Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 145: Chương 145: 106. Thanh lý môn hộ




Editor: tuladen

Ngôi nhà có bốn đến năm tầng này, trong nháy mắt thành một vùng phế tích.

Phong là người đầu tiên xông tới tìm người, lần này không ai ngăn trở nữa, ngược lại tất cả mọi người gia nhập vào trong đó, tìm kiếm đồng bạn ngày xưa của bọn họ, Lúc Băng cũng không ngoại lệ.

Quý Nghiên tựa như một cái xác không hồn, gian nan cất bước, vả lại đi thật chậm. Cô đạp trên phế tích, có cảm giác như mình giẫm trên thi thể, cả người không hề có cảm giác chân thật, trống rỗng, hoang vu. Quý Nghiên vươn tay, vô ý thức bới lấy người dưới tòa nhà, dường như đã cháy rụi. Cô đẩy những thứ đó ra, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Sương, coi như biết rõ tìm được cũng thay đổi hoàn toàn, nhận không ra. Cô nhất định phải tìm kiếm. Khi đẩy mỗi một vật kiến trúc, trong đầu cũng có thể tưởng tượng đến bộ dạng của Sương.

"Haiz, ch ị gái. Em hiểu biết rõ thủ lĩnh chúng ta rất tuấn tú, nhưng chỉ nhìn cũng vô dụng nha."

"Tính tính toán toán coi là. . . . . . Chị dâu chị đẹp nhất tuyệt nhất, chị đáng yêu vô địch nhất, chị người gặp người thích đỉnh cao được chưa? Mau buông em ra, em sắp bị chị bóp chết rồi."

"Thật là quá đáng! Thế nhưng sử dụng bạo lực, bóp chết em đi đâu tìm người con gái xinh đẹp như hoa bồi thường cho ta ba mẹ à? Không đúng, em không có ba mẹ. . . . . ."

"Tất nhiên, thế nào chỉ cho heo mà chị gầy như vậy? Khẳng định không có thị trường, mua về nhà cũng ngại thịt quá ít không đủ vừa miệng, chị dâu cái này chị tỉnh lại thật tốt , ăn nhiều một chút, béo lên chút, nếu không thủ lĩnh buổi tối ôm tay thừa nhiều a!"

Một cái nhăn mày một nụ cười, tươi sáng cũng hiện ra ở trong đầu.

Tí tách.

Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, một giọt, hai giọt, theo gương mặt, dung nhập vào bên trong đất đầy phế tích, Quý Nghiên cũng không ý thức được. Cho đến cô đẩy phế tích ở giữa lộ ra một thi thể bị đốt cháy, quả thật hoàn toàn thay đổi, ngay cả ba mẹ họ cũng không thể nhận ra được. Trong đó còn có một cánh tay bị đứt lìa, trong lòng Quý Nghiên đột nhiên đau nhói một cái, cô đưa tay che ngực, không biết cảm giác ức chế này như thế nào? Cô vẫn nhịn, vẫn nhịn, không để cho mình khóc thành tiếng, nhưng nước mắt vẫn chảy, còn càng ngày càng mạnh!

Thật, thật là đau.

Cô thậm chí không dám đi phân biệt, là thi thể của ai?

Trên bầu trời truyền đến tiếng gầm rú của máy bay trực thăng, cánh quạt chuyển động thật nhanh, Quý Nghiên lại mắt điếc tai ngơ. Nó dừng ở cách phế tích đó không xa, cửa khoang mở ra, tiếng bước chân kia có vẻ vội vã gấp rút như vậy. Mọi người nghe được động tĩnh, theo bản năng nhìn sang, trừ Phong và Quý Nghiên. Lúc Băng nhìn đến người đàn ông mà vội vã này, không khỏi có chút kinh ngạc.

Anh một thân áo sơ mi trắng đơn giản với quần dài đen, tay áo sơ mi còn xắn đến khuỷu tay, trang phục rất tùy ý. Tóc đen như mực hơi có vẻ xốc xếch, ánh mắt sâu thẳm chạm đến cái khoảng không gian chiến đấu thảm khốc này, dừng ở trên người mất hồn đứng ở trong phế tích, ánh mắt rõ ràng đau đớn. Chân dài bước vào, lại không hiểu hãm lại tốc độ.

Thủ lĩnh như vậy, thật sự là hiếm thấy? !

Quý Nghiên níu lấy lồng ngực của mình thật chặt, tựa như làm vậy cảm giác đau có thể giảm bớt một chút. Vẻ mặt đau đến tê liệt, tràn ngập ở trong lòng, giống như muốn đem cả trái tim cô xé rách. Đôi môi bị cắn đến trắng bệch, vẫn không dễ chịu chút nào.

Chợt, trước mắt xuất hiện một cánh tay, rơi vào trên mái tóc cô, ấn cô đến trong ngực của mình. Trong nháy mắt, thời gian giống như dừng lại, quanh thân quanh quẩn nhàn nhạt mùi trà xanh thơm ngát, rất an tĩnh, rất an tĩnh, bên tai chỉ có âm thanh trầm thấp của anh lại hơi có vẻ sạch sẽ.

"Thật xin lỗi, anh tới chậm."

Quý Nghiên vòng chắc hông của anh, hai tay không tự chủ được níu chặt quần áo của anh, cho đến giờ phút này, mới có cảm giác chân thật. Bởi vì cảm nhận được anh, cho nên cũng cảm nhận được tất cả chung quanh. Chuyện mới vừa xảy ra tất cả, đều không phải là ảo giác. Mà anh nói một câu, đã dễ dàng đem ý chí cô mạnh mẽ chống đỡ được đến bây giờ hoàn toàn đánh sụp, nước mắt thấm ướt áo trước ngực của anh, dần dần, có tiếng khóc tràn ra. Bi thương, đau đớn, càng ngày càng rõ ràng. Trước khi ngất nước mắt ướt trên ngực anh, giống như tim của anh cũng khóc, một mảnh ươn ướt.

Cục Quốc An.

Bạch Thắng đẩy cửa ra, vừa đúng đụng phải tới người đưa cơm muốn đi ra ngoài, người nọ hướng Bạch Thắng cung kính nói tiếng tốt. Bạch Thắng khẽ gật đầu, thoáng nghiêng người né ra chờ hắn đi ra ngoài, sau đó mới cất bước đi vào trong phòng nghỉ. Gian phòng rất tối, tất cả rèm cửa sổ đều kéo lên rồi, trừ tiếng bước chân nhỏ nhẹ, âm thanh gì cũng không có. Tĩnh mịch quá mức, giống như trừ anh ra, không có ai tồn tại .

Bạch Thắng đi qua bàn ăn thì dừng lại một chút, con mắt nhìn lại, bàn đầy thức ăn, nhưng vẫn như dáng vẻ mới vừa bưng tới, một chút cũng không động qua.

Đây là lần thứ mấy rồi hả ?

Tái diễn bưng tới, lại đổi đi, bưng tới nữa, lại đổ đi. . . . . . Nhưng đừng nhắc tới cô ăn một miếng, nhìn cũng chưa từng nhìn qua một cái.

Bóng người nho nhỏ cuốn rúc vào trong góc, ôm đầu gối, không nói một lời. Anh chưa từng thấy qua bộ dạng cô ánh mắt trống rỗng như thế, hô hấp nhè nhẹ, giống như một linh hồn phiêu bạc ở nhân gian, đưa tay, thì lập tức biến mất.

Mặt của cô vốn không có thịt, bây giờ càng thêm thon gầy lợi hại. Bạch Thắng ngồi dựa vào bên người cô, đem người ôm vào trong lòng ngực mình.

"Thủ lĩnh."

Lúc này, bên trong gian phòng truyền đến một âm thanh lạnh lẽo, Bạch Thắng nhàn nhạt ngó cô một cái.

Ánh mắt cũng không gợn sóng.

"Mọi người đã đến đông đủ." Lục Băng công thức hóa báo cáo.

Ánh mắt Bạch Thắng không hề thay đổi, càng phát ra tĩnh mịch.

Anh ở Quý Nghiên rơi xuống một nụ hôn, nhẹ nhàng mà nói ra: "Anh lập tức sẽ trở lại."

Sau đó đứng dậy, đi ra ngoài cửa.

Lúc Băng nhìn bóng dáng của anh biến mất ở bên trong phòng, lúc này mới chuyển sang Quý Nghiên. Cô hoàn toàn giống như mất hồn, rúc ở trong góc tối, đâu còn giống như lúc gặp mặt lần đầu tiên phản kích cô chứ?

Trong đại sảnh lớn như vậy.

Hầu như toàn bộ tổng bộ cấp cao đã đến trình diện, trừ Bạch Thắng cùng mấy người chú An, những người khác đều theo chức vị cao thấp theo thứ tự đứng ngay ngắn, Phong Vũ Tuyết cũng không ngoại lệ.

Ba người bọn họ vừa đúng đứng ở vị trí đầu tiên.

Bạch Thắng cong tay gõ vang ở trên mặt bàn, sắc mặt một mảnh lạnh nhạt. Âm thanh không nhẹ không nặng truyền lại đến trong tai mỗi người."Ở sự kiện kia, mọi người chắc hẳn đều biết rõ. Nhưng mà tôi lại nhận được tin tức, phía sau là chính phủ Mỹ đang thao túng chuyện này. Mục đích là muốn lấy tính mạng Quý Nghiên, để ngăn cô ấy vì Cục Quốc An thiết kế ra nhiều vũ khí quân sự cường đại hơn. Ai có thể nói cho tôi biết, chính phủ Mỹ làm thế nào biết được chuyện này?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.