Trị liệu tâm lý tiến hành rất thuận lợi. Nhờ sự chuyên nghiệp của một bác
sĩ tâm lý, bác sĩ Hồ làm cô có cảm giác anh như một người bạn có thể
giãi bày tâm sự chứ không phải bác sĩ. Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, lần nào anh cũng tặng cô một câu nói.
Khi cô kể đến đoạn cô ném Khúc Lăng Phong lại cho bác bảo vệ cầm dùi cui
điện thì anh nói: "Khi một người đàn ông phát hiện sự thông minh và kiên cường của một cô gái dưới vẻ ngoài yếu đuối thì anh ta sẽ bừng lên sự
hứng thú cùng ý muốn chinh phục mãnh liệt."
Khi cô kể đến đoạn Khúc Lăng Phong cưỡng hôn cô trước trường của Thiên
Kiều, còn bóp trật khớp vai cô thì anh nói: "Một người đàn ông mất kiểm
soát đến nỗi ra tay với phụ nữ thì chứng tỏ anh ta đã đắm mình rồi."
Khi cô kể đến đoạn Khúc Lăng Phong dẫn Lăng Vân đến sân bay chặn cô thì anh liếc mắt xem thường: "Nếu anh chàng này không quá bận rộn thì là quá
lười, cư nhiên dùng lại chiêu của cô."
Khi cô kể đến đoạn cuối cùng Khúc Lăng Phong dùng danh dự của mẹ cô, sự
trong sạch của Thiên Kiều cùng tiền tài trợ của buổi quảng cáo công ích
để uy hiếp cô phục tùng thì anh nói: "Bất cứ lúc nào, uy hiếp cũng là
phương pháp hữu hiệu nhất. Thế nhưng khi dùng nó để đối phó với cô gái
mình yêu thì sẽ trở thành phương pháp ngu xuẩn nhất."
Cô đặt hai tay lên đầu gối, cười nói: "Nói tới nói lui thì anh muốn tôi phải tin tưởng một chuyện: Anh ta yêu tôi."
"Không, tôi chỉ muốn nói với cô một sự thật: Anh ta yêu cô. Mong cô hãy suy
nghĩ kĩ lại, anh ta uy hiếp cô nhiều lần như thế nhưng có lần nào hành
động thật chưa? Đương nhiên, tôi không hoài nghi lần cuối cùng, nếu cô
không khuất phục thì anh ta sẽ làm thật. Bởi vì khi một người đàn ông
ghen tuông thì sẽ không còn lý trí."
Cô vội vã cãi lại: "Nhưng anh ta bóp trật khớp vai tôi, còn làm cổ tay tôi bị thương."
"Ừm..." Anh trầm ngâm. "Không thể phủ nhận khi người đàn ông này tức giận thì
có khuynh hướng bạo lực." Anh lại nhún vai nói. "Chi phí sửa cái cửa
kính cuối hành lang là trừ vào tiền lương của tôi đó."
Cô nhớ lại câu mà Khúc Lăng Phong nói cách đây không lâu: "Đừng chọc giận
anh. Anh không tức giận thì sẽ không làm em tổn thương." Bây giờ ngẫm
lại, trong giọng nói ấy ít nhiều mang theo chút khẩn cầu cùng bất đắc
dĩ. Vấn đề là cô phải làm sao mới không làm anh ta tức giận? Phục tùng
tuyệt đối sao?
"Ê ê ê" Bác sĩ Hồ quơ tay trước mắt cô. "Cô không được ngây người trước
mặt bác sĩ tâm lý, như thế sẽ làm tôi cảm thấy cô không tin tưởng tôi."
Cô đem điều vừa nghĩ nói với anh, anh cười phì một tiếng. "Không biết
trong hai người thì ai ngốc hơn nữa? Cái này mà phải hỏi sao? Cái anh ta cần là tình yêu của cô. Chỉ cần cô chịu yêu anh ta thì dù có phải lên
núi đao, xuống biển lửa anh ta cũng làm vì cô, huống chi là từ sắt thép
biến thành chỉ mềm."
Tim cô như bị gì đó đập mạnh vào, làm cả người run lên, không thể suy nghĩ được nữa.
"Lại vô thức kháng cự nữa rồi." Bác sĩ Hồ lắc đầu. "Mẹ cô nói đúng, cô phủ
định tình yêu. Tuy Khúc Lăng Phong đáng giận, nhưng lại càng đáng thương hơn. Bởi vì anh ta yêu phải cô. Một người đàn ông không biết cách yêu
gặp được một cô gái cự tuyệt tiếp nhận tình yêu, thì sẽ như hai người
vậy... bi thảm."
Cô ngơ ngác nhìn anh.
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó." Anh đưa một tay che mắt. "Tôi chỉ có thể
giúp cô thế thôi, còn lại thì phải xem cô lựa chọn thế nào: điều chỉnh
lại tâm lý của cô, tha thứ anh ta, tiếp nhận anh ta, lấy lại lòng tin
đối với tình yêu hay là phản kháng tới cùng, mãi đến ngày anh ta chịu
buông tha cho cô. Tiện thể nói luôn, là đàn ông thì khó mà kháng cự được ánh mắt của cô, đừng có dùng ánh mắt ấy dụ hoặc tôi nữa."
Cô cúi đầu nói: "Lúc này mà anh còn nói giỡn với tôi được."
"Không phải." Anh bước đến trước mặt cô, thu lại vẻ cười cợt thường ngày,
nghiêm túc nói: "Nếu thật sự có ngày đó, tôi nói là nếu, cô và Khúc Lăng Phong hoàn toàn cắt đứt thì hãy cho tôi một cơ hội."
Cô lại cả kinh thêm lần nữa.
Cô biết mình đẹp, nhưng không biết có thể làm nhiều người đàn ông động lòng như thế.
~~~~~~~~~~~
Từng chiếc lông chim rực rỡ bị tróc ra, con chim xinh đẹp nằm hấp hối trên
chăn gấm, nước mắt đã cạn khô, van nài đã không thành tiếng, chỉ còn đôi mắt hết sức đáng thương, phát ra vẻ tuyệt vọng vô cùng.
Bạo chúa nâng hai cánh của cô lên, cẩn thận nắm trong tay, đau xót nỉ non:
"Tại sao? Tại sao? Tao chỉ muốn giữ mày lại bên cạnh, chỉ muốn độc chiếm vẻ đẹp của mày, tao không thể chịu được việc chia sẻ tiếng hót tuyệt
vời của mày với người khác, cho nên mới giam cầm mày, kết quả lại hại
chết mày."
Cô nhìn những chiếc lông rơi lả tả trên tay bạo chúa, nản lòng nhắm mắt lại.
"Không!" Hắn thét lên. "Đừng làm thế với tao, mày không thể đối với tao như vậy."
Chất lỏng mặn chát từ trong mắt cô chảy ra, rơi vào lòng bàn tay của hắn, đỏ đến chói cả mắt. Cô cảm thấy sinh mệnh đang dần chảy xuôi theo máu và
nước mắt, âm thanh tuyệt vời được trời ban cũng ra khỏi cổ họng.
"Đừng, đừng chảy nữa, xin đừng chảy nữa." Bạo chúa phí công dùng tay che miệng của cô lại nhưng không thể ngăn cản máu chảy ra.
"Tao thả mày đi, thả mày được tự do!" Bạo chúa ngửa mặt thét lớn, tiếng thét thủng cả trời xanh.
Tĩnh lặng như chết chóc, dường như đất trời vạn vật đều ngừng thở, cô không
dám tin mà nhìn ánh mắt rướm máu của bạo chúa. Hắn từ từ thả cô về với
đồng ruộng bao la, kẹp một chiếc lông trong tay, đưa lên môi, nở nụ cười dứt khoát. Giọng của hắn khàn khàn, trầm thấp. "Tao từng nói, thả mày
tự do, trừ phi tao chết. Bây giờ tao thả mày đi."
Hắn móc từ trong lòng ra một con dao sáng loáng, lưỡi dao chói mắt phản
chiếu gương mặt trắng bệch, tuyệt vọng của hắn. Đôi mày ấy, chiếc mũi
ấy, ánh mắt ấy, lúc này, cuối cùng cô đã có thể thấy rõ dung mạo của
hắn, cư nhiên là Khúc Lăng Phong.
Ánh sáng bén ngót lóe lên, dao cắm vào ngực hắn, cán dao chạm trổ tinh xảo
găm trên quần áo xa hoa lộng lẫy, phập phồng theo hơi thở. Máu tươi từ
từ thấm ra ngoài, nhuộm đỏ cả quần áo, nhuộm đỏ cả vùng ngực của hắn.
Hắn lảo đảo quỳ xuống, vươn ngón tay lạnh lẽo đang run run ra, phủ lên
gương mặt đang đơ ra như tượng của cô, cười thê lương: "Yêu cầu cuối
cùng của tao, hãy hót cho tao nghe lần nữa, để tao được chết trong tiếng hót của mày."
Cô không tự chủ được mà mở miệng, tiếng hót tuôn ra từ trong cổ họng rướm
máu. Trong khoảnh khắc, trời đất rung động, nhật nguyệt không còn tỏ,
mây phải đổi màu, cung điện to lớn nguy nga tràn ngập trong tiếng khóc
than. Cô cảm thấy sợi dây vô hình mà hắn buộc trên người cô đã biến mất, thế nhưng sao cả người cô vẫn đau đớn khôn nguôi, máu tươi không ngừng
chảy theo tiếng hót, không thể ngừng lại. Phảng phất như muốn trút hết
máu trong người, từ biệt thế giới này.
Cô nhìn gương mặt thỏa mãn, bình thản của hắn và hót, hót mãi, hót mãi,
mãi đến khi ngã vào chăn gấm, rơi xuống thi thể lạnh lẽo của hắn...
Cô bỗng bật dậy, cả người toàn mồ hôi lạnh, ra sức lau khóe miệng, như muốn lau đi những giọt máu tươi đầm đìa kia.
"Thiên Lại." Khúc Lăng Phong nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng. "Em sao vậy? Nằm
ác mộng sao?" Cô hoảng hốt nhìn anh, gương mặt trước mắt đan lồng gương
mặt trong mơ. Cuối cùng thì cô đã nhìn rõ gương mặt của bạo chúa, cũng
nhìn thấy kết cục của mình, không ngờ là một kết thúc cả hai cùng bi
thảm.
"Thiên Lại, em nói gì đi, trả lời anh." Anh ra sức lắc lắc cô.
Cô sợ hãi đưa tay chạm vào mặt anh, rất ấm, là thật, giấc mơ khi nãy mới
là ảo ảnh. Cô thở phào, nhìn vào đôi mắt đầy vẻ lo lắng của anh, giống
như ánh mắt mà cô mơ màng nhìn thấy trước khi ngất đi lần trước, anh
đang lo lắng cho cô, đúng không?
"Không sao!" Cô vuốt lại mái tóc bù xù bị mồ hôi lạnh thấm ướt. "Chỉ mơ thấy ác mộng mà thôi."
"Tên Hồ Văn Cử trời đánh!" Anh nghiến răng. "Ngày mai anh sẽ đến đập cái
phòng khám của anh ta, dám nói em đã khỏi rồi, khỏi rồi thì sao còn mơ
thấy ác mộng?"
"Đừng!" Cô nắm chặt tay anh. "Người thường cũng sẽ mơ thấy ác mộng vậy."
Anh vuốt tóc cô, hôn lên đỉnh đầu cô, ôm cô nằm xuống. "Nói anh biết em mơ thấy gì mà sợ đến vậy?"
Cô vùi mình vào lòng anh, lắc đầu. "Em không nhớ nữa."
Tay anh nhịp nhàng vỗ nhẹ vào lưng cô. "Không nhớ được cũng tốt. Lần sau
nằm mơ thì nhớ mơ tới anh, sẽ không ai có thể dọa em được nữa."
Chính vì nằm mơ thấy anh nên mới sợ đến thế. Đối với cô mà nói, trên đời này còn có gì đáng sợ hơn anh?
Sáng hôm sau, anh cố ý ngủ với cô cho tới khi mặt trời lên cao, cũng căn dặn: "Hôm nay đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi đi."
Nếu anh lớn tiếng ra lệnh cho cô thì nhất định cô sẽ phản kháng, nhưng anh
lại nhẹ nhàng mà dặn dò cô như vậy, làm cô không biết nên phản ứng thế
nào mới phải. Kết quả, cô nghe lời anh, không ra ngoài.
Cô đứng trong nhà vệ sinh, đối diện với mình trong gương, tự hỏi: "Mày làm sao thế?"
Trong lòng có một cô gái xuất hiện, nói vào tai cô: "Cô đã quen với việc phục tùng anh ta rồi, cô đã bắt đầu phát hiện điểm tốt của anh ta, cô đã dần tiếp nhận anh ta, tin tưởng anh ta, nghe lời dặn dò của anh ta."
"Không!" Cô gái trong gương phản đối. "Cô là một người lãnh đạm, bình tĩnh, sao
lại có thể bị loại người tồi tệ như anh ta mê hoặc. Hãy ngẫm lại những
việc anh ta đã làm với cô, ngẫm lại thái độ của anh ta khi nói chuyện
với cô, ngẫm lại sự thô lỗ bạo lực của anh ta, ngẫm lại sự ngang ngược
không lí lẽ của anh ta... Cô mà không rời xa anh ta thì sẽ ngộp thở
chết."
"Không phải thế!" Cô gái trong lòng chỉ vào cô gái trong gương, phản bác: "Tuy anh ta có ngang tàng, nhưng mỗi một việc anh ta làm đều xuất phát từ sự quan tâm đến cô, lúc trước, anh ta uy hiếp cô như vậy chỉ vì muốn giữ
cô lại bên cạnh. Thái độ của anh ta thô lỗ là vì không biết làm cách nào đối xử dịu dàng với phụ nữ. Anh ta nóng nảy cáu kỉnh là vì cô luôn
kháng cự anh ta. Khi cô nghe lời anh ta thì anh ta chẳng phải là một
người tình rất tốt đó sao? Từ sáng tới tối, anh ta cứ hò hét cô nhưng có lần nào anh ta thực sự tổn thương tới cô chưa?"
"Cô đúng là không có nguyên tắc!" Cô gái trong gương chỉ vào cô gái trong
lòng. "Cô không nhớ anh ta đã dùng mẹ cô và tiền tài trợ công trình
nghiên cứu của ba cô để uy hiếp cô thế nào rồi sao? Cô không nhớ anh ta
đã làm tổn thương tình cảm của em gái cô thế nào rồi sao? Làm bây giờ nó vẫn chưa tha thứ cho cô. Cô không nhớ anh ta tự ý xâm nhập vào cuộc
sống của cô, quấy rầy công việc của cô, không cho cô cơ hội biện minh
rồi sao? Cô không nhớ trước giờ anh ta muốn cô thì sẽ không để ý thời
gian và địa điểm, không chút tôn trọng cô rồi sao? Cô quên hết những thứ này rồi sao?"
"Thế nhưng anh ta đã thay đổi rồi!" Cô gái trong lòng vội vàng nói. "Từ sau
khi cô ngất xỉu lần trước, anh ta đã dần dần biết cách dịu dàng. Anh ta
lặng lẽ chăm sóc cô, bảo vệ cô, quan tâm cô. Mặc dù anh ta không biết
cách bày tỏ, nhưng lẽ nào cô không thấy được hành động của anh ta gần
đây sao?"
Cô gái trong gương hừ lạnh. "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Ai biết
anh ta sẽ biết điều được bao lâu? Nói không chừng sẽ nhanh chóng trở lại với cá tính ác bá trước kia."
"Ai biết đâu được, chỉ cần cô chịu nỗ lực thì biết đâu sắt thép có thể biến thành chỉ mềm thật."
"Chuyện mạo hiểm thì không nên làm, cô phải bảo vệ mình trước, bỏ ra trước là tương đương với chịu thiệt."
"Không trả giá thì sẽ không có được hạnh phúc."
"Hạnh phúc là thứ lừa người ta thôi."
"Cô đúng là kẻ máu lạnh!"
"Cô đúng là kẻ ngu ngốc!"
"Đủ rồi!" Cô hét lớn, cô gái trong lòng và cô gái trong gương đều biến mất, chỉ còn cô đứng đối diện với cái bóng của mình, vẫn cứ mơ hồ chưa
quyết.
~~~~~~~~~~~
Cuối cùng, case mà cô nhận cũng bị cô từ chối. Bởi vì Khúc Lăng Phong làm cô mất quá nhiều thời gian, cô không có thời gian để viết nên tác phẩm
hay, lại không muốn làm qua loa đại khái. Vì chuyện này mà Tiểu Khang bị người đại diện của mẹ cô mắng một trận, bởi vì quản lý Lưu không dám
cáu với cô nên chỉ có thể dùng Tiểu Khang làm thớt để chém. Cũng vì vậy, cô hứa với Tiểu Khang là sẽ mời cô ấy một bữa ra trò để bù đắp tâm hồn
bị tổn thương của cô ấy.
"Ngồi đây đi." Tiểu Khang kéo cô ngồi xuống cái góc sát cửa sổ. "Em ngắm món
bào ngư của nhà hàng này lâu lắm rồi, cuối cùng thì đợi được cơ hội để
chị mời em."
Cô xỉa vào trán Tiểu Khang. "Coi chị như đại gia để móc túi sao?"
"Hi hi." Tiểu Khang cười gian, bỗng chỉ ra sau cô nói. "Đó không phải bạo chúa nhà chị sao?"
Cô quay lại, từ chỗ của họ có thể xuyên qua hai chậu hoa nhìn thầy phía
hông của Khúc Lăng Phong và Tần Chiêu, mà họ thì không dễ gì thấy được
bọn cô.
Mái tóc màu nâu gợn sóng của Tần Chiêu xõa trên vai, vài lọn trên má hơi
rung rinh theo động tác cắt thịt bò của cô, thỉnh thoảng thì dừng lại.
Dưới lớp kính cận là hàng mi vừa dài vừa rậm đang mở to lắng nghe Khúc
Lăng Phong nói chuyện, khi thì nhẹ nhàng gật đầu, khi thì cười khẽ, khi
thì lắc đầu chen vào một hai câu. Mỗi một động tác đều có vẻ quyến rũ vô cùng.
Vẻ mặt của Khúc Lăng Phong hòa nhã, khi nói chuyện luôn chú ý đền phản ứng của Tần Chiêu, khi cô nói chen vào thì im lặng lắng nghe, thậm chí có
khi còn mỉm cười.
Cô vẫn luôn cho rằng họ là những người không biết cười, nhưng lại không
biết khi cười lên thì cũng có thể tự nhiên và dịu dàng như thế. Có thể
đây chỉ là bữa trưa giữa ông chủ và trợ lý, có lẽ bọn họ đang thảo luận
vài vấn đề công việc, khoảng cách giữa họ vẫn giữ đúng mực là một chiếc
bàn ăn nhưng cô lại cảm thấy hai chậu hoa kia đã ngăn cách nó thành một
nơi ấm áp, không hẳn là lãng mạn nhưng tràn đầy hạnh phúc. Còn cô thì bị ngăn cách bên ngoài nơi ấm áp ấy.
Tay Tiểu Khang chống cằm, than thở. "Cô ta thật là đẹp, không không không,
không đẹp bằng chị, nhưng làm người ta có cảm giác dễ chịu."
Cô quay đầu lại, bụng hơi đau, rõ ràng là vừa rồi cô không đói?
"Chị Thiên Lại!" Tiểu Khang giật mình nhìn cô. "Chị khóc sao?"
"Nói bậy, chị khóc gì chứ?" Cô đưa tay lên lau mắt, bất ngờ chạm phải những
giọt nước lạnh tanh. Sao lại thế? Cô ngạc nhiên mà nhìn vết nước trên
ngón tay, nhìn chất lỏng trong suốt ấy từ từ chảy xuống, làm ướt giấy ăn trên bàn.
Cô khóc thật sao? Cô bỗng nhớ đến buổi trưa cách đây không lâu, cô cũng
nhìn thấy Tần Chiêu đứng bên cạnh anh, sau đó vào nhà nghe nhạc, sau đó
anh bước vào trách cô bị một bài hát buồn làm cho khóc. Lần ấy cô đổ lỗi cho nước trên ly rượu của anh, vậy lần này thì sao? Làm sao để giải
thích cho giọt nước trên tay cô?
"Chị Thiên Lại!" Tiểu Khang dè dặt đưa qua một chiếc khăn tay. "Chị không sao chứ?"
Cô nhận lấy, che cả cái khăn lên mắt.
"Thật ra... thật ra thì cô ta cũng không quá nổi trội, ít nhất là không đẹp
bằng chị. Thật đấy, không đẹp bằng chị đâu. Chị xem, họ không nắm tay
nhau, cũng không gắp thức ăn cho nhau, hành vi rất là hợp lễ, nhất định
không có quan hệ kia. Hơn nữa, hơn nữa..."
"Tiểu Khang." Cô ngắt lời ấp úng của cô ấy. "Em nói xem Khúc Lăng Phong có yêu chị không?"
"Đương nhiên rồi." Tiểu Khang đáp ngay mà không cần nghĩ ngợi. "Trừ chị ra thì trong mắt của bạo chúa nhà chị không còn ai nữa cả, chị cứ yên tâm đi.
Cho dù cô ta có thế nào thì cũng không phải là đối thủ của chị. Không
tin thì chị cứ qua đó, em bảo đảm anh ta sẽ lập tức bỏ cô ta chạy về
phía chị."
Giọng điệu khẳng định của Tiểu Khang làm cô nhớ tới lời của bác sĩ Hồ: "Người có mắt đều thấy được anh ta yêu cô." Mũi cô bất giác cảm thấy cay cay,
nước mắt ấm nóng chảy ra làm ướt cả khăn tay.
"Ai da, sao chị còn khóc? Nếu không thì thế này đi, em gọi anh ta cho chị,
em không tin sau khi nhìn thấy chị mà anh ta còn để ý tới cô ta. Mặc dù em rất sợ anh ta."
"Tiểu Khang." Cô lên tiếng ngăn cản nhưng chậm một bước, Tiểu Khang đã đứng lên kêu lớn: "Bạo chúa, chị Thiên Lại ở đây nè."
Gần như tất cả mọi người trong nhà hàng đều nhìn về phía các cô. Khúc Lăng Phong nhìn thấy cô, lập tức đứng dậy đi về phía này.
"Thấy chưa?" Tiểu Khang đắc ý nói. "Em đã nói anh ta sẽ chọn chị mà."
Bóng dáng cao lớn của anh đến gần, trong mắt có vẻ vui mừng nhưng nhanh
chóng biến mất. Ngón trỏ của anh lướt qua hàng mi của cô, nhíu mày nói:
"Ai chọc em khóc vậy?"
Tiểu Khang vội vàng xua tay nói: "Không liên quan gì đến tôi."
Cô vội vàng lấp liếm. "Là do thức uống chua quá mà thôi."
"Thế sao?" Anh bưng ly nước của cô lên nhấp một miếng, bĩu môi: "Khó uống
thật." Anh cầm khăn của cô lên lau miệng, nói. "Sao lại đến đây ăn cơm?"
"Tiểu Khang muốn ăn bào ngư, em nợ cô ấy một bữa."
Anh móc mấy tờ tiền trong ví ra đặt lên bàn, nói với Tiểu Khang. "Muốn ăn gì thì tự cô mua đi." Sau đó kéo cô dậy.
Cô nghi hoặc. "Đi đâu vậy? Em còn chưa ăn xong mà?"
"Đồ uống ở đây làm em chảy nước mắt, anh không thích, anh đưa em đến chỗ khác ăn."
"Nhưng Tiểu Khang..."
Tiểu Khang giành nói: "Không sao, không sao, một mình em ăn cũng được mà,
chỉ cần có người trả tiền là được." Nói xong mừng rỡ nhét mấy tờ tiền
vào túi, cứ thế mà bán cô đi.
Khúc Lăng Phong kéo cô qua chỗ Tần Chiêu. "Chiều tôi không về công ty, có chuyện thì gọi cho tôi."
"Dạ, boss." Tần Chiêu trả lời mang tính chất công việc rồi gật đầu tỏ vẻ
chào cô. Cô bỗng cảm thấy vẻ lịch sự của cô ta rất chướng mắt, dường như mang chút khinh miệt cùng khiêu khích, làm người ta không nhịn được mà
muốn đánh một trận với cô ta. Nếu lúc trước cô cũng dùng thái độ này đối với Khúc Lăng Phong thì thảo nào lại làm anh cảm thấy hứng thú.
Ra khỏi nhà hàng, hiếm khi anh chủ động hỏi cô. "Em muốn ăn thứ gì?"
Cô cũng trả lời anh dịu dàng hiếm thấy: "Gì cũng được."
Họ đến một nhà hàng tình nhân có không khí rất thơ mộng để ăn trưa. Đây
không phải lần đầu anh dẫn cô đến nhà hàng tình nhân nhưng lại là lần
đầu tiên cô cảm thấy họ giống như những người dùng cơm khác, là một đôi
tình nhân.
Ăn cơm xong, họ đi xem phim. Đây không phải lần đầu tiên anh dẫn cô đi xem phim, nhưng lại là lần đầu tiên cô chủ động đưa tay cho anh nắm, cùng
sóng vai ngồi vào một góc tối của rạp chiếu phim, tay phải của anh ôm
lấy cô, thỉnh thoảng cúi đầu hỏi cô có sợ không. Cô lắc đầu, cô hoàn
toàn không biết phim đang chiếu thứ gì, chỉ lẳng lặng tựa vào anh, tận
hưởng sự bình yên và ngọt ngào trong giây phút này mà không biết chán.
Cô rất sợ sau khi ra ngoài, tất cả chỉ là giấc mơ của cô. Anh vẫn là một Khúc Lăng Phong ngang tàng, cô vẫn là một Đồng Thiên Lại u sầu. Tim cô
chưa từng rung động vì anh, mà sự dịu dàng của anh cũng chưa từng thể
hiện vì cô.
Họ theo dòng người ra khỏi rạp chiếu phim, anh ôm cô rất chặt, không để
cho dòng người xô đẩy cô. Trong giây phút ấy, cô nhớ tới trước kia, anh
cũng ôm cô thế này, cô lại cảm thấy không thở nổi, trước giờ chưa từng
nghĩ đến đây cũng là một cách quan tâm thầm lặng. Bác sĩ Hồ chỉ nói với
cô: "Hãy thử lý giải hành vi của anh ta từ góc độ tốt" nhưng lại không
nói với cô: trong lòng có tình yêu thì tất cả sẽ trở nên khác đi!
Yêu, đó là một cảm xúc thật kỳ diệu. Yêu, là một bản năng. Yêu, là thứ gì đó không thể kháng cự, cũng không thể xóa bỏ. Trước khi cô ý thức được nó
một cách rõ ràng thì nó đã lặng lẽ nảy mầm. Giống như việc cô biết không thể dây vào anh lúc tức giận nhưng vẫn lên lầu quan tâm anh, đó là
chuyện cô không kịp ngăn cản.
Anh thắt dây an toàn giúp cô, nâng mặt cô lên nói. "Nghĩ gì vậy? Em ngây người được một lúc rồi đó?"
"Nghĩ... sau này em sẽ không bao giờ đến nhà hàng có đồ uống chua lè ấy nữa."
Anh không cười, ngược lại nghiêm túc mà nhìn cô một lát, chậm rãi nói: "Thiên Lại, hôm nay em thật khác!'
"Khác thế nào?"
"Cảm giác như... rất dịu dàng, tâm trạng rất tốt, có chuyện gì rất vui sao?"
"Hôm nay anh cũng khác, anh hỏi ý em rất nhiều lần, thông thường anh chỉ biết nói câu mệnh lệnh."
Ngón cái của anh xoa nhẹ lên má cô. "Anh đã nói chỉ cần em không làm anh tức giận thì anh sẽ không làm em tổn thương."
"Thế nhưng em luôn không hiểu được sao anh lại tức giận?"
"Bởi vì em phản kháng, bởi vì em lãnh đạm và hờ hững."
"Khúc Lăng Phong, anh thật ngang ngược."
"Ngày đầu tiên em gặp anh thì đã biết còn gì."
Cô thở dài, từ từ nói: "Khi còn đi học, em có học một bài văn tiếng Anh tựa đề là 'If it comes back'."
"Hả?"
"Nó kể về chuyện một chàng trai yêu một cô gái. Anh rất muốn bảo vệ cô, yêu cô, chăm sóc cô nhưng lại làm cô gái cảm thấy nghẹt thở. Cho nên cô gái rời xa anh, trước khi đi để lại cho anh một tờ giấy:
If you want something badly enough, You must let it go free, If it comes back to you, It’s yours. If doesn’t. You really never had it anyway." Sắc mặt anh tối sầm, trầm giọng nói: "Kết quả thì sao?"
"Chàng trai không cam tâm buông cô ấy ra, tìm thật lâu, nhưng cô gái vẫn không quay lại."
"Cho nên..." Anh nhìn vào mắt cô, nói từng tiếng. "Lúc đầu không nên cho cô ấy cơ hội ra đi, anh ta đúng là kẻ ngốc."
"Haiz!" Cô chán chường. Khúc Lăng Phong đúng là Khúc Lăng Phong. Cô kể chuyện
này cho anh nghe là muốn ám chỉ anh nên buông tay, anh lại cho cô kết
luận thế kia. Trừ thở dài ra thì không cô thật sự không biết nên nói gì.
Anh nắm chặt vai cô. "Anh sẽ không lặp lại sai lầm của chàng trai ấy nên em cũng đừng lặp lại sai lầm của cô gái kia."
Dưới ánh mắt sắc sảo của anh, cô cúi đầu, thở dài, im lặng.
Mầm móng của tình yêu có thể trưởng thành trong giông bão không đây? E là còn chưa kịp nhú lên thì đã bị bóp chết.
Mấy ngày nay, quan hệ giữa cô và anh rất tốt. Thì ra sống hòa thuận không
phải là chuyện gì khó khăn, chỉ cần cô chú ý tới anh nhiều hơn thì sẽ có thể phát hiện ra ánh mắt dịu dàng của anh; chỉ cần cô thử bình tĩnh
thương lượng với anh thì sẽ phát hiện thì ra anh không phải là người lúc nào cũng không nói lý lẽ.
Ví dụ như cô nói: "Em muốn tự lái xe, có lái xe tuy tốt nhưng dù sao cũng
không tiện bằng tự mình lái." Trước khi anh kịp nhíu mày, cô nắm lấy tay anh, nhìn anh bằng ánh mắt khẩn cầu. "Em bảo đảm sẽ hết sức cẩn thận,
không để xảy ra bất cứ chuyện gì đâu. Nếu chỉ rụng một sợi tóc thôi thì
anh cũng có thể tịch thu bằng lái của em."
Anh nhìn cô, vẫn đang do dự.
"Bình thường thì em sẽ vẫn để anh đưa đón em. Khúc Lăng Phong, đáp ứng em, được không?"
Anh vuốt mặt, gật đầu. Động tác rất nhỏ nhưng cô vẫn nhìn thấy.
"Tốt quá, cảm ơn anh." Cô nở nụ cười thỏa mãn.
Ngón trỏ của anh khẽ vuốt qua làn môi cô, nói: "Sau này phải thường cười cho anh xem."
Cô nghĩ một lát rồi đáp: "Anh không làm em đau lòng thì em sẽ cười cho anh xem."
Anh ép đầu cô sát vào tim mình. "Anh chưa bao giờ muốn làm em đau lòng."
Ví dụ khác. Cô nói: "Tối mai em phải tham gia tiệc sinh nhật của Tiểu Khang, có thể sẽ về muộn."
Anh vừa há mồm, cô đã ngắt lời anh: "Em không có nhiều bạn, Tiểu Khang là
một trong số đó, cô ấy là cô gái đáng yêu, em không muốn làm cô ấy thất
vọng."
Anh mím môi, nói: "Vậy được rồi, anh đi với em, mấy giờ? Anh đến phòng làm việc đón em."
"Khúc Lăng Phong!" Cô đến gần anh, cười nói: "Tiểu Khang sợ anh."
Anh nhướng mày, bộ dạng như sắp lên cơn giận.
"Nếu không thì 12h anh đến đón em, dù tiệc chưa kết thúc thì em vẫn về với anh."
Điều kiện này đáng để anh suy nghĩ.
"Khúc Lăng Phong, đáp ứng em, được không?"
Anh buồn bã thở dài, kéo cô vào lòng, không được vui. "Sinh nhật năm sau em phải đi nghỉ mát với anh."
Cô cười: "Chỉ cần không đi Hawai là được."
"Tại sao?" Anh nhíu mày.
"Em không thích mặc bikini, hơn nữa cát nơi ấy làm em đau quá."
Anh vùi đầu vào ngực cô, cười: "Nhưng anh lại nhớ bờ cát ở đó, nhớ cả dáng em nằm trên bờ cát nữa."
Lại ví như cô kéo bàn tay đang bận bịu của anh lại, phản đối: "Khúc Lăng Phong, anh đừng có lần nào cũng làm hư quần áo của em."
Anh vừa hôn cô vừa thở hổn hển. "Anh mua cái khác cho em."
"Đồ mới sẽ làm da em không thoải mái."
Anh đẩy cô ngã xuống, nhào tới. "Được rồi, lát nữa chúng ta hãy thảo luận vấn đề quần áo."
Nhưng sau đó, cô lại hét lên: "Khúc Lăng Phong, anh đã hứa là sẽ không xé quần áo của em."
Bộ quần áo trong tay anh bị ném ra xa, cười đểu giả. "Ai bảo lần nào em cũng hết sức mê người."
Kháng nghị của cô nhanh chóng bị anh chặn lấp.
Hôm sau, công ty bách hóa đưa đến 5 bộ quần áo có hiệu khác nhau, quản lí
nịnh nọt. "Theo yêu cầu của anh Khúc, quần áo đều đã được làm mềm đi,
không làm mất dáng quần áo, cũng không làm đau da nữa. Cô nhìn xem, nếu
không hài lòng thì gọi điện thoại, chúng tôi sẽ lập tức đến đổi."
"Không cần đâu." Cô vuốt chất liệu mềm mại, mịn màng trong tay, nghẹn ngào nói. "Rất hài lòng."
Lại ví như mỗi ngày, lúc sáng sớm, trước khi đi làm anh sẽ hôn khẽ lên trán cô; đôi khi tan ca, cô sẽ nhìn thấy anh đang đứng chờ trong bãi đỗ xe
bên ngoài phòng làm việc; đôi khi cô ở trong phòng nhạc đánh đàn, ca
hát, quay đầu lại thì thấy anh đang đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, im
lặng lắng nghe; thỉnh thoảng cô bị bệnh nhẹ, anh sẽ vẫn gầm rống rồi áp
giải cô đến khám bác sĩ, nhưng hành động lại hết sức nhẹ nhàng và cẩn
thận...
Thậm chí cô đã tưởng rằng tình yêu là đơn giản như vậy. Đúng thế! Cô nghĩ cô đã yêu anh mất rồi. Nhưng mà cô có nên tiếp tục yêu không? Cô có cần để anh biết không?
Tất cả mọi người đều biết anh yêu cô, nhưng bản thân anh thì sao? Phải
chăng anh cũng mơ màng như cô, hoặc là càng khờ khạo hơn cả cô? Ít nhất
anh không chính miệng thừa nhận anh yêu cô, mà cho dù anh cũng yêu cô
thì sao chứ?
Yêu là một chuyện, thừa nhận lại là chuyện khác. Tiếp nhận là một chuyện,
nhưng trao lại là chuyện khác. Phải chăng cô đã có dũng khí để tiếp nhận tình yêu, phải chăng cô đã bước ra khỏi bóng ma của cuộc hôn nhân thất
bại của ba mẹ? Phải chăng cô đã có thể vứt bỏ những oán hận trong quá
khứ, cùng anh đắp xây hạnh phúc? Còn anh thì sao? Phải chăng anh đã có
thể thay đổi tác phong kiêu căng ngang tàng? Phải chăng anh đã biết cách tôn trọng cô? Phải chăng đã bằng lòng đối diện với tình cảm trong lòng
mình.
Tất cả đều vẫn đang là một ẩn số, cô sợ bị tổn thương, cô sợ...
Yêu và hận, tình và dục, hạnh phúc và đau khổ, tạm thời và mãi mãi, thật ra chỉ cách một làn ranh mỏng manh.
Nếu hạnh phúc đơn sơ này có thể kéo dài mãi mãi thì tốt biết mấy.