Bài Ca Chim Thiên Đường

Chương 9: Chương 9




Tình cảm giữa cô và Thiên Kiều thân thiết trở lại như trước đây. Sự thật đã xảy ra không thể nào xóa bỏ, tình cảm bị sứt mẻ không thể nào lành lặn, giống như gương đã vỡ, cho dù có dán ghép lại thì vẫn có vết nứt. Cô và Thiên Kiều, chẳng qua là cùng cố tình lãng quên vết nứt ấy mà thôi.

Từ sau buổi tối cô ngắt điện thoại của Khúc Lăng Phong, 3 ngày nay anh không gọi đến nữa, Tiểu Phương nói anh cũng không gọi đến biệt thự. Điều này rất bất thường. Lẽ ra anh phải nghĩ hết mọi cách để tìm được cô, cáu kỉnh với cô một trận mới phải chứ? Anh giận đến điên rồi hay là hảo tâm tha thứ cho cô?

Cả ngày cô cứ thấp thỏm không yên, sợ anh lại giở thủ đoạn gì đó. Bây giờ Thiên Kiều đã trở về, bất luận thế nào thì cô cũng sẽ không để anh lại tổn thương nó. Một chuyện khác làm cô rất đau đầu là mẹ cô bắt đầu bắt cô đi coi mắt. Bà luôn cho rằng cô không có bạn trai. Bảo cô phải làm sao nói với bà là cô đã ở chung với Khúc Lăng Phong 1 năm rồi đây? Nếu không nói thì không có lý do gì để từ chối, thậm chí Thiên Kiều còn cố gắng thuyết phục cô đi. Theo ý nó, cô nên thoát khỏi sự khống chế của Khúc Lăng Phong, tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình mới phải. Cô phải làm sao để nói với nó là thật ra cô và anh đang yêu nhau?

Đủ loại phiền não, lo âu, bất đắc dĩ... tụ lại trong lòng. Cô cảm thấy tinh thần và thể xác đều hết sức mệt mỏi, bệnh mất ngủ đã lâu không thấy lại tới nữa. Lần này, suốt 3 ngày, không ngày nào cô ngủ quá 2 tiếng đồng hồ. Bệnh đau bao tử cũng đến góp vui, lúc mờ sáng cô thấy buồn nôn muốn ói, cả ngày cứ uể oải, không ăn nổi thứ gì, lúc nói chuyện với người khác thường không tập trung. Có đôi khi, cô hay ngẩn người, lại loáng thoáng thấy ba cô đang dắt một bé gái, vẫy tay với cô. Phải chăng điều này dự báo cô không sống được bao lâu nữa, sắp lên thiên đường đoàn tụ với ba mình rồi? Tuy cô không phải tín đồ thành kính gì nhưng cũng chưa làm qua điều ác nên chắc sau khi hết có thể được lên thiên đường.

"Chị, đi thôi, đã 3 ngày nay chị không ăn thứ gì rồi, coi như là đi với em cho vui. Món tôm của nhà hàng ấy ngon lắm, bảo đảm chị vừa thấy là đã thèm ngay."

Không chịu nổi sự mè nheo của Thiên Kiều, cô chỉ ăn đi với cô bé. Thiên Kiều nói đó là một nhà hàng mới mở, Lăng Vân vốn nằng nặc đòi theo. Không biết Thiên Kiều nói gì mà thằng nhóc tự nguyện ở nhà, có lẽ là đã được hứa cho không ít thứ gì tốt.

Khi đi, cô nói: “Thật ra dẫn nó theo cũng đâu có sao? Tiểu Vân thích ăn tôm mà."

"Hôm khác đi. Bữa sau nhất định sẽ dẫn nó theo, hôm nay em chỉ muốn ăn với chị." Cô không nghi ngờ gì, vì không thể nào ngờ được Thiên Kiều và mẹ cô lại hùa nhau chơi cô.

Đến nhà hàng, cô mới phát hiện mẹ cô và chú Khúc đều đã ở đó. Ngồi chung bàn còn có bạn thân của chú và một anh chàng nữa. Rõ ràng đây là một buổi coi mắt đã được mưu tính từ trước. Chú Khúc còn giả vờ như là trùng hợp, muốn các cô cùng ngồi chung bàn. Nếu chỉ có mẹ cô ở đó, có lẽ cô đã quay ngươi đi, dù sao thì mẹ cô quá hiểu tính cách quái gở của cô mà. Nhưng giờ cô không thể không giữ thể diện cho chú Khúc.

Mẹ cố ý xếp cô ngồi bên cạnh anh chàng kia, nói chuyện được vài câu thì lập tức giới thiệu: "Đây là con trai của chú Hứa, tên là Dịch Duy, vừa tốt nghiệp học viên âm nhạc hoàng gia Viên trở về. Cậu ấy xa nhà quá lâu nên nhiều chỗ còn xa lạ, muốn quen thêm vài người bạn để nhanh thích ứng với hoàn cảnh."

Cô chỉ lịch sự gật đầu, ngay cả câu 'chào anh' cũng lười nói. Bạn của chú Khúc lại khen cô là dịu dàng thùy mị. Trời à, chú ấy bị hoa mắt sao chứ? Không phân biệt được dịu dàng thùy mị và không có hứng thú sao? Ngược lại anh chàng Dịch Duy kia thì rất biết điều, không hề ân cần bắt chuyện gì với cô cả, có lẽ cũng nhận ra được cô không vui. Từ đầu đến cuối anh ta chỉ khiêm tốn lịch sự, thỉnh thoảng nói vài câu cho vui, làm cô cảm thấy có chút hảo cảm với anh ta.

Sau khi cố gắng làm mai mối, 3 người lớn cảm thấy đã đến thời cơ, mẹ cô nói: "Bọn trẻ mà, nói chuyện một lát là thân ngay. Hơn nữa 2 đứa nó đều làm âm nhạc, càng có thêm đề tài nói chuyện. Ly à, chẳng phải anh và anh Hứa phải vội đi chế tác một cái MV mới sao? Thiên Kiều, mẹ cần mua vài thứ, con đi với mẹ nhé!"

"Đúng đúng, các con trò chuyện đi, người trẻ tuổi mà. Lát nữa cùng nhau đi đâu chơi đi."

Ba người lớn và Thiên Kiều đều đứng dậy định đi, Hứa Dịch Duy lịch sự đứng dậy tiễn, chỉ có cô là lờ đờ ngồi đó.

Lúc này cô bỗng nghe chú Khúc ngạc nhiên gọi: "Lăng Phong?"

Cô rùng mình, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Chắc chắn là cô nghe lầm rồi, người chú Khúc gọi không phải là Khúc Lăng Phong.

Một giọng nói trầm trầm mà cô đã quá quen thuộc vang lên từ phía sau cô: "Đừng có nói với anh đây là một buổi đi coi mắt?"

Lời khấn của cô hoàn toàn không linh, thậm chí cô còn có thể cảm giác thấy hơi thở của anh thổi qua tóc gáy của cô. Tiếng thở hổn hển của Lăng Vân vang lên sau đó: "Anh hai, sao anh không chờ em với?"

Chết! Cô thầm khóc thét: Tiểu Vân ơi là Tiểu Vân, lần này em hại chết chị rồi!

Chú Khúc có vẻ không vui nói: "Lăng Phong, con đang nói chuyện với ai vậy?"

Anh lập tức vươn tay kéo cô lên, cô đối diện với ánh mắt đỏ sòng sọc của anh. Trong ấy không có lửa mà lạnh như là băng. Thậm chí anh không thèm nhìn ba mình một cái, dí sát vào gương mặt đang hoảng sợ tới mức không còn chút máu của cô, gằn từng tiếng. "Nói với anh đây không phải là đang coi mắt!"

Cô giãy giụa rồi bám vào vai anh, run giọng nói: "Em bị hãm hại mà."

Ánh mắt anh vẫn chưa dịu lại, nhưng môi cong lên thành một nụ cười lạnh, bất chợt hôn lên môi cô, làm những người xung quanh đều kinh ngạc.

Nụ hôn này chỉ là thoáng qua, môi anh chạm vào môi cô, nói: "Rất tốt, anh thích câu trả lời này."

Mẹ cô là người đầu tiên hoàn hồn lại, dùng ngón tay run run chỉ vài họ, không dám tin mà nói: "Các con, các con..."

Khúc Lăng Phong đeo chiếc cặp vào cổ cô, tay thì vươn ra bế thốc cô lên, nhìn chú Khúc, mẹ cô và những người trong nhà hàng, nói: "Chúng con đã sớm ở chung với nhau, hơn nữa cũng sắp kết hôn rồi."

Vô số tiếng thở ngạc nhiên vang lên, trong đó có cả cô.

Anh ném trái bom có sức công phá lớn này xong thì bế cô bước nhanh khỏi đó.

~~~~~~~~~~~

Mãi đến khi về tới biệt thự, cô vẫn chưa hết sốc vì những lời của anh. Anh nói anh và cô sẽ nhanh chóng kết hôn? Khúc Lăng Phong muốn kết hôn với cô?

Anh đặt cô lên giường, vùi đầu vào lòng cô, sau đó không nhúc nhích. Cô có thể nhận ra anh rất mệt, râu lún phún đâm cô rất đau. Khuôn mặt tiều tụy cùng mái tóc hơi rối làm lộ vẻ nhếch nhác của anh. Cô đoán có lẽ mấy ngày nay anh không hề nghỉ ngơi. Nhưng cô cần phải hỏi cho rõ ràng, vì điều này quá quan trọng với cô. Kết hôn ư? Trời ạ! Có lẽ anh mệt quá nên đầu óc không được bình thường.

"Khúc Lăng Phong?" Cô đẩy anh. "Đừng có ngủ, anh nói xem những lời anh nói với mẹ khi nãy có thật hay không? Anh muốn kết hôn với em sao?"

“Phải!" Anh lầm bầm một tiếng, vùi sâu vào lòng cô hơn.

"Anh nói thật sao? Không phải đang nói cho có với họ đấy chứ?"

"Không phải." Anh mở mắt nhìn cô. "Anh nói thật đó. Ngày mai anh bảo Tần Chiêu đi chuẩn bị."

"Không!" Cô kêu lên. "Anh bị cái gì đả kích vậy? Sao lại nghĩ đến chuyện kết hôn?"

Anh nhìn cô, nghiêm túc nói: "Anh không muốn bọn họ lại viện cớ để lừa em đi coi mắt nữa. Em là của anh, anh không cho phép bất cứ kẻ nào khác ngấp nghé tới em. Nếu cái mác hôn nhân có thể xua những con ruồi muỗi ấy đi thì anh sẽ làm thế."

Cô lại cảm thấy ớn lạnh, nhưng khác là lần này không phải chạy dọc theo sống lưng mà là từ mỗi sợi dây thần kinh chạy về tim. Cô dè dặt nhưng vững vàng, tập trung tinh thần, hỏi cho rõ ràng: "Đây là động cơ và mục đích của việc anh muốn kết hôn với em sao?"

"Phải."

Anh trả lời rất tự nhiên, thấy cô không phản ứng gì thì nhướng mày hỏi: "Hỏi xong chưa?"

Cô nhắm mắt lại.

"Vậy anh ngủ đây." Anh lại nằm vào lòng cô, nhắm mắt lại lẩm bẩm: "Em đúng là, cư nhiên dám ngắt điện thoại của anh, làm anh lo lắng suốt mấy ngày, 4 ngày 4 đêm không ngủ để về gặp em, kết quả là dám đi coi mắt. Món nợ này đợi anh ngủ dậy rồi tính với em."

Cô hoàn toàn không nghe được anh nói gì, chỉ cảm thấy sức lực trong người đều mất hết, tim đã lạnh căm không còn cảm giác. Bất luận anh cố tình hay vô ý thì câu nói ấy đã đủ để bóp nát tình yêu và hy vọng mong manh vừa nhen nhóm trong cô.

Người đàn ông không biết tình yêu và hôn nhân là gì này, trừ chiếm hữu và đoạt lấy ra thì hoàn toàn không nhìn rõ được tình yêu và sự dịu dàng vô thức của mình. Sống với người như vậy cả đời thì sẽ có kết cục thế nào đây? Mà cô, tuyệt đối không phải là người kiên nhẫn dẫn dắt anh hiểu biết về tình yêu. Mẹ cô nói: "Hôn nhân thất bại không đáng sợ, đáng sợ nhất là mất đi dũng khí yêu và được yêu." Cô vốn là người mất dũng khí yêu và được yêu, làm sao để đối diện với cuộc hôn nhân đã định là sẽ thất bại này đây?

Cho nên, cô sẽ không kết hôn với anh, tuyệt đối không! ~~~~~~~~~

Khi đàn ông ngủ, thường sẽ có dục vọng. Cho nên người xưa nói rất đúng: "Ấm no thì sinh ra dâm dục." Khúc Lăng Phong cũng không ngoại lệ. Khi anh thức dậy, ánh mắt đã không còn sưng đỏ nữa, mỉm cười cho cô một nụ hôn chào buổi sáng, sau đó liền biến thành một nụ hôn nồng nhiệt. Trong nháy mắt, anh đã bỏ đi tất cả mọi chướng ngại giữa họ.

Đúng giây phút sắp lên đỉnh, cô ôm đầu anh, thở hổn hển: "Khúc Lăng Phong, anh còn chưa cầu hôn em."

"Hả?" Mồ hôi của anh nhỏ giọt trên người cô, gầm nhẹ trong cơn kích tình: "Gả cho anh."

Thế giới trước mặt họ sụp đổ, tiếng rên rỉ dừng lại, giống như cơn bão tố ầm trời bỗng biến mất, trong phòng hết sức yên tĩnh. Cô mệt mỏi, nhưng lại trả lời anh hết sức rõ ràng: "Không!"

"Cái gì?" Anh từ trên giường bật dậy, nhìn cô chằm chặp, trong mắt là vẻ không xác định cùng không dám tin: "Em lặp lại lần nữa xem?"

Mồ hôi của anh từ trên tóc trán nhỏ xuống mặt cô, lạnh và ướt. Cô không đưa tay lau đi mà nhìn thẳng vào mắt anh, bình tĩnh và thản nhiên nói: "Em nói không! Ý em là em sẽ không gả cho anh." Cô nghĩ có lẽ cô chưa bao giờ ung dung trấn tĩnh như vậy trước mặt anh.

Anh ngẩn ra, một lúc lâu mà vẫn giữ vẻ mặt kinh ngạc ấy. Cô cũng chưa bao giờ thấy bộ dạng ngây ngốc này của anh.

Cô đẩy anh ra, bước xuống giường, nhặt áo ngủ lên mặc lại, định đi vào phòng tắm. Anh bỗng nhiên hét lên: "Đồng Thiên Lại, chết tiệt, em lặp lại lần nữa xem?"

Giọng của cô vẫn bình thản ung dung, nhưng cô cảm thấy trước mắt tối sầm, có lẽ là sắp hôn mê: "Nói cả ngàn lần thì cũng vậy thôi, câu trả lời vẫn là một chữ: không!"

Anh xông qua, cô nghĩ anh sẽ không đánh cô mà sẽ hét ầm lên với cô. Đáng tiếc là anh chỉ kịp ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cô.

Cô nhớ vào giây phút cuối cùng trước khi hôn mê, cô còn nói 1 câu: "Khúc Lăng Phong, thả em đi!"

~~~~~~~~~~

Cô ngủ say như chết. Khúc Lăng Phong lặng lẽ ngắm khuôn mặt tái nhợt của cô, trong đầu lại hiện lên lời của bác sĩ: "Cô ấy có thai rồi, nhưng sức khỏe và tinh thần đều không ổn định, có triệu chứng suy nhược thần kinh và trầm cảm, như thế rất bất lợi cho cơ thể mẹ và thai nhi. Sau khi cô ấy tỉnh lại hãy từ từ trò chuyện với cô ấy, đừng làm cô ấy kích động nữa."

Cô có thai rồi, có con với anh, là đứa con của cô và anh. Trong lòng anh kích động và vui sướng không sao tả xiết. Khi lần đầu tiên nhìn Lăng Vân, anh phát hiện mình có sự rung động. Còn lần này, anh phát hiện một sự thật còn kinh người hơn là mình đã yêu, yêu đứa trẻ chưa chào đời này và mẹ của nó.

`"Thiên Lại!" Anh dịu dàng gọi tên cô hết lần này đến lần khác, cảm giác sự ấm áp của tình yêu đang chảy xuôi trong lòng. Sự ấm áp mà tự nhiên, làm anh muốn ôm cô gái trước mắt này cả cuộc đời.

Thì ra yêu là một bản năng, chỉ cần có thời cơ và sự dẫn dắt thích hợp thì anh cũng có thể hiểu được thế nào là yêu.

~~~~~~~~~~

Trong mơ, cô lại thấy ba mình. Ông dang hai tay ôm bé gái đáng yêu kia, nhưng bất luận cô gọi thế nào thì ông cũng không để ý tới cô. Bỗng nhiên ông và bé gái kia cùng quay đầu lại. Trong mắt họ, cô nhìn thấy sự chỉ trích cùng bi thương rất rõ ràng.

Tại sao? Cô đã làm gì sai ư? Tại sao họ lại chỉ trích cô?

Cô muốn hỏi nhưng lại không phát ra tiếng. Ba cô dắt tay bé gái đi càng xa, cô hoảng hốt gọi: "Đừng đi, ba ơi, ba, đừng bỏ con lại."

Giọng ai đó khẩn thiết gọi bên tai cô: "Thiên Lại. Thiên Lại. Tỉnh dậy đi em, tỉnh dậy đi."

Cô cố sức mở mắt ra, gương mặt của Khúc Lăng Phong để sát trước mắt cô, trên mặt là sự lo âu và quan tâm làm cô cảm thấy xa lạ. Đây là Khúc Lăng Phong sao? Trước giờ anh chưa bao giờ để lộ sự mềm yếu của mình ra ngoài, lẽ nào cô hôn mê một lúc mà tính tình của anh đã thay đổi?

Anh bưng mặt cô, nhẹ nhàng hôn cô, thì thầm: "Mơ thấy ba em sao?"

Cô ngây ngô gật đầu, càng nghi ngờ trước mặt có phải là Khúc Lăng Phong mà cô biết hay không?

"Đừng sợ." Anh cẩn thận ôm lấy cô: "Em còn có anh, anh sẽ không bỏ rơi em."

Cô giơ tay chạm nhẹ vào mặt anh, rất ấm, có nghĩa là cô không nằm mơ. Vậy tại sao anh lại đột nhiên trở nên dịu dàng thế này? Cô ngu ngơ hỏi: "Anh là ai?"

"Thiên Lại!" Anh kinh hoàng ôm mặt cô. "Em sao vậy? Ngay cả anh mà cũng không nhận ra sao? Anh là Khúc Lăng Phong đây!"

"Không!" Cô lắc đầu: "Anh không phải là Khúc Lăng Phong, Khúc Lăng Phong mà tôi biết không thế này."

Anh thở phào, mỉm cười, sung sướng nói: "Thiên Lại, em có thai rồi, có con của anh, là con của chúng ta!"

"Có thai? Em?" Tin tức nhất thời chưa truyền đến trung khu thần kinh được, 1 giây sau đó, cô bỗng ý thức được anh đang nói gì. Cô có thai rồi?

Cô kích động nắm lấy áo anh: "Anh nói gì? Sao lại thế?"

"Em đừng kích động." Anh bình tĩnh đè cô lại. "Bác sĩ nói cảm xúc của em không ổn định, không thể kích động."

"Không đâu." Cô lắc đầu nguầy nguậy. "Không đâu, trước giờ chúng ta vẫn tránh thai mà." Nói xong cô bỗng nhớ ra, từ sau khi cô đi điều trị tâm lý, anh không dùng bao nữa, mặc dù cô có uống thuốc nhưng khó tránh có khi sơ sẩy.

Trời! Có thai! Một đứa trẻ, một sinh mệnh, sao nó bỗng đến bất ngờ thế này? Cô khó mà tưởng tượng được mình và Khúc Lăng Phong sẽ có một đứa con. 4 ngày trước, có thể cô còn có chút lòng tin là mình muốn một đứa trẻ. Nhưng bây giờ, khi tình yêu vốn không nhiều của cô dành cho Khúc Lăng Phong đã hết thì... Không, cô không cần, không thể cần, không dám cần. Thật là tàn nhẫn, một gia đình không hoàn chỉnh, một ông bố không biết yêu, một bà mẹ không có lòng tin vào tình yêu, hoàn cảnh như thế sẽ chỉ bóp chết một tâm hồn thơ trẻ. Không! Cô không thể để bi kịch của đời mình tiếp tục dời sang đời con. Đó tương đương với giết người!

"Thiên Lại!" Anh đè cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô, nhíu mày: "Em không thích sao? Em không muốn con của chúng ta sao?

Cô muốn trả lời: "Phải!" Thế nhưng trong họng có gì đó chặn lại, làm cô không thể thốt nên lời. Đó là con của cô, đứa con mang máu thịt là linh hồn của cô, cô thật sự không thích sao? Thật sự không cần nó sao?

"Thiên Lại!" Sự im lặng của cô bị anh cho là sự cam chịu, anh bỗng ôm chặt lấy cô, ngực dán chặt vào ngực cô, hoảng hốt nói: "Không được, không được có ý nghĩ không thích, không được có ý nghĩ bỏ nó đi, nghe không?"

Bỏ nó đi? Sao cô có thể nhẫn tâm thế được? Giữ nó lại, cô cũng không đành lòng. Bóp chết một sinh mệnh và bóp chết một tâm hồn, cô nên chọn thế nào đây?

"Thiên Lại, đó là con của chúng ta!" Giọng anh như nghẹn lại. "Không được, em không thể nhẫn tâm thế được."

Cô nhẫn tâm? Thật tức cười! Trên đời này còn có ai nhẫn tâm hơn Khúc Lăng Phong anh nữa? Nếu không có sự nhẫn tâm của anh thì sẽ không có tình cảnh ngày hôm nay, sẽ không có một sinh mệnh vô tội.

Cô cúi đầu, buồn bã. "Giữ nó lại càng tàn nhẫn hơn. Một gia đình không có tình yêu, một cuộc hôn nhân không bình thường sẽ ảnh hưởng thế nào đền nó chứ? Tạo nên một bản sao của anh hoặc em sao? Không, Khúc Lăng Phong, xin anh đừng nhẫn tâm thế."

"Không phải!" Anh vội vàng đẩy cô ra, nắm tay cô đặt lên ngực anh. "Anh sẽ yêu nó, cũng sẽ yêu em. Gả cho anh, chúng ta sẽ cho nó một gia đình hạnh phúc nhất."

4 ngày trước, cô sẽ vì những lời này mà cảm động đến rơi nước mắt, nhưng bây giờ thì không. Sáng nay anh vì danh chính ngôn thuận ngăn những người khác đến gần cô mà yêu cầu kết hôn, bây giờ vì cho đứa trẻ một gia đình hoàn hảo mà yêu cô. Nói tới nói lui anh vẫn không hiểu tình yêu, sự bố thí này có thể kéo dài được bao lâu? Sao cô có thể cho đứa trẻ hạnh phúc với một tình yêu bố thí thế này?

"Khúc Lăng Phong" Cô nhìn anh ai oán. "Anh có biết thế nào là tình yêu không?"

"Anh biết! Đương nhiên anh biết!" Anh nắm đầu vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô, im lặng một lúc, ánh mắt lúc sáng lúc tối, sau đó như làm ra một quyết định rất khó khăn, trầm giọng nói từng chữ: "Thiên Lại, anh yêu em."

Cuối cùng anh cũng thổ lộ với cô ba chữ hay nhất trong kho ngôn ngữ của loài người, nhưng cô chỉ thấy tức cười, muốn cười thật to. Cô cười thật, hơn nữa cười không thể dừng lại, cười nghiêng ngả trong lòng anh, cười đến nỗi khó thở, cười đến rơi nước mắt.

Anh vừa nghi hoặc vừa chán nản hỏi: "Em cười cái gì? Có gì đáng cười chứ?"

"Khúc Lăng Phong." Cô nắm tay anh lên lau nước mắt. "Từ khi em quen biết anh đến nay, lúc này anh đáng yêu nhất. Em cảm ơn anh đã yêu em, thật đấy, bất luận 3 chữ kia là thật lòng hay vô tình."

"Anh rất thật lòng." Anh quýnh lên, nhảy xuống giường, không ngừng đi qua đi lại. "Tại sao em không chịu tin anh? Phải làm sao thì em mới tin là anh yêu em?"

Sở dĩ nói phụ nữ ngốc là bởi vì không biết hết hy vọng. Cô ôm chút hy vọng cuối cùng mà hỏi anh: "Trước khi biết em có thai, anh có từng nghĩ đến anh yêu em?"

Anh dừng bước, nhìn kỹ vẻ mặt của cô, mày không ngừng nhúc nhích, cân nhắc xem nên trả lời thế nào.

Không cần trả lời nữa! Cô cười rơi lệ lần cuối, hai tay che mặt, dùng giọng nói u sầu như đến từ địa ngục nói với anh: "Muốn em tin anh yêu em thì hãy để em được tự do."

"Không!" Anh lập tức phản đối.

Quả nhiên! Bây giờ cô cũng chẳng buồn cười nữa, không nhìn anh mà chỉ lẩm bẩm:

"If you want something badly enough, You must let it go free

If it comes back to you

It's yours

If doesn't

You really never had it anyway."

"Không!" Anh vọt qua đè chặt hai vai cô. "Anh không thể để em đi, để em đi rồi thì em sẽ không về nữa, anh không thể mạo hiểm."

"Let it go free, let it go free, let it go free..."

"Không, không, không!" Anh điên lên mà lắc lư cô, gần như muốn làm xương cô rã rời.

Cô cảm thấy bụng đau kịch liệt, một dòng chất lỏng âm ấm, dinh dính từ trong người cô chảy ra, cô yếu ớt nắm áo anh. "Khúc Lăng Phong, gọi bác sĩ."

Cô nghe thấy anh hoảng hốt gọi: "Bác sĩ, bác sĩ..."Sau đó liền mất đi tri giác.

~~~~~~~~~~

Bên ngoài phòng cấp cứu lúc nào cũng khẩn trương, lúc nào cũng lo lắng, lúc nào cũng tụ tập những người sốt ruột mà chỉ có thể chờ đợi. Hàn Mai dựa vào lòng Khúc Ly không ngừng khóc, Thiên Kiều ôm Lăng Vân, thỉnh thoảng lại nhìn chiếc đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu. Khúc Lăng Phong ngồi trên băng ghế, hai tay vò tóc, đầu cúi xuống, không nhúc nhích, như là một pho tượng thạch cao.

Lăng Vân nhìn những người lớn đang sốt ruột, cơ thể nhỏ bé lại dựa sát vào Thiên Kiều, sợ hãi hỏi: "Chị ba, chị hai sẽ không chết chứ?"

"Không đâu!" Khúc Lăng Phong bỗng nhảy dựng lên, hung hăng mà trừng nó, hét lớn: "Không được rủa cô ấy."

Lăng Vân sợ đến nỗi tròn xoe mắt, méo mồm nhưng lại không dám khóc. Khúc Ly nhìn dáng vẻ gần như điên cuồng không Khúc Lăng Phong, định trách cứ nhưng lại thôi, chỉ ôm Lăng Vân vào giữa mình và Hàn Mai. Khúc Lăng Phong từ từ ngồi xuống, khôi phục tư thế vừa rồi.

Cửa được mở ra, y tá bước tới vội vàng hỏi: "Bệnh nhân không ngừng ra máu, cần một lượng máu lớn để truyền vào, xin hỏi ai là thân nhân trực hệ của cô ấy?"

"Tôi!" Hàn Mai và Thiên Kiều cùng trả lời.

Lăng Vân nhỏ giọng nói: "Còn em nữa."

"Được, theo tôi đi xét nghiệm máu!"

Khúc Lăng Phong vọt qua. "Tôi cũng đi!"

Bỗng có một giọng nói vang lên: "Anh ở lại." Không biết khi nào, Hồ Văn Cử đã đi đến.

Y tá nghi hoặc. "Bác sĩ Hồ?"

Hồ Văn Cử nhìn Khúc Lăng Phong, nói: "Tôi nghe nói Thiên Lại bị đưa vào phòng cấp cứu, anh ở đây, tôi đi xem cô ấy, có thể sẽ cần tới anh."

Khúc Lăng Phong níu áo anh ta. "Anh phải cứu cô ấy, chỉ cần cứu được cô ấy thì làm gì tôi cũng chịu, cho dù là phải đổi mạng của tôi."

Hồ Văn Cử không nói gì, đẩy anh ra, mang khẩu trang, đi vào phòng cấp cứu.

Thiên Kiều và Hàn Mai cũng được đưa vào phòng cấp cứu. Sau đó, Hồ Văn Cử đi ra, nói với Khúc Lăng Phong: "Theo tôi đi thay quần áo."

Khúc Lăng Phong vội hỏi: "Cô ấy sao rồi?"

Hồ Văn Cử lạnh lùng nhìn anh một cái. "Đừng có hỏi nhiều, cứ làm theo lời tôi."

Khúc Lăng Phong ngoan ngoãn làm theo, đời này anh chưa từng nghe lời như thế. Hồ Văn Cử giúp anh buộc thắt lưng áo vô trùng, rồi bỗng nhiên đấm một đấm vào cằm Khúc Lăng Phong. Khúc Lăng Phong bị đánh nên lảo đảo vài bước rồi té ngã. Hồ Văn Cử từ trên nhìn xuống, trên mặt không có cảm xúc gì, hờ hững nói: "Một đấm này là để cho anh biết vào trong đó rồi thì nên nói gì. Bây giờ cô ấy hoàn toàn không có ý chí sinh tồn nữa, anh nên biết phải làm thế nào để kêu gọi ý chí sinh tồn của cô ấy."

Khúc Lăng Phong loạng choạng đứng dậy, lau vết máu trên khóe môi, không đánh trả cũng không đáp trả, chỉ im lặng rửa tay, mang găng tay.

Phòng cấp cứu tràn ngập tiếng máy móc và tiếng các bác sĩ nói chuyện. "Huyết áp, nhịp tim, nhịp mạch, khí oxi, chuẩn bị truyền máu. Tim bệnh nhân không đập nữa, kích điện, mau lên!"

Thiên Lại nằm trên giường, Hàn Mai và Thiên Kiều đứng hai bên, dụng cụ truyền máu đã chuẩn bị xong, máu của hai người cùng truyền vào cơ thể cô. Hàn Mai rướm lệ khấn nguyện: "Chúa ơi, xin Người hãy ban phúc cho con gái của con, bất luận nó đã phạm phải lỗi lầm gì thì xin Người cho phép con chịu tội thay nó."

Thiên Kiều sững sờ nhìn dòng máu đỏ tươi đang chảy trong ống dẫn, nước mắt chảy dài, thì thầm: "Chị, có chuyện này em phải nói với chị, trước giờ em chưa bao giờ hận chị. Em cũng muốn hận, nhưng không hận được. Bởi vì chị rất thương em, chúng ta là chị em ruột thịt. Sinh mệnh của chị cũng là một phần trong cuộc sống của em, cho nên xin chị hãy vì em mà quý trọng nó. Em biết chị sẽ không nỡ để em phải đau lòng, phải không chị?"

Khúc Lăng Phong bước từng bước đến gần Thiên Lại, nhìn gương mặt tái nhợt của cô, hai mắt nhắm chặt, thần sắc bình yên, lặng lẽ hít thở.

Dụng cụ kích điện đặt trên ngực cô, giật bình bịch vài tiếng, y tá kêu lên: "Tim đập lại rồi!"

Bác sĩ ra sức nhấn vào ngực cô: "Huyết áp đang tăng lên!"

Bác sĩ nói: "Dừng kích điện, xem mạch đập, nhịp tim, huyết áp."

Bác sĩ khác nói: "Vẫn không thể cầm máu được."

Khúc Lăng Phong ngẩn ngơ đứng đó, trong mắt đầy vẻ đau thương.

Y tá kêu lên: "Tim lại ngừng đập rồi!"

Bác sĩ nói: "Chuẩn bị kích điện!"

Anh bỗng như bừng tỉnh, bước tới trước, đẩy cô y tá ngăn trở tầm mắt của mình ra, cúi người hôn lên trán Thiên Lại, giơ tay phải lên, nghiến răng. "Chỉ cần em tỉnh lại thì anh sẽ để em được tự do. Nếu em đi rồi thì anh sẽ đuổi theo em cho tới địa ngục."

Máu trên môi anh và nước mắt rơi xuống mặt Thiên Lại.

Y tá kêu lên: "Tim đập lại rồi, huyết áp đang tăng." Bác sĩ nói: "Máu đã chảy chậm lại."

Hồ Văn Cử nhắm mắt lại, ngửa mặt lên trời, lòng thầm thở phào: "Tạ ơn trời đất!" Khi mở mắt ra, anh bị gương mặt nhòa lệ của Khúc Lăng Phong làm giật mình. Nỗi đau thế nào mới có thể làm cho một người cao ngạo ngang tàng như anh bật khóc một cách không e dè? Nước mắt của anh còn quý hơn cả máu.

Khúc Lăng Phong run run vươn tay ra, khi sắp chạm vào mặt của Thiên Lại thì dừng lại một lúc rồi từ từ rụt lại, đặt hai bên sườn, nắm chặt. Gân trên trán anh nổi lên xanh rờn, cả khuôn mặt như nhăn nhó biến hình.

Y tá kêu: "Nhịp tim và huyết áp đã bình thường!"

Bác sĩ nói: "Cầm máu rồi!"

Tất cả mọi người trong phòng cấp cứu đều thở phào, Hàn Mai và Thiên Kiều nhìn nhau qua làn nước mắt, cùng mỉm cười.

Khúc Lăng Phong từ từ xoay người lại, động tác cứng đờ hệt như một người máy bị gỉ sét. Anh bước đến cạnh Hồ Văn Cử, nói không thành tiếng: "Nói với cô ấy tôi thật sự yêu cô ấy nên để cô ấy được tự do."

Khúc Ly ngạc nhiên nhìn Khúc Lăng Phong lao khỏi phòng cấp cứu như một làn gió, ông không yên tâm nên thả Lăng Vân xuống và nói: "Đợi ở đây, ba đi xem anh con." Ông đuổi theo xuống lầu thì đã không thấy bóng dáng của Khúc Lăng Phong đâu bèn đi thẳng xuống bãi đỗ xe. Xe của Khúc Lăng Phong còn ở đó, người thì không có trong xe. Ông sốt ruột nhìn xung quanh, đột nhiên nghe thấy tiếng nức nở như có như không. Ông xoay người qua, thấy Khúc Lăng Phong ngồi dưới đất, dựa vào thùng xe, mặt vùi vào đầu gối, run rẩy mà khóc.

Khúc Ly từ từ ngồi xuống, tay đưa ra vài lần, cuối cùng ôm lấy vai anh, để anh tựa vào lòng mình mà khóc. Đứa con này hoàn toàn di truyền sự ương bướng ngang ngạnh của mẹ nó, từ nhỏ đã cố ý làm trái ông. Lúc ấy công việc của ông bận rộn, tình cảm với vợ lại không được tốt, thường mấy tuần cũng không về nhà, hoàn toàn không ý thức được trách nhiệm của một người cha. Đến khi vợ ông chết vì rượu thì ông mới phát hiện bà ấy đã giáo dục nên một đứa con ngang tàng kiêu ngạo, coi trời bằng vung. Nhưng tất cả đã quá muộn. Ông còn nhớ khi Khúc Lăng Phong dọn ra khỏi nhà đã nói với ông bằng giọng khinh miệt: "Ba không có tư cách quản tôi." Ông thẹn với con mình, cho nên thương Thiên Kiều, chiều Lăng Vân, như muốn bù đắp thứ gì đó. Nhưng Lăng Phong lại ngày càng xa ông. Trong ấn tượng của ông, thậm chí ông chưa từng bế bồng anh, an ủi anh. Đây là lần đầu tiên trong 28 năm qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.