Anh ta nói thứ mà anh ta muốn có được thì nhất định sẽ không buông tay. Anh ta nói chỉ sau khi cô hoàn toàn khuất phục thì mới có thể có được tự
do. Anh ta nói anh ta có thể vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn.
Cho nên, cô chạy không được, cũng trốn không thoát.
Ngoại trừ thỏa hiệp ra, cô không còn lựa chọn nào khác. Chỉ có một cách duy
nhất để đối phó với loại đàn ông ngông cuồng, tự cao tự đại ấy, đó chính là để cho anh ta chủ động buông tay. Cô không phải là người phụ nữ đầu
tiên của anh ta, và chắc hẳn cũng không phải người cuối cùng. Tuy anh ta chính là người đàn ông đầu tiên của cô, nhưng cô tin rằng sẽ không là
người cuối cùng.
~~~~~~~~~~~
Cơn mưa mùa hạ luôn đến vừa nhanh vừa vội, hệt như phong cách mạnh mẽ ngang tàng của anh ta. Sau cơn mưa rền gió dữ, để lại một mảng hỗn độn. Nhưng ít nhất, trước khi mưa tạnh hẳn sẽ trở nên nhỏ và yếu đi, nhẹ nhàng vỗ
về an ủi vùng đất bị nó tàn phá. Còn anh ta, sau khi xong việc, cũng
không thèm để lại một câu nhẹ nhàng ấm áp.
Tiếng động cơ xe tắt hẳn trong mưa gió. Ánh đèn xe quét qua sàn đá hoa cương
rồi tắt ngúm. Cô mở cửa xe, đội túi da trên đầu rồi chạy nhanh về phía
cửa. Dù khoảng cách chỉ có hai ba chục bước nhưng cũng đủ để nước mưa
làm ướt hết quần áo, biến cô thành một con chuột lột chính cống.
Cửa nhanh chóng được mở ra, người giúp việc vội vã kéo cô vào trong phòng,
hốt hoảng kêu lên: "Cô chủ, sao cô không ở trong xe đợi một chút?"
Nước mưa lạnh buốt theo mái tóc chảy xuống đôi gò má đã tái nhợt vì rét cóng của cô, nhỏ xuống tấm thảm đỏ đắt tiền dưới chân, loang thành một mảng
nước có vẻ khó coi. Cô liếc qua chiếc đồng hồ treo trên chỗ cầu thang,
thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi lại đưa mắt tìm kiếm bóng dáng cao lớn kia
trong phòng khách rộng lớn này.
Một chiếc khăn lông khô ráo mềm mại bỗng thình lình chụp xuống đầu cô, hai
bàn tay to lớn vững chãi đè đầu cô lại, thô lỗ mà lau mái tóc chấm vai
của cô. Trước khi bị ngạt, cô giãy giụa và thoát khỏi sự bao bọc của cái khăn, thở hổn hển. Ập vào mắt cô là chiếc cằm cương nghị và trái cổ to
lớn. Đưa mắt nhìn lên, lại chạm phải ánh mắt đen thẳm và dữ dằn của anh.
Giọng của anh cũng lạnh tanh và chậm rãi y như vậy: "Sao không mang dù theo?"
"Em quên mất."
"Vậy sao không chờ người giúp việc mang dù ra đón?"
Cô lại nhìn đồng hồ treo tường một cái, giọng run run: "Anh chỉ cho em 40
phút, bây giờ chỉ còn 2 giây." Cô run lên không phải do sợ hãi mà là vì
bị lạnh.
Cô phải chịu cái lạnh của nước mưa dưới 24 độ, cộng thêm cơn bão táp lúc
nửa đêm. Cô không ăn cơm tối, ngồi trong phòng làm việc bật máy lạnh đến hơn 11h rưỡi, chân tay tê rần, nhức mỏi vì ngồi quá lâu, máu gần như
nghẽn lại không chảy nữa. Lúc này, anh gọi điện thoại tới, dùng giọng
điệu giận dữ mà ra lệnh cho cô: "Cho dù em đang ở đâu thì trong vòng 40
phút nữa cũng phải xuất hiện trước mặt tôi."
Phản ứng ngay tức thì của cô chính là quơ lấy túi xách rồi vọt ra cửa. Phòng làm việc cách biệt thự khoảng 20 phút lái xe, cô còn phải trừ ra thời
gian đợi thang máy và lấy xe. Đêm hôm khuya khoắt thì không sợ kẹt xe,
nhưng cô không ngờ là ngoài trời lại đang đổ mưa. May thật, may mà đã
đến kịp. Nhưng rõ ràng là sự phục tùng mọi lúc mọi nơi này vẫn không thể làm anh hài lòng. Anh vẫn bừng bừng giận dữ, hơn nữa còn có xu hướng
không dừng lại.
"Tiểu Phương, đi pha nước nóng cho cô ấy."
"Dạ!"
Anh lập tức bế ngang người cô, đi thẳng lên phòng ngủ trên tầng 2. Túi xách rơi xuống đất, cô vươn tay định giữ lấy nhưng vẫn hụt mất.
"Túi của..." Nhận được ánh mắt hung dữ của anh, cô ngoan ngoan nuốt chữ "em" vào lại.
Cô biết lần này là cô không đúng. Hôm qua, nói chính xác hơn là hôm kia,
anh đã nói qua điện thoại với cô rằng tối nay, à, đúng hơn là tối qua sẽ trở lại. Vậy có nghĩa là cô phải ngoan ngoãn ở trong biệt thự mà đợi
anh, giống như phi tần trong hậu cung nghênh đón hoàng đế đến sủng hạnh. Tốt nhất là phải trang điểm ăn diện vào, phải mừng rỡ hân hoan vào. Cô
không biết những người phụ nữ trước kia của anh có thế hay không, nhưng
ít nhất cô không thế. Cô cư nhiên dám quên mất chuyện này, mặc dù cũng
không cố ý quên.
Anh là một người đàn ông không cho phép người ta bỏ lơ mình. Chỉ có anh xem nhẹ người khác chứ quyết không cho phép người khác xem nhẹ mình, nhất
là phụ nữ của anh, và nhất là cô. Cô biết mình không trốn được cơn thịnh nộ của anh, cũng biết nếu trong khoảng thời gian quy định mà không xuất hiện thì kết quả sẽ càng thảm. Giống như anh đã nói, cô chạy không
được, cũng trốn không thoát.
Cho nên, cô chỉ có thể chọn cách xuất hiện trước mặt anh với tốc độ nhanh nhất.
Anh không chút khách khí mà lột sạch bộ quần áo ướt nhẹp trên người cô,
cũng tiện tay làm rách bộ đồ Chanel có giá không rẻ của cô. Đương nhiên, chỉ cần cô muốn thì anh sẽ đền cho cô mười bộ khác. Nhưng cô ghét nhất
là đi shopping, mua quần áo, cũng ghét phải thích ứng với cảm giác vải
mới cọ xát vào da thịt. Nhưng anh không biết, cũng không thèm phải biết.
"Nhìn anh." Anh dùng ba ngón tay nắm lấy cằm cô, buộc ánh mắt cô phải chuyển từ bộ quần áo "quá cố" kia đến trên mặt anh.
Cô nghe theo mệnh lệnh của anh, nhìn anh một cách nghiêm túc. Một tháng
trời ra nước ngoài bàn công chuyện làm anh có vẻ hơi uể oải, râu mọc lún phún khắp cả cằm. Hốc mắt hơi lõm xuống và tròng mắt có đôi ba vằn máu. Bởi vì vừa tắm xong nên tóc tai còn ướt và bết lại trên trán, che khuất vầng trán cao rộng. Gương mặt anh có vẻ hơi gầy đi, các đường nét góc
cạnh, mũi cao thẳng, mắt sâu thẳm, nhìn hơi giống con lai. Lông mày anh
đen và rậm, xếch lên như kiếm, có chút khí phách của những hiệp khách
xưa. Nhưng cô biết đó chỉ là vẻ bề ngoài. Trong xương cốt, anh chính là
một tên gian tà chính cống. Nếu anh không hễ chút là phát giận, nếu đôi
môi mỏng của anh có thể thường xuyên nở nụ cười hiền hòa hơn thì có lẽ
anh sẽ là một người đàn ông rất dễ nhìn.
Thông thường cô sẽ dùng từ dễ nhìn, khó coi và tạm được để tả diện mạo của
đàn ông. Bởi vì cô không phân biệt được khôi ngô, tuấn tú hay đẹp trai.
Có được trăm phần trăm chú ý của cô, ánh mắt của anh cũng dịu lại.
Tiểu Phương từ phòng tắm đi ra, nói: "Cậu chủ, nước pha xong rồi." Sau đó thì thức thời mà lui ra.
Anh dùng tấm thảm bọc cô lại, ôm thẳng vào phòng tắm, ném vào bồn tắm như
ném một túi rác, lớn tiếng nói: "Em làm sao cho mình ấm lên chút đi.
Chết tiệt, lạnh như là một khúc gỗ vậy."
Nước ấm trong bồn tắm bắn ra tung tóe, tấm đệm mát xa đỡ lấy làm cô không bị thương, nhưng cổ tay phải vô tình đụng vào thành bồn tắm làm cô đau đến nỗi phải chau mày. Anh đóng mạnh cửa nhà tắm, tạo nên một tiếng rầm
thật lớn. Cô lấy làm lạ là cửa của căn nhà này được làm từ vật liệu gì
mà có thể chịu được sự ngược đãi trường kì của anh như thế.
Lạnh lẽo, đáng ghét như một khúc gỗ! Ha ha, anh ta luôn chỉ có cách thức so
sánh ấy, vừa không hợp vừa bất lịch sự. Cô rất nghi ngờ anh ta có phải
là con của chú Khúc hay không? Chú ấy là nhà chế tác âm nhạc lớn, vùng
vẫy trong giới showbiz mấy chục năm nhưng đứa con duy nhất lại kiêu ngạo ngang tàng, không có chút khí chất nào của nghệ sĩ. Có điều khí thế hô
mưa gọi gió của anh ta trong giới kinh doanh cũng rất có phong cách của
ba mình trong giới âm nhạc. Nhớ tới chú Khúc lại nhớ đến mẹ cô. Nếu hai
người họ mà biết cô trở thành phụ nữ của Khúc Lăng Phong thì không biết
sẽ...
Ồ, biết thì sao chứ? Khúc Lăng Phong có từng sợ ai chưa? E rằng cho dù là
người mẹ đã chết của anh ta từ trong mộ nhảy ra thì cũng không cách nào
ngăn được sự chuyên quyền độc đoán của anh ta chứ đừng nói chi tới người cha trước nay không thân thiết cùng bà mẹ kế trước nay anh ta chưa từng thừa nhận.
Đúng vậy, mẹ của cô chính là mẹ kế của anh. Có điều giữa họ không giống cách cư xử như anh em bình thường khác. Không có vẻ tương thân tương ái,
cũng không có nhìn nhau gầm gừ, càng không có tình cảm ám muội e ấp.
Trên thực tế, trước khi anh ngang tàng vô lý can thiệp vào cuộc sống của cô thì giữa họ còn không tính là quen biết. Ngược lại, em gái cô lại
ngưỡng mộ anh đã lâu. Tên tiểu nhân bỉ ổi này đã lợi dụng cô bé để uy
hiếp cô. Chỉ có cậu em út... đứa em chung của họ là người hạnh phúc nhất trong mối quan hệ phức tạp này, có được sự yêu thương của tất cả mọi
người.
"Rầm" một tiếng, cửa phòng tắm lại bị mở bật ra, anh thò đầu vào hét: "Sao
còn chưa tắm xong? Cho em thêm một phút nữa rồi xuống ăn cơm với anh!"
Cô nghĩ có lẽ cả đời này anh ta cũng sẽ không học được cách nói năng nhỏ nhẹ, ít nhất là đối với cô.
Cô chậm rãi lau khô người, từ tốn mặc áo khoác vào. Không phải cô cố ý kéo dài thời gian, cũng không phải muốn trốn ăn cơm với anh, càng không
muốn làm anh nổi giận. Thực tế thì... cổ tay của cô rất đau, chỗ vừa bị
đập phải đã sưng lên, phỏng chừng sẽ nhanh chóng bầm tím, hơn nữa cô
cũng không biết là có tổn thương đến gân cốt hay không.
Rầm! Cửa lại bị đá bật ra. Cô thề là đã nghe thấy được tiếng phản đối của cánh cửa.
"Còn lôi thôi cái gì thế? Em không biết anh đã đói lắm rồi sao?" Anh đứng
trước mặt cô la lối làm tai cô ong cả lên. Đồng thời, cô còn phải chịu
đựng sự đau đớn của cổ tay mà chiến đấu với dây lưng áo khoác. Có trời
mới biết là cô đói cỡ nào. Nếu có thể, cô rất muốn không mặc cái gì mà
đi ăn cơm luôn.
"Tay em bị sao thế?" Anh đưa tay ra, bắt trúng ngay chỗ cô bị thương.
"Á..." Cô đau đến nỗi suýt xoa, thiếu chút nữa là chảy nước mắt.
"Sao lại ra thế này?" Anh nhẹ nhàng lật lấy cổ tay cô, ngón tay khẽ cọ xát
da thịt sưng đỏ của cô, tay kia thì nâng cằm cô lên, sầm mặt hỏi lại:
"Sao lại ra thế này?"
"Anh làm chứ ai, lúc ném em vào bồn tắm ấy." Cô biết anh ta sẽ không vì thế
mà tự trách, sẽ chỉ tức giận vì cô không bảo vệ được mình. Luận điệu của anh ta là mỗi tấc da thịt của cô bây giờ đều thuộc về anh ta, cho nên
phải giữ thật tốt cho anh ta. Đương nhiên là anh ta không phải có nghĩa
vụ ấy, trước giờ anh ta chỉ có quyền lợi hưởng thụ.
"Chết tiệt!" Anh vò đầu thật mạnh, không biết là đang rủa ai, trên mặt lại thêm chút sa sầm và cáu kỉnh.
Anh nắm tay trái dắt cô ra khỏi phòng tắm, bắt đầu lục tung cái tủ lên: "Tiểu Phương, cô giấu cái hộp thuốc ở chỗ nào rồi?"
"Hả?" Tiểu Phương thở hồng hộc chạy vào. “Cậu chủ, ở đây ạ!" Cô ấy nhanh nhẹn lấy hộp thuốc từ trong tầng cuối cùng của cái tủ ra. Cô đoán vừa rồi cô ấy không ở trong bếp thì ở phòng ăn, cách 1 tầng lầu và mấy lớp cửa mà
vẫn có thể nghe được anh hét cái gì, không biết là do phòng cách âm
không hiệu quả hay thính giác của Tiểu Phương lại tiến bộ.
Anh cầm hộp thuốc, vụng về bôi thuốc cho cô. Cô cắn răng, cố gắng không rên thành tiếng.
"Cậu chủ, hay để tôi làm cho." Có lẽ Tiểu Phương không nỡ nhìn anh giày vò cô nữa nên nghĩa khí lên tiếng.
"Cô ra ngoài đi!" Giọng của anh nặng nề bực bội, mang theo áp lực cùng lửa
giận. Tiểu Phương nhìn cô một cái đầy thông cảm rồi ngoan ngoãn bước ra
ngoài.
Mồ hôi từ trên trán anh nhỏ xuống tay cô, tay anh đang không ngừng run
rẩy. Bôi thuốc, chuyện nhỏ này mà cũng quýnh đến nỗi ra mồ hôi sao? Đây
không giống với tính cách của Khúc Lăng Phong.
Anh bỗng dừng tay lại, sau đó bất ngờ đẩy cô ngã xuống, bàn tay mặc sức sờ
soạng khắp người cô. Trời ạ! Cô bỗng ý thức được lúc nãy dây lưng của áo khoác vẫn chưa được cột xong, anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô trong
lúc bôi thuốc...
Lửa tình hừng hực thổi tới, cô chỉ kịp nghe được một câu anh thốt ra trong lúc thở hổn hển: "Là em quyến rũ anh."
Thật là oan uổng mà! Nhưng lúc này, cô không còn sức để tranh luận xem là ai quyến rũ ai. Hơn nữa có tranh luận thì cũng chẳng ích gì, điểm mấu chốt của vấn đề chính là: Anh ta muốn!
Chỉ ba từ này thôi là đủ!
~~~~~~~~~~~
Cô như con chim bị gãy cánh, rơi xuống một cột buồm rách nát, trôi lềnh
đềnh trên mặt biển đầy giông tố, không biết nơi nao là bờ, không biết
khi nao sẽ bị lật thuyền. Cô trôi giạt trong phong ba bão táp, nghe
tiếng sóng biển gầm gừ, nghe cánh hoa trôi thầm than khóc. Hạt mưa xối
xả chìm vào mặt biển âm u rồi cuốn theo cơn sóng dữ. Bão táp đang thét
gào, quấn lấy cánh buồm mà cô đang bám đậu. Cô bị dập thành nát vụn, duy chỉ còn linh hồn là vẫn đang giãy giụa trong cơn cuồng phong.
Gió ngừng lại, mưa cũng ngừng rơi, linh hồn của cô vẫn còn đang phiêu du.
Nước mưa làm mái tóc và cả người cô ướt nhẹp. Không, đó không phải là
mưa, là mồ hôi. Của anh, còn có cả của cô.
Trần nhà không còn xoay vòng nữa, thần trí cô dần tỉnh táo lại, nhìn rõ
gương mặt sau cơn kích tình của anh, mệt mỏi nhưng thỏa mãn. Anh nằm
nghiêng, một bàn tay gác nhẹ lên tấm lưng trần của cô, tay kia thì đè
lên cánh tay phải của cô. Cô thấy là lạ nhưng trong nhất thời cũng không biết lạ chỗ nào, tóm lại thì bình thường họ không nằm như tư thế này.
Cô nhúc nhích cánh tay phải bị anh đè đến tê dại, dường như cảm giác đau ở cổ tay không còn nghiêm trọng nữa. Cô đã biết rồi, là vì anh cứ đè
cánh tay cô mãi nên mới cảm thấy lạ. Một cảm giác ấm áp khẽ chạm vào đáy lòng. Cô thoáng biết được tại sao anh lại giữ tư thế ấy nhưng rồi lại
cố chấp không muốn làm rõ nguyên nhân đằng sau nó. Cô thà tin rằng mình
chỉ là một con chim dùng để chơi đùa, như thế khi được phóng sinh mới
không lưu luyến gì.
Anh từ từ mở mắt. Đôi mắt sâu thẳm hiện ra, lộ vẻ trong suốt và sáng ngời.
Chỉ có những lúc hết sức khoái lạc và thỏa mãn thì đôi mắt anh mới có
được dáng vẻ thế này. Anh nhìn cô, nét môi cũng có vẻ dịu lại, đuôi mày
hơi cong lên để lộ nụ cười nhẹ.
Cô gần như ngây ngẩn cả người. Cảm giác hòa hợp hạnh phúc ấy cứ như mặt
trời mọc trên biển sau cơn mưa bão, ấm áp, sáng lạn, rực rỡ chói ngời.
Một âm thanh mất lịch sự vang lên phá vỡ sự im lặng giữa hai người: "Ọc ọc ọc..."
Anh nhướng mày, ra vẻ nghiêm túc nói: "Bụng của anh đang sôi."
Cô cũng nghiêm trang nói: "Cả em nữa."
Anh nở một nụ cười tươi đúng nghĩa, kéo cô dậy, cột lại dây lưng cho cô rồi cùng xuống lầu ăn bữa tối đã nguội lạnh. Hoặc có thể gọi là bữa khuya,
cũng có thể gọi là bữa sáng.
Thật ra anh là một người không hay cười, khi cười lên thì có chút không được tự nhiên, nếu không có vẻ u ám kỳ quái thì là kiêu căng ngạo mạn. Còn
nụ cười vừa rồi lại có vẻ ngây ngô ngốc nghếch. Người không hay cười thì đừng cười vẫn hơn. Mà cô, cũng chính là một người không hay cười.
~~~~~~~~~~~
Cổ tay cô sưng suốt một tuần khiến cô không thể làm việc được. Tay của cô
quan trọng hơn so với người bình thường, bởi vì cô là một người soạn
nhạc, theo như cách gọi thông thường thì là nhạc sĩ. Bất luận là viết
lời hay phổ nhạc đều cần có một đôi tay linh hoạt. Trên thực tế, những
khi anh không bận công việc thì cũng không thích cô làm việc mà sẽ dẫn
cô ra nước ngoài du lịch, vận động, mặc sức mà tiêu tiền. Hoặc là chỉ
ngồi trong nhà xem TV, nghe nhạc, thỉnh thoảng thì tham gia tiệc tùng.
Lúc anh hứng lên thì sẽ bảo cô hát cho anh nghe. Tại lầu 4 của biệt thự
có lắp đặt một phòng nghe nhạc với đầy đủ các thiết bị tối tân nhất, rất tiện cho cô làm việc nhưng thật ra là để tiện cho việc quản lý cô. Cho
tới giờ, cô chưa từng sáng tác ra thứ gì ở trong cái phòng ấy. Cô phải
đến phòng làm việc thì mới có thể bình tĩnh mà làm việc. Sao cô có thể
có được cảm xúc khi ở tại nơi đẹp đẽ đến nỗi khiến người ta nghẹt thở
này chứ?
Cô nằm trên cái võng ngoài ban công lầu 4, nghe tiếng tiếng nhạc bay ra từ trong cửa sổ sát đất. Cái võng được mắc dưới giàn nho xanh um, râm mát
rất dễ chịu, ngước mắt là có thể thấy được những quả nho xanh tím được
treo lẫn trong những phiến lá xanh, quả nào quả nấy tươi non căng mọng,
chắc là vừa chua vừa chát. Cơn mưa giông tuần trước không tạo nên quá
nhiều thương tổn cho mớ dây leo này. Cô băn khoăn tại sao cái thứ thoạt
nhìn có vẻ yếu đuối này lại có sức chống cự còn hơn cả con người? Là thứ gì đã cho nó sức mạnh để đấu tranh với mưa sa gió giật?
Cô xoa xoa hai bên thái dương đang âm ỉ đau, ngồi dậy, mắt lướt qua khu
vườn trồng hoa lay ơn, trúc tía, và nho xanh quấn quanh. Xuyên qua lan
can bằng đá cẩm thạch khắc hoa màu xám trắng nhìn ra bể bơi đang dập dờn sóng trong sân.
Anh như một con cá mập nhàn nhã bơi lội trong nước sau khi đã ăn no nê.
"Xào" một tiếng, bọt nước bắn tung tóe, anh đu tay vịn nhảy lên bờ. Trên cơ thể trần trụi là cơ bắp săn chắc, thân hình cân đối. Theo cử động
của anh, đầu tóc ướt sũng đang phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Từ xa truyền đến tiếng giày cao gót gõ trên mặt đường lát sỏi. Một dáng
người thon thả mảnh mai, chững chạc già dặn đang lướt qua vòi phun nước
đi về phía anh. Mái tóc màu hạt dẻ được búi cao gọn gàng, buộc chặt sao
gáy. Cái kính gọng đen thật lớn che mất đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm kia.
Bộ quần áo công sở màu xanh lam làm cô ấy nhìn có vẻ càng nghiêm túc và
cứng nhắc. Là Tần Chiêu - trợ lý của Khúc Lăng Phong, một cô trợ lý hết
sức có trách nhiệm với công việc. Không biết tại sao, cô vừa nghĩ tới nữ trợ lý là lại liên tưởng ngay đến nữ sát thủ. Thật ra thì hai nghề này
đúng là cũng có chỗ rất giống nhau. Sát thủ nhận tiền và lấy mạng người
còn trợ lý thì nhận tiền và lấy đi thời gian của ông chủ. Thậm chí kiểu
người này, hễ nhận tiền của ai thì sẽ cướp lấy thời gian cùng sức lực
của người đó, mãi đến khi hút cạn máu của ông chủ mới thôi.
Tần Chiêu đi đến bên cạnh Khúc Lăng Phong, không đếm xỉa đến dáng người gợi cảm đang phô bày cùng tư thế uể oải mê người của anh mà mở ngay sổ ra,
đọc một lèo mục đích hôm nay cô tới đây. Anh nằm xoài người trên ghế
mây, uống một ly martini, không có ý kiến gì với hành vi xem nhẹ anh của cô ấy. Nếu trên đời này còn có người được Khúc Lăng Phong tôn trọng thì không ai khác ngoài Tần Chiêu. Chỉ có cô ấy mới dám nói chuyện khi anh
đùng đùng nổi giận, chỉ có cô ấy mới dám chỉ trích những sai lầm mà anh
phạm phải. Cô không hiểu sự tự tin và dũng cảm nào đã làm cô ấy dám xem
nhẹ cảm xúc của Khúc Lăng Phong, dám làm theo ý mình ở trước mặt anh.
Hay là cô ấy có ý nghĩa gì đặc biệt ở trong lòng anh? Thông thường thì
quan hệ này sẽ phát triển thành một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Ông chủ
và nữ trợ lý, có sự ăn ý khi làm việc, có sự hòa hợp trong cuộc sống,
trợ lý yêu một cách cố chấp và kiềm nén, ông chủ thì quan tâm một cách
mơ hồ mà mạnh bạo. Thế là vào một hôm nào đó, có một cơ hội nào đó khiến cho hai người vén được mây mù, thấy được tình cảm của mình, hiểu được
tình cảm của nhau và thế là nắm tay nhau, mãi không chia lìa.
Tiểu thuyết tình yêu đều viết thế mà, không phải sao?
Trước giờ, cô vẫn cứ mong chờ, mong sao Tần Chiêu có thể thu hút được sự chú ý của anh. Như thế thì cô có thể an toàn mà thoát khỏi cơn giông tố.
Cô vẫn luôn mong chờ, hy vọng và hy vọng.
Cô gần như chẳng hiểu những thứ mà Tần Chiêu nói, cũng không muốn hiểu nên xuống võng, vào lại phòng nghe nhạc.
Khúc Lăng Phong ngẩng đầu nhìn về phía ban công lầu 4 rồi tiếp tục nghe trợ lý báo cáo.
Cô vặn volume lên hết cỡ, mở ca khúc chủ đề của bộ phim Love story, một
trong những ca khúc tiếng Anh hiếm hoi mà cô thích. Câu hát kinh điển:
Love means never having to say you're sorry còn từng gây nên sự tranh
luận kịch liệt trên giảng đường đại học. Lúc ấy, có rất nhiều người nói: "Tôi không tin trên đời này có tình yêu chân thành như tình yêu giữa
Oliver và Jennifer. Love story chẳng qua chỉ là một ‘câu chuyện tình
yêu’ mà thôi!" Bây giờ e rằng càng khó có người tin tưởng giữa nam và nữ sẽ thỏa mãn với tình yêu kiểu một mái nhà tranh hai trái tim vàng, tin
rằng yêu nghĩa là sẽ không bao giờ phải nói lời xin lỗi.
Ít nhất, cô sẽ không tin như thế.
Cô cuộn mình trong tấm nệm thật dày và êm ái, ngâm nga theo lời bài hát:
Where do i begin To tell story of how great a love can be The sweet love story that is older than the sea... Cô không biết anh đi vào từ lúc nào, khi cô phiêu du trong ca khúc và trở
về thì mặt của anh đã để sát trước mặt cô, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào ánh mắt mơ màng của cô.
Anh nuốt lấy âm cuối mà cô vừa hát lên, trong lúc hôn cô thật sâu thì cũng
tắt đi máy hát, môi anh lướt tới bên tai cô và hà hơi vào. "Sau này
không cho em hát những bài hát buồn thế này nữa, dù em hát rất hay."
"Buồn ư?" Cô nghi hoặc lẩm bẩm: "Bài hát này không buồn chút nào."
"Nhưng lại làm em như sắp khóc vậy!" Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt cô, đầu ngón tay có một giọt nước nhỏ.
Sao lại thế? Cô nháy vành mắt có hơi ran rát, nhìn ngón tay anh. "Nhất định là nước trên tay anh còn chưa lau khô."
"Anh nằm dưới nắng cả chục phút, có bao nhiêu nước thì cũng bốc hơi hết trơn rồi."
"Trong rượu của anh có đá, trên ly có nước đọng lại." Bất luận thế nào thì cô
cũng không tin mình sẽ khóc khi nghe nhạc. Huống chi từ đầu tới cuối, bộ phim này không hề cảm động được cô.
"Cô gái mạnh miệng!" Anh lầm bầm một câu rồi kéo cô dậy, quan sát vết
thương đã mờ trên cổ tay của cô, hài lòng gật đầu. "Sắp lành hết rồi đó, có thể theo anh đi lượn tàu lượn."
"Cái gì?"
"Ngày mai anh có một cuộc họp ở Tân Thành, ở đó vừa xây một khu chơi tàu lượn, sau khi họp xong chúng ta sẽ đi chơi."
"Nhưng bây giờ em còn có case, anh đã làm em lỡ mất một tuần rồi!"
"Bỏ nó đi!"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết." Ngón trỏ của anh đặt lên môi cô. "Đi xếp đồ đạc, 1
tiếng sau chúng ta xuất phát." Anh buông cô ra, nhả ra hai chữ: "Bây
giờ!"
Cô nhắm mắt lại, nghe tiếng bước chân anh bước xuống lầu. Cô cố nén cảm
xúc phản nghịch trào dâng trong lòng. Cô như chiếc điện thoại di động
của anh, phải chờ lệnh 24/24, muốn mang đi đâu thì mang, muốn dùng lúc
nào thì dùng. Bi thảm hơn là di động còn có lúc được sạc pin, còn cô thì ngay cả quyền được nạp năng lượng cũng không có.
1 tiếng đồng hồ sau, cô xách theo giỏ hành lý đơn sơ theo anh vào nhà xe, tại sân thượng của tòa cao ốc công ty anh đáp trực thăng đi Tân Thành.
~~~~~~~~~~~
Mưa mùa hạ thường nặng nề và oi bức, khắp nơi toàn là hơi nước bão hòa, cô
rất ghét cái mùi không khí đã được lọc qua máy điều hòa nên mở cửa sổ ra nhưng vẫn không thể hít thở thông thoáng được. Đằng xa vang lên tiếng
sấm ầm ầm, dường như lại sắp có một trận mưa to nữa. Tại sao những nơi
mà cô đến thì trời cứ đổ mưa nhỉ? Mặc dù cô thích nghe tiếng tí tách
phát ra khi hạt mưa đập vào các thứ nhưng cô không thích mưa, nhất là
những trận mưa gió bão bùng. Một cơn gió lạnh thổi qua, vị mưa cũng
nhanh chóng tràn qua đây, trong không khí dần bốc lên mùi hương của đất, lẫn trong đó là hương cỏ tươi non. Cuối cùng thì cô cũng được hít thở
một cách thông thoáng.
"Mưa ơi mưa, hãy rơi đi! Tốt nhất là hãy mưa cả ba ngày ba đêm thì tao sẽ
không phải theo anh ta đi tàu lượn nữa." Cô thầm cầu nguyện một cách
thành kính.
Lồng ngực rộng, vững chãi của anh dán vào sau lưng cô. Anh nhẹ nhàng hôn lên gáy và bờ vai cô. "Sao còn chưa ngủ đi? Ngồi máy bay 2 tiếng không biết mệt sao?"
"Bên trong bức quá, em ra hóng chút gió." Những lúc có anh, rất hiếm khi cô có thể hít thở một cách thoải mái.
"Tay em lạnh quá." Anh kém rèm cửa sổ lại, ôm cô vào lòng, kéo cô về lại giường.
Anh luôn ngang ngược ngăn cản những việc mà cô đang làm. Tắt máy hát, kéo
rèm cửa sổ, giật mất quyển nhạc, đóng piano lại... Chỉ cần anh muốn cô
chú ý đến anh thì bất luận là cô đang làm gì cũng đều phải bỏ ngay,
trong mắt chỉ được phép có anh. Cô còn phải chịu đựng những ngày tháng
như thế này bao lâu nữa đây? Anh từng nói chỉ cần cô nghe lời thì sẽ có
được tự do. Nhưng ngày tháng tự do dường như xa xăm vời vợi, bởi vì sự
tham lam của anh không bao giờ dứt được. Giam cầm thể xác của cô, còn
muốn giam cả linh hồn và trái tim cô. Nếu anh là một cái lồng tinh xảo
thì có thể có ngày cô còn bay ra được. Thế nhưng anh là biển cả, là mưa
rền gió giật, bất luận cô bay đến đâu cũng đều không thể vùng vẫy ra
khỏi cơn giông bão ấy. Cô rất ngưỡng mộ những cánh chim hải âu dưới ngòi bút của Macxim Gorki, chúng có dũng khí để đương đầu với bão tố.
Đợi anh ngủ say, cô lại dậy ngắm mưa. Anh chưa bao giờ biết từ sau khi ở
chung với anh, cô liền bắt đầu mất ngủ. Cô thường mơ thấy mình là một
con chim xinh đẹp bị một ông vua tàn bạo giam cầm. Điều kỳ lạ là thứ mà
ông ta dùng để cầm tù không phải là một chiếc lồng mà là một sợi dây vô
hình. Mỗi khi cô bước ra khỏi phạm vi nhất định thì cả người sẽ cực kỳ
đau đớn. Cô liên tục nằm thấy cơn ác mộng này hết đêm này qua đêm khác
nhưng trước sau vẫn không nhìn rõ được mặt của vị vua kia, cũng không
nhìn thấy được kết cục của mình.
Ông trời không nghe thấy lời cầu khẩn của cô, vừa sáng thì mưa cũng tạnh.
Mặt trời mọc sau cơn mưa có vẻ hết sức trong lành và chói chang, vạn vật được nước mưa giội rửa nên như toát ra vẻ sạch sẽ sáng bóng. Chỉ có cô, gần như là buồn bực cả đêm.
Anh để cô lại khách sạn, trưa về đón cô đi ăn cơm, sau đó thì đi thẳng đến
khu giải trí. Cả buổi sáng, cô lúc ngủ lúc mê, đầu óc choáng váng, người lúc nóng lúc lạnh. Cô nhờ nhân viên phục vụ lấy giùm 2 viên thuốc hạ
sốt, gắng ngủ chừng 1 tiếng đồng hồ, mồ hôi toát đẫm cả người.
Điện thoại vang lên lúc 11h30, cô uể oải trả lời một tiếng: "Alo?"
"Nửa tiếng nữa anh tới khách sạn, xuống dưới sảnh đợi anh." Ra lệnh xong thì anh ngắt điện thoại, hoàn toàn không cho cô có cơ hội được nói. Cô rửa
mặt, thấy có chút sức sống hơn. Thay đồ xong thì xuống lầu, vừa kịp thời gian mà anh cho.
Anh có vẻ không vui mà nhìn quần áo của cô. "Mặc thế này thì làm sao chơi tàu lượn?"
"Em nhìn anh bay là được."
Mày anh dựng lên, lớn tiếng quát: "Bác tài, đến khu mua sắm."
Cô như một con búp bê không có linh hồn, bị anh kéo vào khu bán quần áo,
mua một bộ đồ thể thao, thay vào rồi lại bị kéo ra xe. Mãi tới khi đến
khu chơi tàu lượn, cô mới có cơ hội giãy ra và giải thích: "Em không
khỏe, không muốn chơi."
"Em đang làm mình làm mẩy cái gì vậy?" Mắt anh như muốn phun lửa: "Bắt đầu
từ hôm qua đã có vẻ mặt không tình nguyện rồi, đi với anh làm em khó
chịu thế sao? Cái case chết tiệt ấy của em quan trọng đến thế hả?"
Cô đang làm mình làm mẩy cái gì ư? Lẽ nào anh không nhận ra cô đang không
được khỏe? Lẽ nào anh không nghe thấy giọng cô như mất hơi mất sức? Lẽ
nào anh không nhận ra cô yếu ớt đến nỗi sắp té xỉu rồi sao? Cô muốn hét
to vào mặt anh, thế nhưng đó không phải là tính cách của cô, huống chi
lúc này cô hoàn toàn không còn chút sức nào nữa.
"Thiên Lại!" Anh đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của cô. "Em sao thế?"
Trước mắt cô mơ mơ màng màng. Dường như cô thấy được vẻ lo lắng đâu đó trong
mắt anh. Nhất định là cô hoa mắt rồi. Anh thì làm gì biết thế nào là lo
lắng chứ?
"Thiên Lại, em không được ngất. Anh ra lệnh cho em không được ngất!" Anh lập tức bế thốc cô lên, chạy về phía bãi đỗ xe.
Anh ra lệnh cho cô. Lúc nào anh cũng ra lệnh cho cô. Đến lúc này, anh vẫn
đang ra lệnh cho cô, cũng như ra lệnh cho bệnh tật không được tìm đến cô vậy. Ý thức của cô dần ta biến. Chất giọng vang rền của anh làm cô
không được yên ổn. Ngay từ lúc bắt đầu, từ khi anh nghe được tiếng hát
của cô thì anh đã không định để cho cô được yên.