CHƯƠNG 8.1
“Đại thần, như vậy là xong rồi!”
Thấy bóng dáng của Vĩnh Niên đã rời xa, hai quỷ đang nằm dưới đất như không có việc gì liền đứng lên, quỳ xuống nói với khoảng không trước mặt.
“Ân, các ngươi làm rất khá!” Hạng Bàn lưu luyến nhìn theo hướng Vĩnh Niên vừa rời khỏi, tay mân mê sổ sinh tử phúc lộc.
“Hồ ly muốn đấu với ta! Hừ!”
Cuốn sổ vô tội bị y hung hăng ném xuống đất. Hạng Bàn còn chưa cho là đủ, dùng chân giẫm giẫm lên nó.
Đó là của công a… Hai quỷ lòng thầm than thở, không dám lên tiếng.
Sơn đỏ tường trắng, từ đầu đến cuối đều giống như cũ, chỉ có người là khác xưa.
Đào Nhi vẫn nhu tình trước gương. Trong đó soi rõ một hình bóng khuynh quốc khuynh thành. Vóc dáng cao gầy, mi mục như họa, yết hầu lộ rõ giới tính. Người trong gương đích thị là Hồ Sinh. Đào Nhi quay đầu mỉm cười, Hồ Sinh trong gương cũng nhìn nàng mỉm cười. Đào Nhi cảm thấy mỹ mãn, liền dùng ống tay áo lau đi một chút, đợi cho người trong gương lần thứ hai biến thành gương mặt của Đào Nhi.
Lòng thoáng động, Đào Nhi hình như phát hiện được gì đó, khẽ cau mày, nhẹ nhàng bước nhanh về phòng của Vương phụ, vẫn chưa đến gần đã nghe được giọng nói đầy lo lắng của Vĩnh Niên.
“Cha, người có sao không? Có thể đứng được không? Chúng ta rời khỏi nơi này!”
“Các người muốn đi đâu?” Đào Nhi đẩy cửa vào.
Vương phụ vừa được con mình nâng dậy chưa kịp cảm động thì thân hình đã run lên, ngã lại trên giường. Vĩnh Niên thoáng chốc cảm thấy Đào Nhi quen thuộc kia bỗng trở nên xa lạ. Ngón tay bỗng lạnh lẽo vô cùng.
“Tướng công, các người muốn đi đâu? Đào Nhi làm không được tốt sao?” Đào Nhi hoang mang trừng mắt, hàng mi rủ xuống, tựa như một nàng dâu mới hờn dỗi.
Lòng Vĩnh Niên lạnh hẳn lại, không muốn nói với nàng ta những lời vô nghĩa nữa. Chậm rãi mở bàn tay trái ra, bên trong là một dúm lông màu trắng.
“Đây là của Tĩnh nhi đó.”
Đào Nhi sửng sốt, sau đó lại cười: “Tĩnh nhi thật ương bướng, không biết nhặt được ở đâu nữa?”
“Lông hồ ly này, là của huynh đi.” Vĩnh Niên khẳng định.
“Tướng công, người thật biết nói đùa.”
Đào Nhi vẫn cười như trước, nhưng Vĩnh Niên thế nào cũng không tin.
“Tại sao?” Vĩnh Niên gáp gáp hỏi, không kịp đợi câu trả lời: “Tại sao? Hồ huynh.” Cái tên cuối cùng, hắn đã nhấn thật mạnh.
Đào Nhi, không, Hồ Sinh ngẩng đầu, dường như vừa thở dài, chậm rãi dùng đầu nhọn của móng tay rạch một rãnh trên mặt Đào Nhi.
Bỗng nhiên, như ve sầu lột xác, làn da của Đào Nhi theo rãnh đó rách toạt ra thành hai mảnh, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Người trong đó dần lớn lên, lát sau đã thành hình mà Vĩnh Niên rất quen thuộc. Hồ Sinh với gương mặt khuynh quốc khuynh thành xuất hiện trước mặt.
“Hiền đệ, đệ tin ta không?”
Hồ Sinh tiến từng bước về phía trước, Vĩnh Niên lui về sau hai bước, có hơi đụng phải giường. Vương phụ đang nằm trên đó lo lắng nhìn con mình, thật không còn cách nào.
Vĩnh Niên đệ tin ta không?
Lời như được thốt ra từ miệng kẻ khác. Mà ngay bản thân mình….
Vĩnh Niên trong nháy mắt cảm giác được người kia so với mình còn ngốc hơn.
“Ta chỉ muốn cứu đệ khỏi tay thái tế. Hung thần kia thật đáng sợ. Vợ con của đệ đều do y hại chết. Y giờ còn muốn hại luôn cả đệ. Nếu không sao lại mang đệ đến đây.”
Hồ Sinh vẫn giải thích như trước, mắt vẫn thành khẩn vô cùng. Vĩnh Niên tưởng chừng đã có thể tin rồi.
“Vậy tại sao huynh lại….”
“Ta đây không phải vì cứu đệ sao. Đành phải lập kế, nếu không như vậy, hung thần kia sẽ không trúng kế mà rời đi.” Hồ Sinh vẫn tích cực giải thích, sợ Vĩnh Niên không tin.
“Là Mẫn nhi kia! Huynh, tại sao lại cắn Mẫn Nhi?”
“Hiền đệ…” Hồ Sinh thở dài: “Ta thừa nhận chuyện này là ta xử lý không khéo. Nhưng mà tình cảnh lúc đó thật không thể lựa chọn. Nếu không gia tăng công lực trong nháy mắt, thì sao có thể giúp đệ thoát khỏi? Cắn Mẫn nhi là bất đắc dĩ thôi.”
“Vậy còn người nhà của đệ!” Vĩnh Niên lặng yên nhìn Hồ Sinh: “Thê tử của đệ, hài nhi của đệ, đến tột cùng là chết trong tay ai?”
Hồ Sinh ngạc nhiên, nhưng sắc mặt vẫn không đổi.
“Ta không phải đã nói với đệ rồi sao?”
“Đến tột cùng là phạm tiểu quỷ, hay do hung thần quấy nhiễu….. Hay do hồ hại?” Vĩnh Niên cắn chặt răng, nhìn Hồ Sinh như người xa lạ, nắm chặt tay, dùng sức lực toàn thân mà hét lớn: “Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại hại ta như vậy…. Ngay lúc đầu, không trước đó nữa ngươi đã tính kế hại ta. Lần đầu gặp gỡ cũng do ngươi sắp đặt, đến chuyện lấy máu thái tuế trừ bỏ nguyền rủa cũng là ngươi gạt ta,…. Còn có Mẫn nhi, ngươi khuyến khích ta sinh hạ Mẫn nhi là để ăn thịt nó nhằm gia tăng công lực của mình!”
Vĩnh Niên chỉ vào mặt Hồ Sinh, đầu càng lúc càng tỉnh táo. Chuyện xưa như kéo qua trước mắt, cuối cùng cũng tìm được mấu chốt toàn bộ đều hiện ra thật rõ ràng. Linh hồn Vĩnh Niên bùng nổ như những dòng nham thạch nóng chảy.
“Ta đến tột cùng là có thù hận gì với ngươi. Tại sao lại hại ta như thế!”
“Không phải thù hận…” Mặt Hồ Sinh nhăn thành một khối, vương tay như muốn vãn hồi thứ gì.
Vĩnh Niên chợt né ra tránh khỏi.
“Không cần nữa đâu….” Vĩnh Niên ôm lấy đầu, “Ta đã không thể biết được cái gì là thực, cái gì là giả. Tại sao muốn hại ta, đến tột cùng là ta làm sai cái gì. Ngươi tại sao lại phá hỏng tất cả của ta….”
“Hạnh…” Hồ Sinh tạm dừng một chút, sắc mặt tái nhợt, hắn dằn co một lúc, làn môi mỏng sau đó mới chầm chậm nói.
“Ta sẽ giải thích sau…. Giờ chúng ta đến giếng Hoàn Dương trước.”
“Không, ta muốn ở lại đây!” Vĩnh Niên hét lớn, cố gằng kháng cự.
Mặt Hồ Sinh trầm xuống.
“Hiền đệ… Như vậy sao được? Phụ thân của đệ cũng sắp chuyển thế rồi….”
Thân thể Vĩnh Niên chấn động, Vương phụ cứ nắm chặt tay khiến hắn không có sức phản kháng.
“Đi thôi…” Hồ Sinh cho rằng hắn sẽ không cự tuyệt, mắt quét qua Vương phụ một cái: “Có thể đầu thai chuyển thế là chuyện tốt hiếm gặp, không phải sao?”
Vương phụ nghe vậy thân thể bỗng co rút lại, bàn tay đang nắm chặt Vĩnh Niên dần buôn lỏng ra.
“Cha…”
Vĩnh Niên quay đầu nhìn cha già, quỳ xuống cung kính dập đầu ba cái. Thầm nghĩ mình cả đời đã chẳng làm gì khiến phụ thân vinh quang, cuối cùng còn hại lây đến vong hồn của người nơi cửu tuyền… Dù như thế, lão nhân vẫn không màng chính mình luôn không ngừng nhắc nhở hắn nguy hiểm đang cận kề.
Vĩnh Niên… Bất hiếu.
Cha già lệ nóng đã ngập tràn, bất đắt dĩ kép lại ánh mắt.
Hạng Bàn… Thật xin lỗi…
Vĩnh Niên lòng đầy hoài niệm, mặc kệ Hồ Sinh kéo mình đi, chân cứ như thế mà bước theo, càng lúc càng rời xa Minh phủ.
Nước của giếng Hoàn Dương, ấp áp dịu dàng, giống như nước ối trong bụng mẫu thân, khiến người khác bình thản và yên ổn.
Vĩnh Niên nhắm mắt lại, tựa hồ như thấy được một thời xa xưa. Một người, một hồ ly, ở một gốc cây hạnh, dưới tàng hoa lay động, lẳng lặng rúc vào nhau. Sau đó Hạng Bàn so với hiện tại thì trẻ hơn nhiều lắm đến đó…. Người kia đứng lên chào đón, hai người ôm nhau thật chặt như giữa thiên địa này chỉ có bọn họ mà thôi. Vĩnh Niên còn thấy, phía sau bọn họ, hồ ly kia vẫn không động đậy, mắt nhìn chằm chằm chứa đầy oán độc.
A! Vĩnh Niên nháy mắt bừng tỉnh, cả người đều phủ đầy hàn ý.
“Hiền đệ, đệ tỉnh rồi.”
Bên tai vang lên thanh âm quen thuộc. Quay đầu lại liền thấy gương mặt mang đầy tiếu ý của Hồ Sinh: “Hoan nghênh trở về nhân thế.”
Vĩnh Niên quay mặt đi, không muốn nhìn y. Đảo mắt xung quanh, hình như mình được đưa đến nơi đầy xa lạ này. Khác với vẻ xa hoa tráng lệ của cung điện thái tuế, nơi này toát lên sắc thái thanh lịch tú lệ. Trên tường còn treo vài bức tranh chữ, vừa thấy là biết ngay xuất phát từ tay danh gia. Trân quý đến độ người ta phải cuối đầu ngưỡng mộ. Tất cả đều đặc nghẹt trên tường.
Vĩnh Niên cảm thán, nếu như bình thường hắn nhất định sẽ vì phát hiện ra bảo khố này mà vui vẻ ra mặt. Sau đó có thể ở trong này mà nhịn đói 3 ngày 3 đêm cũng không sao. Nhưng giờ đây, hắn chỉ hy vọng có thể sớm thoát khỏi nơi này, tránh đi người trước mặt càng xa càng tốt.
Vĩnh Niên động đậy thân hình một chút, cuối cùng cũng phát hiện tình huống hiện tại. Trên người có vài chỗ xây xát, nghiêm trọng nhất là chân trái bị thương, chỉ động một chút là đau đến không thở nổi.
Nhớ đến lúc mình gặp Thao Thiết đêm đó rồi chạy trốn, ở rừng cây đã bị trật chân. Hồn xuất ra thì không còn biết đau đớn nữa, thì ra là do đánh mất thân thể.
Vĩnh Niên nhắm mắt lại, đau đớn khiến hắn lần thứ hai cảm nhận được sinh mệnh vô lực này. Về với thân thể, linh hồn cũng chẳng bàng hoàng là mấy. Lòng hắn vẫn còn trĩu nặng rất nhiều câu hỏi, rất nhiều vấn đề.
Hồ Sinh lẳng lặng nhìn hắn, săn sóc lau đi mấy giọt mồ hôi trên trán hắn.
Vĩnh Niên chầm chậm mở to mắt nhìn y.
Bọn họ từng đốt đèn trò chuyện thâu đêm, từng là bạn bè nâng cốc vui vẻ cùng nhau. Lúc này đây, giữa hai người thật không biết nói gì.
“Tại sao?” Vĩnh Niên phá bỏ sự trầm mặc. Hắn biết mình thật không nên hỏi nhiều làm gì, nhưng vẫn nhịn không được mà thốt lên. Hắn có dự cảm đây không phải là thù hận bình thường.
“Hạnh…” Mắt Hồ Sinh đầy sự dịu dàng yêu thương. Dù tên thật của mình là Hạnh, nhưng Vĩnh Niên vẫn cảm thấy dường như không phải gọi mình. Ánh mắt kia như đang nhìn xuyên qua hắn để tìm người nào đó.
Hồ Sinh nhẹ nhàng vén lên dúm tóc rối trước trán Vĩnh Niên, mắt đầy mê luyến nhìn hắn như nhìn vật báu vô giá.
“Ta và ngươi kể chút chuyện xưa được không?”
Vĩnh Niên chậm rãi gật đầu.
Âm thanh thật từ tốn dịu dàng vang lên, làm cho người khác đắm chìm vào những năm tháng quá khứ xa xôi.
Thật lâu trước kia, có một con hồ ly bị mẹ mình vứt bỏ, một thân lãng du giữa núi rừng. Không ai chăm sóc, nó tưởng chừng sắp chết đói. May mắn, nhờ một gốc hạnh hoa tinh nhặt được. Hai người về lâu dài đã nảy sinh tình cảm, cuối cùng bước đến cùng nhau. Đáng tiếc trời cao nổi gió, hạnh hoa tinh kia lại tốt bụng cứu về một thái tuế phá vỡ cuộc sống yên bình của bọn họ. Thái tuế kia lại chẳng biết xấu hổ dụ dỗ Hạnh. Mà Hạnh cuối cùng cũng không thể chống lại *** uy mà khuất phục y. Vì để diệt trừ tình địch duy nhất, thái tuế đã bảo thiên lôi đánh chết hồ ly. Kết quả, hạnh hoa tinh vì bảo vệ hồ ly bị sét đánh thương vong.
Không đúng…
Lòng âm ỉ giọng nói không phải như thế. Câu chuyện xưa cũ này cùng với lời kể của Hạng Bàn hoàn toàn bất đồng. Ngay cả linh hồn bên trong hắn cũng đang lên tiếng phủ định.
“Không đúng… Ngươi đang gạt ta.” Vĩnh Niên nhìn thẳng vào chỗ sâu nhất trong mắt Hồ Sinh. “Kiếp trước, chúng ta tuyệt không phải là người yêu. Cho dù là phải, cũng không phải diễn biến như thế.”
Sắc mặt Hồ Sinh tức khắc thay đổi: “Tại sao lại nói thế?”
“Tên của hắn là Hạnh đi.” Vĩnh Niên khẳng định, cẩn thận tìm từ ngữ để nói: “Ta không có trí nhớ kiếp trước. Kiếp trước đối với ta mà nói không có ý nghĩa. Ngươi không thể từ người của ta mà tìm được cảm giác của kiếp trước. Hy vọng ngươi không nên xem chúng ta là một.”
Hồ Sinh hơi khép mắt, mày chúc xuống hẳn, sau đó lại cười như điên, cười đến độ gập cả lưng lại: “Ngươi đây là đang từ chối ta sao?” Y nhìn chằm chằm vào mặt Vĩnh Niên, mũi miễn cưỡng hừ nhẹ một tiếng: “Hừ, nói vậy, ngươi cũng đã từng nói như thế với thái tuế sao?”
“Không…” Vĩnh Niên không chút do dự trả lời: “Y sẽ không đâu.”
“Tại sao?”
“Ngươi không phát hiện sao, ngươi không hề gọi tên của ta. Mà Hạng Bàn luôn gọi ta là Vĩnh Niên. Chỉ khi cực kỳ thân thiết với ai mới có thể gọi tên của người đó mà thôi. Ngươi không có, bởi vì trong lòng ngươi ta vẫn là Hạnh.”
Mày Hồ Sinh cuối cùng đều nhăn chặt lại.
“Là thế sao?”
Y bắt đầu cắn ngón tay mình khiến nó loang lổ máu. Vĩnh Niên có chút không đành lòng, liền ra tay ngăn y đừng tự thương tổn mình.