Bài Ca Chim Thiên Đường

Chương 8: Chương 8




Cô vừa lục tìm chìa khóa vừa đi về phía bãi đỗ xe. Lúc này di động vang lên.

"Alo." Giọng nói trầm thấp của anh truyền tới. "Em xong việc rồi sao? Đi ăn đồ ăn Hàn được không?"

"Được đó, anh đang ở đâu?" Cô nhìn xung quanh, thấy chiếc Porsche màu xanh lá của anh, tay anh cầm điện thoại, khuỷu tay chống trên cửa xe. Cô mỉm cười, đi về phía anh, tiếp tục cuộc gọi: "Sáng mai phải phiền chú Tường đưa đón em rồi."

"Không cần, trong nửa tháng chú ấy không cần đưa đón em."

"Tại sao, anh đuổi chú ấy rồi à?"

"Vì em phải theo anh đi Nhật."

Cô ngắt điện thoại, nói trực tiếp với anh. "Sao em không biết mình phải đi Nhật?"

Anh mở cửa bước xuống xe. "Chẳng phải tuần trước anh hỏi hộ chiếu của em đấy sao?"

"Nhưng lúc ấy anh không nói với em gì cả?"

Anh vịn hai vai cô, nhướng mày hỏi: "Sao vậy? Không muốn đi với anh à? Chẳng phải hôm qua em đã xong cái case đang làm, bây giờ chưa có việc gì mới đó sao?"

"Đúng là chưa có việc gì mới, nhưng anh cũng không thể tự ý sắp xếp lịch trình cho em."

"Thiên Lại!" Sắc mặt anh sa sầm. "Đừng ngang ngược vô lý thế."

"Ngang ngược vô lý? Em sao?" Cô hất tay anh ra, quay người đi về phía xe của mình. Có thể anh đã biết cách dịu dàng, nhưng vẫn chưa học được cách tôn trọng.

"Thiên Lại!" Anh gọi, bước tới bắt lấy tay cô, làm cô hơi đau.

Cô lạnh lùng nhìn anh. "Anh dùng thêm chút sức nữa là có thể đưa em đến bệnh viện, dù sao thì anh vẫn chưa học được cách trị trật khớp."

"Chết tiệt!" Anh thả cô ra, bực bội nói: "Anh đã để ý thấy em không bận việc, gần đây sức khỏe cũng tốt, sao em còn làm mình làm mẩy với anh?"

"Khúc Lăng Phong!" Cô dịu giọng. "Anh không hề để ý đến tâm trạng của em."

"Vứt mẹ nó tâm trạng, tâm trạng của em không tốt sao, gần đây tâm trạng của em rất tốt."

"Phải, tâm trạng của em rất tốt là vì em tưởng rằng anh đã học được cách tôn trọng em. Nhưng qua chuyện hôm nay, em lại nhìn thấy vẻ chuyên quyền độc đoán của anh. Nếu anh thương lượng trước với em thì em sẽ đi với anh."

"Vậy thì có gì khác nhau?"

"Khác rất xa."

Anh trợn mắt nhìn cô, nghiến răng nói: "Anh đã nói anh sẽ không giẫm vào sai lầm của chàng trai kia nhưng dường như anh đã làm rồi, anh để em thoát khỏi tầm khống chế của mình, có thể tự do làm trái lời anh."

Cô rùng mình, đưa tay che ánh mắt âm u của anh lại. Vẻ dữ dằn đã lâu không thấy ấy làm cô sợ hãi. "Không, không phải em muốn làm trái ý anh, em chỉ muốn có được sự tôn trọng mà người bình thường nên có."

Anh bắt tay của cô xuống, đưa lên môi hôn. "Cho em sự tôn trọng chẳng khác nào cho em cơ hội rời xa anh."

"Không phải, không phải mà." Cô lắc đầu lia lịa. "Em sẽ không vì được tôn trọng mà rời xa anh, đó chỉ là không gian riêng để em được tự do, em cần được hít thở, em không thể chỉ biết có những gì anh mang lại."

"Quái quỷ, ai dạy em cái tư tưởng ấy hả, anh sẽ mang đến cho em những điều tốt nhất."

"Hai chuyện này khác nhau. Khúc Lăng Phong, tại sao anh không hiểu chứ? Em là 1 người sống sờ sờ, không phải là một thứ đồ vật mà anh sở hữu, mặc cho anh điều khiển, không có tri giác, không biết phản kháng."

"Không!" Anh ôm chặt cô. "Em là của anh."

"Không, em không thuộc về ai cả, em là của chính mình."

"Đồng Thiên Lại!" Anh gọi cả họ lẫn tên cô. "Đừng có chọc giận anh."

"Em không muốn làm anh giận, chưa bao giờ muốn thế." Trong giọng nói của cô toàn là vẻ bất lực.

"Vậy thì nói với anh là em bằng lòng đi Nhật với anh." Anh ngang tàng ra lệnh với cô.

Cô kiên quyết nói: "Em không muốn đi."

"Không muốn cũng phải đi." Anh gần như là kéo cô về phía xe của mình. "Đề tài này đến đây là chấm dứt, bây giờ đi ăn cơm."

"Đừng như thế." Cô khẩn cầu. "Khó khăn lắm em mới có được chút tình cảm với anh, đừng dễ dàng hủy nó như vậy."

Anh dừng lại, bỗng đẩy cô ra, đá mạnh vào thành xe, vừa đá vừa chửi: "Chết tiệt!"

Bãi đỗ xe rộng lớn vang lên tiếng chuông báo động. Cô mệt mỏi ngồi bệt xuống, cảm thấy chua xót và bất lực. Cuối cùng thì sự bình yên cũng đã bị phá vỡ, chỉ có điều cô không ngờ là sẽ nhanh như vậy, làm cô không kịp chuẩn bị tâm lý. Anh dừng lại, nắm chặt hai tay, nhìn chằm chặp vào vẻ mặt buồn bã của cô, rồi bỗng mở cửa xe, chui vào, lao đi như tên bắn.

Một mình cô ngồi giữa bãi đỗ xe, ôm đầu, thầm than khóc: Tại sao hạnh phúc không thể kéo dài thêm chút nữa?

~~~~~~~~~~~

Trời đã tối, cô đứng như tượng trước cửa sổ, đối mặt với màn đêm đen sầm, đợi tiếng động cơ xe quen thuộc kia.

Sao trời không mưa nhỉ? Lúc này cô rất mong trời mưa, để tiếng mưa rào át đi sự tĩnh mịch làm người ta nghẹt thở này, để những giọt mưa lạnh lẽo xối sạch đi những lo lắng không thể kiềm chế trong lòng. Tốc độ của Porsche nhanh hơn BMW, theo cách anh lao ra khỏi bãi đỗ xe thì không biết tốc độ lên đến bao nhiêu. Trời Phật ơi, dù cô không phải là một tín đồ thành kính nhưng lúc này cũng không nhịn được mà khẩn cầu thần linh phù hộ, phù hộ anh được bình an vô sự.

Tiếng xe càng ngày càng gần, cổng biệt thự tự động mở ra, chiếc xe màu xanh sẫm chạy vào đường nhựa, đèn xe chiếu sáng vòi phun nước đã cạn khô trong vườn, xẹt qua gương mặt trắng bệch của cô. Cô bất giác đưa tay lên ngực, cảm thấy nơi ấy đã đập trở lại.

Tiếng dập cửa rầm rầm liên tục từ dưới lầu vang lên, chen lẫn là tiếng Tiểu Phương hỏi: "Cậu chủ, cậu ăn..."

Anh lớn tiếng ngắt lời. "Cô ấy về chưa?"

"Về rồi, ở trên lầu ạ."

Im lặng một lúc, không biết tại sao cô dám khẳng định lúc này anh thở phào một hơi.

Tiếng bước chân nặng nề đến gần, cửa bị đẩy nhẹ ra, sau đó lại bị dập mạnh vào. Cô ôm vai, gắng làm mình không run lên. Có thứ gì đó bị quẳng xuống gần chân cô, anh lạnh giọng nói: "Đây là hộ chiếu của em, có cả vé máy bay. 10h sáng mai tại sân bay trung tâm, em liệu mà làm."

Anh giật cửa ra, cô lên tiếng gọi. "Khúc Lăng Phong, em sẽ không đi, nhưng em sẽ đi tiễn anh, sẽ ở đây đợi anh về."

Anh dừng lại một lát rồi đi ra, đóng sầm cửa lại.

Cô khom người nhặt hộ chiếu lên, rút vé máy bay ra, là vé hạng nhất. Trước giờ Khúc Lăng Phong chưa từng để cô chịu thiệt. Cô vô thức xé nát tờ giấy trong tay. Một cơn gió thổi qua, cô rùng mình, tay run lên, giấy bay lả tả khắp nơi, rơi xuống mặt đường bê tông, xuống bãi cỏ bên ngoài cửa sổ, đậu cả trên cửa sổ, sàn nhà và người cô. Mảnh giấy trên tóc cô lại bị gió thổi, lửng lơ bay ra ngoài cửa sổ. Xem ra trời sắp mưa, tay chân cô đã lạnh tanh nhưng vẫn không muốn rời xa cửa sổ, rất hy vọng được nhìn thấy trời mưa.

Sau trận gió lạnh, cuối cùng thì mưa cũng đến. Mưa mùa thu vừa nặng hạt vừa lạnh, đập vào mặt cô hơi đau, thảo nào mà người già hay nói. "Mỗi cơn mưa thu từng cơn lạnh." Giữa cô và Khúc Lăng Phong, phải chăng cũng thế? Hoặc căn bản là chưa từng có ấm áp.

Cô không biết mình đứng đó bao lâu, nước mưa làm mờ ánh mắt cô, cũng làm nhòa đi những giọt nước trên mắt cô. Không biết từ lúc nào, cô đã rơi nước mắt.

Cô cũng không biết anh vào lúc nào, khi hoàn hồn lại thì chỉ nghe anh gầm lên: "Rốt cuộc thì em đang làm gì? Muốn chết cóng sao? Không muốn đi Nhật với anh thì cũng không cần dùng cách này!" Anh đóng mạnh cửa sổ lại, gần như muốn làm vỡ kính.

Anh đẩy cô vào phòng tắm, mở vòi sen, thử nước nóng, dội từ đầu đến chân cô, không thèm cởi cả áo ngủ. Dòng nước ấm áp kích thích da thịt lạnh lẽo của cô, cô liên tục hắt xì, người run rẩy như chiếc lá rụng trong mưa. Cô và anh đều ướt hết, hơi nước bốc lên lờ mờ bao phủ họ, làm họ không nhìn rõ mặt nhau. Cô ho vài tiếng, người nhũn ra, dựa vào thành bồn tắm.

"Thiên Lại!" Anh thấp giọng gọi cô, bỗng ném vòi nước qua một bên, bước tới ôm chầm lấy cô, môi dán vào tai cô nói: "Anh không ép em, em không muốn đi thì thôi, nhưng xin em đừng giày vò bản thân mình, đừng hành hạ mình."

Cô nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, thì thầm: "Xin lỗi, em không cố ý đâu, em chỉ đang ngắm mưa rơi thôi, ngắm đến ngẩn cả người."

Anh ngẩng ngay đầu lên, nhìn cô với vẻ hung dữ, một lát sau thì mắng: "Cô gái ngốc, anh còn tưởng là..."

Đây là lần đầu tiên anh mắng cô "ngốc" nhưng cô lại cảm thấy rất dễ chịu. Từ "ngốc" này, từ góc độ nào đó, còn biểu hiện sự khoan dung và nuông chiều của anh. Muốn anh nuông chiều một người thì không khó, nhưng bảo anh khoan dung cho ai đó thì rất khó, rất rất khó. Cô cười dịu dàng, tựa vào lòng anh, như muốn giao phó bản thân cho anh.

Anh cởi áo ngủ của cô ra, xối nước ấm lên người cô, mãi đến khi cô ấm lại. Sau đó anh thay quần áo rồi dùng một chiếc khăn tắm thật lớn quấn người cô lại, ôm cô đặt lên giường.

Tiếng máy sấy tóc lào xào như một bản nhạc hay. Cô dựa vào ngực anh, cảm nhận những ngón tay anh nhẹ nhàng xuyên qua tóc cô. Sấy tóc xong, anh đặt máy sấy tóc qua một bên, ôm cô từ phía sau, cằm gác lên người cô, thân mật cọ qua cọ lại.

Cô nghịch những ngón tay của anh, lười nhác nói: "Khúc Lăng Phong, em đổi ý rồi, em muốn đi với anh."

"Thật sao?" Anh vui mừng xoay người cô lại.

"Nhưng mà..." Cô nhìn những mảnh giấy còn sót lại trên sàn, chột dạ nói: "Em không cẩn thận xé mất vé máy bay rồi."

Anh tức đến nỗi mắt như phun ra lửa, thiếu chút nữa là thiêu cháy cô.

Cô giơ tay lên, nhỏ giọng nói: "Em thật sự không cố ý, em hóng gió đến nỗi ngẩn người ra."

"Hóng gió con khỉ mốc." Anh vẫy đầu tóc còn ướt, nước văng lên đầy mặt cô. "Sau này không cho em hóng gió nữa, cũng không cho em ngắm mưa."

"Vậy vé máy bay..."

"Sáng mai gọi cho Giang Đào, bảo anh ta đưa vé của mình cho em, anh ta nghĩ cách khác."

"Thế được không?"

"Anh ta dám nói không được sao chứ?" Anh đẩy cô ngã xuống, bò lên ôm chặt cô. "Bây giờ thì ngủ đi, sáng mai mà em không dậy nổi thì anh cũng vác em lên máy bay."

Sáng hôm sau, cô thật sự không dậy nổi, anh cũng không vác cô lên máy bay, bởi vì cô bị cảm, lúc gần sáng thì phát sốt, làm anh cả buổi tối không được yên.

9h sáng, anh đứng bên giường không ngừng dặn dò: "Uống thuốc đúng giờ, ăn cơm đúng giờ, uống nhiều nước, ngủ nhiều, không được làm việc, không được ra ngoài. Anh sẽ bảo Tiểu Phương giám sát em, hơn nữa sẽ gọi điện thoại về kiểm tra bất cứ lúc nào, biết chưa?"

Cô ngoan ngoãn gật đầu.

"Dạ." Anh hài lòng hôn lên trán cô. Cô không cho anh hôn lên môi, sợ lây bệnh cho anh.

“Được rồi, anh sẽ bị trễ giờ đó."

Anh nhìn cô thật kỹ, lại nói: "Phải sạc pin điện thoại, lúc nào cũng mang theo bên người, anh muốn nghe tiếng của em ngay, muốn biết em ở đâu?"

"Ừm." Cô lại gật đầu.

"Còn nữa, khi anh về thì em phải đi đón anh, anh muốn vừa bước xuống máy bay là có thể thấy em."

"Ừm." Cô gật đầu lia lịa.

"Còn nữa..." Anh nghĩ một lát. "Không được ngẩn người."

Cô cười gật đầu, ngay cả cái này mà anh cũng quản.

"Còn nữa..." Anh nhăn mày, cuối cùng nói: "Hết rồi!"

"Đi nhanh đi!" Cô đẩy anh. "Nếu không đến trễ thật đấy."

Anh xách laptop lên đi ra cửa, khi tay đặt lên cửa thì bỗng quay người lại, kéo cô vào lòng hôn thật sâu. Cô bị vây trong sự nồng nhiệt của anh, quên cả chuyện có lây bệnh hay không nữa.

Hôn gần 2 phút, môi anh dời đến bên tai cô, khàn khàn nói: "Phải nhớ anh đấy."

Cô ngẩn ngơ gật đầu.

Anh buông cô ra, bước đi thật nhanh. Mãi đến khi tiếng động cơ xe biến mất thì cô mới ý thức được là đã quên nói tạm biệt anh. Có đôi khi, chia tay là để gặp lại, cho nên không cần nói tạm biệt.

~~~~~~~~~~~

2 ngày đầu, cứ cách 4 tiếng là anh lại gọi cho cô 1 lần đề nhắc cô uống thuốc, mãi đến khi cô gần hết bệnh, nói chuyện không còn sụt sịt nữa mới thôi. Sau đó, gần như mỗi ngày điện thoại của cô đều vang lên 4 - 5 lần, khi thì hỏi hôm nay cô đã làm những gì, khi thì hỏi tối nay cô ăn gì, khi thì hỏi cô có nhớ khi nào anh về không, khi thì bảo cô hát cho anh nghe, có khi lại im lặng mấy phút, nhẹ nhàng nói một câu "không có gì".

Cô ngắt điện thoại đi tắm. Những dòng nước nóng từ tấm đệm xoa bóp làm cô nhớ đên bàn tay anh. Lên giường chui người vào chăn, vùi đầu vào gối của anh, cô lại nhớ đến mùi cơ thể anh. Cả đêm ngủ ngon giấc, nhìn bầu trời trắng sáng bên ngoài, cô lại nhớ đến nụ hôn chào buổi sáng của anh. Cô xuống lầu ngang qua phòng làm việc, lại nhớ đến những khi anh làm việc suốt đêm, rồi đi ngay ra xe. Nhìn chiếc BMW màu xám bạc trong gara, cô nhớ đến khi anh chở cô lao đi như vũ bão. Ngồi trong phòng làm việc nhìn di động, cô lại nhớ đến những cuộc gọi về ăn tối đúng giờ của anh.

Mãi đến khi Tiểu Khang gọi cô: "Chị Thiên Lại, chị Thiên Lại, chị ngây người ra đó làm gì vậy?"

Cô bỗng giật mình phát hiện: cô đang nhớ anh! Thì ra nhớ nhung là cảm giác này, chua xót và ngọt ngào đan xen lẫn nhau. Ngọt ngào vì những kỷ niệm, chua xót vì không được gặp. Khi anh ở bên cạnh cô, những gì anh làm giống như rất bình thường, không có cảm giác gì đặc biệt. Khi anh không ở bên, những thói quen lơ đãng ấy bỗng trở nên hết sức rõ ràng, gợi nên khát vọng và nhớ nhung mãnh liệt.

"Chị Thiên Lại?" Tiểu Khang huơ tay trước mắt cô, thở dài nói: "Haiz, thôi được rồi, chị cứ thế này thì làm sao mà nhận case được? Em từ chối đi cho xong."

"Từ chối? Case gì thế?" Khó khăn lắm cô mới có thể tập trung tinh thần nghe Tiểu Khang nói.

"Thì là..." Tiếng của Tiểu Khang bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt.

Cô lập tức nhấc lên nghe, trong tiếng trả lời của cô mang theo vẻ hưng phấn chưa từng có: "Alo, Khúc Lăng Phong?"

Giọng của anh mang theo vẻ ngạc nhiên và vui mừng: "Đang đợi điện thoại của anh sao?"

Cô gật đầu thật mạnh, rồi nhớ ra là anh không thấy được nên mỉm cười, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Giọng anh lập tức trở nên thoải mái: "Em đang ở đâu? Phòng làm việc?"

"Dạ."

"Đừng có làm khuya quá. Thích ăn cái gì thì bảo Tiểu Phương làm."

"Biết rồi."

"Lại có việc mới rồi sao?"

"Vẫn chưa, Tiểu Khang đang bàn."

"Thiên Lại?" Giọng của anh bỗng trở nên không vui. "Có lẽ anh phải ở thêm 2 ngày nữa mới về được, hợp đồng có chút vấn đề."

Cô khựng lại một chút, khẽ "à" 1 tiếng. Cô không ngờ là khi nghe anh nói sẽ về muộn thì trong lòng lại mất mát đến thế. Giống như hồi nhỏ, khi ba nói sẽ mua quà về nhưng sau đó lại quên mất. Cảm giác thất vọng cùng buồn phiền ấy làm tâm trạng cô thấy chán chường.

Anh cũng im lặng một lúc, sau đó nói: "Chỉ à một tiếng thôi sao?"

Cô cười khổ nói: "Không thì thế nào chứ?"

Anh lại im lặng, cô có thể nghe được tiếng hít thở của anh thêm nặng nề, giống như là dấu hiệu trước khi tức giận.

"Không sao cả." Khi anh nói tiếp thì rõ ràng là giọng không được vui. "Khi nào về anh sẽ báo cho em biết."

"À." Cô không biết mình đã chọc giận anh lúc nào. Không thể về đúng hẹn đâu phải lỗi của cô, dường như người nên giận dỗi là cô mới phải chứ, sao anh còn nóng hơn cả cô thế? Đợi đã, anh giận vì cô không giận sao?

"Không có gì nữa thì anh ngắt máy đây." Giọng anh hơi rầu rĩ, vẻ nóng nảy đã bớt đi, thay vào đó là thêm chút bất đắc dĩ và mất nát.

"Ừ." Cô trả lời. Không biết lấy can đảm từ đâu ra mà bỗng nói thật rõ vào điện thoại: "Khúc Lăng Phong, em nhớ anh." Nói xong, cô lập tức ngắt máy, cảm giác mặt nóng bừng bừng, còn xấu hổ hơn là lần đầu tiên làm tình với anh. Thậm chí cô có thể tưởng tượng được vẻ mặt ngẩn ngơ của anh ở bên kia, sau đó chắc chắn sẽ cười như một thằng ngốc.

Không lâu sau, âm tin nhắn vang lên, cô nhìn thấy trên màn hình có mấy chữ: "Anh cũng nhớ em! Rất nhớ! Rất nhớ!"

Cái tên kỳ cục này, đúng là còn thẹn thùng hơn cả cô, không dám nói qua điện thoại mà phải nhắn tin. Mặc dù là thế, cô vẫn ôm di động, nhìn ngắm mấy câu không thể ngắn hơn được kia, cười ngây ngô.

Tiểu Khang liên tục lắc đầu, lẩm bẩm: "Cám ơn trời đất, cuối cùng thì hai kẻ khờ khạo trong tình yêu này cũng thông suốt rồi!" Cô nhấc điện thoại trên bàn làm việc lên gọi cho người quản lý, nói thời gian này chị Thiên Lại sẽ không nhận bất kỳ cái case nào nữa, bởi vì chị ấy đang yêu đương.

~~~~~~~~~~

Thiên Kiều sắp trở về rồi. Cô bé ra nước ngoài suốt cả năm trời, cũng là ngần ấy thời gian không liên lạc với cô.

Đó là em gái của cô, đứa em gái trong cơ thể chảy chung dòng máu với cô, có cùng cha cùng mẹ với cô, từ nhỏ thích lẽo đẽo theo bên cạnh đòi cô kể chuyện, có tâm sự không dám kể với mẹ mà khóc lóc gọi điện thoại cho cô; đứa em gái từng nhất quyết đòi làm thiêu thân lao vào lửa trước mặt cô; đứa em gái từng rơi lệ, nói là sẽ hận cô ở ngoài nhà hàng. Nó đã trở về! Một năm nay nó sống có tốt không? Đã quên được tổn thương mà Khúc Lăng Phong mang lại cho nó hay chưa? Có tha thứ cho người chị luôn lo nghĩ cho nó hay chưa? Đã chuẩn bị để đối diện với cô hay chưa?

Hơn nữa cô phải làm sao để đối diện với nó đây?

Nếu cô không yêu Khúc Lăng Phong, hoặc là anh không yêu cô thì cô có thể hiên ngang khẳng định sự vĩ đại và hy sinh của mình lúc đầu. Nhưng bây giờ, trừ hổ thẹn thì cũng chỉ có hổ thẹn, thậm chí cô còn có cảm giác đã đoạt mất tình yêu của em gái mình. Nếu nó đã quên hết chuyện của 1 năm trước, chữa lành vết thương, tìm được cuộc sống mới thì cô còn thấy thoải mái được một chút. Nếu không như vậy, nếu nó còn đắm mình trong nỗi đau vì cuộc tình kia thì cô phải làm sao đây? Thậm chí cô còn ích kỷ nghĩ rằng thà là nó không bao giờ trở về nữa.

Thời gian sẽ không vì sự mâu thuẫn của cô mà dừng lại, sự thật cũng sẽ không vì sự ích kỷ của cô mà thay đổi. Cuối cùng thì Thiên Kiều cũng trở về!

Ở cửa sân bay, Lăng Vân tay trái nắm tay cô, tay phải chỉ vào cô gái đang chạy về phía này và hét: "Con yêu quái màu mè chích chòe ấy là chị ba sao?"

Không chỉ Lăng Vân, cô và mẹ đều bị sự quái dị của Thiên Kiều làm hết hồn.

Cô bé vẫn xinh đẹp, vẫn tươi trẻ, vẫn tràn đầy sức sống. Thế nhưng cả người lại toát ra vẻ hoang dại không khuôn phép và sự nổi loạn không phù hợp với tuổi tác. Thiên Kiều mặc một chiếc áo hở rốn màu hồng, một chiếc quần da trắng bó sát đến nỗi không thể bó hơn được nữa, làm lộ ra đôi chân dài hoàn mỹ và chiếc mông căng tròn. Trên chiếc rốn trắng nõn bấm một cái lỗ, đeo một cái khuyên vàng lấp lánh. Đôi bốt cao ít nhất mười phân, đi lắc qua lắc lại làm tăng thêm sự gợi cảm chết người của cái mông. Đầu tóc thì cắt ngắn tới vai, nhuộm thành màu nâu đỏ rất năng động, mấy sợi trên trán còn nhuộm màu trắng. Mặt thì trang điểm đậm, phấn son dày tới nỗi làm người ta lo hễ cười một cái là sẽ tróc xuống. Mắt còn tô viền màu xanh đen, hàng mi giả thật dài đã che mất hàng mi vốn rất rậm và đẹp trước kia.

Cô bé chạy tới bên cạnh họ, buông hai tay, bốn cái túi xách thật to bị quẳng xuống đất, nhào tới cho mẹ một cái ôm nghẹt thở kiểu phương Tây, gọi lớn. "Ma mi, con rất nhớ ma mi!"

Mẹ cô giãy ra, nói: "Mẹ biết, mẹ biết, con mau thả mẹ ra."

"Ấy ấy..." Lăng Vân ngẩn ngơ, rồi vội vàng né khỏi cái ôm của Thiên Kiều, lắc đầu nguầy nguậy: "Chị đừng ôm em, em sẽ bị mùi nước hoa của chị xông chết đấy."

"Xí, thằng quỷ nhỏ!" Thiên Kiều chống nạnh, chỉ vào nó. "Chị mới đi có 1 năm thì đã làm lạ với chị rồi hả?"

Lăng Vân le lưỡi đáp: "Em chỉ thân với chị em chứ không thân với yêu quái."

"Thằng quỷ nhỏ, em dám nói chị là yêu quái?" Cô bé vươn bàn tay được sơn kĩ càng ra định bắt lấy Lăng Vân, Lăng Vân vội vàng nấp sau lưng cô, hét lớn: "Chị hai cứu em với!"

Lúc này Thiên Kiều làm như mới chú ý đến cô, phủi phủi đầu tóc rối bù, xấu hổ gọi: "Chị."

Nhất thời, cô có hơi lúng túng, không được tự nhiên nói: "Về rồi à? Về nhà nghỉ trước đi, chắc là em mệt lắm rồi."

"Được ạ." Cô bé ngượng ngùng trả lời.

Tài xế bước qua xách những cái túi lên, mẹ cô thì không chịu được mà lầm bầm lầu bầu: "Con ra nước ngoài 1 năm, học những thứ lung ta lung tung gì về thế này? Nhìn cách ăn mặc của con xem, mẹ không dám tin đây là con mẹ đấy."

"Ai da, ma mi à..." Thiên Kiều kéo giọng làm nũng: "Mốt ở nước ngoài mà, đây gọi là tân tiến. Ma mi làm việc trong giới showbiz, đừng bảo thủ thế chứ?"

"Mẹ không bảo thủ, nhưng cũng không thể chịu nổi sự tân thời này của con. Về nhà rồi thì rửa ngay cái mặt của con cho mẹ, mai theo mẹ đi nhuộm lại tóc. Con dám chà đạp mái tóc vừa đen vừa bóng được di truyền từ mẹ thế hả? Còn nữa, lập tức thay bộ đồ trên người con ra, bây giờ mới ban ngày mà có mười mấy độ, con dám mặc đồ hở hang thế này à? Nếu không có quần áo dài thì mai đi mua. Còn nữa, bỏ ngay chữ 'mi' sau chữ 'mẹ' ngay, đâu phải mèo chuột gì mà mi mi, kêu thấy rợn cả da gà. Còn nữa, mặc kệ thói xấu ấy đã thành thói quen hay chưa, về nhà thì phải trở lại nguyên như lúc đầu cho mẹ. Lúc trước khi con nói muốn đi du học, mẹ đồng ý. nhưng bây giờ lại tiếp thu cái gì về? Đợi mẹ tìm người làm thủ tục nhập học trở lại thì ngoan ngoãn mà ở nhà học cho mẹ."

"Dạ." Thiên Kiều buồn tẻ gật đầu, môi bĩu dài thượt, rõ ràng là có vẻ không phục mẹ.

Cô cảm thấy đau lòng. Thiên Kiều vốn không phải như thế, nó là một đứa trẻ ngoan, cho dù là dậy thì cũng không có biểu hiện nổi loạn như những đứa trẻ khác, việc học hành và sinh hoạt chưa bao giờ để mẹ phải lo lắng. Thế nhưng bây giờ, đứa em gái ngoan hiền, hiểu chuyện đó đã biến mất. Ai phải chịu trách nhiệm cho sự thay đổi ấy đây? Khúc Lăng Phong, hay là cô?

Dọc đường, nó cứ bị mẹ lải nhải tẩy trang, thay đồ, nghỉ ngơi... Lăng Vân thì cứ ở bên cạnh chế giễu. Còn cô, dường như trở thành người ngoài cuộc, trước sau không hề hòa được vào niềm vui khi người thân đoàn tụ.

Tối ấy, chú Khúc về, cố ý dẫn họ ra ngoài ăn cơm, nói là mừng Thiên Kiều trở về, còn khen tóc của con bé rất cá tính.

Thiên Kiều ôm cánh tay ông nói: "Vẫn là ba Khúc có tư tưởng thoáng, mẹ thì quá là lạc hậu, còn bắt con mai phải đi nhuộm lại!" Tình cảm giữa Thiên Kiều và chú Khúc trước giờ rất tốt, sau khi mẹ tái hôn thì luôn gọi ông là ba Khúc, có lẽ vì năm ấy cô bé còn nhỏ, không quá thân thiết với ba mình.

"Không cần nhuộm, không cần nhuộm lại!" Chú Khúc cưng chiều, vỗ vỗ tay Thiên Kiều nói: "Tốn công lắm mới nhuộm được, sao phải nhuộm lại. Ba Khúc làm chủ cho con, mẹ con không dám ép con nữa đâu."

"Hay quá!" Thiên Kiều hoan hô, lè lưỡi trêu mẹ.

Mẹ cô không biết làm sao. "Anh đó, chiều riết nó hư!"

Chú Khúc nắm tay mẹ cô, nói: "Chẳng phải yêu hoa yêu cả cụm sao?"

Mẹ cô đỏ mặt, đẩy ông ra: "Đã già rồi mà nói chuyện còn không đứng đắn." Chú Khúc không nói gì, chỉ cười ha hả.

Bỗng chốc, cô cảm thấy mơ hồ. Vẻ mặt của mẹ cứ như là thiếu nữ đang yêu, nghe lời ngon tiếng ngọt của người yêu thì vừa thẹn thùng vừa sung sướng. Họ kết hôn cũng được 14 năm rồi, thậm chí còn lâu hơn cả thời gian kết hôn với ba cô, vậy sao còn có thể giữ được lửa nóng cho tình yêu? Còn bà và ba cô, từ khi cô có trí nhớ là thấy họ cãi nhau cả ngày, cãi mãi đến khi ly hôn. Chẳng phải lúc đầu họ cũng vì tình yêu mà mới đến với nhau sao?

"Thiên Lại." Chú Khúc gắp cho cô một miếng thịt. "Sao không ăn mà lại ngẩn ra đó? Không hợp khẩu vị của con sao?"

"Không ạ." Cô vội lắc đầu. "Con đang nghĩ... chú và mẹ rất hạnh phúc."

"Phải rồi." Chú Khúc cảm thán. "Lúc trước, khi mẹ con vừa bước chân vào showbiz, chú còn cười nhạo bà ấy đã một bó tuổi rồi mà còn không biết lượng sức mình. Nhưng trời an bài bọn chú cứ hợp tác với nhau, thế là ngày nào cũng cãi lộn, cãi qua cãi lại bỗng sinh tình yêu. Có lẽ đây chính là 'oan gia ngõ hẹp'. Chú rất may mắn vì mẹ con đã can đảm bước vào showbiz, nếu không thì cả đời này chú cũng không biết thế nào là hạnh phúc thực sự."

"Thiên Lại." Mẹ cô thừa dịp nói: "Con xem, hôn nhân thất bại cũng không có gì đáng sợ, đáng sợ là mất đi dũng khí yêu và được yêu. Mẹ ly hôn, vì có đủ dũng khí này nên mới có thể gặp gỡ, yêu đương và ở bên chú ấy."

Chú Khúc cũng cười nói: "Em làm gì ghê vậy? Nói nghiêm trọng ghê. Lo con gái không gả được sao? Yên tâm đi, em sinh hai đứa con gái xinh đẹp và tài năng thế này, bao nhiêu người chen nhau mà không có cơ hội ấy chứ! Em không biết đấy thôi, từ sau khi Thiên Lại hát bài hát ấy, gần như ngày nào cũng có người hỏi anh về nó, không ít chàng trai trẻ còn nhờ anh đưa thư tình nè. Đúng rồi, anh quên mất, Thiên Lại đã có bạn trai hay chưa vậy? Nếu chưa thì anh có cả đống ứng cử viên định giới thiệu cho nó đây?"

"Thật sao?" Mẹ cô hưng phấn nói: "Được đó, được đó. Hôm nào chúng ta chọn qua một chút, sắp xếp cho Thiên Lại gặp mặt."

"Mẹ." Cô quýnh lên. "Mẹ đừng bận tâm đến chuyện của con nữa được không?"

"Không được!" Mẹ cô kiên quyết nói: "Chuyện chung thân đại sự của con mẹ phải lo tới. Mẹ là mẹ con, mẹ không lo thì ai lo? Trừ khi con dẫn bạn trai về ra mắt mẹ, nếu không thì ngoan ngoãn đi coi mắt cho mẹ."

"Mẹ..." Cô kêu thảm thiết.

Lăng Vân ngồi bên cạnh vỗ tay. "Hay quá hay quá, chị hai có thêm vài bạn trai thì em sẽ có thêm vài người để bắt chẹt."

Chú Khúc đập nhẹ lên đầu nó: "Con nít con nôi, nói gì vậy chứ?"

"Thật mà!" Lăng Vân hoa chân múa tay. "Người theo đuổi chị ba trước đây đều theo hối lộ con, không lý nào bạn trai của chị hai lại không thế?"

Chú Khúc và mẹ cô đều cười, mắng: "Con nít ranh!"

Chỉ có Thiên Kiều là im lặng không lên tiếng, liếc mắt nhìn cô.

~~~~~~~~~~~

Tối ấy, cô ở lại nhà chú Khúc. Mẹ cô cố ý để cô và Thiên Kiều ở chung một phòng, biết ý nói: "Hai chị em đã một năm không gặp rồi, nhất định là có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau. Con bé này từ nhỏ đã thích đu lấy con, con làm chị mà nói chuyện còn có tác dụng hơn là mẹ."

Cô thấy Thiên Kiều không phản đối nên cũng đồng ý. Quả thật cô có rất nhiều chuyện muốn nói với nó, nhưng không biết trong mắt nó, người chị bây giờ có còn là người chị đáng để tin tưởng và ỷ lại như trước không?

Thiên Kiều từ phòng tắm bước ra, lau tóc, thờ ơ nói: "Em tắm xong rồi, chị tắm đi."

Đây vốn là cách họ thường nói chuyện với nhau, nhưng hôm nay nghe sao lại thấy quá xa cách. Cô cầm khăn tắm, lẳng lặng bước vào trong.

Nước ấm từ vòi sen chảy xuống đầu, cô nhắm mắt lại, lòng nhiều lần cân nhắc xem lát nữa sẽ phải gợi chuyện thế nào. Nên nói gì bây giờ? Hỏi thẳng: "Một năm nay em sống tốt không? Em đã quên Khúc Lăng Phong chưa? Em còn hận chị không?" ư, hay là làm như không có gì xảy ra, nói chuyện phiếm: "Phong cảnh châu Âu có đẹp không? Em học có tốt không? Có bạn trai theo đuổi em không?'

Cửa kính mờ phòng tắm bị gõ, Thiên Kiều ở bên ngoài nói lớn cái gì đó.

"Cái gì?" Cô không nghe rõ nên tắt vòi sen, kéo cửa ra.

Thiên Kiều đưa điện thoại cho cô, lạnh giọng nói: "Điện thoại."

"À." Cô nhận lấy, nhìn vẻ mặt lãnh đạm của cô bé, thấp thỏm trả lời: "Alo?"

"Thiên Lại!"

Đầu cô ong lên, cô quên mất là giờ này mỗi tối, Khúc Lăng Phong sẽ gọi cho cô. Thiên Kiều có nghe ra giọng của anh hay không? Xem ra là nghe được rồi! Người nó từng yêu sâu đậm như thế, làm sao mà không nhận ra được? Vậy lúc nãy anh và nó đã nói những gì rồi?

"Thiên Lại? Thiên Lại?" Có tiếng hét lớn trong điện thoại làm cô tỉnh táo lại.

Cô vội nói: "Em đang nghe đây."

"Em sao thế? Người vừa nghe điện thoại là ai? Em qua đêm ở đâu vậy? Sao không về biệt thự?" Anh hỏi liên tiếp một tràng.

"Em ở nhà mẹ. Người vừa rồi là Thiên Kiều, hôm nay nó vừa về." Cô vừa trả lời anh vừa chú ý đến phản ứng của Thiên Kiều. Cô bé đã đi đến bên giường, khi cô nói đến câu 'người vừa rồi là Thiên Kiều' thì động tác của cô chựng lại, sau đó làm như không có gì mà leo lên giường, đắp chăn lại.

Đầu bên kia cũng dừng lại một chút, rõ ràng là anh không ngờ tới đáp án này. Anh hỏi người vừa rồi là ai chứng tỏ anh không nghe ra giọng của Thiên Kiều, nên sẽ không nói gì với cô bé. Nhưng như thế thì càng hỏng bét, ngay cả giọng của Thiên Kiều mà anh cũng quên thì chứng tỏ lúc đầu anh chỉ có thái độ chơi đùa bỡn cợt với cô bé mà thôi.

Một lúc sau, anh nói từ từ hỏi: "Em vẫn tốt chứ?"

"Em rất tốt." Anh nên hỏi Thiên Kiều có tốt không thì hơn.

"Vậy..." Anh muốn nói lại thôi.

"Có chuyện gì không, em ngắt máy đây, em còn có rất nhiều chuyện phải nói với em gái."

Anh nghĩ nghĩ: "Được, nhưng em phải hứa với anh một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Tối nay không thể mất ngủ." Giọng của anh rất nghiêm túc.

Cô nói cho có lệ. "Em sẽ cố gắng." Hôm nay chắc chắn là mất ngủ.

Anh ra lệnh: "Không được, anh muốn có một câu trả lời khẳng định."

Cô nhìn Thiên Kiều, thờ ơ nói: "Xin lỗi, em không làm được." sau đó ngắt máy, tiện thể tắt nguồn luôn. Đây là lần đầu tiên cô dám ngắt điện thoại của anh, thường thì đều là anh ngắt trước, nhưng hôm nay thì khác, khác hẳn.

Cô ném điện thoại qua một bên, đi đến gần Thiên Kiều, không biết nên nói gì.

Cô bé đưa lưng về phía cô, vùi mặt vào gối, bỗng nhiên hỏi. "Chị vẫn ở cùng anh ấy?"

Cô ngẩn ra, cả buổi trời mới hiểu cô bé đang nói tới Khúc Lăng Phong. Thật ra điều làm cô kinh ngạc là Thiên Kiều chủ động nhắc tới anh.

Cô xấu hổ trả lời: "Ừ, 1 năm nay chị vẫn ở cùng anh ấy."

Cô bé không quay lại, tiếp tục hỏi: "Mẹ và ba Khúc biết không?"

"Không biết."

"Vậy... anh ấy có tốt với chị không?"

Cô im lặng. Anh có tốt với cô không ư? Có thể coi là tốt không? Không tốt sao? Cô không thể trả lời, cuối cùng chỉ có thể nói nước đôi: "Cũng coi như tốt."

"À." Thiên Kiều khẽ à một tiếng rồi không nói gì nữa.

Cô leo lên giường, dè dặt nằm xuống bên cạnh, nghe tiếng hít thở không đều của cô bé.

Một lúc lâu sau mà tiếng hít thở của cô vẫn chưa bình ổn lại.

Rốt cuộc cô cũng có đủ can đảm để hỏi: "Em còn hận chị sao?"

Thiên Kiều lắc mái tóc màu nâu đỏ, giọng trầm trầm: "Em không biết."

"Vậy... em đã quên được anh ấy chưa?"

Cô bé thở dài một hơi: "Quên ư? Đó là một chuyện rất khó khăn."

Em gái nhỏ của cô, trước giờ chưa từng biết thở dài, thế nhưng... Còn cô, lúc này cũng chỉ biết thở dài, không biết nói gì thêm được nữa.

Cô mở mắt, căn phòng tối om, không nhìn rõ được trần nhà, nhưng cô vẫn nhớ rất rõ hoa văn trên đó, là hình không gian ba chiều. Từng vô số lần, Thiên Kiều nằm trong lòng cô, vui sướng hét lên: "Chị, em thấy rồi, là hai con thỏ rất dễ thương. Chị nói xem chúng nó có phải là chị em không?"

Cô hỏi: "Sao không nói chúng là vợ chồng?"

"Bởi vì chúng ta là chị em, cho nên chúng nó nhất định cũng là chị em."

Cô nhắm mắt lại, mặc cho những giọt lệ chua xót chảy vào lòng. Chẳng bao lâu sau, đứa em gái từng nằm trong lòng cô đã quay lưng lại với cô.

Bên cạnh có tiếng thút thít nho nhỏ, Thiên Kiều nắm chặt chăn, mái tóc đỏ đang run run trong bóng tối. Cô chống tay ngồi dậy, khẽ chạm vào vai cô bé, đau lòng gọi: "Thiên Kiều?"

Thiên Kiều ngẩng mặt lên, nước mắt loang đầy mặt, thút thít đến run cả người, bỗng nhào vào lòng cô kêu lên: "Chị!" rồi khóc nức nở. Nước mắt của nó ướt cả ngực cô, nước mắt của cô ướt cả tóc nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.