"Không làm gì cả."
"Cái gì?"
"Anh thuận miệng nói chút thôi." Bạch Thắng cong khóe môi, giọng nói vừa rồi còn hơi lộ ra nghiêm túc không khỏi thêm chút nhu hòa, sau đó không khí trong phòng họp cũng nhẹ nhõm hơn.
Công việc căng thẳng cũng biến mất.
Quý Nghiên lại im lặng, cô bày tỏ mình không có khả năng thưởng thức đối với sự hài hước của Bạch thiếu gia.
Bạch Thắng giống như còn có chuyện khác phải xử lý, sau khi hội nghị kết thúc, liền bị người gọi đi. Quý Nghiên đi theo Sương ra sân huấn luyện tập bắn.
Lúc ấy còn có thành viên tổ khác ở đây, trước tên của Quý Nghiên còn có thêm tầng danh hiệu lộng lẫy kia làm cho cô đương nhiên bị người vây xem rồi. Tất cả mọi người đều muốn tận mắt thấy phong thái của phu nhân NSA tương lai, dù sao có vầng sáng của Ứng San, khuôn mặt xuất sắc, bản lĩnh dũng mãnh, khí thế lại dồi dào, quan hệ với cục trưởng (cha Bạch Thắng- Bạch Trì) của bọn họ cũng rất ân ái, hơn nữa sinh con trai là Bạch thiếu gia như vậy, ở trong mắt bọn họ, Ứng San là phu nhân chính cống, không người nào có thể vượt qua.
Tự nhiên yêu cầu đối với đời sau cũng cao lên, đây là chuyện không thay đổi được. Giống như lúc trước Vân Song Chỉ, mặc dù đa số người đều hài lòng, nhưng ở trong lòng tất cả mọi người đều không nhịn được so sánh cô với Ứng San, kết quả đều không hẹn mà cùng cảm thấy, Vân Song Chỉ không thể sánh bằng Ứng San, mặc kệ là từ phương diện nào cũng không thể sánh bằng.
Nhất là thời gian chung đụng ngày càng lâu, loại cảm giác này càng hơn, những ngay tiếp theo nhiệt tình đối với Vân Song Chỉ cũng phai nhạt đi, nhìn cô ta cũng không cảm thấy kinh diễm giống như khi mới gặp. Xem xét lại Ứng San, nhìn bà càng ngày càng xinh đẹp, càng ở chung càng thấy hấp dẫn, không nhịn được làm cho người ta tôn kính, hơn nữa tình cảm với cục trưởng còn giữ vững nhiều năm như vậy cũng không biến chất.
Cho nên, ban đầu lúc Vân Song Chỉ rời đi, bọn họ tức giận nhiều hơn thất vọng, hai người này nhìn như không chênh lệch nhau mấy ( = xứng đôi) nhưng lại đủ để nhìn ra tình cảm thì không giống như vậy (ý là trông hai hai người không giống như thật sự yêu nhau). Bây giờ Quý Nghiên đi vào, mọi người khó tránh khỏi hiếu kỳ, muốn biết cô là người như thế nào mà có thể bắt được lòng chỉ huy, cũng muốn biết cô so với Ứng San còn có Vân Song Chỉ sẽ có gì khác biệt?
Sương mới đầu còn lo lắng Quý Nghiên da mặt mỏng, bị nhiều người nhìn như vậy nhất định sẽ ngượng ngùng, không luyện tập được, vốn định khích lệ cô một phen. Nhưng không ngờ, Quý Nghiên đối với tầm mắt xung quanh lại hoàn toàn không để ý, làm như không thấy, trực tiếp cầm súng đi tới trước bia, chuẩn bị kỹ càng.
Ah?
Sương cô nương ngạc nhiên mở to hai mắt, mặt trời mọc ở đằng Tây sao?
Trên thực tế, Quý Nghiên hoàn toàn không ý thức được những chuyện đó, cô là người làm việc đặc biệt tập trung, nếu đã quyết định làm chuyện nào đó thì nhất định sẽ nghiêm túc làm xong, dù có quấy rầy cô nhiều hơn nữa cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Lúc trước bị vây xem sẽ cảm thấy lúng túng, là bởi vì lúc ấy cô không có việc để làm, cứ đứng ngốc ở đó làm con khỉ để người ta quan sát, cảm giác đó rất không được tự nhiên, bộ dáng kia cũng cực kỳ ngố, mà muốn làm việc khác để dời đi lực chú ý cũng không được. Nhưng bây giờ thì khác, cô vốn tới đây là để tập bắn, nhiều tầm mắt như vậy, sẽ chỉ làm cô tập trung tinh thần được tốt hơn, mà sẽ không lùi bước.
Quý Nghiên giơ súng lên, nhắm thẳng, đạn liên tiếp bắn ra, 1 viên/ 1 giây, tiếng súng liên tục vang lên trong sân huấn luyện, sau đó bỗng chốc bắn thủng bia súng cách đó không xa.
Tầm mắt của mọi người di chuyển từ trên tay của cô, đến họng súng, đến viên đạn được bắn ra, sau đó theo viên đạn một đường dời tới bia súng, nhìn đạn bắn thủng bia súng, biểu cảm khác nhau. Lúc này, lại một tiếng súng nổ truyền đến, ánh mắt mọi người dừng trên bia súng còn chưa kịp thu về đã đột nhiên nghe thấy Quý Nghiên kích động hoan hô một tiếng, giọng nói còn mang theo không dám tin: "Trúng. . . . . . Trúng. . . . . . Hồng tâm rồi. . . . . ."
Cô nhìn sang Sương, giống như đang xác nhận hỏi: "Sương, cô nhìn thấy chứ? Là trúng hồng tâm đó!"
Không phải bắn bậy bắn bạ trúng tùm lum tùm la, mà là cô quả thật đã ngắm trúng. Không phải là đang nằm mơ. . . . . .
Mọi người nhìn thấy trên hồng tâm có thêm một cái lỗ, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chợt rực rỡ của Quý Nghiên, trong lòng thầm nghĩ, cái này thì có gì mà vui vẻ chứ?
Bọn họ trải qua nhiều năm huấn luyện chuyên nghiệp, kỹ thuật bắn súng ít nhiêu cũng không tệ lắm, chuyện trúng hồng tâm như vậy, đối với bọn họ mà nói không quá kinh ngạc, thậm chí cảm thấy phản ứng của Quý Nghiên có chút quá khích. Nhưng đối với Quý Nghiên mà nói, đây không thể nghi ngờ là chuyện đáng để cô vui mừng đến mức phải nhảy dựng lên.
Sương cũng cười, tùy ý nói: "Đúng vậy, trúng rồi! Chị dâu thật là lợi hại!"
Chỉ huy cũng đã nói, khả năng tiếp thu của Quý Nghiên rất mạnh, học rất nhanh, mới đầu Sương còn có nghi ngờ, nhưng khi thấy Quý Nghiên trong thời gian ngắn ngủi đã nắm được bí quyết, từ một người bắn không phát nào trúng trở thành người bắn trúng bia, hôm nay còn trúng được hồng tâm, thì nghi ngờ của cô liền biến mất.
Mặc dù Quý Nghiên nhìn như yếu đuối, nhưng sức chịu đựng trong lòng của cô ấy rất mạnh, dám khiêu chiến với bản thân, từng bước một leo lên độ cao mới. Tiến bộ của cô ấy thật sự rất nhanh.
Quý Nghiên vẫn là lần đầu tiên bắn trúng hồng tâm, hưng phấn không thôi, nhất thời cảm thấy cuộc sống thú vị hơn. Cô giơ súng lên lần nữa, mặc dù loại kỷ lục không duy trì lâu dài, nhưng vẫn không làm giảm đi sự nhiệt tình của cô chút nào, thành tích cũng theo đó khá hơn trước một chút.
Cự ly cách hồng tâm ngày càng gần.
Sương vẫn ở đây cùng với cô, lúc Bạch Thắng tới, Quý Nghiên vẫn còn đang luyện tập, giống như đã tìm được thú vui, hết sức chuyên chú. Sương thấy Bạch Thắng, vốn định chào hỏi, nhưng Bạch Thắng lại giơ ngón trỏ lên để bên môi ra hiệu im lặng, Sương hiểu ý, ngậm miệng lại.
Cô xem nhìn Quý Nghiên, lặng lẽ lui về phía sau mấy bước, đi tới bên cạnh Bạch Thắng.
"Chỉ huy, hôm nay tâm trạng của chị dâu rất tốt nha, còn bắn trúng hồng tâm nữa, chị ấy rất vui mừng." Sương không nhịn được nói với Bạch Thắng.
Bạch Thắng nở nụ cười, ánh mắt rơi vào trên người Quý Nghiên, đôi mắt sâu thẳm cũng chỉ có khi nhìn cô mới có thể lộ ra nhu hòa như vậy.
Sương thật hâm mộ Quý Nghiên, cô chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của chỉ huy, bất kể là đối với ai, cưng chiều thâm tình như vậy, cũng chỉ có cô ấy. Thật may là, Quý Nghiên cũng đáng để người khác thật lòng với cô ấy, cô ấy thiện lương, nhưng không u mê; cô ấy chân thật, nhưng không mềm yếu; cô ấy đơn giản, nhưng không ngu ngốc; cô ấy có sự kiên trì và nguyên tắc của mình, nhưng vẫn hiểu lý lẽ, biết cảm ơn, đối với người thân thiết, luôn lấy tha thứ làm đầu. Cho nên, Quý Nghiên như vậy, mới càng làm cho người ta muốn thương yêu, muốn gần gũi.
Đây cũng là lý do cô thích Quý Nghiên.
Thời gian cô và Quý Nghiên tiếp xúc không lâu, cơ hội gặp mặt cũng không nhiều, nhưng lại có thể chung sống như chị em tốt, vả lại cũng không có chút nào không được tự nhiên.
Ở trong mắt Sương, Quý Nghiên và Bạch Thắng là một đôi trời sinh, giống như tên của bọn họ cũng hợp đứng cạnh nhau như thế, đứng bên cạnh Quý Nghiên chỉ có thể là Bạch Thắng, mà đứng bên cạnh Bạch Thắng cũng chỉ có thể là Quý Nghiên, không ai có thể thay thế được, không ai có thể chen ngang vào.
Bọn họ chỉ thuộc về lẫn nhau, mãi mãi.
Không biết tương lai, cô có thể cũng sẽ gặp một tình yêu như vậy hay không?
Thời gian cứ thế trôi qua, gần tối, bọn họ rời khỏi tổng bộ. Bạch Thắng nhận được tin, tối nay Thôi Đại Sơn có một cuộc giao dịch ma túy ở bar Gay, thời gian là mười giờ.
Hành tung Thôi Đại Sơn luôn rất quỷ dị, trừ phi có cuộc giao dịch lớn, cần hắn phải tự mình ra tay, hắn mới lộ diện, nếu không từ trước đến giờ ngay cả cái bóng dáng cũng không trông thấy. Có hoạt động gì cũng chỉ ở phía sau màn chỉ huy, ra lệnh. Hơn nữa người này tương đối giảo hoạt, muốn bắt hắn cũng không phải dễ dàng.
Quý nghiên rất ngây thơ hỏi: "Tại sao là Gay chứ?"
Sương bĩu môi nói: "Chị dâu, cái này chị không nên hỏi bọn em, mà phải đi hỏi Thôi chuột lớn. Địa điểm giao dịch là hắn chọn, chúng ta chỉ đi bắt con chuột."
"Ưm." Quý Nghiên phồng mặt, trong mắt mơ hồ có ánh sáng, có chút mong đợi hỏi: "Hắn là gay sao? Vậy có đẹp trai không?"
Khóe miệng Sương hình như co quắp một cái, lành lạnh nói: "Chị nghĩ quá tốt đẹp rồi, người kia nhiều nhất cũng chỉ là một ông chú bỉ ổi mê mấy thằng nhóc con thôi."
Quý Nghiên: ". . . . . ."
Sương hỏi: "Vỡ mộng rồi sao?"
Quý Nghiên lặng yên một hồi, gian nan nói: "Cũng may, vốn không ôm bao nhiêu mong đợi."
Sương dùng ánh mắt xem thường nhìn cô."Vậy chị còn hỏi? !"
Quý Nghiên biết nghe lời nói: "Sương cô nương, em phải hiểu trong lòng mỗi người phụ nữ đều có ẩn dấu chút hủ nữ."
"Phụt. . . . . . Em không có, chẳng lẽ em không phải phụ nữ?"
Những lời này sao mà nghe có chút quen thuộc thế.
Quý Nghiên trí nhớ tốt, rất nhanh nhớ lại dáng vẻ người nào đó vào ngày hôm qua lúc giới thiệu Cục Quốc An đã tổn thương cô sung sướng như thế nào. Lúc này liền cười một tiếng, nhìn Sương, chậm rãi nói ra: "Thật hiếm khi em còn tự biết rõ."
". . . . . ."
Sương giận, nhào tới muốn véo cô, thì Quý Nghiên đã quả quyết tránh trong ngực Bạch Thắng. Nói giỡn, người có ông xã bảo vệ với người không có ông xã bảo vệ là hoàn toàn không giống nhau, Bạch Thắng một tay ôm Quý Nghiên, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn Sương, một bộ "Dám đụng đến bà xà của anh, lá gan của em to thật đó", Sương tức giận thu tay lại, cắn răng nghiến lợi, trong lòng thì gào thét, cái gì gọi là "Ỷ thế hiếp người"? Cái gì gọi là "Cáo mươn oai hùm"? Nhìn Quý cô nương thì biết.
Đừng ức hiếp người như vậy chứ!
Nhìn bộ dạng Sương dù giận cũng không dám nói, vẻ mặt giống như con dâu nhỏ bị ngược đãi, Quý Nghiên không hiền hậu cười thầm ở trong ngực Bạch Thắng.
Sương cô nương thật đáng yêu!
Bạch Thắng cảm thấy bả vai cô run run, cúi thấp đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt Quý Nghiên, môi mỏng khẽ mở, ở bên tai cô nói: "Hài lòng rồi chứ?"
Quý Nghiên lần nữa không hiền hậu gật đầu."Ừm."
Thù lớn đã báo, hả lòng hả dạ.
Ánh mắt Sương càng thêm u oán nhìn bọn họ, Quý Nghiên quả quyết giả bộ không nhìn thấy, lúc này bên cạnh truyền đến giọng của Phong. Giọng nam lạnh lùng trầm trầm nói với Sương: "Đừng đùa nữa, mau tới đây!"