Đồng Thiên Lại vĩnh viễn cũng không quên được ngày hôm ấy, không quên buổi
sáng sau cơn mưa rào. Cơn bão đêm qua dữ dội và ác liệt, phá vỡ cả cửa
kính hướng về phía nam trong phòng ngủ của cô, nước mưa thì làm ướt cả
chiếc giường khiến cả đêm qua cô vừa ướt vừa lạnh. Tối qua, trước khi
người làm đi về đã cẩn thận đóng tất cả các cửa sổ trong nhà lại, nhưng
cô không ngờ gió sẽ làm gãy một nhánh cây trong vườn, đập bể cửa kính
phòng cô. Phòng của ba mẹ và em gái cô đều trống không nhưng cô không
muốn qua đó, cô quen giường, quen với mùi của mẹ. Nhưng mẹ đã dẫn em gái cô ra đi rất lâu rồi, trong phòng sớm đã không còn mùi hương của mẹ,
cho nên cô chỉ còn biết ỷ lại chiếc giường này.
Sáng sớm nay, ba gọi điện thoại tới hỏi cô có ổn hay không, cô trả lời rất
ổn. Cô không thể để cho ba lo lắng vì công việc của ba rất bận, bận vô
cùng, gần như là không có thời gian chăm sóc cô. Nhưng cô vẫn rất thương ông, cô biết ba rất muốn làm một người cha tốt, chỉ có điều lực bất
tòng tâm mà thôi. Cô đã 12 tuổi rồi, đã có thể tự chăm sóc mình, không
thể làm ba cô lo lắng nữa. Lúc trước, khi ba mẹ ly hôn, cô lựa chọn ở
lại bên cạnh ba nên cô không thể để mẹ biết ba chểnh mảng với cô, nếu
không bà sẽ dẫn cô rời xa ba. Cô yêu ba, cũng yêu mẹ. Trước nay, cô chưa bao giờ hận mẹ, nhưng cô rất thông cảm với ba mình, cho nên cô lựa chọn ở lại bên cạnh ông.
Cô quét dọn sạch sẽ những mảnh kính vỡ trong phòng, tìm hộp thuốc để bôi
lên vết thương bị kính cắt trên tay của mình. Chút thương tích này không cần lo lắng, cũng không đau. Cô rót một ly sữa tươi, lục trong tủ lạnh
tìm được một miếng bánh kem, như thế là đủ để lấp đầy bụng. Tiếng chuông điện thoại vang lên trong căn phòng yên ắng, nghe có vẻ khá chói tai.
"Alo, xin chào, đây là nhà họ Đồng!"
"Chị!" Giọng nói nhỏ nhẹ của Đồng Thiên Kiều vang lên: "Chị ơi, sao chị còn chưa đến, mẹ đã sắp đi rồi."
"Thiên Lại!" Mẹ cô nghe điện thoại. "Con vẫn tốt chứ? Có cần mẹ cho người đi đón con không?"
"Không cần đâu ạ, con thay đồ xong sẽ đi ngay, đến thẳng giáo đường luôn thì chắc kịp!"
"Chị à." Giọng Thiên Kiều lại nói chen vào: "Chị phải mặc cho thật đẹp vào đấy, hôm nay mẹ rất đẹp!"
"Chị biết rồi, lát nữa gặp lại."
Cô ngắt điện thoại, tiếp tục uống sữa. Hôm nay là ngày kết hôn của mẹ và
chú Khúc. Thoạt nhìn, xem ra ba bận đến nỗi quên luôn rồi, nhưng thật ra là không dám đến. Cô biết ông còn yêu mẹ, cho nên chọn cách trốn tránh, trốn vào trong phòng thí nghiệm của ông, thậm chí cả đêm không về nhà.
Cô nhớ khi ly hôn, ba cô từng nói: "Yêu mẹ con nên để cô ấy được tự do."
Cô nhìn vết thuốc màu tím trên tay, không mặc bộ váy lụa màu trắng ngắn
tay đã chọn hôm qua nữa mà lấy bộ quần áo màu cánh sen ra mặc. Mái tóc
mềm mượt buông xõa trên vai, trên đỉnh đầu túm một nhúm tóc nhỏ, buộc
cái nơ cũng màu cánh sen, phối hợp với một đôi xăng đan màu trắng. Dù
không tạo được không khí vui tươi, cũng không quá xinh xắn nhưng cũng có thể xem như dễ nhìn.
Khi Thiên Lại đến giáo đường thì hôn lễ đã bắt đầu. Cô lặng lẽ ra phía sau, ngồi xuống một cái ghế trống. Khi nhìn thấy cô thì ánh mắt lo lắng của
mẹ đã nhẹ nhõm hơn nhiều, lúc này mới tập trung tinh thần quay mặt về
phía cha sứ, đối diện với hôn lễ long trọng trang nghiêm của mình, đối
diện với người chồng mới của mình, đối mặt với cuộc sống nửa đời sau của mình.
Thiên Lại cũng hoàn toàn không oán trách mẹ mình, bởi vì không phải có chú
Khúc mà mẹ mới rời xa ba. Bà rất say mê âm nhạc, khi đi học đã có chút
ít tiếng tăm nhưng vì quan tâm đến cảm nhận của ba mà bỏ qua ước mơ bước vào giới showbiz. Sau đó, khi tình yêu dần mất đi lửa nóng thì lòng
nhiệt tình đối với sự nghiệp lại càng tăng. Sự bận rộn và sao nhãng của
ba cô làm những tưởng tượng về cuộc sống hôn nhân lãng mạn của bà bị phá nát hoàn toàn, khiến cuối cùng bà cũng bước vào giới ca nhạc. Bà yêu
gia đình, nhưng càng yêu âm nhạc. Cũng như ba cô yêu gia đình, nhưng lại càng yêu những thí nghiệm của ông.
Họ ly hôn, em gái cô theo mẹ, cô ở lại với ba. Cuộc hôn nhân này tan vỡ,
vốn không có ai phản bội ai. Chú Khúc là người bạn ăn ý mà mẹ cô gặp
được sau khi bước vào giới ca nhạc. Việc có cùng lý tưởng và quan điểm
sống đã dẫn họ đến với nhau. Vì thế, lễ cưới này nên có được sự chúc
phúc của con gái chứ không phải sự oán trách.
Trên mặt mẹ cô là nụ cười tràn ngập hạnh phúc. Câu "tôi đồng ý" của chú Khúc đã hứa hẹn hạnh phúc nửa đời sau của bà. Thiên Lại mỉm cười, cùng vỗ
tay trong tiếng chúc phúc của mọi người dành cho mẹ.
"Hừ!" Một tiếng hầm hừ nho nhỏ nhưng đầy căm phẫn từ bên cạnh vang lên.
Thiên Lại quay đầu qua, nhìn thấy một thiếu niên cao hơn mình chừng một cái
đầu. Cậu ta mặc bộ lễ phục màu xám sẫm được cắt may khéo léo, tôn lên vẻ cao lớn kiên cường của mình nhưng chân mày lại nhíu chặt lại. Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, cậu ta dữ dằn trợn lại một cái, sau đó
nhìn cô như phát hiện ra châu lục mới.
Thiên Lại xấu hổ mà đưa mắt sang chỗ khác.
Bàn tay của cậu ta vươn ra, nắm lấy cằm cô không chút khách khí, xoay mặt
cô qua, quan sát thật kỹ rồi lại nhìn cô dâu, trong mắt có vẻ sáng tỏ.
Chị em nhà họ Đồng cùng di truyền vẻ đẹp và tài năng của mẹ, có điều Thiên
Lại có tính cách hướng nội, giống ba hơn, còn Thiên Kiều thì hướng
ngoại, rất thích thể hiện, giống mẹ hơn.
Thiên Lại còn chưa kịp lên tiếng trách cứ thì Thiên Kiều bé nhỏ đã chạy về
phía cô, nhanh chóng chui vào lòng cô, ôm chầm lấy cô và gọi: "Chị, chị
ơi, em rất nhớ chị. Em chờ mãi mà không thấy chị, rất sợ chị không đến."
"Sao có thể thế được? Chị cũng rất nhớ em." Thiên Lại hôn đôi má phúng phính của cô bé, sửa lại cái nơ bướm màu hồng trên đầu giúp em và khen: "Hôm
nay Thiên Kiều thật là đẹp."
"Chị cũng đẹp, mẹ cũng đẹp."
Thiên Lại nhìn cô dâu chú rể đang đi tới gần, nở một nụ cười chân thành: "Mẹ, chú Khúc, con chúc mừng hai người."
"Thiên Lại." Hàn Mai ôm hai đứa con gái vào lòng, mắt rươm rướm lệ, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn các con, mẹ cảm ơn các con."
Khúc Ly nói với cậu thiếu niên: "Lăng Phong, gọi mẹ đi nào."
Cậu ta vênh mặt nói: "Mẹ con đã sớm chết rồi."
"Lăng Phong." Khúc Ly quát khẽ.
"Ly." Hàn Mai nắm tay ông, lắc đầu. "Con nó còn nhỏ."
"Nhỏ nhoi gì nữa? Đã 15 tuổi rồi mà còn không hiểu chuyện bằng Thiên Lại."
"Hừ!" Khúc Lăng Phong tức tối mà chỉ vào Thiên Lại: "Vậy sao nó không gọi ba là ba?"
"Ba của Thiên Lại vẫn còn, hơn nữa lại là người giám hộ trên pháp luật." Khúc Ly giải thích.
"Nói cho cùng thì ba thấy con chướng mắt mà thôi, trong mắt ba chỉ có người
đàn bà này và con của bà ta." Cậu ta dữ dằn giậm chân, đẩy mạnh Thiên
Lại ra rồi chạy mất.
"Lăng Phong!"
"Thiên Lại!"
"Chị!"
Thiên Lại bị đẩy ngã, bàn tay bị thương lại đụng mạnh vào lưng ghế dựa, máu lập tức thấm đỏ tay áo.
"Trời à, con chảy máu rồi!" Hàn Mai kêu lên, vội vã kéo tay áo của cô lên xem, mặt đầy vẻ lo lắng.
"Không sao đâu, con không sao cả, mẹ đừng lo, con thật sự không sao." Thiên Lại luôn miệng an ủi mẹ mình.
Đây là lần gặp gỡ đầu tiên của cô và Khúc Lăng Phong. Lễ cưới ấy kết thúc
trong hành lang của bệnh viện, tay của cô vì thế mà phải băng bột cả
tháng. Mười hai năm sau đó, cô chưa từng gặp lại người anh trên danh
nghĩa này. Nghe nói, vì bất mãn mà anh ta đã dọn ra ngoài từ năm 18
tuổi, sau đó rất ít về nhà. May mà Lăng Vân được sinh ra đã xoa dịu quan hệ giữa mẹ cô và Khúc Lăng Phong, tuy không chịu thừa nhận bà nhưng dù
sao thì cũng không căm ghét như hồi ấy nữa.
~~~~~~~~~~~
Cô đã tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không phải qua lại gì với Khúc Lăng
Phong nữa. Thế nhưng, cô không thể không qua lại với nhà họ Khúc, cô còn có mẹ và hai đứa em. Cho nên vào sinh nhật lần thứ 6 của Lăng Vân, cô
lại bước vào nhà họ, tham gia bữa tiệc ấy. Để rồi điều làm cô hối hận
nhất trong 24 năm qua chính là tham gia bữa tiệc ấy, hát bài hát ấy.
Bữa tiệc này, trên danh nghĩa là chúc mừng sinh nhật Lăng Vân nhưng thực tế lại là để chúc mừng MV do Khúc Ly và Hàn Mai hợp tác đã đứng đầu bảng
xếp hạng của năm. Đây vốn cũng không phải chuyện gì quá đặc biệt đáng để ăn mừng nhưng giới showbiz và báo chí lại tung hê khắp nơi, mượn cơ hội này nịnh nọt Khúc Ly. Ai bảo ông là nhà sản xuất âm nhạc có tiền và có
tiếng nhất trong giới ca nhạc suốt mười mấy năm này chứ.
Sau khi Thiên Lại tốt nghiệp đại học đã tìm được một công việc thích hợp.
Cô phát hiện mình cũng rất yêu âm nhạc giống như mẹ, nhưng trong tiềm
thức, cô lại bài xích việc bước vào showbiz. Cuộc hôn nhân của ba mẹ
thất bại đã để lại cho cô một bóng ma khó mà phai nhạt. Cho nên, cô thử
sáng tác nhạc và cho nó là một phương thức trung hòa, vừa có thể làm
việc với âm nhạc, vừa có thể cách ra sân khấu. Trên thực tế, bài hát đoạt giải ấy là do cô sáng tác, có điều mẹ cô đã đồng ý là sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Ba cô mất ngay trước hôm cô tốt nghiệp. Một trận nổ bất ngờ đã cướp đi
phòng thí nghiệp và tính mạng của ông, hoàn thành lý tưởng lớn nhất cuộc đời ông - cống hiến cuộc đời mình cho khoa học. Cô không biết chuyện
này có ảnh hưởng thế nào với mẹ và em gái cô, nhưng đối với cô mà nói
thì cô đã mất đi thứ quan trọng nhất cuộc đời. Trong nháy mắt, cô cảm
thấy đời người chỉ còn hai màu đen và trắng. Không còn khu vườn trường
đông vui quen thuộc, không còn áp lực từ việc học tập, không còn người
cha cần cô chăm sóc... Cô trở nên càng ngày càng trầm tĩnh ít nói,
thường ngồi ngẩn ngơ một mình trong phòng. Đã ngồi là ngồi suốt mấy
tiếng đồng hồ, khi chợt bừng tỉnh thì đầu óc lại trống rỗng, không biết
từ nãy giờ đã nghĩ gì. Nhiều khi cô tưởng rằng mình sẽ tiếp tục mơ màng
như thế cho đến chết. Thế nên cô viết bài hát "Điểm cuối cuộc đời".
Vợ chồng Khúc Ly tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên như thường lệ, Thiên
Kiều ôm tay Thiên Lại, vội vã tránh né những người hâm mộ đang bu như
ruồi. Thiên Kiều vừa tròn 19 tuổi, hoàn toàn kế thừa vẻ đẹp lóa mắt của
mẹ nên rất có tiếng tăm trong trường, còn thành lập một ban nhạc Rock
& Roll. Hôm nay cô mặc một bộ váy màu rực lửa, đúng kiểu một mỹ nhân đẹp lộng lẫy bắt mắt. Thiên Lại mặc một bộ váy màu lam, mái tóc cắt
ngắn vén vào tai, mặt chỉ trang điểm nhẹ, nhìn có vẻ vừa nhẹ nhàng thanh tao vừa phiêu dật như tiên nữ. Thiên Lại biết mình đẹp, cũng biết trước vẻ đẹp chói ngời của mẹ và em gái thì mình sẽ lép vế, nhưng cô lại
không biết rằng ánh mắt hờ hững mà mơ màng của mình tạo nên khí chất
đượm vẻ u sầu. Cử chỉ tao nhã kín đáo làm cô toát ra một vẻ đẹp phiêu du kỳ ảo nào đó khiến cho đàn ông không tự chủ được mà muốn bước vào tìm
hiểu tâm hồn cô.
Chỉ vừa liếc mắt, Khúc Lăng Phong đã bị thu hút bởi bóng áo lam ấy. Cô đứng đó, trên môi luôn mỉm cười nhưng nụ cười chưa bao giờ có trong ánh mắt. Thân thể bị vây không đám người kia nhưng tâm hồn lại tự do phiêu đãng, giống như một tiểu yêu tinh bị lạc lối, không tìm được đường về nhà.
Khúc Lăng Phong chưa bao giờ tin vào tình yêu, càng không tin chuyện tiếng
sét ái tình vớ vẩn kia. Anh chỉ biết khi anh nhắm trúng một cô gái rồi
thì sẽ nói cho cô ta biết, sau đó mang cô ta lên giường, chơi chán rồi
thì vứt như vứt một con chó hoang. Trên thực tế, rất hiếm khi anh chủ
động tìm phụ nữ, thường thì đều là phụ nữ tìm đến anh. Mà phụ nữ được
anh nhắm trúng, cự tuyệt anh thì càng ít và càng hiếm. Anh tự biết nếu
chỉ bằng diện mạo thì mình còn chưa xuất sắc đến nỗi có thể hấp dẫn toàn bộ phụ nữ, nhưng nếu có thêm tiền tài cùng gia thế của anh thì đủ để
phụ nữ hùa theo nịnh hót. Anh là một kẻ chiếm hữu trời sinh, dục vọng
chiếm đoạt dã man trong anh thôi thúc anh cuốn quét, chiếm đoạt khắp nơi hệt như một cơn lốc xoáy. Trong sự nghiệp, khí khách mạnh mẽ đã giúp
anh nhanh chóng thu được thành công, cũng làm anh đắc tội với không ít
người. Nhưng anh có tiền, ba anh có tiếng, không có ai dám nói chữ
"không" với anh. Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, là kẻ mạnh thì có thể có được mọi thứ.
Cũng như những bữa tiệc khác trong kia, anh đã nhắm được con mồi thì sẽ bắt
đầu ra tay. Nhưng lần này, anh dừng lại giữa chừng. Bởi vì anh nhìn thấy đứa em trai Lăng Vân chạy tới bên cạnh bóng áo xanh kia, nũng nịu lay
lay tay cô. Lăng Vân không thích đến gần người lạ, cô là ai mà có thể
thu phục được thằng nhóc khó dỗ này. Vấn đề của anh cũng là nghi vấn của rất nhiều người trong này, và có một phóng viên đã khiến cho ánh mắt
của vợ chồng Khúc Ly hướng về phía Thiên Lại.
Hàn Mai đi đến bên cạnh Thiên Lại, khoác lấy cánh tay cô. "Các vị, tôi xin
được giới thiệu, đây là Đồng Thiên Lại, con gái lớn của tôi, vừa tốt
nghiệp đại học năm ngoái." Bà lại nắm lấy tay Thiên Kiều. "Đây là con
gái nhỏ của tôi - Đồng Thiên Kiều, còn đang học đại học." Cuối cùng là
bế Lăng Vân lên: "Đây là Lăng Vân, con trai út của tôi. Hôm nay là sinh
nhật của nó. Điều làm tôi hạnh phúc nhất trong đời này là có được mấy
đứa nó."
Bà nói rất xúc động, thậm chí trong mắt còn mờ hơi sương nhưng lại làm cho Khúc Lăng Phong cười nhạt. Rất lâu về trước, anh đã biết Hàn Mai là một người phụ nữ thích làm ra vẻ, xem ra đến nay vẫn chứng nào tật ấy. Mười mấy năm sống trong hào quang nở mặt nở mày vẫn không thể thỏa mãn được
cái thói hư vinh của bà ta mà còn muốn đem ánh sáng ấy chiếu sang cho
con gái mình.
Đồng Thiên Lại không kịp chuẩn bị, vẻ mặt bỗng chốc trở nên hoảng hốt, sau
đó liền khôi phục lại vẻ trấn tĩnh, nở một nụ cười mang tính lịch sự.
Một hình ảnh đã lâu bỗng ùa về trong mắt Khúc Lăng Phong, một bóng dáng
mảnh mai thanh tú dường như hòa làm một với cô gái trước mắt. Thì ra cô
ta không phải là tiểu yêu tinh đi lạc gì, mà là một người em gái trên
danh nghĩa của anh. Anh không có hứng thú với con gái của Hàn Mai. Anh
lùi ra khỏi đám người, chuẩn bị tìm một vị trí thoải mái và thuận lợi
nào đó, tiếp tục tìm mục tiêu mới để tiến hành cuộc săn bắt, hoặc là đợi được săn. Bất luận thế nào thì tối nay anh cần một người đàn bà.
Một người bạn thân của Khúc Ly nói: "Thiên Kiều là một ca sĩ Rock &
Roll có tiếng ở trường, hay là nhân dịp này hát cho mọi người nghe đi."
Thiên Kiều đẩy chị gái đến trước mặt mọi người, nói lớn: "Các chú các bác đã
nghe cháu hát rất nhiều lần rồi, hay là lần này nghe chị cháu hát đi,
chị ấy mới đúng là người thừa hưởng tài năng của mẹ đó."
"Thiên Kiều!" Thiên Lại muốn cản cũng không còn kịp, mọi người ồ lên như ong vỡ tổ, làm cô đâm lao thì phải theo lao.
Thấy ánh mắt khẩn cầu của mẹ, Thiên Lại bất đắc dĩ gật đầu với mọi người rồi đi đến bên cạnh đàn dương cầm và ngồi xuống. Tiếng nhạc êm ái du dương
vang lên theo ngón tay cô. Cô đàn bản nhạc dẫn đầu bảng xếp hạng, bản
nhạc mà cô dùng nỗi cô đơn và u sầu để viết thành...
"Nhiều lần tưởng rằng đã đến điểm cuối cuộc đời, nhưng phía trước vẫn đường xa tít tắp. Biển rộng trời cao, muôn màu muôn vẻ, sao ta chỉ thấy có trắng trắng đen đen.
Nhiều lần tưởng rằng đã đến điểm cuối cuộc đời, cập bến nhưng không biết đâu
là bờ. Chuyện thế gian yêu - hận - si - mê, sao ta vẫn thấy chẳng có gì
quyến luyến.
Nhiều lần tưởng rằng đã đến phút cuối cuộc đời, quay đầu bỗng thấy hoảng loạn rối ren. Sợ cô sơn, sợ hiu quạnh, sao ta còn muốn thoi thóp hơi tàn.
Nhiều lần tưởng rằng đã đến phút cuối cuộc đời, trái tim sao không thể thôi
ngừng đập. Muốn mở lòng đi hết đoạn đường, sao ta không thấy ai làm bạn.
Nếu cuộc đời chỉ có mù mịt hoang mang; nếu sống còn chỉ lãng phí thời gian, sao không để ta vẫy tay và đi đến điểm cuối của cuộc đời.
Nếu tình yêu không có định nghĩa nào chính xác; nếu hạnh phúc khó mà hiện
hữu trên đời, sao không để ta mỉm cười và đi đến điểm cuối của cuộc đời.
Thôi yêu, thôi hận, thôi thương, thôi oán, chỉ vì không ai cóp nhặt nó cho
ta. Không đến, không đi, không sinh, không tử, chỉ vì không ai quý trọng nó cho ta."
Tiếng hát của cô uyển chuyển du dương, như khóc như than. Hát đến đây, đôi
môi hồng đã hơi tái kia dường như nghẹn lại rồi đột nhiên tiếng đàn cao
vút lên, giọng hát của cô cũng lên cao theo...
"Nếu cuộc đời chỉ có mù mịt hoang mang; nếu sống còn chỉ là lãng phí thời
gian, sao không để ta vẫy tay và đi đến điểm cuối của cuộc đời.
Nếu tình yêu không có định nghĩa nào chính xác; nếu hạnh phúc khó mà hiện
hữu trên đời, sao không để ta mỉm cười và đi đến điểm cuối của cuộc
đời."
Giờ phút ấy, môi cô thật sự nở một nụ cười bình yên và thỏa mãn, ngón tay
nhẹ lướt trên phím đàn, có vẻ vô cùng tự nhiên phóng khoáng, có cảm
tưởng như nếu tiếng nhạc dừng thì u sầu và phiền muộn, cô đơn và hiu quạnh, hơi thở và sinh mệnh của cô cũng sẽ dừng theo ngay lập tức.
Tiếng hát ngừng lại, cả căn phòng lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại dư âm của
tiếng đàn nhẹ nhàng vang vọng, mọi người đều đắm chìm trong cảm xúc cực
kỳ bi ai do ca khúc mang lại mà không thể thoát ra. Đến giờ, họ mới lĩnh hội được hàm ý thực sự của ca khúc này. Ca sĩ trong MV hoàn toàn không
thể hiện được 1/10 cái hay ẩn chứa trong ấy.
Khúc Lăng Phong cũng không biết mình đứng lên tự lúc nào. Đến khi anh phát
hiện ra thì đã đi đến chỗ cách cây đàn chỉ khoảng chừng mươi bước, đứng
hòa vào đám người đang kích động kia, ra sức mà vỗ tay. Theo như anh nhớ thì mình chưa bao giờ vì ai mà vỗ tay một cách chân thành và nhiệt tình như thế. Nếu 1 phút trước, vì cô là con gái của Hàn Mai mà anh quyết
định bỏ qua cho cô thì giờ khắc này, anh lại vì bài hát ấy mà quyết định chiếm lấy cô.
"Trời ạ, cô ấy đúng là thiên tài!"
"Cô ấy đúng là ca sĩ trời sinh!"
"Bà Hàn, bà có một cô con gái thế này mà sao không mau đưa cô ấy lên màn bạc chứ?"
"Cô Đồng, xin hỏi cô có hứng thú đến với công ty chúng tôi hay không? Đây là danh thiếp của tôi."
"Cô Đồng, cho hỏi cô tốt nghiệp đại học nào vậy? Và cô học chuyên ngành gì?"
"Cô Đồng, nếu cô chịu tiếp nhận phỏng vấn độc quyền của chúng tôi thì chúng tôi sẽ..."
Vô số lời tán dương cùng dò hỏi bao phủ lấy Thiên Lại. Tiếng ồn ào cùng
người đông nghịt làm cô thấy nghẹt thở. Lăng Vân bị mọi người lấn ra
ngoài, ức mà khóc lên.
Khúc Lăng Phong bế cậu bé lên. Lăng Vân nhìn thấy anh trai thì như nhìn thấy thiên thần, vui mừng mà ôm lấy cổ anh, nói: "Anh hai, anh mau cứu chị
hai đi, chị ấy sắp bị ngộp chết rồi."
"Anh biết." Anh bế Lăng Vân, như một dũng sĩ đánh đâu thắng đó, tách đám
người ra, ôm lấy vai Thiên Lại, nghiêm giọng nói với đám người đang vây
lấy cô: "Các vị còn có câu hỏi gì thì tốt nhất nên tìm ông Khúc và bà
Hàn. Nếu cô Đồng đây chịu ra mặt thì nhất định sẽ ở dưới trướng nhà sản
xuất Khúc, hơn nữa bà Hàn sẽ là người quản lý của cô ấy. Bây giờ xin hãy nhường đường, em gái tôi cần được nghỉ ngơi."
Đám người tự động né ra thành một lối đi vì không ai trong ngành truyền
thông mà không biết Khúc Lăng Phong. Không ai trong giới showbiz lại
không biết Khúc Lăng Phong không hợp với ba mình, càng không ai không
biết ngàn lần không thể dây vào Khúc Lăng Phong.
Lên tới lầu 2, Lăng Vân nắm lấy tay Thiên Lại, tự hào nói: "Chị à, đây là
anh của em, là em nhờ anh ấy cứu chị đó, có phải anh ấy rất cừ hay
không? Em nói cho chị biết nhé, anh ấy mở rất nhiều công ty, có rất
nhiều nhà và xe, còn có cả máy bay riêng nữa."
"Chào anh, vừa rồi thật cảm ơn anh." Thiên Lại vuốt mái tóc hơi rối, lịch sự
cười gật đầu. Cô vẫn còn nhớ rõ cậu thiếu niên kiêu căng ương bướng năm
nào, bây giờ người ấy đã trở thành một người đàn ông cao lớn oai vệ rồi. Anh ta có một đôi mắt rất sắc và dữ, không giống như thương nhân, cũng
không giống văn nghệ sĩ mà lại giống những tên cướp trong phim kiếm
hiệp, có điều anh ta đẹp trai hơn cướp. Hơn nữa, anh ta cứu cô, lẽ ra
nên nói là giống những hiệp khách thích phiêu bạt chân trời. Cô từng
nghe loáng thoáng rằng anh ta rất lợi hại, nhưng không ngờ lại lợi hại
đến mức báo chí cũng sợ anh ta. Như thế, tự nhiên làm cô cũng e dè.
Anh rất ghét nụ cười lịch sự ấy của cô. Nhiều năm về trước, bởi vì sự lễ
phép của cô mà khiến anh bị ba trách mắng, thậm chí mấy năm nay cũng
không được yên. Hôm nay, nụ cười này làm anh thấy khách sáo và xa cách,
giống như cô đang đối phó với một vị khách rất đáng ghét nhưng không thể đắc tội vậy. Cô là con gái của Hàn Mai, không thể không biết tiếng tăm
của anh. Hơn nữa vừa rồi anh đã giúp cô thoát khỏi vòng vây, vậy mà cô
chỉ đáp lại anh bằng một nụ cười lịch sự và một câu cám ơn rất khách
sáo. Rõ ràng là cô không cảm thấy có hứng thú gì với anh, cũng không cảm kích gì bao nhiêu, càng khác hẳn với những cô gái đang cố làm ra vẻ
kia, bề ngoài thì vờ như chẳng quan tâm nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ
tham lam. Trong mắt cô chỉ có vẻ bình thản. Rất thú vị! Hàn Mai như thế
mà lại sinh được một cô con gái có tính tình lãnh đạm như vậy.
"Chị!" Thiên Kiều khó khăn lắm mới lách khỏi đám người kia, chạy được lên lầu. Thấy Khúc Lăng Phong, đầu tiên là ngẩn ra rồi lập tức ửng hồng đôi má,
bẽn lẽn nói: "Anh, anh còn ở đây sao?"
Thiên Lại nhìn em gái mình, vẻ e lệ cùng ánh mắt thiết tha ấy đã bày tỏ sự mê luyến cô dành cho Khúc Lăng Phong. Thiên Kiều đang ở cái tuổi thiếu nữ
mộng mơ, bên cạnh lại có một người khác giới chững chạc, ưu tú, tính
tình kiêu ngạo như thế thì bị hấp dẫn cũng là chuyện thường tình.
Nhưng Khúc Lăng Phong thì... Ánh mắt khinh thường không đếm xỉa cùng khóe môi châm chọc ấy... Haiz, chắc chắn Thiên Kiều phải nếm trải sự đau thương
vì tình rồi. Một cô bé đang chìm đắm trong viễn cảnh của tình yêu thì
làm sao nhận rõ được mình chỉ đang yêu đơn phương chứ?
Thật là thú vị! Khúc Lăng Phong nhướng một bên mày. Con nhóc hay làm bộ làm
tịch như Hàn Mai kia cư nhiên thích anh. Anh nhếch miệng cười ác ý. Anh
không có hứng thú với người có hứng thú với mình, anh chỉ hứng thú với
người không hứng thú với anh. Loại quan hệ tay ba này anh chưa bao giờ
thử qua, cũng không ngại thử chơi với 2 chị em nhà này xem sao, có lẽ sẽ là một trò chơi cực kỳ thú vị đây. Tóm lại, anh muốn có được Đồng Thiên Lại. Về phần Đồng Thiên Kiều, anh không ngại dùng con bé này làm chất
xúc tác.
Thiên Lại bất giác rùng mình. Trực giác nói cho cô biết hãy cách xa người đàn ông này ra, mà trực giác của cô trước nay thường rất chính xác.
Cô nắm lấy cánh tay của em gái. "Thiên Kiều, chị hơi lạnh, dẫn chị về phòng được không?"
Thiên Kiều không yên lòng mà gật đầu: "Dạ được."
Thiên Lại cười lịch sự: "Em xin phép."
Một chiếc áo vest rộng thùng thình bỗng rơi xuống vai cô, bao bọc người cô
lại. Hơi thở của Khúc Lăng Phong phun vào tai cô: "Như thế sẽ không lạnh nữa."
Thiên Kiều há hốc mồm, ánh mắt chăm chăm nhìn chiếc áo vest rồi chuyển sang
tay phải của Khúc Lăng Phong, nó đang thân mật đậu trên vai Thiên Lại.
"Anh..." Thiên Lại không ngờ anh ta lại động tay động chân với mình nên giãy
khỏi tay anh ta và cởi áo ra. "Cảm ơn anh nhưng em sẽ lên lầu với Thiên
Kiều."
"Cũng được, anh cũng chưa đi thăm phòng của Thiên Kiều." Anh lại làm ra vẻ
rất tự nhiên và khoác vai Thiên Kiều, rồi lại ôm vai Thiên Lại, hai cánh tay chắc khỏe kẹp lấy hai chị em như hai gọng kìm sắt và lôi họ đi về
phía nam, thuận miệng dặn: "Lăng Vân, về phòng của em đi."
Lăng Vân nhăn cái mặt đang ngơ ngác lại nói. "Anh hai trở nên thân thiết với hai chị từ hồi nào vậy?"
Ra khỏi tầm nhìn của Lăng Vân, Thiên Lại bắt đầu cố sức giãy ra. Cô không
muốn xung đột với anh ta ở trước mặt Lăng Vân, nhưng cũng không thể ngầm ưng thuận với hành vi như ăn cướp này của anh ta. Cô rút lại kết luận
khi nãy. Anh ta không phải là một hiệp khách thích phiêu bạt chân trời
mà là một tên cướp chân chính.
"Xuỵt!" Khúc Lăng Phong tăng thêm sức, gần như là sắp bóp nát đầu vai của cô
ra. "Em mà nhúc nhích nữa là dây áo trong sẽ rớt xuống luôn đó."
"Thả tôi ra." Cô thấp giọng nói. "Cả Thiên Kiều nữa."
"No no!" Khúc Lăng Phong lắc đầu. "Chỉ sợ Thiên Kiều không những không muốn anh buông ra mà còn thích anh ôm càng chặt hơn, phải không, Kiều Nhi?"
Anh thả Thiên Lại ra rồi ôm cả người Thiên Kiều vào lòng, đùa bỡn mà hôn lên trán cô bé một cái.
Thiên Kiều lập tức xấu hổ đến đỏ cả mặt, nói nhỏ như muỗi kêu: "Anh..."
"Thiên Kiều!" Thiên Lại gọi cô.
"Chị?" Dường như lúc này Thiên Kiều mới ý thức được tư thế mờ ám của 2 người nên đẩy nhẹ anh ta ra. "Anh, anh đừng vậy mà."
"Anh sao nào?" Anh nắm lấy tay cô bé, giọng mê hoặc. "Em không thích anh ôm em thế này sao?"
"Em... em..." Cô gái đôi mươi còn ngây ngô, đối mặt với người tình trong mộng
thì luôn ôm những ước mơ thầm kín. Nghe giọng nói dịu dàng của anh, còn
có thể mong đợi cô bé có được bao nhiêu lý trí chứ?
Thiên Lại ngước mắt nhìn trời, hít sâu một hơi rồi đưa mắt sang nhìn thẳng vào mắt Khúc Lăng Phong. "Anh muốn làm gì đây?"
"Anh muốn làm gì ư?" Khúc Lăng Phong cười. "Anh bỗng phát hiện ra em gái của anh rất đáng yêu nên muốn thân thiết với nó một chút."
"Không được."
"Có gì mà không được?" Anh ta nâng cằm Thiên Kiều lên, ngón cái khẽ cọ xát đôi môi mềm của cô bé.
"Chú Khúc và mẹ tôi còn đang ở dưới nhà, có cả một đám phóng viên nữa, tôi có thể kêu họ lên bất cứ lúc nào."
"Em uy hiếp anh? Anh sợ quá à!" Mặt anh mang theo một vẻ khinh khỉnh.
Đúng là một tên ngạo mạn mà! Thiên Lại hít một hơi, thiếu chút nữa cô đã
quên vừa rồi anh ta đã cứu cô ra từ trong tay đám phóng viên, sao lại sợ nhà báo được chứ? Chỉ thêm phiền toái cho Thiên Kiều mà thôi.
"Thiên Kiều!" Cô quát một tiếng, cảnh tỉnh lý trí của em gái mình. "Qua đây!"
"Dạ!" Thiên Kiều rụt rè mà liếc qua Khúc Lăng Phong. "Anh, anh thả em ra đi."
"Em thật sự muốn anh thả em ra sao?" Anh ta lại đến gần thêm một chút.
"Ừm... Dạ!"
"Thật sao?" Anh lại đến gần thêm chút nữa.
Thiên Kiều thở hổn hển, đôi môi mềm bị anh chặn lại, người mềm nhũn cả ra.
"Khúc Lăng Phong!" Thiên Lại trợn tròn mắt, anh ta dám trêu đùa Thiên Kiều
ngay trước mặt cô. À không, ngay cả chú Khúc mà anh ta còn chả nể nang
thì sao lại để ý xem cô có mặt ở đây hay không chứ?
"Xuỵt!" Anh quay đầu qua. "Đừng vội, lát nữa sẽ tới lượt em."
Anh ta... cái đồ... Thiên Lại lục lọi vốn từ vựng trong đầu mình nhưng vẫn
không nghĩ ra được từ nào để mắng người. Cô giậm chân thật mạnh rồi quay người định bỏ đi. Cho dù anh ta không nể mặt chú Khúc nhưng ít nhất
cũng sẽ không làm quá với Thiên Kiều ngay trước mặt chú ấy.
Cánh tay cô bỗng nhiên bị kéo lại, Khúc Lăng Phong nhướng mày nói: "Mới thế
mà đã đi rồi, định bỏ mặc em gái em ở một mình với anh sao?"
Thiên Kiều ngồi bệt dưới đất, còn chưa hồi tỉnh lại vì nụ hôn ấy. Thiên Lại
muốn đẩy anh ta ra để đỡ Thiên Kiều nhưng lại bị anh ta nắm chặt.
"Rốt cuộc thì anh muốn gì chứ?"
Khúc Lăng Phong ngắm nghía khuôn mặt đang rực lên vì giận của cô, chậm rãi nói: "Tối nay anh cần một cô gái."
"Chỉ cần anh vẫy tay thì sẽ có một đám con gái bu lại ngay."
"Kể cả em sao?" Khúc Lăng Phong lại nhướng mày. "Anh chỉ có hứng thú với em thôi."
"Nằm mơ!" Cô đạp thật mạnh lên chân anh, gót giày nhọn để lại một vệt sẫm
trên đôi giày da bóng lộn. Đây là động tác thô lỗ nhất mà cô đã làm cho
tới nay.
Khúc Lăng Phong nhíu chặt mày, mắt lạnh hơn, nhưng môi vẫn cứ cười. "Em
không chịu cũng không sao, anh nghĩ Thiên Kiều rất sẵn lòng cùng anh
trải qua một đêm thật lãng mạn và nồng nhiệt."
"Tôi sẽ không để cho anh chạm vào một ngón tay của nó."
"Ha ha, khẩu khí ghê gớm thật. Vừa rồi anh đã chạm vào môi em ấy, em làm gì được nào? Em muốn theo em ấy suốt cả đêm sao? Anh không ngại 3 người
làm chung."
"Đê tiện." Cuối cùng thì cô cũng tìm được một từ để mắng.
"Đúng, anh còn bỉ ổi vô liêm sỉ nữa. Cho nên anh rất muốn biết trong 2 người các em thì ai ngọt ngào tươi mát hơn."
"Anh, anh đúng là không phải người mà."
"Oh?" Khúc Lăng Phong nhìn cô đầy hứng thú: "Chưa có người phụ nữ nào mắng
anh như vậy." Anh bỗng nghiêm mặt nói: "Em hay em ấy, em chọn đi?"
"Anh đừng hòng có được ai cả." Thiên Lại nghiến răng nói.
"Được lắm." Trong mắt anh lóe lên chút tàn nhẫn, bất ngờ buông cô ra và đỡ
Thiên Kiều dậy, hôn thật mạnh lên môi cô bé. "Em gái ngoan, tối nay anh
đến tìm em." Anh nhặt áo vest, khoác lên vai rồi nghênh ngang bỏ đi.
"Thiên Kiều!" Thiên Lại đỡ lấy cơ thể lảo đảo sắp ngã của em mình.
Mắt Thiên Kiều mơ mơ màng màng, ngơ ngẩn nói: "Anh ấy hôn em? Chị, anh ấy hôn em!"
"Cái tên khốn bỉ ổi, vô liêm sỉ đó... Thiên Kiều, em đừng có bị anh ta mê hoặc, anh ta chỉ tính chơi đùa với em thôi."
"Trêu đùa em?" Thiên Kiều vô thức xoa xoa đôi môi đang nóng bừng của mình.
"Chị!" Cô đột nhiên nhào tới bên cạnh Thiên Lại. "Làm sao đây, em rất
thích anh ấy?"
"Con bé ngốc này." Thiên Lại dắt tay cô bé về phòng. "Em không nghe thấy anh ta vừa nói gì sao?"
"Em nghe, em nghe thấy rồi..." Thiên Kiều bất lực khóc lên: "Nhưng em vẫn
rất thích anh ấy, em không thể kháng cự được, em không thể từ chối anh
ấy được. Chị, em nên làm sao đây? Chị dạy em đi, em phải làm sao?"
Phải làm sao đây? Bắt đầu từ năm 12 tuổi, cô đã không hỏi bất cứ ai câu này
nữa. Từ giây phút mẹ ra đi, cô đã mất quyền lợi được hỏi làm sao đây?
Nước mắt của Thiên Kiều làm ướt cả vai áo cô, ươn ướt và lành lạnh, như
là bị mưa làm ướt vậy. Nước mắt, nó từng có mùi vị thế nào chứ? Mặn?
Đắng? Chát? Hay là không mùi không vị? Đã lâu cô không được nếm trải,
quên mất rồi!