[Bách Quỷ Dị Văn Hệ Liệt] Bộ 3 Vĩnh Niên Kí

Chương 11: Chương 11




CHƯƠNG 7

            Vĩnh Niên bước từng bước trở về, càng gần nhà thì chân càng nặng nề, đầu đầy phiền não khi phải đối mặt với Hạng Bàn. Gãi gãi đầu, dù nghĩ gì cũng hóa thành bộ mặt Hạng Bàn đang giận xanh xám cả lên. Vĩnh Niên cười khổ, thè lưỡi, bỗng phát hiện chính mình luôn chọc cho Hạng Bàn giận dữ. Có lẽ mình cũng nên thuận theo tâm ý của y, khi về cũng nên chào từ biệt phụ thân và Đào Nhi, như thế Hạng Bàn sẽ không phải khó khăn khi ở chung với bọn họ. Cứ ở mãi ở đây thế nào cũng làm cho nhà cửa gà chó không yên. Chi bằng sớm rời khỏi, đợi khi thanh minh, đốt xuống cho họ nhiều tài lộc hơn nữa, để phụ thân và Đào nhi tiếp tục hưởng phúc.

            Vĩnh Niên hạ quyết tâm, nghĩ thầm không cần làm ai cũng khó xử, lòng nhất thời thoải mái hơn nhiều, nghĩ đến nụ cười đắc ý của Hạng Bàn, sau khi chào tạm biệt thì đến giếng hoàn dương, tìm được thân thế của mình, sau đó….

            Đầu Vĩnh Niên thầm vẽ ra viễn cảnh trong tương lai, mặt không khỏi đỏ lên.

            Hy vọng bọn họ không cần phải tranh nhau nữa.

            Nghĩ đến vấn đề này, đầu Vĩnh Niên càng thêm nặng nề. Tại sao Hạng Bàn không thể nói chuyện hòa nhã với cha mình kia chứ? Thật sự, lòng hắn có chút mong chờ, vô cùng hy vọng phụ thân chúc phúc cho mình. Như thế hắn mới không hối hận khi cùng vị hung thần ngang ngược này nắm tay trọn đời.

            Chân lười biếng bước đến bậc thang lên nhà, chưa kịp gõ cửa thì trong nhà truyền ra tiếng loảng xoảng như đồ sứ rơi vỡ trên mặt đất. Lòng Vĩnh Niên thêm nặng nề, giật mình, bỗng hiện lên dự cảm không tốt, vội đi nhanh vào nhà.

            Sấm giữa trời quang, cảnh tượng khiếp sợ đang hiện rõ trước mặt. Vĩnh Niên trợn trừng mắt không thể nào tin được. Hạng Bàn đã  khôi phục lại hình thái vốn có. Gương mặt đen của y thật dữ tợn, tựa như ác quỷ, hai tay tráng kiện đang bóp chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Đào Nhi, ngón tay bấm sâu vào da thịt trắng nõn.

            Da của Đào nhi giờ đây đã trắng bệch ra, nàng há to miệng, hai mắt trợn trừng, một đôi tay vô lực cứ giơ loạn giữa không trung như muốn níu kéo tia hy vọng cuối cùng. Vương phụ giờ đã thành một bộ hài cốt ngã nhào trên bàn, chẳng hề động đậy, nếu không phải là tử linh hẳn sẽ không chết lại nữa đâu.Vĩnh Niên nghi ngờ hay hồn người đã về Tây Thiên rồi. Nền đá cẩm thạch xung quanh nứt nẻ, chứng tỏ vừa mới va chạm rất mạnh xong.

            Đây là… tại sao lại thế này?

            Vĩnh Niên chết đứng, thật sự không tin Hạng Bàn dám làm ra chuyện này. Hắn nguyện tin rằng người trước mắt là do kẻ khác giả danh lừa mình. Hắn không ngừng lắc đầu khẳng định, sau lại phủ định suy đoán của mình. Đầu như bị sét đánh khi nhận ra uy hiếp từ Hạng Bàn.

            Là thật rồi… Y chính là thật….

            Vĩnh Niên không thể tin được. Trước mặt đều là người nhà của mình, cứ tưởng dù y có giận thế nào hẳn sẽ giơ cao đánh khẽ, mắng mắng chửi chửi coi như xong, nào ngờ đâu….

            Y… là thật! Y thật sự nhẫn tâm làm thương tổn người nhà của mình?!

            Ánh mắt chậm rãi chuyển đến Đào Nhi đang giẫy giụa. Nàng ta cứ nhìn hắn đầy bi ai, bất lực, tay yếu ớt cứ cố hướng về phía Vĩnh Niên.

            Vĩnh Niên trong nháy mắt bị tác động, giật mình nhảy dựng lên, cả người liền vọt đến.

            “Hạng Bàn ngươi đang làm gì?!” Vĩnh Niên tiến lên mạnh mẽ mở bàn tay đang bóp cổ Đào Nhi ra, sau đó ai oán nhìn phụ thân ở dưới đất.

            Cũng may phụ thân đã bắt đầu tỉnh lại, là bị kinh hãi rất lớn, cả người run rẩy như lá trước gió thu, miệng không ngừng mấp máy muốn nói gì đó, nhưng một tiếng cũng không phát ra được. Thân thể cứng ngắt như một khúc gỗ, tựa hồ không thể đứng nổi.

            “Tướng công, tướng công… Y bỗng nhiên, bỗng nhiên tấn công chúng ta….”

            Đào nhi yếu ớt ngã vào lòng Vĩnh Niên lên tiếng chỉ trích.

            Dường như bị một nhát búa vào người, Vĩnh Niên không thở nổi, lòng ba đào biển động, chỉ chỉ về phía Hạng Bàn nói không nên lời.

            “Vĩnh Niên mau rời khỏi đây!” Hạng Bàn thấy Vĩnh Niên đến thì rất vui vẻ, như chẳng màng đến việc vừa bóp cổ Đào Nhi và đánh ngất phụ thân mình.

            “Ngươi buông tay cho ta!” Vĩnh Niên giận run người, một cái tát giáng xuống: “Hạng Bàn ngươi làm ta quá thất vọng, là Hung thần nên không cần biết sống chết sao!” Đúng vậy, Y là Hung thần, nên chỉ quan tâm đến bản thân mình, nếu không hợp ý liền hành hung ngay. Bọn họ chẳng qua chỉ là con người nhỏ bé để thần chà đạp như kiến cỏ mà thôi!

            Hạng Bàn xoa xoa cánh tay bị đánh đau, lòng đầy uất ức, vẫn cố giải thích.

            “Bọn quỷ này không phải thứ tốt gì, họ….”

            Vĩnh Niên cắt ngang lời Hạng Bàn, lửa giận trong lòng càng cháy càng lớn. Hắn không muốn nghe lời dối trá, sự thật đã ngay trước mắt rồi.

            “Được rồi, thỉnh đừng thương tổn thê nhi của ta! … Ngươi quả nhiên là hung thần!” Làn môi tái nhợt run rẩy. Vĩnh Niên dường như phải sử dụng khí lực rất lớn mới có thể thốt lên như thế.

            Thân thể chấn động, nhìn Vĩnh Niên bằng ánh mắt không thể ngờ được.

            “Ngươi…” Lửa giận hừn hựt thiêu đốt trong mắt, gân xanh nổi khắp, tưởng chừng có thể nhào đến cấu xé hắn. Vĩnh Niên trước giờ chưa từng thấy qua Hạng Bàn đáng sợ như vậy.

            Vĩnh Niên cố chịu đựng khí thế đáng sợ này. Xương sống tưởng chừng có thể mềm nhũng ra nhưng hắn vẫn không chịu yếu thế mở lớn mắt nhìn trừng trừng.

            “Hung thần? Đây là cảm giác của ngươi đối với ta sao?”

            Lòng Hạng Bàn lạnh hẳn xuống. Y xúc động mạnh mẽ, thật muốn xé nát người trước mắt ra xem thử bên trong là gì. Hắn sao có thể nhẫn tâm như vậy? Tất cả chuyện mình làm, hắn một chút cũng không cảm nhận được sao?

            Tim như bị ai bóp nát, lòng đeo nặng một tảng đá lớn. Nghẹn ngào không thể chịu nổi. Uất ức, oán hận tất cả đều tạo thành phẫn nộ.

            Không cần, y không cần ở lại nơi này! Không cần!

            Một tiếng hét thê lương phát ra, Vĩnh Niên đau đứt từng đoạn ruột. Trong nháy mắt hắn thà tin rằng tất cả các chuyện vừa rồi đều là ảo tưởng.

            “Ngươi đi… Ngươi đi!”

            Thái tuế nhìn sàn nhà, nghiến chặt răng không nói gì. Móng tay bấm thật sâu vào da thịt của lòng bàn tay đến độ ứa ra máu. Đất dưới chân không chịu nổi sức ép mà nứt toát ra. Hạng Bàn ngẩn đầu nhìn thẳng vào Vĩnh Niên thật lâu, ánh mắt phẫn hận làm người khác phải run sợ. Sự phẫn nộ kia khiến hắn không thở được, nỗi bi ai cứ đau âm ỉ trong lòng. Vĩnh Niên tưởng chừng mình có thể chết đi được.

            Xương cốt toàn thân của Hạng Bàn phát ra tiếng răn rắc thật đáng sợ. Môi cắn chặt đến bật máu như đang cố chịu đựng điều gì đó. Vĩnh Niên hai mắt nhắm nghiền lấy thân che chở cho cha và thê tử của mình. Qua một lúc thật lâu, Hạng Bàn cũng không tấn công chỉ ngửa mặt lên trời mà hét vang.

            Sau đó y lập tức quay đầu biến mất không còn bóng dáng.

            Trong nháy mắt, cả phòng liền yên tĩnh trở lại. Nếu không phải dưới đất đang bừa bãi, Vĩnh Niên còn nghĩ chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mộng hoang đường.

            Nhìn mặt đất trống trơn, hai bờ vai của Vĩnh Niên sụp xuống. Hạng Bàn ra đi như mang theo tất cả buồn vui hờn giận của hắn rồi. Từ thân thể đến linh hồn đều rỗng tếch.

            Đào Nhi ở phía sau cất tiếng rên rĩ. Vĩnh Niên giờ mới hoàn hồn lại, trước giúp cha gia yên ổn trên chiếc giường lớn, sau lại đỡ Đào Nhi ngồi xuống nệm dày.

            “Không có việc gì, không có việc gì…” Hắn vỗ vỗ lưng Đào Nhi an ùi, mắt lộ vẻ không yên tâm.

            Đào Nhi hoảng sợ thở gấp gáp, mắt thấy vẻ lo lắng của Vĩnh Niên liền lóe lên một tia bất mãn. Đảo con ngươi một vòng, bỗng nhớ đến gì đó nắm chặt lấy vạt áo của Vĩnh Niên mắt mở to lộ vẻ sợ hãi.

            “Y, y, y là thái tuế?!”

            “Đúng vậy.”

            Nghe được câu trả lời của Vĩnh Niên, nước mắt của Đào Nhi liền ào ạt chảy xuống. Nàng khóc lớn lên, tay không ngừng đánh vào lòng của Vĩnh Niên.

            “Tướng công ơi, sao chàng có thể ở cùng với y.” Đào Nhi bi ai nỉ non khóc, như đem toàn bộ nước mắt cả đời của mình mà khóc. “Y, y chính là kẻ thù của chúng ta a….”

            Đào Nhi khóc lóc huyên náo làm Vĩnh Niên có hơi phiền lòng. Hắn vỗ vỗ lưng của nàng ta để an ủi, miệng lại không tự chủ được mà giải thích thay Hạng Bàn.

            “Y… y chỉ là nóng lên thôi, bình thường cũng không thô lỗ như vậy….”

            “Tướng công!” Đào Nhi cất tiếng cắt ngang lời Vĩnh Niên: “Tướng công, tỷ muội bọn thiếp cứ lần lượt chết đi, còn có cha…. Chẳng lẽ chằng không thấy nghi ngờ chút nào sao?”

            Vĩnh Niên sửng sốt, nhất thời không rõ Đào Nhi nói thế có ý gì.

            Đào Nhi nhìn hắn thật quyết liệt. “Bọn thiếp chết khi dương thọ chưa tận, chỉ có thể là do cô hồn dã quỷ đeo bám. Chuyện này, tướng công chàng không biết sao?”

            Lời nói cứ gằn từng tiếng một đập vào tai Vĩnh Niên. Hiện thực tàn khốc khiến hắn chẳng thể nào bình ổn được. Chân tay mềm nhũng, thân thể choáng váng.

            Dương thọ chưa hết? Thân nhân của mình? Hắn trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng hỏi, nhưng đã loáng thoáng đoán được đáp án.

            “Đây là chuyện gì?”

            “Mọi người đều do hung thần hại chết” Đào Nhi lạnh lùng mở miệng, bỗng nhiên nàng ta ôm chặt bả vai của Vĩnh Niên. Mắt nhìn đến độ hắn toàn thân phải run rẩy. “Con của chàng, con của chúng ta…. Đều do thái tuế hại chết a!”

            Rầm rầm!

            Vĩnh Niên chỉ cảm thấy sét giữa trời quang, đầu óc choáng váng mê mang, mắt không thể thấy rõ vật gì.

            Hung thần hại chết? Hạng Bàn không phải như vậy đâu.

            Hắn theo bản năng mà lắc đầu.

            Đào Nhi khóc càng thê thảm, cha già trên giường cũng không hề động đậy, chỉ dùng đôi mắt sợ hãi nhìn chằm chằm hắn, các nếp nhăn trên mặt như run theo cơ thể, miệng kịch liệt đóng mở, hẳn muốn nói gì nhưng chẳng thốt ra lời được.

            “Tướng công chàng thà tin người ngoài cũng không tin chúng tôi sao!”

            Đào Nhi chỉ trích làm Vĩnh Niên xấu hổ vô cùng. Hắn nhìn cha già đáng thương trên giường, nhìn thê tử đang khóc như mưa như gió, mâu thuẫn cứ rút mắc trong lòng.

            Hạng Bàn, ta thật nên tin ngươi hay không?

            Ngươi chung quy có phải như lời nói hay không?

            Lòng càng lúc càng nặng, thống khổ nói không nên lời, mắt cứ cay xè, cổ họng đau đớn đến hít thở không thông.

            Mắt Đào Nhi híp lại. Như chim sợ cành cong, nàng sợ mình phân tích tình hình chưa rõ cho lắm.

            “Không đúng, thái tuế không nên đến đây a….” Vĩnh Niên nghe Đào Nhi đang thì thào nói, liền theo bản năng sờ sờ chiếc nhẫn trên tay.

            “Tướng công là chàng dẫn y đến ?” Đào Nhi chầm chậm quay đầu lộ ra khí thế bức người.

            Vĩnh Niên ngạc nhiên, do dự vài giây, cuối cùng cũng gật gật đầu.

            “Tướng công, Đào Nhi xin chàng.” Đào Nhi  nhỏ nhắn tiến lên ôm lấy thắt lưng của Vĩnh Niên, gương mặt xinh đẹp khóc như hoa ngậm hạt mưa: “Xin chàng vứt bỏ vật liên kết với thái tuế được không? Cứ để thế này, chúng ta sẽ mãi nằm trong bàn tay độc ác của hắn a! Tướng công, chàng nhẫn tâm thế sao?” Nàng ôm lấy thân thể của Vĩnh Niên mà lay mạnh mẽ, khóc không thành tiếng.

            Thân thể của Vĩnh Niên như bị vùi trong băng đá, lòng có hơi giận Đào Nhi sao lại buộc hắn lựa chọn như thế, nhưng mà, nhưng mà….

            Hắn chậm rãi cúi đầu nhìn Đào Nhi, lại nhìn tới cha già đang nằm trên giường.

            Chậm rãi vươn tay, ngón tay không khống chế được mà run rẩy lần đến gần chiếc nhẫn. Đào Nhi bỗng nhiên nắm lấy tay hắn.

            “Đừng vứt ở nhà, hắn vẫn có thể tìm đến.”

            “Kia…”

            Vĩnh Niên cảm thấy thân thể đã không còn là của mình nữa. Đầu óc rối loạn, mắt chỉ biết nhìn mãi chiếc nhẫn. Đào Nhi đẩy cửa lớn, dẫn hắn dọc theo ngõ nhỏ, tách khỏi đám người dưới này, đến một dòng sông đang cuộn sóng mãnh liệt.

            Lúc này hắn mới tìm được một chút tĩnh lặng.

            “Đây là Vong Xuyên hà, ở đây hoàn toàn đáng tin, tướng công?” Đào Nhi hỏi, ánh mắt dừng lại trên người Vĩnh Niên.

            Vĩnh Niên giật mình, sững sờ một lúc lâu, lại lắc lắc đầu đến bên bờ sông. Nước sông cuồn cuộn, chẳng biết chảy về hướng nào.

            “Tướng công!” Đào Nhi lần thứ hai thúc giục, mắt hung tợn nhìn chiếc nhẫn, tưởng chừng có thể làm nó tan thành tro bụi.

            Vĩnh Niên lần thứ hai nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, lòng cứ quay cuồng nhớ lại. Bộ dáng bá đạo của Hạng Bàn, thái độ kêu ngạo, nụ cười đắc ý, gương mặt đỏ lên thẹn thùng, còn có cả dáng vẻ phẫn nộ nói chẳng nên lời….

            Vĩnh Niên những muốn lui về. Đào Nhi lại lần thứ hai thúc giục.

            Gương mặt của phụ thân, hạt lệ của thê tử, còn có Tĩnh Nhi chưa kịp đến nhân gian. Nước mắt của bọn họ, oan khuất của bọn họ, phẫn nộ của bọn họ… cứ đánh mạnh vào ngực của Vĩnh Niên.

            Nhắm mắt, tim đau thắt lại.

            Chiếc nhẫn lấp lánh ánh bạc xoay tròn trong không trung, hạt ngọc khảm trên nó thoáng qua sắc xanh, cuối cùng tõm một tiếng, làm văng lên bọt nước, chầm chậm chìm xuống đáy sông.

            Lòng Vĩnh Niên cũng chìm xuống đáy nước, cứ đứng bất động mãi.

            Hôm đó, Vĩnh Niên đã cự tuyệt hành vi xấu hổ của Đào Nhi, chỉ nằm nghĩ một mình. Từ bờ sông trở về mãi hắn cũng không thấy ấm lại, cũng ngủ không được.

            Minh phủ không có thái dương, không thấy mặt trời mọc hay lặn. Không trung luôn luôn u ám bụi mờ, từng dòng cát mịn cứ thay nhau chảy xuống, ngày hôm nay cũng như ngày hôm qua cả đời đều là thế.

            Hạng Bàn không về nhà nữa, cũng như chiếc  nhẫn bị vứt bỏ kia.

            Vĩnh Niên cảm thấy như mình sẽ chẳng bao giờ…. Có thể nhìn thấy y được nữa. Vừa muốn gặp y, lại vừa hận y, tâm tình phức tạp cứ đan xen vào nhau, nên phần lớn thời gian hắn đều ngẩn người ra đó.

            Thân thể của phụ thân đã đỡ hơn rất nhiều. Mỗi khi nhìn thấy hắn luôn nắm tay như muốn nói gì đó, mặc kệ là cố gắng thế nào cũng chẳng cách gì mở miệng được. Vĩnh Niên thật không hiểu, mình đã đuổi Hạng Bàn đi rồi, phụ thân còn phiền gì nữa chứ?

            Chăm sóc phụ thân, ngây người cả buổi sáng, hắn bỗng nhiên nhớ đến chuyện giếng hoàn dương. Vừa mới hỏi Đào Nhi, không ngờ uổng công suy nghĩ, nàng ta thật dễ dàng nói cho mình nghe, dáng vẻ còn rất vui vẻ nữa.

            Nếu mình hoàn dương, chẳng phải cùng nàng âm dương cách biệt? Ngược lại Đào Nhi một chút cảm giác mất mác cũng không có. Còn có Tĩnh nhi, con đã biến mất vài ngày, Đào Nhi không chút lo lắng, tựa như quên luôn sự tồn tại của đứa bé này. Thấy nàng hời hợt, Vĩnh Niên cũng không kể chuyện Tĩnh nhi đã chui vào bụng mình.

            Hắn cảm thấy càng ngày mình càng không hiểu nổi Đào Nhi.

            Theo như chỉ dẫn của Đào Nhi, hắn tìm được giếng. Nhưng mãi cũng không có dũng khí nhảy xuống, đành trở về nhà lần nữa vậy.

            Bước vào nhà, liền thấy Đào Nhi đang cẩn thận lau mặt trước gương đồng.

            Đào Nhi vừa nhìn thấy hắn trở về thì hoảng sợ nhanh chóng cất ngay gương đồng, mặt tươi cười tiến đến chào.

            “Tướng công, sao chàng lại về thế…?”

            “Ta không muốn hoàn dương, ta ở đây sống cùng mọi người cũng tốt lắm.” Vĩnh Niên cam chịu trả lời.

            “Sao lại như thế!” Đào Nhi hoảng sợ hét lên chói tai. Vĩnh Niên ngạc nhiên nhìn nàng. Đào Nhi sao lại đuổi mình đi chứ? Chẳng lẽ còn nguyên nhân gì sao?

            Đào nhi cũng thấy mình phản ứng thái quá, vội vàng nhỏ giọng, dịu dàng dỗ ngọt Vĩnh Niên: “Tướng công à, dù sao sinh hồn ở lại Minh giới cũng không phải cách hay, vẫn nên sớm hoàn dương đi thôi….”

            “Chính là ta ở nhân gian cũng chẳng vướng bận gì….”

            “Ai nói không có!” Đào Nhi mềm mỏng can ngăn: “Vẫn còn người đang chờ chàng về. Còn có… Mẫn nhi nữa mà.”

            “Sao nàng lại biết Mẫn nhi?” Vĩnh Niên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lòng bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.

            Sắc mặt Đào Nhi càng mất tự nhiên, quanh co vài tiếng, bỗng nhớ đến gì đó vội trả lời: “Thiếp là nghe cha và chàng nói chuyện, chàng quên rồi àh?”

            Vĩnh Niên nghi hoặc gật gật đầu, vẫn không thoát khỏi cảm giác khác thường.

            “Tóm lại, chàng vẫn nên hoàn dương thật tốt. Đào Nhi không hy vọng tướng công bỏ lỡ hạnh phúc của mình.” Nói xong liền đẩy Vĩnh Niên ra ngoài.

            Vĩnh Niên buồn bực bước ra khỏi cửa lớn. Suy nghĩ một chút, hắn vẫn không đi xa, chỉ là cách nhà một khoản thì tìm một chỗ bí mật ngồi xuống. Chẳng bao lâu sau, cửa lớn bật mở, một người đầu đội ô sa bước ra, vóc dáng cao gầy, thân hình cường tráng, là một nam nhân.

            Đây chắc là chuyện phụ thân muốn nói đi….

            Thật kỳ quái, Vĩnh Niên cũng không thấy đau khổ, chỉ thấy lòng nghẹn lại đầy hờn dỗi, không cách nào tiêu tan. Hắn nhìn nhìn, thở dài, chẳng thèm quay đầu lại mà cứ bước thẳng về phía trước.

            Đi tới đi tới, Vĩnh Niên bỗng nhiên phát hiện mình đã đến bờ sông nơi vứt bỏ chiếc nhẫn. Hắn ngẩn ngơ, như bị quỷ ám mà tìm khắp nơi từ đầu cho đến cuối bờ. Cuối cùng, vỗ vỗ đầu, xoắn quần lên, lội xuống chỗ nước cạn mà tìm. Cái gì cũng không thấy.

            Vĩnh Niên có chút thất hồn lạc phách, lòng trống rỗng. Cuối cùng hắn quyết định sẽ lội xuống sâu hơn để tìm. Nhìn quanh đánh giá, hắn liền đến một mỏm đá cao ven sông, định sẽ cởi quần áo ra để lên đó.

            Bỗng sau tản đá truyền đến tiếng rì rầm như đang có người nói chuyện. Vĩnh Niên chẳng màng đến chỉ liếc qua một cái. Đột nhiên mắt bị vật đang lấp lánh trong tay tên đó thu hút.

            “Hiền đệ, đệ xem đây là cái gì?”

            Một tên nhận lấy chiếc nhẫn trong tay đối phương như cầm vật quý giá lắm. Nó đưa ra sáng để nhìn một chút, sau đó không ngừng tán thưởng.

            “Oa, huynh đệ, từ đâu mà có bảo bối này thế?”

            “Ha ha, đây là dưới đáy sông đấy.”

            Nghe vậy, lòng Vĩnh Niên thật chẳng biết làm sao. Hắn thật không biết có nên bước đến nhận là nhẫn của mình không. Mà có nhận sợ rằng kẻ khác cũng không chịu trả, rồi xảy ra tranh chấp phiền phức. Còn nếu không lấy lại thì tâm can hắn thật dằn xé đau đớn lắm. Chân vì thế mà bất giác lùi về sau, chần chừ không quyết.

            Lúc này con quỷ kia lại mở miệng.

            “Bảo bối như vậy, ngươi không sợ người khác đòi lại sao?”

           “Hắn dám, lão tử nhặt được chính là của lão tử ah. Ai bảo hắn không giử cẩn thận làm chi. Đến đòi của ta, làm gì có đạo lý này. Ai dám đòi nào, hừ hừ.”

            Mũi hừ hừ như phát ra tiếng sấm khiến Vĩnh Niên lập tức rụt trở về, cứ thấp thỏm nhìn chiếc nhẫn lấp lánh kia, lại nhìn gương mặt dữ tợn của con quỷ. Hắn sợ hãi muốn bỏ đi, nhưng lại không cam lòng.

            Hai quỷ kia trò chuyện thật vui, chẳng bao lâu sau thì mở nắp bình rượu. Hương rượu nồng nàn lan tỏa trong không khí.

            “Ca, hôm nay vui quá, chúng ta  không say không về!”

            Tiểu quỷ hân hoan giơ bình rượu lên, cùng đại quỷ một hơi cạn sạch. Cả hai đều rất vui thích, cứ liên tục uống, lại luôn mồm tán chuyện về những tin tức vừa xảy ra ở Minh giới. Chẳng bao lâu sau, thì bình rượu đã xếp quanh chúng thành một ngọn núi nhỏ. Bọn chúng đều đong đong đưa đưa thân mình, rồi lần lượt ngã xuống, nhanh chóng ngáy vang tận trời.

            Vĩnh Niên ngơ ngác nhìn chuyện đang xảy ra, đầu bỗng nảy ra một ý định nho nhỏ. Càng lúc ý định này càng phát triển mạnh mẽ, lòng cứ thôi thúc ngứa ngáy. Hắn nuốt nước bọt cứ vân vê hai tay.

            Ta chỉ là lấy lại đồ của mình thôi.

            Đây không tính là trộm.

            Lòng cứ không ngừng biện hộ cho mình, Vĩnh Niên rón rén bước qua tản đá, chầm chậm nhè nhẹ, đến gần đại quỷ.

            Đại quỷ đang nằm tựa lên tảng đá lớn, ngáy vang như sấm, mặt run run theo hơi thở một cách dữ tợn, Vĩnh Niên nhìn thấy cũng có chút run rẩy. Năm ngón tay của nó như vuốt nhọn, sắc bén có thể moi bụng của người khác bất cứ lúc nào. Móng tay đầy bùn đất  hãy còn dinh dính vài mẫu thịt đỏ. Vĩnh Niên cố không nghĩ đến chỗ thịt đó là từ đâu có, hết sức chăm chú vào chiếc nhẫn trong tay đại quỷ.

            Bàn tay thật lớn…. Nếu đánh thức nó, nhất định sẽ bị xé thành thịt vụn.

            Vĩnh Niên khiếp đảm, thân mình bỗng lui về sau. Chiếc nhẫn kia lại như đang thu hút hắn, mặt ngọc sáng bóng, xanh dịu dàng. Trên đó còn khắc hoa hạnh như đang than khóc cho chính mình.

            Gương mặt cực kỳ bi thương của Hạng Bàn lại lần thứ hai xuất hiện trước mắt.

            Lòng Vĩnh Niên bỗng chốc kiên định. Tay chân run rẩy, thật cẩn thận gỡ lấy chiếc nhẫn từ tay đại quỷ. Nhẫn đã thành công về lại trong tay. Vĩnh Niên liền xem nó như bảo bối mà ôm vào lòng, miệng bỗng hiện lên nụ cười.

            Đại quỷ bỗng phát ra tiếng trầm thấp, động đậy một chút.

            Tim Vĩnh Niên nhảy mạnh lên, sợ đến mức lui về sau vài bước. Vừa định quay đầu ù té chạy lại phát hiện thì ra đối phương chỉ trở mình mà thôi. Vĩnh Niên thở hắc ra nhẹ lòng, bỗng mắt chú ý đến một quyển sổ dưới thân của quỷ.

            Đó là quyển sổ cũng thường thôi. Nhưng lại dùng tơ kim tằm thay cho chỉ mà buộc lại, bìa ngoài màu lam, trên đó có viết năm chữ vàng thật to —— sổ sinh tử phúc lộc.

            Vĩnh Niên cuối cùng cũng không rời mắt được. Ma đưa lối quỷ dẫn đường, hắn lại nhặt lên quyển sổ đó. Lo lắng nhìn về hướng của đại tiểu hai quỷ. Xác định chúng chưa tỉnh lại mới yên tâm.

            Ta chỉ liếc qua một chút. Vĩnh Niên lòng thầm hứa hẹn với hai con quỷ đang ngủ say kia.

            Hắn mở sổ sinh tử phúc lộc ra. Nhanh chóng tìm trang có họ Vương. Ngón tay lướt như bay qua những hàng chữ màu đen, cuối cùng dừng lại ở một tên người.

            Vĩnh Niên không thể tin được mở to hai mắt ra nhìn, lòng như voi giày ngựa xé, tai cứ ong ong thét gào, cái gì cũng không nghe được.

            Vương Đào thị.

            Tháng bảy năm kỷ tỵ chết do hồ hại.

            Tháng tư năm Canh Ngọ đầu thai vào Lý gia ở kinh thành.

            Vĩnh Niên dụi dụi mắt, thật nhẫn nại đọc lại một lần nữa. Chữ rất rõ ràng trên mặt giấy, trước sau vẫn không đổi. Hắn lúc này mới tỉnh, đầu óc cứ ầm ầm rối loạn.

            Hồ hại … Đào Nhi chết do…. Vậy thì những người khác thì sao? Đáo Nhi đã đầu thai, vậy kia là ai, người hiện ra trước mắt hắn là ai?

            Vĩnh Niên không dám nhìn nữa, vô lực ngã nhào trên mặt đất, tay bất giác chạm vào vật mà Tĩnh nhi lưu lại. Đầu bỗng hiện lên một tia sáng, cả người chấn động. Phụ thân hắn không đúng, hình ảnh cứ không ngừng tái hiện….

            Cha không phải sợ hãi thái tuế mà run rẫy sao?

            Không, không phải,

            Cha sợ hãi chính là…

            Đào Nhi!

            Vĩnh Niên cố kềm lại để không kêu lên sợ hãi. Hắn nhảy dựng lên, dùng hết sức lực toàn thân, tựa như tên rời khỏi cung mà phóng chạy về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.