Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 146: Chương 146: Chương 106.2




Mắt mọi người lộ ra nghi ngờ, cũng không ai trả lời.

Chú An cau mày nói: "Thế nào, A Thắng, nghe ý này của cháu, chẳng lẽ có người mật báo?"

"Thân phận của Nghiên Nghiên, trừ người trong cuộc, không có ai biết. Cháu vừa bắt đầu đã suy tính đến an toàn của cô ấy, cho nên vẫn che giấu rất tốt. Trừ người trong cuộc, cũng không phải tất cả mọi người đều biết được. Mà chuyện nghiên cứu chế tạo thành công tên lửa, người biết thì càng ít, trừ Bộ trưởng bộ vũ khí Dịch Vĩnh Quân cùng nhân viên nghiên cứu của sở nghiên cứu, còn lại là các vị ở đây. Thử hỏi, thành viên Cục Quốc An nhất định đều không biết chuyện, chính phủ Mỹ thông qua thủ đoạn gì mà biết được? Hoặc là nói, là ai truyền tới tai bọn họ?"

"Chuyện này. . . . . ." Chú An dừng một chút. Sau đó nhìn về phía mọi người đang đứng, ngón tay uy vũ khí phách chỉ, nghiêm nghị nói: "Nói mau, có phải các người có ai từng nói việc này ra ngoài hay không?"

"Không có."

"Tôi không có."

"Không có."

"Tôi cũng vậy không có."

Mọi người cuống quít phủ nhận, nhiều loại âm thanh lần lượt truyền ra, chuyện tình nghiêm trọng như vậy, liệu bọn họ cũng không có gan này đi làm a! Này căn bản cùng phản bội tổ chức không khác rồi, một khi bị lộ ra ngoài, hậu quả kia không phải đùa giỡn. Huống chi lần này huyên náo lớn như vậy, không chỉ toàn bộ hai đội ngũ đội chống khủng bố bị diệt, ngay cả Sương hộ pháp một trong Tứ Đại Hộ Pháp cũng. . . . . . Ai cũng biết, trong Phong Sương Vũ Tuyết, thủ lĩnh thân cận nhất chính là Phong Sương, nhất là Sương. Huống chi lần này còn liên lụy đến bà xã của thủ lĩnh, Quý Nghiên cùng Sương thân như vậy, hơn nữa nghe nói Sương vì cứu Quý Nghiên mà chết, trước không nói cái khác, chỉ một điểm khiến cho bà xã của thủ lĩnh lâm vào nguy hiểm đến tính mạng này, người này chết một vạn lần cũng không đủ rồi.

Anh em, người thân, bà xã, đây là ba cấm kỵ lớn của Bạch Thắng.

Người này lập tức đã chạm tới hai, còn có thể có đường sống sao? !

Ánh mắt Bạch Thắng không biến sắc quét nhìn đến trên mặt mỗi người bọn họ, đem tất cả thu hết vào mắt. Có nói láo hay không, anh nhìn một cái có thể nhìn ra. Hôm nay, là thời điểm thanh lý môn hộ rồi. Đang lúc ấy thì, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh của Vũ. "Tiểu nha đầu, thân thể em không thoải mái à? Nét mặt này là thế nào?"

Bên trong phòng.

Lục Băng đứng ở trước mặt Quý Nghiên, cô từ trên cao nhìn xuống.

"Cô còn như vậy đến khi nào?"

Không người nào trả lời, ánh mắt Lục Băng lạnh lẽo, giọng nói vẫn như cũ rất thúi. "Hèn nhát, trốn tránh chính là phương pháp cô giải quyết vấn đề?"

". . . . . ."

Lục Băng xoay người, bưng thức ăn đến trước mặt Quý Nghiên, Quý Nghiên thủy chung thờ ơ. Lục Băng ngồi ở bên cạnh cô, đầu gối khẽ cong lên, không âm không dương nói: " Tính mệnh của cô bây giờ không còn là của chính cô nữa, Sương liều mạng cứu cô, cô có tư cách gì đi chà đạp nó? Thay vì như vậy, còn không bằng vừa bắt đầu người chết là cô, dù thế nào đi nữa người bọn họ muốn giết chính là cô, Sương chạy cũng sẽ như thế nào, còn không đến mức chết một cách vô ích."

Quý Nghiên quay đầu nhìn về phía cô ta.

"Rốt cuộc có phản ứng?" Lục Băng khẽ hừ. "Thủ lĩnh vì tra ra người tiết lộ tin tức mà triệu tập mọi người ở đại sảnh, Phong Sương Tuyết đang nhanh chóng chỉ huy mọi người hậu táng những người chết, cô làm cái gì? Nếu muốn chứng minh mình không phải là phế vật, hãy chứng minh bằng hiện thực, khiến người hy sinh cũng hy sinh đáng giá một chút. Nếu không, không chỉ tôi xem thường cô, Sương cùng những thành viên kia chết đi cũng sẽ chết không nhắm mắt."

Đây là lần đầu cô ta nói với cô nhiều lời như thế.

Ánh mắt Quý Nghiên lóe lên.

"Tiểu nha đầu, thân thể em không thoải mái à? Cái nét mặt này là thế nào?"

Tuyết đang mất hồn, chợt nghe được giọng nói của Vũ, sợ hết hồn, hoảng hốt vội nói: "A, không có a. Các anh làm gì mà nhìn em như vậy. . . . . ."

Không chỉ Vũ, Phong, Bạch Thắng cũng chậm rãi nhìn về Tuyết.

Bạch Thắng trong trẻo lạnh lùng nói: "Cô có lời gì muốn nói không?"

Trong lòng Tuyết hoảng hốt.

Trong đầu lần nữa thoáng qua hình ảnh lần đó cùng Vân Song Chỉ ở quán cà phê, cô không biết nên nói không. Nhưng với Song Chỉ mà nói, cũng sẽ không làm ra loại chuyện như vậy chứ? Chị ấy tốt như thế, lại yêu thủ lĩnh như vậy, làm sao có thể sẽ đem tin tức tiết lộ cho chính phủ Mỹ đây?

"Tuyết."

"À?" Tuyết theo phản xạ lên tiếng.

Phong không vẻ gì nhìn cô, thẩn thờ nói: "Em biết cái gì?"

Tuyết vội vàng phủ nhận. "Không có. . . . . ."

"Con mắt của em không lừa được người, nói thật." Phong một bộ cũng không ăn cô.

Tuyết ngẩng đầu, nhìn Phong một chút, lại nhìn Bạch Thắng một chút, nét mặt Bạch Thắng trước sau như một đều là như vậy, căn bản đoán không ra tâm tình của anh. Chỉ có Vũ mặt lộ vẻ nghi ngờ."Chẳng lẽ em biết ai tiết lộ tin tức?"

"Em. . . . . ." Tuyết yên lặng.

Lúc này chú An bọn họ cũng bắt đầu chen miệng. "Tuyết Nha Đầu, biết cái gì cháu cứ việc nói thẳng, sợ cái gì?"

"Đúng vậy, ở trong cục cháu còn sợ ai dám động vào cháu?"

"Cháu đem tin tức nói với Vân Song Chỉ." Tuyết nói.

"Cái gì?" Chú An ngoáy ngoáy lỗ tai, còn tưởng rằng mình nghe lầm.

"Cháu đem tin tức nói với Vân Song Chỉ." Tuyết lại nói một lần.

Lần này tất cả mọi người kinh hãi.

Thân hình Phong cứng đờ, cơ hồ khống chế không được xông lên trước mặt bóp cổ cô ta. "Em lặp lại lần nữa."

"Em. . . . . ." Tuyết bị ánh mắt của hắn hù sợ, yếu ớt hơn nữa một lần. Âm thanh so với trước kia nhỏ N lần.

Ánh mắt Bạch Thắng tối lại, sâu thẳm trong mắt có giông bão tụ tập. Tuyết ý thức được mọi người đang suy nghĩ gì, cuống quít tiến lên đối Bạch Thắng nói: "Thủ lĩnh, mặc dù em nói qua việc này cho Song Chỉ. Nhưng mà em tin tưởng, chị ấy sẽ không tiết lộ ra ngoài, nhất định không phải chị ấy."

"Cô tin tưởng?"

"Ừ." Tuyết liên tục không ngừng gật đầu." Ngày hôm qua chị ấy tới thăm em, chúng em chỉ trong lúc vô tình nhắc tới, Song Chỉ nhìn qua căn bản không để ở trong lòng. Hơn nữa chị ấy cũng không có lý do làm như thế, chị ấy hiện tại lại không yêu Ngôn Quyết nữa, không cần thiết sẽ giúp hắn đối phó chúng ta không phải sao?"

Vũ lắc đầu một cái, cái này là ngu xuẩn!

Ánh mắt Phong lạnh lẽo.

Bạch Thắng nói: "Tôi hỏi cô, điều lệnh đầu tiên trong Cục Quốc An là cái gì?"

"Tất cả chỉ thị từ cấp trên, không được cãi lời, cũng không được hỏi nhiều." Tuyết không chút nghĩ ngợi nói.

"Điều thứ năm?"

"Không được tiết lộ bất kỳ cơ mật trong tổ chức cho bất luận kẻ nào, bao gồm hành động."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.