Đêm
đến, Kỳ Thiên đang lau người cho Nguyên Bảo. Mấy ngày nay hắn nuôi Nguyên Bảo
rất tốt, mặt nàng đã mềm mượt lên rất nhiều, sờ vào đôi môi thịt của nàng, Kỳ
Thiên bất tri bất giác xích lại gần liếm nhẹ lên khóe môi đó, cổ trùng trong
người cũng theo đó mà hưng phấn nhảy nhót, trượt qua đầu lưỡi của hắn.
Kỳ
Thiên nhíu mắt cười khẽ, khi hắn lau đến cánh tay Nguyên Bảo thì thấy lông tay
của nàng dựng đứng, nổi lên một mảng da gà.
Hắn
chợt ngẩn ra, thất thần thốt lên: “Ngươi ghét ta như vậy sao…”
Dưới
ánh nến, bàn tay đầy vân xanh của hắn đặt chung với bàn tay trắng tinh của
Nguyên Bảo, Kỳ Thiên bỗng nhiên thấy cổ trùng trên cánh tay mình nhảy nhẹ. Ngón
tay hắn khẽ thụt lại, vội vàng giấu vào trong tay áo to rộng.
Thì ra
hắn đúng là xấu xí đến mức khiến người ta ghê tởm.
Nhìn
chằm chằm khóe môi Nguyên Bảo một hồi, hắn lấy vải nhẹ nhàng lau cho nàng rồi
nói: “Không được ghét ta.”
Mệnh
lệnh này rốt cuộc Nguyên Bảo có làm hay không thì không biết. Chỉ là từ đó trở
về sau, ngay cả Kỳ Thiên cũng không phát giác được, hắn dần dần kềm chế ham
muốn tiếp xúc với Nguyên Bảo, sâu thẳm trong lòng hắn nghĩ, không chạm vào thì
sẽ ít có cảm giác ghê tởm đi một chút.
Hôm nọ,
Kỳ Thiên và Nguyên Bảo đang ngồi trong sân phơi nắng. Một công tử áo trắng lịch
lãm nhàn nhã bước đến giống như đang tản bộ, một tay hắn ôm gói đồ, còn tay kia
phe phẩy chiếc quạt, ánh mắt khinh bỉ quét qua Kỳ Thiên, nhưng lại dừng trên
người Nguyên Bảo như đang suy nghĩ gì đó.
Kỳ
Thiên khẽ nhíu mắt nói với Nguyên Bảo. “Vào nhà đi.” Nguyên Bảo ngoan ngoãn
đứng dậy đi vào trong nhà.
Công tử
áo trắng khẽ nhếch môi cười không hề để tâm, vứt gói đồ trong tay vuống đất:
“Ba con Thực nhân cổ*.”
*Thực
nhân cổ: cổ ăn người
Kỳ
Thiên nhìn nhìn rồi mở gói đồ, bên trong là Kim nguyên bảo lấp lánh ánh vàng,
đột nhiên cảm thấy thứ đồ này không đẹp như lúc trước nữa. Hắn cũng khinh bỉ
nhìn công tử áo trắng rồi nói: “Không bán.”
Người
đến nhíu mắt nhìn hắn một hồi rồi cười nói: “Được, ta xưa nay chưa bao giờ làm
khó ai.” Hắn chỉ vào trong nhà nói, “Chỉ là trên đường đến đây tại hạ nghe nói
Nhị tiểu thư của Lý gia đi lạc, ta nghe người của Lý gia miêu tả, hình như hơi
giống với cô nương lúc nãy. Huynh đài…”
“Đó là
nội tử*.”
*Nội
tử: vợ
Nam
nhân nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Ồ, thì ra là vậy.”
Mấy ngày sau khi công tử áo trắng đi rồi, Kỳ Thiên vẫn chăm sóc cho Nguyên Bảo
như thường lệ, chỉ là thỉnh thoảng hắn có hỏi Nguyên Bảo “Ngươi có muốn về nhà
không?” nhưng sau đó lại nói ngay “Đừng trả lời ta”.
Thật ra
hắn sợ nghe được câu trả lời của nàng.
Thức ăn
sắp dùng hết, Kỳ Thiên kêu Nguyên Bảo ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hắn vẫn một
mình rời khỏi Mê Vụ lâm như mấy lần trước, chỉ là hắn không biết, lần này sau
khi hắn ra đi, có một bóng người khác âm thầm lẻn vào nhà.
“Ồ, mặt
tròn tròn cũng đáng yêu lắm.” Công tử áo trắng vừa cười vừa nhéo mặt Nguyên Bảo
rồi hỏi, “Nhị tiểu thư Lý gia?”
Ngoài Kỳ Thiên ra, nàng không nghe mệnh lệnh của bất kỳ ai, đương nhiên cũng
không trả lời người khác, chỉ là bây giờ gương mặt nàng đỏ lên, dường như không
kìm được niềm vui. Cho dù ánh mắt vẫn cứng đờ như cũ, nhưng công tử áo trắng
cũng hiểu được ý của nàng: “Thì ra là bị hạ cổ rồi.”
“Nàng
kích động như vậy là vì biết có người có thể cứu nàng đi sao?” Hắn cười nói,
“Ta cũng may mắn lắm, gặp được nàng ở đây, nàng có biết Lý gia vì tìm nàng đã
ra giá cao bao nhiêu không? Ta nghĩ chỉ cứu nàng về thôi là đã có thể lấy được
nhiều tiền như vậy rồi, vậy nếu như nhân cơ hội này làm nữ tế quý của Lý gia
thì sau này chẳng phải ngồi hưởng phúc nhàn rồi sao.”
Hơi thở nam nhân phun bên tai Nguyên Bảo: “Ồ, ta ngửi thấy mùi xử nữ, tên thầy
mo ngu ngốc kia vẫn chưa đụng vào nàng sao?”
Đồng tử
Nguyên Bảo co lại, sắc mặt bắt đầu trắng bệch.
“Nhưng
mà phải làm sao mới được đây, nếu như thân thể nàng vẫn nguyên vẹn, Lý gia chắc
không thèm nhìn tới kẻ giang hồ này đâu.” Hắn cười, “Xem ra ta chỉ đành…” Tay
hắn sờ lên eo Nguyên Bảo, Kỳ Thiên không biết giúp người ta mặc y phục nên thắt
lưng của Nguyên Bảo lần nào cũng buộc lỏng lẻo, ngón tay hắn vừa khều nhẹ một
cái thì thắt lưng của Nguyên Bảo đã rơi xuống.
Hắn
cười to ôm Nguyên Bảo đứng dậy, đặt xuống tràng kỷ bên cạnh: “Ồ, da thịt mềm
mịn quá.” Hắn phủ xuống ngực nàng, nụ cười càng vui vẻ hơn.
Môi
Nguyên Bảo bắt đầu run rẩy, bộ dạng yếu đuối này càng kích thích dục vọng của
nam nhân, hắn nhíu mày: “Chà chà, nàng khóc làm ta đau lòng quá.” Lời chưa nói
hết hắn đã cảm thấy một luồng khí lạnh len vào sống lưng, toàn thân hắn chấn
động: “Không thể nào, rõ ràng ta đã ăn thối cổ*…” Chưa nói xong thì chỉ thấy
mặt mũi nam nhân kia lập tức trở nên xanh đen, da thịt nhanh chóng khô lại, hắn
lập tức ngã xuống, nhìn Kỳ Thiên đang đứng lạnh lùng sau lưng, hắn không dám
tin mà thốt lên: “Cổ… Cổ Vương.”
*Thối
cổ: đẩy lui cổ trùng