bạch Phát Hoàng Phi

Chương 60: Chương 60: Hối hận không kịp (2)




Mà Phó Trù từ ngay khắc nàng thốt ra tiếng kia liền cả người chấn động, nâng lên hai mắt, vui sướng cùng tuyệt vọng hai loại cảm xúc phức tạp ở trong mắt hắn giao tạp biến ảo. Vui sướng chính là, nàng rốt cuộc đã tỉnh, tuyệt vọng chính là, nàng tỉnh lại là vì một nam nhân khác. Nhưng, may mà, nàng vẫn là còn sống!

"Dung Nhạc" hắn vội vàng cầm tay nàng, đem hết thảy cảm xúc bi thương thống khổ đều dấu dưới đáy lòng, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua, đối với nàng ôn nhu cười nói: "Nàng rốt cuộc đã tỉnh!"

Mạn Yêu tránh tay hắn ra, mắt lạnh nhìn hắn, ánh mắt trực tiếp mà sắc bén, làm như muốn đâm thủng ngụy trang ra vẻ không có việc gì của hắn. Ánh mắt Phó Trù hơi hơi trốn tránh, quay đầu kêu lên: "Người đâu phu nhân tỉnh, mau đi chuẩn bị thiện!"

Hạ nhân ngoài cửa vội vàng ứng lời, Tiêu Khả nghe nói Mạn Yêu tỉnh, bay nhanh mà chạy vào nhà, vọt tới trước giường ôm nàng vừa khóc vừa cười: "Công chúa tỷ tỷ, tỷ cuối cùng cũng tỉnh lại, làm cho muội sợ muốn chết!"

Mạn Yêu chỉ cảm thấy trái tim run rẩy, hoảng hốt nhớ tới lần bị thương ở Hồ Thanh Lương, khi tỉnh lại Linh Nhi cũng là như vậy cao hứng nói: "Chủ tử, ngài cuối cùng tỉnh! Làm nô tỳ sợ muốn chết!". Trong lòng nàng một trận cực kỳ bi ai, trên mặt vẫn là lạnh nhạt đến nhìn không ra nửa điểm cảm xúc. Nàng là sống lại, Linh Nhi lại vĩnh viễn rời nàng đi.

Tiêu Sát cùng Hạng Ảnh đứng ở cửa, xa xa nhìn, chưa vào nhà. Tiêu Khả nắm tay nàng, quan tâm hỏi: "Công chúa tỷ tỷ, trên người của tỷ còn đau hay không a?"

Câu này vừa hỏi không thể nghi ngờ khiến nàng nhớ tới một màn nhục nhã cùng thảm thiết kia, nàng rũ xuống con ngươi, dấu đi bi phẫn trong mắt. Tiêu Khả thấy nàng không nói lời nào, chỉ cho rằng nàng còn đau, vội nôn nóng liền hỏi vài lần, Mạn Yêu mặt vô biểu tình, xoay chuyển con ngươi, trên người vẫn cứ đau nhức vô cùng, cổ họng không còn đau đớn, nhưng lại khô rát, nàng vẫn không muốn mở miệng.

Tiêu Sát đi nhanh vào nhà một phen kéo Tiêu Khả ra, trách mắng: "Khả nhi, chủ tử mới vừa tỉnh, muội đừng ồn."

Tiêu Khả vô tội mà chớp chớp mắt, ủy khuất mà cúi đầu, nhẹ nhàng "Nga" một tiếng.

Phó Trù nhàn nhạt phân phó nói: "Các ngươi đều lui xuống đi."

Tiêu Sát nhìn hắn một cái, trong mắt kia có nói không nên lời địch ý, mạnh mẽ áp xuống, lôi kéo Tiêu Khả rời đi.

Phó Trù giúp nàng sửa sang lại chăn, ánh mắt lưu luyến ở xung quanh nàng, chính là không rơi đến trên người nàng. Hắn sợ nhìn thấy lạnh nhạt trong mắt nàng, sợ nhìn đến mái tóc trắng như tuyết của nàng.

Một lát sau, có hạ nhân lục đục bưng tới thức ăn tinh xảo, có hơn hai mươi món, cực kỳ phong phú, phô trương lại là trước kia chưa từng có.

Phó Trù duỗi tay lại đây đỡ nàng, Mạn Yêu lại chính mình ngồi dậy, hơi dựa vào thành giường, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua những món thức ăn khiến cho người nhìn thấy rất muốn ăn, cuối cùng dừng lại ở trên chén cháo trong tay một tỳ nữ, đạm mạc lại không thể cự tuyệt nói: "Cháo lưu lại, cái khác đều đem xuống đi."

Mọi hạ nhân đều ngạc nhiên, nhìn về phía Phó Trù, hắn xua tay, từ trong tay tỳ nữ tiếp nhận chén cháo, đợi bọn hạ nhân đều lui ra, hắn múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng thổi thổi, mới đưa đến bên miệng nàng.

Mạn Yêu mím môi, nhìn cháo trắng trong chén sứ xanh bốc lên hơi nóng, ánh mắt hơi say ở đối diện phóng lại đây, phảng phất như sương mù thấy không rõ thần sắc.

Phó Trù thấy nàng không há mồm, đau lòng khó đè nén, trên mặt lại là ôn nhu cười nói: "Dung Nhạc, mau thừa lúc còn nóng ăn đi. Nàng đã ngủ hai ngày một đêm, thân thể thực suy nhược, phải ăn no mới có sức lực."

"Hắn, người ở đâu? Ta muốn gặp hắn!" Mạn Yêu nhìn đôi mắt Phó Trù, không để ý tới lời hắn nói, chỉ cùng lúc nói ra vấn đề nàng quan tâm nhất, lạnh nhạt mà kiên định.

Tay Phó Trù cứng nhắc ở giữa không trung, hai hàng lông mày nhíu lại, trong ôn nhu có kiên định không thể dao động, hắn nói: "Nàng yên tâm, hắn(TCVU) còn sống. Nhưng ta sẽ không để nàng gặp hắn!"

Nếu đã hận, vậy thì hận nhiều thêm một chút, thì có quan hệ gì? Cuộc đời của hắn đã không còn lạc thú, nhưng hắn cũng không muốn chết, cho nên hắn cần nàng ở bên người, bồi hắn, chẳng sợ nàng không nguyện ý, hắn cũng muốn lưu nàng tại bên người, cho hắn dũng khí sống sót.

Tay Mạn Yêu ở dưới tấm chăn nắm chặt lại, Vô Ưu còn sống, chỉ cần hắn còn sống thì còn có hi vọng. Nàng không hề nhìn Phó Trù, thờ ơ nói: "Ngươi có thể đi rồi."

"Dung Nhạc......" Hắn thống khổ kêu một tiếng, nàng luôn là như vậy, trầm tĩnh sau khi bị thương tổn khiến người sợ hãi. Cho dù là nàng nổi giận đùng đùng với hắn, mắng hắn không phải là người, thậm chí đâm hắn một đao, cũng so với lạnh nhạt như vậy mà coi hắn như là một người xa lạ còn tốt hơn nhiều. Ngực hắn cuồn cuộn, yết hầu tanh ngọt, gian nan nói: "Dung Nhạc, thực xin lỗi, ta không biết là nàng! Nếu ta biết, ta...... Tuyệt sẽ không làm như vậy, trên đời này, người mà ta không muốn thương tổn nhất chính là nàng!"

Mạn Yêu cười lạnh, bọn họ đều nói không muốn thương tổn nàng, Hoàng huynh là như thế, Phó Trù cũng là như thế này, nhưng bọn họ đồng thời nói không muốn thương tổn nàng, rồi lại làm chuyện đối với nàng mà nói tàn nhẫn nhất. Trên đời này, chỉ có Vô Ưu, không biết nói lời ngon tiếng ngọt, luôn là nói chuyện đâm nàng bị thương, kỳ thật ở sau lưng quan tâm nàng bảo hộ nàng, ở thời điểm mấu chốt nhất không màng tất cả mà cứu nàng trong tình huống nguy nan. Nàng hất cằm lên, cười đến châm chọc, nàng muốn nói "Ngươi biết hoặc là không biết, có khác biệt sao? Nếu ngươi có thể tuân thủ lời hứa, không có tâm lợi dụng, người khác lại như thế nào có cơ hội thừa nước đục thả câu?" Nhưng nàng cuối cùng cũng không nói ra. Nàng không muốn nói thêm một câu nào với hắn, hoàn toàn không có ý nghĩa. Ngẫm lại ngày đó, khi Phó Trù nhìn đến nàng thì khiếp sợ, nói vậy hắn xác thật không biết người bên trong là nàng, vậy thì sao? Hắn vẫn là có tâm lợi dụng nàng, dùng danh nghĩa nàng, để người giả dạng thành bộ dáng của nàng dẫn Tông Chính Vô Ưu mắc mưu, thì đó vẫn cứ coi là lợi dụng, là phản bội lại lời hứa, sự thật đã tạo thành thương tổn.

Phó Trù làm như từ trong ánh mắt nàng nhìn ra tâm tư của nàng, ánh mắt hắn tối sầm lại, đã tạo thành thương tổn, nói cái gì cũng như không. Đem cháo để lên trên mép giường, rồi mới đứng dậy đi ra. Lúc gần đi khỏi, hắn nói: "Sau này, ta tuyệt đối sẽ không lại lợi dụng nàng, những gì thiếu nàng, ta dùng cả đời của ta hoàn lại cho nàng, chỉ cần nàng lưu lại bên người ta! Nàng dưỡng thương cho tốt, chuẩn bị làm Hoàng Hậu của ta."

Sau này? Hắn cho rằng giữa bọn họ còn sẽ có sau này? Cái loại đau đớn nhục nhã vô cùng của thể xác và tinh thần, hắn hoàn lại được sao? Nàng đối với bóng dáng hắn cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái. Làm Hoàng Hậu hắn, cũng có thể lợi dụng quyền thế của hắn đi đối phó người mà nàng muốn đối phó, đồng thời cũng có thể trả thù hắn, nhưng nàng không dùng phương thức này! Bưng lên cái chén ở mép giường, nuốt vào một muỗng cháo, nàng cần phải lấp đầy bụng, mới có thể làm chuyện mà chính mình muốn làm.

Thấy Phó Trù rời đi, Tiêu Sát bọn họ ba người lại vào phòng, đứng ở mép giường, nhìn nàng đem một chén cháo đều ăn hết, mới yên tâm một chút.

Tiêu Khả hỏi: "Công chúa tỷ tỷ, Linh Nhi tỷ tỷ đi nơi nào a?"

Tay Mạn Yêu run lên, đem chén không đưa cho tỳ nữ tiến vào, mới nhẹ nhàng mà nói ra hai chữ: "Chết rồi."

"A" Tiêu Khả kinh ngạc kêu một tiếng, làm như không tin, mấy ngày hôm trước Linh Nhi còn cùng nàng đùa giỡn, như thế nào lại đột nhiên chết đi? Tuy rằng quen biết không lâu, nhưng là đã có tình cảm, trong mắt Tiêu Khả tràn đầy nước mắt, âm thanh nghẹn ngào nói: "Công chúa tỷ tỷ, Linh Nhi tỷ tỷ vì sao mà chết?"

Mạn Yêu quay mặt qua, khóe mắt cay cay, nàng thấp giọng nói: "Bởi vì ta không đủ cường đại, cho nên ta cứu không được nàng ta."

Tiêu Sát nhíu mày, bình tĩnh nói: "Nếu nàng ta là vì cứu chủ tử mà chết, cũng coi như là chết có ý nghĩa. Chủ tử không cần tự trách."

Hạng Ảnh bỗng nhiên vượt trước hai bước, quỳ xuống trước giường, hổ thẹn tự trách nói: "Thuộc hạ ngày đó hẳn là nên đi theo chủ tử, có lẽ sự tình sẽ không phát sinh. Tất cả mọi người đều biết Khải Vân đế có bao nhiêu yêu thương Dung Nhạc trưởng công chúa, nhưng ai có thể nghĩ đến, cuối cùng người hại ngài, lại là Khải Vân đế."

Mạn Yêu nói: "Ngươi đi cũng không thay đổi được cái gì, bất quá là hy sinh thêm một người mà thôi." Nàng biết rõ không thể chỉ đắm chìm ở trong quá khứ bi thương, chuyện mà nàng muốn làm còn rất nhiều, hít sâu một hơi, nhàn nhạt nói "Ngươi đứng lên đi, nói cho ta biết chuyện bên ngoài như thế nào rồi."

"Vâng." Hạng Ảnh đứng dậy, đem thế cục bên ngoài nói một lần. Nạn dân, cũng không phải tất cả đều là dân chạy nạn, có hơn phân nửa là một bộ phận của đội quân mà Khải Vân đế mang đến, xen lẫn bên trong dân chạy nạn khiến người không phát hiện được, mà một bộ phận khác được hắn(KVĐ) giấu ở ngoài thành. Bọn họ là muốn trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi. Chờ Phó Trù cùng Tông Chính Vô Ưu lưỡng bại câu thương, hắn(KVĐ) lại cùng Thiên Thù môn trong ứng ngoại hợp tùy thời chiếm lĩnh Lâm Thiên quốc, lại không dự đoán tới, Phó Trù cùng Tông Chính Vô Ưu tựa hồ đều nhìn ra được, đưa chủ lực của bọn họ toàn bộ lưu tại quan khẩu nơi mấu chốt nhất, mỗi người chỉ mang năm vạn nhân mã vào hoàng cung nhất quyết thắng thua. (nhất quyết: một lần quyết định).

Cuối cùng mặc kệ ai thắng ai thua, bàn tính như ý của Khải Vân đế đều hoàn toàn thất bại. Khải Vân đế đã rút lui khỏi kinh thành, Thiên Thù môn bị Phó Trù phái người đi tiêu diệt, môn chủ Thiên Thù môn mang theo một bộ phận môn chúng đào tẩu, bị Phó Trù hạ lệnh truy nã cả nước. Nghe nói Thiên Thù môn là một môn phái quật khởi từ mười bốn năm trước, không có người nào gặp qua chân dung môn chủ Thiên Thù môn, cũng không ai biết người này đến tột cùng là nam hay là nữ.

Ngự y chẩn bệnh ra nguyên nhân Lâm Thiên hoàng đột nhiên phát bệnh là bởi vì trúng độc, chứng cứ chỉ hướng vào Thái Tử, Thái Tử sợ tội tự sát. Thân phận Phó Trù công khai, thân là tiên hoàng hậu đích tử, trở thành người kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Mạn Yêu nghe xong, trầm ngâm một lát, hỏi câu: "Cửu hoàng tử hiện tại ở nơi nào?" Hắn nhất định đối với nàng hận thấu xương đi?

Hạng Ảnh nói: "Cửu hoàng tử bị giam lỏng ở trong phủ hoàng tử. Trước mắt, Tướng quân còn chưa động hắn."

Mạn Yêu nhíu mày nói: "Người của Vô Ẩn lâu đâu."

Hạng Ảnh nói: "Ly vương ở trong tay Tướng quân, người Vô Ẩn lâu không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ngày ấy Tu La thất sát có cơ hội cứu đi Ly Vương, nhưng nghe nói trong Hợp Hoan tán mà Ly Vương dùng còn có một thứ khác, tên là "nhiếp hồn" có thể làm người ở trong khoảng thời gian ngắn mất đi ý thức, để người khác khống chế. Ly Vương ở ngoài cung cũng có bố trí, nhưng hiện giờ cũng đã bị Tướng quân khống chế tất cả. Ngay cả bệ hạ âm thầm vì Ly Vương bày ra tiếp ứng, cũng bị bắt toàn bộ."

Phó Trù quả nhiên là tâm tư kín đáo, hắn một người đối phó thế lực tứ phương, thế nhưng có thể làm được đến một giọt nước cũng không lọt, đem kế hoạch tiến hành đến hoàn mỹ như thế! Muốn từ trong tay người như vậy cứu người, nàng phải lợi dụng hết thảy những thứ có thể lợi dụng. Nàng hỏi: "Hạng Ảnh, lấy sự hiểu biết của ngươi đối với Phó Trù, hắn sẽ đem Tông Chính Vô Ưu nhốt ở nơi nào?"

Nơi cấm người ra vào ở phủ Tướng quân không nhiều lắm, hẳn là sẽ không ở bên trong phủ. Hạng Ảnh nghĩ nghĩ, bỗng nhiên lại nói: "Nghe nói Tướng quân bố trí người bốn phía ở tẩm cung bệ hạ, không cho phép bất luận kẻ nào xuất nhập, thuộc hạ hoài nghi, bệ hạ người không ở tẩm cung, nói không chừng Ly Vương cùng bệ hạ bị nhốt ở một chỗ."

Mạn Yêu gật đầu, Phó Trù hận Lâm Thiên hoàng như vậy, hắn tra tấn Tông Chính Vô Ưu, tất nhiên phải ở trước mặt Lâm Thiên hoàng, chính là muốn cho Lâm Thiên hoàng thống khổ. Cừu hận, thật sự thực đáng sợ, giờ phút này trong lòng nàng cũng có hận ý sâu nặng như vậy. Nàng hơi hơi trầm ngâm, mới nói: "Ngươi có biết chỗ Phó Hoàng Hậu sinh thời bị cầm tù không?"

Hạng Ảnh nói: "Cung Sâm Diêm, đồn đãi nơi đó đối với nữ nhân hậu cung mà nói, là một cái địa phương so với lãnh cung càng đáng sợ. Nhưng mà năm đó lúc Phó Hoàng Hậu chết, Cung Sâm Diêm đã bị thiêu hủy một nửa."

"Ân." Mạn Yêu mới tỉnh lại, thực dễ dàng mệt mỏi, nàng nhíu mày, hơi hơi khúc chân, điều chỉnh lại dáng ngồi, làm chính mình càng thoải mái một chút, phân phó nói: "Tiêu Sát, hai ngày này ngươi nghiêm mật chú ý hướng đi của Phó Trù, một khi hắn tiến cung, lập tới nói cho ta. Hiện tại liền đi đi, chú ý đừng để cho hắn phát hiện."

"Vâng." Tiêu Sát lĩnh mệnh rời đi.

Mạn Yêu nói: "Khả nhi, độc thuật của sư phụ muội, muội học được bao nhiêu?"

Tiêu Khả nói: "Cơ bản đều học được. Trước kia muội không muốn học, muội cảm thấy những cái độc đó đều là dùng để hại người, không tốt một chút nào, nhưng mà sư phụ muội lão nhân gia nổi giận, ép buộc muội phải học, muội không nghe lời liền không được ăn cơm. Sư phụ nói làm đệ tử của người phải biết dùng độc, nếu không biết, sau này hạ sơn bị người khác ức hiếp sẽ làm mất mặt sư phụ, chính là muội đã cô phụ lòng kỳ vọng của sư phụ."

Mạn Yêu hướng Tiêu Khả duỗi tay, Tiêu Khả đỡ tay nàng ngồi vào mép giường. Mạn Yêu vỗ tay Tiêu Khả, nhìn cái nữ hài thiện lương đơn thuần này, lời nói thấm thía thở dài: "Khả nhi, sư phụ muội nói đúng, bà ta là thương muội mới bức muội học độc thuật, muội không biết võ công, phải dùng độc thuật tới bảo hộ chính mình. Lương thiện không sai, nhưng thế giới này không phải muội lương thiện thì người khác sẽ buông tha muội, bọn họ sẽ lợi dụng sự đơn thuần cùng lương thiện của muội, đi làm hại người muội yêu cùng với người yêu thương muội, tựa như lần trước muốn hại ca ca muội như vậy. Cho nên, nếu muốn không để cho người mà muội để ý quan tâm bởi vì muội mà bị thương, muội nhất định phải học được bảo hộ chính mình trước, làm chính mình trở nên mạnh mẽ lên. Hiểu không?"

Tiêu Khả chớp chớp đôi mắt to lonh lanh ánh nước, cái hiểu cái không nhíu mi lại, suy nghĩ trong chốc lát, thực nghiêm túc mà nói: "Công chúa tỷ tỷ, muội hiểu một chút, có phải hay không nếu muội biết sử dụng độc, sau này ca ca sẽ không bị người uy hiếp, mà muội cũng có thể bảo hộ công chúa tỷ tỷ không bị người khi dễ? Muội đây phải nghiên cứu chế tạo ra một ít độc lợi hại mới được, làm cho những người muốn hại công chúa tỷ tỷ biết, công chúa tỷ tỷ không dễ khi dễ!"

Không có Linh Nhi, may mà còn có một Khả nhi bồi nàng. Mạn Yêu nắm tay Tiêu Khả, nhẹ nhàng cười cười, nói: "Muội đi trước chuẩn bị một ít mê hương đơn giản, phải vô sắc vô vị, có thể đem người bất tri bất giác hôn mê nửa canh giờ là được rồi. Ta muốn dùng."

Tiêu Khả gật đầu, đáp lời ra khỏi phòng. Mạn Yêu lại nói: "Hạng Ảnh, tìm cho ta một thanh kiếm tốt tới, ta muốn luyện kiếm."

Hạng Ảnh kinh ngạc, nói: "Chủ tử vừa mới tỉnh lại liền động võ, sợ thân thể chịu không nổi, không bằng trước nghỉ ngơi một đêm cho tốt, ngày mai luyện."

Mạn Yêu nói: "Không đáng ngại, ta có chừng mực, ngươi đi đi." Thời gian đối nàng mà nói, cũng không dư dả. Thân thể này tu luyện tâm pháp cùng kiếm thuật đều là thượng thừa, nhưng chỉ luyện tới tầng thứ sáu, nàng bởi vì vô tâm tranh đấu, vẫn chưa có ý tăng cường luyện tập, mà hoàng huynh nàng, đã là luyện đến tầng thứ chín.

Hạng Ảnh thấy nàng khăng khăng như thế, cũng đành phải rời đi. Qua không đến một khắc, Mạn Yêu mới rời giường, hắn đã quay trở lại, trong tay cầm một thanh kiếm màu xanh băng, đôi tay bưng kiếm đưa cho nàng, thái độ thế nhưng thập phần quý trọng.

Mạn Yêu tiếp nhận, thanh kiếm này tinh tế linh hoạt, thực thích hợp cho nữ tử dùng. Thân kiếm mỏng như cánh ve, trên mũi kiếm lóng lánh như băng quang thủy ngân đổ xuống, ánh mắt nàng sáng ngời, lấy đầu ngón tay búng nhẹ lên thân kiếm, phát ra "Tranh" một tiếng vang lên, kia kiếm khí đẩy ra, thế nhưng chấn động tâm phách người.

Nàng tự đáy lòng tán thanh: "Kiếm tốt!" Ngẩng đầu hỏi: "Từ nơi nào đến?"

Hạng Ảnh thành khẩn cười nói: "Lúc trước thu thập được, thuộc hạ rất thích cái này. Thanh kiếm này tên là "huyền phách", thuộc hạ vẫn luôn muốn vì nó tìm một chủ nhân tốt, đúng lúc nó thực thích hợp với chủ tử."

Mạn Yêu cho kiếm vào vỏ, chân thành mà nói tiếng: "Đa tạ"

Mạn Yêu kêu người đem nước tới hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, ngồi vào trước gương đồng, nàng chậm rãi ngẩng đầu, nữ tử trong gương đầu đầy tóc bạc, như ba ngàn mủi nhọn đột nhiên chui vào hai mắt nàng. Nàng chấn động mà trừng lớn đôi mắt, đôi tay run rẩy hoảng loạn mà nắm đầu tóc mình, trắng, tất cả đều là trắng!

Tỳ nữ phía sau không dám ngẩng đầu nhìn nàng, bưng chậu nước vội vàng rời đi.

Trắng giống như tuyết, trắng hơn đầu ngón tay tái nhợt của nàng. Một cái chớp mắt đầu đã bạc, nàng cho rằng chỉ có trong TV mới có, không thể tưởng được thế nhưng sẽ diễn ra ở trên người nàng một nữ tử đến từ hiện đại. Nàng câu môi, chỉ cảm thấy châm chọc.

Tiếng gió ngoài cửa sổ chợt nổi lên, lá rơi lả tả, nàng ngồi ở trước gương, ngơ ngẩn mà nhìn nữ tử đầu bạc trong gương đến xuất thần, đôi mắt chớp cũng không chớp một cái, giống như trở thành một con rối gỗ mất đi tri giác.

Hạng Ảnh đứng ở một bên, nhìn thấy biểu tình của nàng, không biết nên nói này cái gì. Tiêu Sát đã kêu Tiêu Khả phối thuốc làm đen tóc, nhưng Tiêu Khả tựa hồ bất lực. Hồng nhan đầu bạc, đối với một nữ tử mới hai mươi mấy tuổi mà nói, là đả kích trầm trọng cỡ nào! Kỳ thật, hắn cảm thấy nàng một nữ tử như vậy, mỹ lệ của nàng cũng không sẽ bởi vì đầu bạc mà hạ thấp nửa phần, ngược lại như là yêu dã nở rộ ở trên tuyết liên, làm cho lòng người sinh sùng kính, không đành lòng khinh nhờn.

"Chủ tử." Qua hồi lâu, Hạng Ảnh có chút lo lắng, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Mạn Yêu hoàn hồn, thấy thần sắc trong mắt Hạng Ảnh rất là sầu lo, nàng phun ra một hơi, sắc mặt phủng nhiên, đạm đạm cười nói "Không có gì, bất quá là sự khác biệt trắng và đen." Dứt lời, lưu loát đứng dậy, cầm kiếm liền đi vào rừng trúc.

Hạng Ảnh hơi hơi sửng sốt, hắn cho rằng nàng sẽ vì tóc bạc mà thương tâm, lại không nghĩ đến nàng thế nhưng thản nhiên như thế nhanh chóng tiếp nhận sự thật đối với nữ tử mà nói quá sức tàn khốc, tóc bạc mặt hồng, tiêu sái như vậy, dưới bầu trời này! Sợ cũng chỉ có một mình nàng mà thôi.

Ánh trăng u lãnh khuynh chiếu vào một mảnh rừng trúc ngày thu, một thân ảnh màu trắng tung bay trong tay chấp kiếm kéo ra từng đóa kiếm hoa thanh hàn, kiếm khí gột rửa mở ra, đem lá rụng bay tán loạn ở không trung nát thành bột phấn. Nàng bỗng nhiên dừng lại động tác, cảm giác nội lực của mình so trước kia mạnh mẽ hơn ít nhất hai phần, đây là duyên cớ nào? Nàng nhíu mày suy ngẫm, hay là Vô Ưu dùng bảy phần nội lực vì nàng hóa giải độc tố trong cơ thể đồng thời cũng có thể khiến cho nội lực của nàng tăng cao?

Qua hai ngày, Tiêu Sát trở về bẩm báo, Phó Trù vẫn chưa đi chỗ đặc biệt nào, mỗi ngày đều ở thư phòng xử lý quân vụ cùng triều vụ từ nơi khác đưa tới, rất là bận rộn. Thẳng đến đêm ngày thứ ba, Tiêu Sát truyền đến tin tức, Phó Trù vào cung.

Mạn Yêu thay một thân y phục dạ hành (y phục đi ban đêm), dùng khăn trùm đầu màu đen đem tóc bao lại, để tránh ở ban đêm đầu bạc quá mức chói mắt. Nàng cùng Hạng Ảnh tránh đi thị vệ, trèo tường ra phủ Tướng quân.

***

Hoàng cung

Cung Sâm Diêm bị lửa lớn thiêu hủy một nửa sừng sững ở bên trong một mảnh phế tích, càng tăng thêm vài phần thê lương lạnh lẽo cùng tiêu điều, nguyệt vây cuồng phong tàn sát bừa bãi, phát ra tiếng vang nức nở, như là quỷ khóc sói gào.

Bóng đêm dầy đặc, trong một tòa ám điện tối tăm rộng mở, một tia ánh sáng mờ mờ dọc theo đèn cung đình màu tối sâu kín tản phát mà ra, một nam tử bị bốn sợi xích sắt thô to chặt chẽ khóa trụ tứ chi lên trên một góc tường.

Nam tử hơi thở mong manh, sắc mặt tái nhợt, một đôi mắt phượng nhẹ nhắm lại, hai hàng lông mày nhíu chặt. Tóc dài hỗn độn rối tung, che khuất một bên dung nhan tuấn mỹ, mà một bên khác, vết máu nâu đỏ ngưng tụ trên khóe môi. Xương tỳ bà (xương bả vai) sau lưng hắn bị vũ khí sắc bén xuyên khóa hoàn toàn không thể động đậy.

Lúc này, cửa truyền đến một tiếng kẽo kẹt, cửa ám điện bị mở ra, một người đang đi vào.

Người tới nện bước trầm ổn, mặt vô biểu tình mà đi đến trước mặt nam tử bị khóa trụ. Thấy nam tử áo trắng nhắm hai mắt lại, cả đầu cũng không ngẩng lên, hắn cười nói: "Tông Chính Vô Ưu, ngươi không dám mở to mắt nhìn bổn tướng, là bởi vì ngươi vẫn là sợ thừa nhận rằng mình đã thua!"

Tông Chính Vô Ưu lười nhác mà xốc lên mí mắt, sắc mặt không kinh động gợn sóng, cười nhạo nói: "Luận hèn hạ vô sỉ, bổn vương xác thật không bằng ngươi, nhưng cái này cũng không đại diện là ngươi đã thắng. Bổn vương chỉ là không hiếm lạ dùng cái loại thủ đoạn ti tiện này để thắng, càng sẽ không vì đạt được mục đích đi lợi dụng thương tổn nữ nhân mà mình yêu thương! Phó Trù, cả đời này của ngươi, chú định chỉ có thể sống cô độc quãng đời còn lại, ngươi bước lên ngôi vị hoàng đế khống chế thiên hạ thế cục, thì sao nào?"

Ánh mắt Phó Trù tối sầm lại, nhưng nhanh chóng lại sáng lên, hắn cười nói: "Người thắng làm vua người thua làm giặc, đây là chân lí bất biến từ xưa. Người hậu thế, ai sẽ quản ngươi dùng phương pháp gì?" Dừng một chút, đầu hắn khẽ nhếch, lại nói: "Ai nói bổn tướng phải cô độc sống quãng đời còn lại? Dung Nhạc thực nhanh sẽ trở thành Hoàng Hậu của ta, nàng sẽ vẫn luôn ở bên cạnh ta, bồi ta cùng nhau sống quãng đời còn lại. Mà quãng đời còn lại của ngươi, chỉ có ở tại đây, tại đại điện đen tối hoang vắng này, cùng với xích sắt, hoàn lại nỗi đau xuyên cốt mười ba năm của ta."

Tông Chính Vô Ưu chau mày, thân mình không tự giác kéo động, lập tức liền có một trận đau nhức thấu tim xuyên cốt thổi quét toàn thân, lồng ngực hắn chấn động mãnh liệt huyết tinh dâng lên cổ họng, ép mình nuốt xuống, cười nhạo nói: "Ngươi thật là không hiểu biết nàng, ngươi cho rằng giờ nàng còn sẽ bồi ở bên cạnh ngươi? Hoàng Hậu, hừ, nàng căn bản không hiếm lạ. Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, ngươi muốn cùng nàng bạch đầu giai lão, thật là ban ngày nằm mơ! Nàng yêu ta còn có thể như thế quyết tuyệt, huống chi nàng không yêu ngươi!"

Đồng tử của Phó Trù co rụt lại, ngực trất buồn khôn kể, hắn lại cười nói: "Chính là bởi vì nàng yêu ngươi, cho nên nàng mới sẽ không rời khỏi ta. Ta có ngươi ở trên tay, ta sợ cái gì?"

Sức lực của cừu hận thực đáng sợ, luôn luôn có thể vặn vẹo bóp méo linh hồn của một người, một người đương sống ở trong bóng tối, thấy được một tia ánh sáng, hắn sẽ vì tia ánh sáng đó mà nỗ lực khiến mình cũng trở nên sáng sủa tốt đẹp, vì khát khao muốn xứng đôi với nó. Đương lúc mất đi tia ánh sáng kia, hắn sẽ bởi vì mất đi nó mà rơi vào địa ngục, càng lún càng sâu. Người sống trên đời, sống ở quang minh hoặc là sống trong hắc ám, luôn luôn ở giữa một ý niệm.

"Ngươi muốn dùng bổn vương tới uy hiếp bức bách nàng. Nói ngươi đê tiện thật đúng là tán dương ngươi"

Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu khinh bỉ vô hạn, khiến Phó Trù quả thật muốn đem hắn(TCVU) ấn ngã xuống đất, đem cái đầu cao ngạo của hắn(TCVU) đạp dưới lòng bàn chân. Nam nhân kiêu ngạo tự phụ như vậy, mặc dù là thua cũng vẫn là thong dong trấn định như thế, khiến trong lòng hắn(PT) cực hận. Hắn(PT) đang suy nghĩ, làm thế nào, mới có thể triệt để xé hủy tôn nghiêm của hắn (TCVU)?

Phó Trù cầm lấy một cái móc câu mang theo vô số gai ngược ở trên mặt đất, trong mắt ôn hòa lập loè dữ tợn, đây chính là hung khí năm đó dùng để đối phó mẫu thân hắn! Hắn cầm cái móc đầy gai ngược chậm rãi tới gần Tông Chính Vô Ưu.

"Khụ, khụ, khụ" vách tường bên cạnh, bỗng nhiên truyền đến một trận ho khan nôn nóng mà kịch liệt, ở nơi đó, có một người đang mở to mắt mà nhìn một màn ở trong ám điện, bi ai mà đau lòng, nhưng hắn nói không ra lời.

Phó Trù nhìn lướt qua phương hướng kia, trên mặt tường có một cái lỗ không lớn, mà tường bên kia, đúng là nơi mà hắn năm đó ẩn thân. Thương tàn (thương tổn tàn phế) của thân nhân, vĩnh viễn đều là đau đớn tận đáy lòng. Hắn năm đó chính là như vậy, nhìn mẫu thân hắn bởi vì dấu diếm tung tích của hắn mà bị gai ngược xuyên cốt, mẫu thân mỹ lệ mà kiêu ngạo vì không cho hắn đi ra, người đã cắn răng chịu đựng, thẳng đến chết ngất cũng chưa hừ ra một tiếng. Hiện giờ, người ở trong vách tường kia, hắn (LTH) cũng sẽ hiểu, cái loại mùi vị nhìn thấy người thân bị xuyên cốt mà không cứu được, hơn nữa, hết thảy, đều là do hắn(LTH) cùng Vân Quý phi một tay tạo thành.

Tông Chính Vô Ưu mắt lạnh nhìn hắn(PT) tới gần, mặt không đổi sắc, mà người ở bên vách tường kia lại không bằng hắn(TCVU) trấn định như thế, tiếng ho khan một trận so một trận kịch liệt, ánh mắt Tông Chính Vô Ưu khẽ nhúc nhích, nhíu mày hướng tới nơi phát ra âm thanh liếc mắt một cái.

Phó Trù không dao động, mang tươi cười không rõ ý vị đi đến bên cạnh Tông Chính Vô Ưu. Hắn(PT) từ trước đến nay trừ bỏ trên chiến trường, ở thời điểm khác, cũng không tự mình động thủ, nhưng người này không phải là người khác, hắn là Tông Chính Vô Ưu! Là nhi tử của hai người mà hắn (PT) hai mươi năm qua thống hận nhất, là cái nam nhân ở trong lòng nữ nhân mà hắn(PT) yêu, mặc dù hắn(TCVU) cũng có chỗ khiến hắn(PT) bội phục, nhưng những thứ này thay đổi không được thù hận sâu như biển giữa bọn họ.

Phó Trù dùng tay đẩy ra xích sắt khóa trụ xương tỳ bà của Tông Chính Vô Ưu, thuận tay mang theo một chút lực, không tính nặng, vừa lúc có thể nhìn đến xương trắng, xung quanh xích sắt lập tức có máu huyết đỏ tươi kích động, hỗn hợp với mồ hôi lạnh cùng nhau thấm ướt bạch y.

Gương mặt Tông Chính Vô Ưu đột nhiên một trận run rẩy, thân hình ức chế không được mà run run lên, lại chỉ cau mày, cổ họng cũng không phát ra một tiếng.

Phó Trù tàn nhẫn mà cười "Rất đau đi? Vì một nữ nhân từ bỏ giang sơn tốt đẹp, đem mạng của chính ngươi giao cho kẻ địch của mình, Tông Chính Vô Ưu, ngươi có hối hận hay không? Nếu ngươi hối hận, ta suy xét hôm nay sẽ tha cho ngươi một con đường sống."

Tông Chính Vô Ưu khinh miệt mà liếc mắt một cái, hừ lạnh một tiếng "Nếu đã ở trong tay ngươi, muốn giết muốn róc tùy tiện. Không cần nhiều lời vô nghĩa!"

Phó Trù nhướng mày, không giận ngược lại cười nói: "Tốt, bổn tướng ngược lại cũng muốn nhìn cái xương cốt kiêu ngạo của ngươi đến tột cùng cứng bao nhiêu!" Hắn vừa nói ánh mắt tựa như lơ đãng hướng nóc nhà đảo qua, giơ tay, móc câu sắc bén mang theo gai ngược liền muốn hướng giữa xương cột sống của Tông Chính Vô Ưu hung hăng đâm vào. Đúng lúc này, mái ngói của nóc nhà bỗng nhiên xốc ra một mảnh ngói, một mũi ám khí mang theo gió mà đến, tàn nhẫn mà chính xác, mục tiêu chính là cổ tay của cái tay cầm móc câu, ánh mắt hắn chợt lóe, cổ tay cấp tốc xoay chuyển, móc câu sắc bén rời tay mà ra, thẳng tắp đến phương hướng bắn ra ám khí mà bay đi, chỉ nhắm vào ngói xanh trên nóc nhà, lại không phải nhắm ngay người trên nóc nhà.

Ngói xanh bay tứ tung, cường đại kình lực theo móc câu bắn ra đánh nát tả tơi đỉnh xà nhà, Mạn Yêu, Hạng Ảnh hai người trên nóc nhà không hề hấn gì. Vốn dĩ chỉ vì điều tra tin tức mà đến, cũng không muốn kinh động đến Phó Trù, nhưng lại không dự đoán được vừa vặn nhìn đến một màn tàn nhẫn như vậy, Mạn Yêu cho dù là có định lực tốt bao nhiêu, cũng không thể trơ mắt nhìn Phó Trù xuyên thấu xương sống lưng của Tông Chính Vô Ưu mà không có động tĩnh gì. Cho nên nàng ra tay, bất kể hậu quả. Mỗi người ở lúc đối mặt với người mình yêu thương, thường thường đều không thể làm được hoàn toàn bình tĩnh. Nàng thả người nhảy xuống, khăn vải màu đen cột chặt tóc bị mái ngói bay nứt làm rách, sợi tóc tuyết trắng tức khắc như dòng thủy ngân trút xuống, rơi rụng trên vai, càng nổi bật ở trên y phục dạ hành đen nhánh, trắng đến chói mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.