“Mặt
thịt.” Kỳ Thiên đá tên nam nhân chết khô trên mặt đất đi, ngồi xuống bên
giường, ánh mắt hắn rơi trên y phục hỗn loạn của Nguyên Bảo, sát khí trong mắt
đảo qua, trong thi thể khô queo trên mặt đất bỗng nhiên chui ra rất nhiều côn
trùng màu đen, len lỏi ăn sạch sẽ cả thi thể, sau đó tự bò đi, trốn ở những góc
tối tăm trong nhà.
Kỳ
Thiên giúp nguyên bảo chỉnh sửa lại y phục, thắt lại dây lưng, hắn đỡ nàng ngồi
dậy, gượng gạo vỗ vai nàng: “Đừng sợ.”
Giọng
nói thô kệch rơi vào tai Nguyên Bảo, thân thể vốn chỉ hơi cương cứng lại không
kìm được mà run lên. Ánh mắt cứng đờ của nàng tụ lại phía trước, khóe mắt rơi
xuống từng hạt từng hạt lệ to. Kỳ Thiên nhất thời hơi hoảng hốt, hắn lấy tay áo
lau rồi lại lau, nhưng trước sau vẫn không ngăn được nước mắt của nàng.
“Mặt
thịt, đừng khóc.”
Hắn nhẹ
giọng ra lệnh, nhưng Nguyên Bảo lại không làm theo. Giống như bị vỡ ra, lệ châu
trong mắt Nguyên Bảo cứ nhỏ xuống mà không cách nào thu lại được, ướt hết tay
áo của Kỳ Thiên, hắn vỗ vai nàng giống như an ủi trẻ con, dùng giọng nói khàn
đặc khó nghe của hắn mà dỗ dành nàng.
Nguyên
Bảo không nín khóc được, cứ khóc mãi cho đến khi khóe mắt sưng đỏ, Kỳ Thiên
thậm chí không dám giúp nàng lau nước mắt nữa.
“Mắt
không đau sao?” hắn hỏi. Nguyên Bảo như một con rối mất khống chế, không trả
lời bất kỳ câu hỏi nào của hắn. Hắn nắm chặt tay, khàn giọng nói: “Khóc sẽ mù
mắt đó.”
“Mặt
thịt, đừng khóc nữa.”
“Ta đau
lòng lắm, đừng khóc nữa.”
Nhưng
bất kể hắn lớn giọng giận dữ hay hạ mình cầu xin, Nguyên Bảo cũng không nghe
lời hắn nữa, nàng không quấy không la, chỉ âm thầm rơi nước mắt, không biết là
đang dày vò ai đây nữa.
Không
thể nhịn được nữa, Kỳ Thiên phủ lên môi Nguyên Bảo, tách hai hàm răng đang ngậm
chặt của nàng ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng đẩy tới đẩy lui, cổ trùng màu đen dễ dàng
bị hắn thu về, hắn nhẹ giọng thì thầm bên môi nàng: “Ta thả nàng đi được không?
Ta thả nàng đi, đừng khóc nữa.”
Lời vừa
dứt thì thân hình Nguyên Bảo mềm đi, nàng nhắm mắt ngất xỉu trong lòng hắn.
Đêm đó,
hơi thở của Nguyên Bảo nặng nề hơn trước, giống như một người sống. Kỳ Thiên ôm
nàng không biết tại sao lại ngủ ngon hơn ngày thường.
Sáng
sớm hôm sau, Kỳ Thiên bị một cước đạp xuống giường. Hắn mơ mơ hồ hồ dụi mắt,
xem xét nữ nhân đang ngồi co ro thành một cục trên giường. Nhìn Nguyên Bảo
“sống sờ sờ” như vậy, hắn có chút hoảng hốt, sau đó nhớ lại tối qua mình đã
giải cổ cho nàng.
Hắn
đứng dậy, định dắt tay Nguyên Bảo như thường lệ để đưa nàng đi chải đầu rửa
mặt. Nào ngờ Nguyên Bảo thu chặt mình trong đôi tay rồi trốn trong góc, ánh mắt
nàng vừa sợ hãi vừa cảnh giác, ẩn chứa sự thù hận cất giấu không bộ phát: “Đừng
lại gần ta, ngươi lại muốn hạ cổ ta sao?”
Cánh
tay đang đưa ra của Kỳ Thiên hơi cứng lại, hắn cụp mắt thu tay nói: “Tóc rối
hết rồi, phải chải đầu.”
Ánh mắt
tối đen của Nguyên Bảo tăng thêm mười phần cảnh giác. Lạnh lùng, chán ghét,
thần sắc của nàng y hệt người bên ngoài…
Kỳ
Thiên áp chế cơn đau trong lòng, trầm mặt ra lệnh: “Không được sợ ta.”
Nhưng
làm sao có thể không sợ, nhìn khuôn mặt ghê tởm đáng sợ từ từ lại gần, khuôn
mặt cố giả vờ trấn tĩnh của Nguyên Bảo lộ ra vài kẽ hở, nàng hoảng hốt nhìn
trái nhìn phải tìm chỗ trốn đi, khi tay của Kỳ Thiên kéo cằm nàng, Nguyên Bảo
không nén được sự sợ hãi trong lòng, mạnh chân đạp vào lòng Kỳ Thiên một cái,
bóng dáng nam nhân ốm yếu dường như cong gập lại.
Nguyên
Bảo trắng bệch mặt nói: “Ngươi nói là thả ta đi mà, ngươi nói là thả ta đi mà…”
Ngực bị
Nguyên Bảo đá đang đau từng cơn, cổ trùng trong người bò loạn trên mấy chỗ có
vân xanh, kêu gào đòi xông ra ngoài ăn sạch Nguyên Bảo. Hắn cố gắng áp chế
luồng khí tanh đang trào lên trong cổ họng, xoa nhẹ huyệt Thái dương, bình ổn
luồng khí cuồn cuộn trong miệng.
Hắn
ngẩng đầu nhìn thấy Nguyên Bảo đang co ro run rẩy trong góc, đầu tựa vào tường,
tóc tai mặt mũi bơ phờ, ánh mắt hắn mềm đi, đưa tay nói: “Đi chải đầu.” Hắn
giúp nàng rửa mặt, thịt mềm mềm bị ấn xuống, vừa thả ra lại bật trở lại, tràn
đầy sức sống.
Nguyên
Bảo bất động, Kỳ Thiên nhíu mắt, cuối cùng cụp mắt xuống: “Chải đầu xong… sẽ
thả nàng đi.”
Nguyên
Bảo dò xét hắn một cách không tin tưởng. Hai người nhìn nhau hồi lâu, Nguyên
Bảo bất lực xoa mặt, hít thở sâu rồi nói: “Quân tử nhất ngôn…”
Kỳ
Thiên không thích soi gương, gương lược này là đặc biệt mua cho Nguyên Bảo, hắn
cẩn thận chải đầu cho nàng, rửa mặt, nhẹ nhàng giúp nàng lau tay. Nguyên Bảo
hơi xấu hổ rụt về phía sau, động tác này của hắn làm cho nàng cảm thấy mình
giống như một đứa trẻ không lớn.
“Ngồi
yên.” Hắn cố kéo bàn tay đang rụt lại của nàng, động tác ngày càng dịu dàng,
giống như đang đối xử với bảo vật. Trong đầu Nguyên Bảo đột nhiên hiện ra hình
ảnh ngày thường Kỳ Thiên ôm đống Kim nguyên bảo lau chùi một cách si mê, nàng
chỉ cảm giác sống lưng lạnh lạnh, không nhịn được lại rút tay về.
Kỳ
Thiên bất mãn liếc nàng một cái: “Ngồi yên!”, ánh mắt hắn làm Nguyên Bảo ngệch
ra, quên mất mình đang làm gì. Lúc này Nguyên Bảo mới phát hiện, thì ra nam
nhân tướng mạo xấu xí này lại có một đôi mắt vô cùng xinh đẹp. Lúc hắn trợn mắt
thì vân xanh trên mặt càng trở nên mơ hồ hơn bao giờ hết.
Phát giác
ánh mắt của nàng dừng trên người mình hồi lâu, Kỳ Thiên ngẩng đầu lên, vô tình
hỏi: “Nhìn gì vậy?”
Tim
Nguyên Bảo nhảy loạn, nàng mở mắt chu miệng: “Ta… Ta không phải là trẻ con, ta
biết chải đầu thế nào.”
Kỳ
Thiên không để tâm lời nàng, vẫn tỉ mỉ lau ngón tay cho nàng như cũ: “Nàng tên
gì?”
Nguyên
Bảo ngẩn ra, lúc này mới nhớ ra hai người hình như ngay cả tên của đối phương
cũng chưa biết, nàng chậm chạp đáp: “Nguyên Bảo.”
Động
tác tay của Kỳ Thiên khựng lại, im lặng một hồi rồi nói: “Nguyên Bảo rất tốt.”
Cũng không biết đang nói con người nàng tốt hay cục Nguyên bảo lấp lánh ánh
vàng kia tốt.
Nguyên
Bảo im lặng đảo mắt, nhìn mình trong gương, khí sắc hồng nhuận, mặt trong như
ngọc, nam nhân này hình như không để nàng chịu khổ cực gì… luôn chăm sóc cho
nàng rất tốt. Nguyên Bảo nghĩ, có lẽ tên “Quỷ Vu” này không đáng sợ như trong
truyền thuyết, có lẽ hắn chỉ là cô đơn cần có người bên cạnh, hoặc là hắn chỉ
muốn dùng sự tồn tại của một người khác để chứng minh là hắn vẫn đang sống.
“Ngươi…
tên là gì?” Hỏi xong câu này nàng lại thấy hối hận, mặc kệ nam nhân này tên gì,
sau này chắc chắn nàng sẽ không có dính líu gì đến hắn nữa, bây giờ hỏi chẳng
phải là thừa sao.
“Kỳ
Thiên.”
Nàng vô
ý thức định gọi cái tên này, nhưng cuối cùng lại lý trí cắn môi lại.
Giữa
bọn họ không cần biết nhiều đến vậy.
“Ta có
thể đi chưa?” Nguyên Bảo cẩn thận dè dặt hỏi.
Kỳ
Thiên im lặng gật đầu. Tảng đá treo trong lòng Nguyên Bảo từ từ được thả xuống,
nàng nhẹ nhõm thở phào, ánh mắt sáng lên nhìn Kỳ Thiên: “Vậy… lúc trước, đa tạ
ngươi đã cứu ta.” Nguyên Bảo cẩn thận đi ngang qua người Kỳ Thiên, bước về phía
cửa, thấy Kỳ Thiên vẫn cô độc đứng ở đó, trong lòng nàng có chút không nỡ, nàng
nhịn hồi lâu rồi nói: “Thật ra nếu không có chuyện gì thì có thể lên trấn đi lại,
ngươi tốt hơn trong lời đồn nhiều lắm.”
Nguyên
Bảo quay người, bước chân vẫn chưa ra khỏi sân thì đột nhiên lại cảm thấy sau
gáy lành lạnh, cảm giác quen thuộc lại truyền vào trong đầu, trước khi hôn mê,
Nguyên Bảo chỉ muốn chỉ vào mặt Kỳ Thiên mà phẫn nộ chửi tục.
Nam
nhân trong nhà “bốp” một tiếng, đánh mạnh tay phải của mình, lạnh lùng nói:
“Tiểu nhân.”
Quả
nhiên là trước sau hắn vẫn không làm được quân tử, chỉ có thể làm tiểu nhân
không giữ lời thôi.
Sau khi
hạ cổ cho Nguyên Bảo lần nữa, Kỳ Thiên phát hiện bản thân rất khó được vui vẻ
như lúc trước, lúc chải đầu cho nàng, hắn khát vọng được nhìn thấy gương mặt
hơi xấu hổ đỏ hồng và ánh mắt không dám nhìn thẳng vào hắn của nàng, sau khi
đút cho nàng ăn muốn nghe được bình phẩm thức ăn ngon dở của nàng, hắn muốn
trước khi ngủ hoặc lúc mới thức dậy nghe được tiếng chúc phúc mềm mại…
Khi yêu
cầu của hắn bắt đầu ngày càng nhiều thì lại ngày càng khó thỏa mãn.
Nhưng
một con rối thì chỉ có thể cho hắn sự bầu bạn. Hắn lại không dám để cho Nguyên
Bảo tỉnh táo, hắn sợ nhìn thấy thần sắc lạnh lùng chán ghét trong mắt của người
mà hắn ngày càng yêu thích, những điều đó chỉ làm cho hắn thêm khinh khi bản
thân.
Một
ngày nọ, hắn dắt tay Nguyên Bảo ngồi trong sân phơi nắng, nhìn ánh nắng rọi đầy
gương mặt nàng, Kỳ Thiên nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải hồi lâu rồi nói: “Bảo
mặt thịt, cười một cái đi.”
Mệnh
lệnh này Nguyên Bảo đã làm theo rất nhiều lần, nàng thành thục cong môi. Kỳ
Thiên lại nhíu mày: “Không phải như vậy.” Nguyên Bảo tắt nụ cười, Kỳ Thiên dùng
ngón tay kéo khóe mắt nàng, “Cười ở đây.”
Nguyên
Bảo lại cứng nhắc cong môi.
“Không
phải như vậy.”
Hắn uốn
nắn nàng hết lần này đến lần khác, muốn nàng cười ra được cảm giác hắn muốn,
nhưng uổng công vô ích, chỉ đổi lại thêm thất vọng.
Kỳ
Thiên nóng lòng dán lên môi Nguyên Bảo, muốn hút cổ trùng ra. Nhưng nghĩ đến
ánh mắt của Nguyên Bảo sau khi tỉnh táo, hắn dán môi vào cả buổi nhưng lại
chẳng làm gì cả, trầm mặc rời môi Nguyên Bảo. Hắn có thể cảm giác được thân thể
của nàng đang run rẩy, có thể cảm giác được sự bài xích và cự tuyệt của nàng,
hắn hiểu rõ là mình không được chào đón. Hắn vuốt tóc nàng như an ủi một đứa
trẻ: “Đừng sợ, ta chỉ là…”
Chỉ là
muốn gần gũi nàng, muốn cảm nhận được một hơi ấm tình người, chỉ có vậy thôi.
Không
biết sau khi đối diện với Nguyên Bảo như thế này bao nhiêu ngày đêm, Kỳ Thiên
vẫn quyết định thả Nguyên Bảo đi, tối đó trước khi ngủ, hắn ôm lấy Nguyên Bảo,
vùi đầu vào cổ nàng nhẹ giọng nói: “Nàng cười một cái đi.” Hắn nhắm mắt, ngón
tay sờ lên môi nàng, cảm giác được độ cong, tưởng tượng ra đôi mắt tràn ngập ý
cười của nàng.
Kỳ
Thiên bất giác cũng cong môi. Nhưng sau khi mở mắt thì ánh mắt nàng vẫn trầm
mặc lặng lẽ như cũ.
Hắn vùi
đầu lên vai Nguyên Bảo: “Ta thật đáng ghét đến vậy sao…”
Canh
ba, Nguyên Bảo mở mắt, xua hết lặng lẽ ngày thường, mắt nàng in bóng ánh trăng
ngoài cửa sổ, trong suốt sáng ngời. Nàng nghiêng mắt nhìn Kỳ Thiên đang ngủ
ngon một hồi lâu rồi mới dám cẩn thận xích về cạnh giường, rời khỏi lòng hắn,
cái lạnh ban đêm làm người ta tỉnh táo, Nguyên Bảo đạp chân xuống đất mạnh mẽ
chiến đấu với cái lạnh. Nàng không dám mang giày vì sợ có động tĩnh gì sẽ đánh
thức nam nhân này.
Đi đến
cửa, nhẹ nhàng mở ra, gió đêm thốc vào làm Nguyên Bảo giật mình, nàng hoảng hốt
quay đầu xem xét Kỳ Thiên, kẻ sau lưng vẫn yên tĩnh nằm ngủ.
Nhưng
lần quay đầu này, Nguyên Bảo lại phát hiện hình như mình không cất bước nổi.
Nam
nhân đó giống như trẻ con, cô độc cuộn người trên giường, ánh trăng rọi lên
người hắn, ánh sáng lạnh lẽo tràn ngập cả căn phòng. Những đường vân trên mặt
hắn ban đêm tĩnh lặng đi nhiều, không dữ tợn khiến người ta phải sợ nữa, hắn
vốn là một nam tử tuấn tú, Nguyên Bảo đột nhiên nhớ lại ánh mắt trong trẻo vô
tình tiếp xúc với nàng lần trước.
Hắn…
thật ra hắn chỉ sợ cô độc thôi, giống như nàng bị giam trên gác lầu thêu hoa
vậy, từ từ tiếp xúc với không khí trong lành bên ngoài bèn không tự chủ được mà
bị nó cuốn hút, giống như Thẩm công tử nàng gặp dưới gác lầu.
Hắn và
nàng có hoàn cảnh khác nhau, nhưng lại cô độc như nhau.
Nếu hắn
không dùng cách như thế này để tiếp xúc với nàng thì có lẽ nàng sẽ chấp nhận
hắn, thậm chí còn thích hắn. Dù gì hắn đối với nàng cũng tốt hơn bất kỳ ai,
nhưng nàng không thể sống như một con rối. Nguyên Bảo rất rõ dung mạo là thứ
không thể giữ gìn lâu, nàng sợ hắn không phải vì tướng mạo của hắn mà sợ sự
sống chết của bản thân chỉ nằm trong ý nghĩ của hắn.
Nguyên
Bảo vịn cửa nắm chặt tay lại, nàng cắn răng rồi chạy ra ngoài.
Cánh
cửa quên đóng bị gió đêm thổi “kẽo kẹt” không ngừng, Kỳ Thiên vùi mặt trong gối
im lặng hồi lâu, đưa tay sờ được đôi giày vải đặt dưới giường, hắn ngửa mặt
lên, khẽ nhíu mày: “Bảo mặt thịt… nàng quên mang giày rồi.” Giọng nói vang lên
trong không trung, nhưng nữ nhân ấm áp kia đã không còn.
Mê Vụ
lâm nửa đêm lạnh lẽo đáng sợ, Nguyên Bảo chạy một mạch, mặc kệ phía trước có
phải là đầm lầy hay không, nàng nghe người lúc trước nói, cha tốn rất nhiều
tiền để tìm nàng, có lẽ trong lòng cha vẫn còn để tâm đến đứa thứ nữ này, nàng
không muốn báo thù tỷ tỷ nữa, cũng không muốn yêu Thẩm công tử nữa, nàng có thể
trở về, nhận lỗi, sau đó ngoan ngoãn nghe lời sắp xếp mà xuất giá, sau đó…
Sau đó
thì sao?
Nguyên
Bảo dừng bước, sau đó gả cho một người ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy,
thêu hoa trong một gác lầu mới, nuôi con sống hết nửa đời còn lại sao? Sống như
vậy so với làm một con rối bị người ta khống chế có gì khác đâu?
Nàng
hoảng hốt, bỗng nhiên không xa phía trước có ánh lửa quét qua, chói lòa trong
Mê Vụ lâm. Phản ứng đầu tiên của Nguyên Bảo là Kỳ Thiên đuổi đến rồi, nàng vội tìm
một bụi cỏ ẩn thân, nhưng sau đó lại nghĩ, bị tìm thấy hình như cũng không có
gì to tát lắm…
Đang
nghĩ thì ánh lửa từ xa ngày càng lại gần, lúc này Nguyên Bảo mới phát hiện thì
ra đó là hai hán tử cao to, gương mặt họ có chút quen thuộc, Nguyên Bảo nghĩ
một hồi rồi bỗng nhiên nhớ ra, đây chẳng phải là hai tay sai của Lý phủ sao!
Cha phái họ đến cứu nàng sao? Nguyên Bảo vui mừng định lên tiếng gọi, bỗng
nhiên nghe một trong hai hán tử nói: “Chúng ta tìm được Nhị tiểu thư thì phải
giết đi thật sao?”
Nguyên
Bảo toàn thân lạnh ngắt, cả người cứng đờ.
“Lời
của Lão gia mà ngươi dám không nghe à?”
“Haiz,
xấu ở chỗ chuyện xảy ra trước lúc Đại tiểu thư thành thân, Nhị tiểu thư mất
tích lâu như vậy, e là không còn trong sạch từ lâu rồi… Phủ chúng ta đâu thể có
vết nhơ này được.”
“Ngươi
lo việc này làm gì, ngươi thử nghĩ xem, gặp phải tên Quỷ Vu kia thì chúng ta
làm sao đây!”
Hai
người vẫn đang xì xào nói gì đó nhưng Nguyên Bảo không nghe thấy, đầu nàng ong
lên, chân nhũn ra ngã xuống đất.
Nghe
tiếng động, hai tên tay sai thần sắc biến động: “Ai đó!”, ánh lửa tiến lại gần
bên cạnh Nguyên Bảo, Nguyên Bảo lại thất thần nhìn lên mặt trăng sáng trên
trời, trong lòng tràn đầy nỗi chán ghét và tuyệt vọng.
Hai tên
tay sai vạch bụi cỏ nhìn thấy Nguyên Bảo đang ngồi bên trong, cả hai thất kinh:
“Nhị… Nhị tiểu thư?”
Ánh mắt
Nguyên Bảo từ từ rơi xuống đại đao trên tay họ, người kia đề phòng nhìn tứ
phía: “Tên Quỷ Vu đó không có đây, vừa hay có thể động thủ!”
Nguyên
Bảo gật đầu, đúng đó, vừa hay có thể động thủ, nàng lại rơi vào hiểm cảnh trong
đầm lầy này, lần này cũng không trách ai được. Lúc này, nàng đột nhiên nhớ đến
chủ nhân của đôi mắt trong trẻo kia, sáng mai thức dậy không nhìn thấy nàng
người đó có buồn không, sau khi phát hiện ra nàng chết khó coi trong đầm lầy,
trong lòng hắn sẽ có cảm giác thế nào, sau khi nguôi giận thì hắn có đau đớn cô
đơn một chút nào không…
Nhưng
những điều này chắc nàng sẽ không biết được nữa.
Thanh
đao theo ánh trăng chém xuống, Nguyên Bảo nhắm mắt, chờ đợi sự đau đớn.
“Đinh”
một tiếng. Lúc Nguyên Bảo hoang mang mở mắt, vừa hay nhìn thấy thanh đao to dày
bị gãy làm hai, đại hán cầm đao bay đi giống như con điều đứt dây.
Chiếc
áo bào đen to rộng giống như bức tường chắn trước mặt nàng, chặn hết sát khí và
ánh trăng, đem đến cho nàng bóng tối của đêm đen và sự bảo vệ tốt nhất.
Hai đại
hán như nhìn thấy quỷ, gào lên thê thảm rồi sợ hãi chạy mất.
Nguyên
Bảo ngẩng đầu lên nhìn sống lưng thẳng như ngòi bút của nam tử, hắn nhẹ nhàng
quay đầu lại, hơi thở hơi gấp gáp, cổ trùng trong vân xanh trên mặt lại nhảy
nhót mãnh liệt khiến hắn trông như ác quỷ đến từ địa ngục.
Nguyên
Bảo cụp mắt, trong lòng nghĩ hắn nhất định sẽ lại hạ cổ cho mình.
Một đôi
giày thêu hoa bị ném vào lòng nàng. Kỳ Thiên lạnh lùng nói: “Không mang giày mà
chạy lung tung, đáng đánh.” Giọng điệu như đang giáo huấn một đứa trẻ.
Nguyên
Bảo ôm giày ngơ ngẩn một hồi rồi ngẩng đầu lên nhìn thần sắc bình thường của
hắn, im lặng hồi lâu, nàng đột nhiên cười thành tiếng. Kỳ Thiên chớp mắt, lửa
giận phừng phừng bị tiếng cười của nàng thổi đi hết, nhưng Nguyên Bảo chưa cười
được bao lâu thì lại khóc hu hu.
Cả
người hắn cứng đờ, ánh mắt đảo quanh bốn phía hồi lâu, không biết phải làm sao.
“Đừng
khóc.” Hắn khom người xuống, vốn muốn xoa đầu nàng, nhưng lại sợ ánh mắt chán
ghét của nàng, hắn nhất thời khựng lại nói: “Ta không hạ cổ cho nàng đâu, ta
thả nàng đi.”
Nguyên
bảo càng khóc to hơn, vừa thổn thức vừa chỉ trích: “Lần trước… ngươi cũng nói
vậy.”
“Lần
này là thật đó.”
Tiếng
khóc của Nguyên Bảo vẫn không ngừng.
“Thật
đó thật đó.” Hắn đánh mạnh tay phải của mình, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Thật đó.”
Nguyên
Bảo vẫn khóc như cũ. Kỳ Thiên thật sự hoảng hốt, hắn ngồi không được mà đứng
cũng không xong, tay chân cũng không biết để đâu: “Bảo mặt thịt, nàng đừng
khóc, chuyện gì ta cũng hứa với nàng hết.”
“Ngươi
có thể…” Nguyên Bảo nói một nửa, bị nước mũi làm sặc, nàng ho một hồi rồi
cũng không nói tiếp nửa câu sau, Kỳ Thiên vội vàng gật đầu: “Chuyện gì cũng có
thể hết.” Nguyên Bảo đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Ngươi có thể đừng hạ cổ cho ta
không, cũng đừng đuổi ta đi được không?”
“Ừ, có
thể.” Nghĩ lại ý trong lời nói, Kỳ Thiên ngây ra, “Cái gì?”
“Ta đã
không còn chỗ đi nữa, nếu như ta không làm mẫu vật để ngươi nuôi cổ, có phải
ngươi cũng có thể thu nhận ta như lúc trước không?”
Cổ họng
Kỳ Thiên khô đắng: “Nàng… luôn tưởng ta coi nàng là mẫu vật sao?”
Đôi mắt
Nguyên Bảo ướt đẫm: “Không phải sao?”
Kỳ
Thiên im lặng hồi lâu, khó nén được nụ cười trên môi, gật đầu nói: “Được, sau
này ta sẽ không hạ cổ cho nàng nữa, cũng không coi nàng là mẫu vật… nhưng vẫn
thu nhận nàng như lúc trước.”
Đôi mắt
Nguyên Bảo càng ướt hơn: “Thì ra ngươi là đại hảo nhân.”
“Ừ, ta
sẽ đối với nàng thật tốt, mang giày vào rồi về nhà thôi.”
“Nguyên
Bảo, ta lấy nàng được không?”
Nữ nhân
đang rửa chén trượt tay, đánh vỡ một cái chén: “Cái cái cái… cái gì?”
“Hôm
qua ta đến Lý phủ đề thân rồi, 100 Kim nguyên bảo, cha nàng rất vui lòng gả
nàng cho ta rồi.” Kỳ Thiên đi đến phía sau Nguyên Bảo, ôm lấy eo nàng, “Ta lấy
nàng được không?”
Nguyên
Bảo vẫn chưa đáp, bỗng nghe thấy trong sân truyền đến tiếng chuông bạc lảnh
lót, nàng kỳ lạ thò đầu ra nhìn, chỉ thấy một nữ nhân áo trắng đứng yên lặng
giữa sân, Nguyên bảo tưởng nàng ta lại là người đến xin cổ, nàng kéo tay áo Kỳ
Thiên, Kỳ Thiên xoa xoa mặt Nguyên Bảo, bất mãn buông tay rồi đi vào trong sân.
Nữ nhân
nhìn Kỳ Thiên, nhưng không lộ ra thần sắc sợ hãi chê bai như những người khác,
mà bình thản gật đầu: “Ta là Bạch Quỷ.”
Kỳ
Thiên vốn không quan tâm đến tên của nàng ta, hắn nói: “Một con cổ 10 Kim
nguyên bảo.”
Bạch
Quỷ lấy trong tay áo ra một cây bút, điềm đạm nói: “Ngươi thích cổ trùng sao?”
Kỳ
Thiên nhíu mày: “Ta thích Nguyên Bảo.”
“Ngươi
còn vì cô độc mà cảm thấy phẫn nộ không?”
Kỳ
Thiên nhìn Nguyên Bảo, vẫn chưa trả lời, bóng của Bạch Quỷ như ma, chớp mắt đã
đi đến trước mặt Kỳ Thiên, cây bút trong tay nàng ta nhẹ điểm lên tim Kỳ Thiên,
sắc mặt Kỳ Thiên lập tức biến đổi, giống như đã chịu một trận đau đớn kịch
liệt, lập tức khuỵu người xuống.
Nguyên
Bảo thấy vậy thất kinh, vội vàng xắn áo chạy ra đỡ lấy Kỳ Thiên.
Đầu bút
của Bạch Quỷ có một con cổ trùng màu đen đang vùng vẫy dữ dội, nàng nói: “Con
quỷ trong lòng ngươi ta đã thu lại rồi.”
Nguyên
Bảo đau xót cho Kỳ Thiên đến đỏ mắt, phẫn nộ trừng Bạch Quỷ, nào ngờ ánh mắt
của nàng ta lại trở nên ôn hòa, nàng ta cất cổ trùng và cây bút vào trong ngực:
“Sống cho tốt nhé.” Gió nổi lên, chuông bạc lại ngân lên một tiếng, nữ nhân này
bỗng tan biến như khói sương.
Nguyên
Bảo nghĩ chắc mình gặp quỷ thật rồi, nàng ngẩn ngơ một hồi, nghe thấy tiếng ho
của Kỳ Thiên mới tỉnh ra: “Kỳ Thiên…” Nguyên Bảo khựng lại, “Cổ… cổ trùng của
chàng đâu?”
Tim kỳ
Thiên vẫn không ngừng nhói đau, hắn đưa tay ra, nhìn bàn tay và cánh tay mình,
lúc này mới phát hiện ra vân xanh trên người hắn đã biến mất một cách kỳ lạ, cổ
trùng ở cùng hắn mười mấy năm cũng biến mất khỏi người hắn rồi!
Hắn…
trở thành người bình thường rồi.
“Nguyên
Bảo, thế này nàng có thích không?”
“Đáng
ghét! Chàng còn đẹp hơn cả ta nữa!”