Buổi sáng tại biệt thự Destiny, vì để cho thí sinh có thời gian nghỉ
ngơi, chương trình quyết định cho tất cả trở về nhà một tuần để thỏa sức thư giãn. Nó chui rúc trong chăn do cái thời tiết lạnh giá ngoài kia,
cứ mãi hưởng thụ mà nó vẫn chưa hay biết, có một người, từ nãy đến giờ
đang nhìn nó
"Cô định trốn trong đó đến bao giờ" tiếng hắn vang vọng
"Hử" nó bật dậy
Trong mắt chỉ thấy hắn đang một thân ngạo nghễ ngồi trên sofa, ánh mắt thách
thức nhìn về phía nó. Chị nhà mặt tối sầm hất chăn và bước về hắn, nhưng vì trời đang lạnh, người chỉ mặc chiếc áo ngủ mong tanh làm nó khẽ run, sau đó...
"Hắt xì"
"Lạnh rồi, nhớ mặc nhiều áo" hắn khoác áo cho nó, nhẹ nhàng nhắc nhở
Hành động đó nhất thời khiến nó đỏ mặt tía tai
"Sao vậy? Bệnh hả?" hắn áp tay vào mặt nó ân cần
"Anh...anh chính là đang muốn hại tôi sao?" nó hất tay hắn ra
"Wae? Tôi làm gì? Hay là....tại tôi quyến rũ quá?" hắn gian manh
"Hoang tưởng" nó chối bỏ
"Được rồi, mau vào thay quần áo" hắn cười xòa đẩy nó vào phòng tắm
Khoảng...ờm, cỡ chừng...1 tiếng sau nó mới xuống nhà, mấy đứa ở dưới la hét nãy giờ, công nhận là lâu thiệt chứ, đã lạnh rồi mà còn muốn sống nguyên thủy.
"Mày...sao không chết trên đó luôn?" Elena dậm chân
"Hề hề, xin lỗi mà" nó gãi đầu
"Thôi kệ nó đi" Vivian phất tay
"Khởi hành thôi" Vanessa hô lớn
Đến giờ nó mới thấy sự xuất hiện của cô, có cả Nam và Azami nữa. Lặng lẽ
nhìn qua hắn, sau đó liền quay đi. Anh nhà đã trông thấy ánh mắt của nó, khẽ cười. Bên ngoài xe đã được chuẩn bị, ba cặp kia thì tất nhiên là đi cùng nhau rồi, Nam vì có chuyện cần giải quyết với Azami nên cả hai đi
chung một xe, tình huống khó xử xảy đến
"Tự đón xe" hắn kéo tay nó lên xe và nói với Vanessa
Nó ngạc nhiên nhìn hắn, anh ta phũ vậy sao? Nhưng điều đó lại làm nó vui ở trong lòng, suốt quãng đường đi cứ vu vơ hát, lâu lâu lại cười cười như một con thần kinh nữa chứ =))))
Đến công viên giải trí, chị nhà liền tiến đến chỗ mấy con bạn
"Ồ, hai bây đi chung?" Elena nhướng mày
"Vậy Vanessa đâu?" Alex ngó xung quanh
"Anh lo hả?"
Không hẹn trước, nó cùng Gwen tặng cho anh chàng một cước thấu trời xanh, chậc chậc, thật đáng thương