Hai bố con quay về phòng làm việc, Nghiêm Lạc đóng cửa lại, hai tay khoanh trước ngực: “Nói đi”.
Nghiêm Cẩn cắn răng: “Con quen một tâm ngữ giả, là cô ấy bảo cho con”.
Nghiêm Lạc chau mày: “Hạ Bồi?”. Tâm ngữ giả bọn họ biết hiện nay chỉ có Hạ Bồi của trường học Nhã Mã. Anh thấy Nghiêm Cẩn lắc đầu, mày cau lại càng chặt hơn: “Vậy là ai? Cậu ta ở đâu? Chúng ta phải bảo cậu ta lập tức đến công ty bây giờ, sự việc cần phải hỏi rõ ràng mới có thể hành động. Huống hồ con biết tâm ngữ giả có nhiều đặc thù, không thể để bọn họ ở bên ngoài, không chịu sự quản chế”.
“Bây giờ cô ấy[1] không đến được rồi, cô ấy đang ở trong trường Dương Quang. Cô ấy dùng thông tin ý niệm để thông báo với con chuyện này”. Nghiêm Cẩn nhìn Nghiêm Lạc, hít thở sâu một hơi, cậu không muốn nói, nhưng tình hình trước mắt, nếu như không nói, Con Rùa Nhỏ phải làm thế nào?
[1] Cô ấy và anh ấy trong tiếng Trung phát âm giống nhau nên cuộc nói chuyện giữa hai người có sự nhầm lẫn này.
Nghiêm Lạc sững lại, anh vẫn chưa liên tưởng đến cái khác, chỉ chấn động bởi ý nghĩa phía sau trong lời nói này: “Cậu ta từ trong trường học dùng thông tin ý niệm báo cho con? Khoảng cách xa như vậy, cậu ta lại có thể làm được?”. Nghiêm Lạc buông hai cánh tay xuống, nghĩ đến một trọng điểm khác: “Cậu ta trực tiếp bảo cho con?”. Nhìn Nghiêm Cẩn gật đầu khẳng định, anh kinh ngạc suýt chút nữa không nói nên lời: “Tâm ngữ giả có thể sử dụng cả năng lực này với Thần tộc?”.
Chuyện này dù gì cũng là hiếm thấy, Nghiêm Lạc kéo Nghiêm Cẩn ngồi xuống sofa: “Cậu ta có làm con bị thương không? Cậu ta làm thế nào tìm thấy được con? Cậu ta đã nói gì rồi?”. Một tâm ngữ giả có thể nhìn thấu suy nghĩ của Thần tộc, nếu như là kẻ thù, vậy thì quá đáng sợ.
Nghiêm Lạc đã nghĩ đối sách nhanh như bay ở trong đầu, nhưng nhìn thấy biểu cảm của con trai nhà mình vô cùng không bình thường, lòng đột nhiên thắt lại: “Sao vậy?”.
“Bố…” Nghiêm Cẩn lại hít sâu một hơi nữa, Nghiêm Lạc có dự cảm vô cùng chẳng lành, cuối cùng nghe thấy con trai nói: “Tâm ngữ giả đó chính là Con Rùa Nhỏ”.
Nghiêm Lạc cả hồi lâu chẳng thốt nên lời, nếu như không phải là tình huống nguy cấp, Nghiêm Cẩn sẽ bị biểu cảm kinh ngạc kia của bố làm cho buồn cười rồi, nhưng lúc này trái tim Nghiêm Cẩn sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi, cậu cẩn trọng nói: “Bố, Con Rùa Nhỏ rất ngoan, em ấy chưa từng dùng năng lực này hại người, bình thường em ấy đều không dùng, thật đó, em ấy sẽ không nghe lén suy nghĩ của mọi người, thật đó, con đảm bảo, bố đừng nghĩ đến việc nhốt giam em ấy. Bây giờ em ấy thành con tin rồi, rất nguy hiểm, chúng ta mau nghĩ cách cứu em ấy đi”.
Nghiêm Lạc đứng lên, đi lại vài vòng trong phòng: “Chuyện này con không nói cho ai khác đúng không?”.
“Không nói, không nói, chúng con vẫn luôn giữ bí mật.”
“Tốt, sau này cũng đừng nói, chuyện này bố sẽ đi xử lý.” Nghiêm Lạc nói xong quay người, liền gọi điện thoại: “Ray, báo cảnh sát, trực tiếp gọi cho lão Thôi, bảo ông ấy, con gái tôi ở trong trường học đó, bảo ông ấy điều nhân lực tốt nhất đi, còn nữa, tôi muốn toàn quyền chỉ huy hành động, bảo bọn họ đừng hành động lỗ mãng, đợi chỉ thị của tôi. Bên phía chúng ta, anh gọi toàn bộ những người hiện giờ nhàn rỗi về đợi lệnh, tất cả mọi người đều không được rêu rao ra ngoài, lát nữa tôi đi tìm anh”. Chuyện này bắt buộc phải có yểm hộ của chính quyền, nếu không chỉ có công ty bọn họ ra tay sẽ gây ra nghi ngờ.
“Bố, đám côn đồ trong trường đó chuẩn bị đưa điều kiện rồi, bọn chúng đang gọi điện thoại.” Nghiêm Cẩn nhân lúc bố hạ lệnh, lại liên hệ với Mai Khôi.
“Bọn chúng lục soát thu hồi thiết bị liên lạc trên người tất cả mọi người rồi, bây giờ đang ở trong một phòng làm việc của giáo viên gọi điện thoại”, Nghiêm Cẩn truyền đạt tin tức, sau đó hỏi Nghiêm Lạc: “Bố, bố sẽ bảo vệ Con Rùa Nhỏ đúng không?”.
“Nói lung tung.” Tâm trạng Nghiêm Lạc đang rất tồi tệ, tiểu tử chết tiệt này chuyện lớn như vậy mà lại giấu lâu như thế rồi, đợi sự việc kết thúc, anh nhất định phải tính sổ với nó.
Nghiêm Cẩn bị mắng lại rất vui vẻ, lời nói thoát ra khỏi miệng: “Con Rùa Nhỏ, em đừng sợ, có bố ở đây rồi, em cũng để bố nghe thấy đi”.
Nghiêm Lạc nhướn nhướn mày, vẫn chưa nói gì, trong đầu lại nhìn thấy hình ảnh một kẻ bịt mặt ở trong phòng làm việc, cầm điện thoại bàn, thậm chí anh nghe thấy cả tiếng nói của kẻ đó: “Sau hai giờ đồng hồ, nếu như các người không bắt đầu thả người, cứ cách mười phút tao sẽ giết một đứa, trong trường học này có rất nhiều người, đủ cho tao từ từ giết. Còn nữa, tao cần một trăm triệu Nhân dân tệ, sau tám giờ, tao phải nhìn thấy xe chở tiền mặt tới. Nếu không thì, chậm một phút tao giết một người, thiếu một đồng tao cũng giết một người”.
Kẻ đó dập điện thoại, hình ảnh ẩn đi, Nghiêm Cẩn vội vàng nói: “Con Rùa Nhỏ lấy tin tức trong đầu và tầm nhìn của một tên cướp đứng ở bên cạnh, bọn chúng yêu cầu thả hai trăm tám mươi mốt tên phạm trọng tội”, cậu vội nói tiếp: “Con Rùa Nhỏ, em cho bố xem tình hình hiện tại của trường học một chút”.
Rất mau chóng, Nghiêm Lạc nhìn thấy hình ảnh tình hình ở các nơi như trong hội trường, phòng học, trên sân thể dục, ở tòa nhà ký túc, chỗ phòng làm việc…, đây rõ ràng là được lấy ra từ trong đầu của những người khác nhau. Nghiêm Lạc thân làm một đại thần nắm giữ việc sống chết của con người, sống hai nghìn năm rồi, từ trước đến nay vẫn chưa từng kinh ngạc qua như thế này, rất lâu sau anh mới tìm lại được giọng nói của mình: “Mai Khôi, ta là bố Nghiêm Lạc, con có thể nghe thấy không?”.
“Có thể ạ.” Qua một lát, giọng nói sợ sệt của Mai Khôi mới truyền đến: “Con xin lỗi, không phải con cố ý”.
Nghiêm Lạc hơi sững lại, tiếp đó hiểu rõ ý nghĩa lời xin lỗi của cô bé. “Mai Khôi ngốc, đừng sợ, bố Nghiêm Lạc đều biết cả, con ở đó trốn cho tốt, đừng hành động bừa, đừng phản kháng, đừng để bọn chúng làm con bị thương. Bố sẽ mau chóng đi cứu con, yên tâm.”
“Còn cả anh nữa, Con Rùa Nhỏ, còn cả anh.” Nghiêm Cẩn giống như sợ bị cướp công vậy, ở bên cạnh cũng lầm bầm. Hai bố con nhìn nhau một cái, Mai Khôi rất hiểu biết lập tức lùi đi.
Nghiêm Lạc ngẫm nghĩ, hỏi Nghiêm Cẩn: “Muốn làm anh hùng? Con có ý tưởng gì?”.
“Chúng ta có thể trong ứng ngoại hợp, học sinh của trường Dương Quang nhiều như vậy, những tên cướp đó phân tán tất cả mọi người ra giam giữ, nhưng lại không đếm được chính xác số người của mỗi nhóm, chúng ta chọn mấy đứa trẻ có bản lĩnh từ trong trường Nhã Mã, nghĩ cách đưa vào trường, trà trộn vào đám học sinh, rồi tìm cơ hội ra tay, một là có thể truyền tin tức bên trong ra ngoài, hai là lúc bọn bố tổng tấn công, chúng con ở bên trong cũng có thể phối hợp cùng.” Nghiêm Lạc gật đầu: “Được, con chọn người, thông báo cho bọn họ, sau đó đến phòng giám sát tìm bố”.
Nghiêm Cẩn rất nhanh chóng lựa chọn xong người ở trong đầu, gọi điện thoại về trường cho Happy, Happy lập tức tập hợp những đứa trẻ này từ trong các lớp ra, sắp xếp xe của trường hỏa tốc về công ty.
Bọn trẻ nghe nói có nhiệm vụ, vô cùng hưng phấn, trên cả đoạn đường còn thảo luận ríu rít trong xe, làm cho Happy đưa đội đi không thể không nghiêm túc lên tiếng: “Các em, lần này không phải là diễn tập, không phải là thi, mà là một nhiệm vụ giải cứu thật sự, các em sẽ phải đối mặt với bọn cướp có súng đạn thật, cho nên các em bây giờ muốn hưng phấn thì hưng phấn, thích kích động thì kích động, một lát nữa đến địa điểm sắp xếp nhiệm vụ chi tiết, mọi người đều phải có thái độ thật nghiêm túc, chuyện này can hệ đến an nguy của bản thân các em, và còn an nguy của những đứa trẻ khác bị bắt làm con tin, đều hiểu rõ rồi chứ?”.
“Hiểu rõ rồi ạ.” Bọn trẻ đồng thanh cất tiếng trả lời, trả lời xong lại tiếp tục hưng phấn. Happy thở dài, lần đầu tiên làm nhiệm vụ thực sự lại còn là một trận lớn, những đứa trẻ này có thể làm được không?
Trong công ty, Nghiêm Cẩn đến phòng giám sát, lại bị tin tức mới xuất hiện dọa cho một phen. Mấy diễn đàn lớn trên mạng, blog… đã đăng lên chuyện trường học Dương Quang bị bắt cóc rồi, thậm chí còn kèm cả ảnh chụp, các cư dân mạng tranh nhau sao chép và bàn luận. Mỗi một công ty truyền thông đều xôn xao nhốn nháo, các phụ huynh học sinh và người trong xã hội khủng hoảng cực độ, tình thế trong chốc lát rối tung lên. Cục Cảnh sát bên kia đã phái nhân lực đến duy trì trật tự ở các con đường xung quanh trường học, nhưng rõ ràng dễ nhận thấy, cục diện hỗn loạn làm phân tán nhân lực và tinh lực, tăng thêm độ khó của nhiệm vụ là điều khó tránh khỏi.
Nghiêm Cẩn gọi Mai Khôi ở trong đầu, từ chỗ cô bé chứng thực tin tức là do phía bên bọn cướp phát tán ra. Nghiêm Cẩn hiểu rõ, mục đích làm như thế này nhằm tăng thêm áp lực đàm phán với chính quyền, dù gì đem sự việc bày ra trước mắt công chúng rồi, bất luận đồng ý hay không đồng ý điều kiện của bọn cướp, đáp ứng như thế nào, thao tác ra sao, tất cả sự việc đều sẽ bị giới truyền thông và xã hội giám sát đốc thúc.
“Yêu cầu bọn chúng đưa ra rất quá đáng, không thể nào đáp ứng. Nhượng bộ một chút mà nói, cứ coi như muốn đồng ý thì cũng không làm được. Hai giờ đồng hồ phóng thích hai trăm tám mươi mốt tội phạm mang trọng tội, tám giờ đồng hồ lấy ra một trăm triệu tiền mặt, bọn chúng điên rồi sao?” Ray thực sự không cách nào lý giải nổi trong đầu óc của những kẻ khốn nạn kia được đổ hồ dán nhãn hiệu gì.
Trong phòng giám sát, tất cả các máy tính đều đang vận hành, Chu Duệ chỉ huy mấy thao tác viên đang tìm kiếm cách liên hệ giữa hai trăm tám mươi mốt kẻ mang trọng tội này, hoặc thời điểm chúng xuất hiện cùng một lúc, xem xem có thể nào tra ra được thân phận của đám cướp ấy không. Cục Cảnh sát địa phương nơi giam hai trăm tám mươi mốt tên phạm nhân kia cũng đã điều động rồi, đi làm công việc thẩm tra hỏi cung, hy vọng có thể tìm ra được chút đầu mối nào đó từ miệng các phạm nhân.
Ở một bên khác, tư liệu về kết cấu kiến trúc của trường học Dương Quang, quy hoạch địa hình cũng được tìm ra, Nghiêm Lạc và Nghiêm Cẩn nói chuyện liên lạc với Mai Khôi trong đầu, thông qua siêu năng lực tìm kiếm của cô bé, đánh dấu rõ về phân bổ số người của từng khu vực và tình hình vũ trang trên bản đồ.
Hai cửa sau của trường học đều có người của đối phương canh giữ, cổng trường và trên tường xung quanh trường đều có lắp camera theo dõi, còn có nhân lực tuần tra bảo vệ, phòng giam giữ con tin, ký túc xá và hội trường đều gắn thuốc nổ. Phạm vi của trường học lớn, bất luận tấn công vào thế nào, đều không có khả năng trong chốc lát tiêu diệt không chế được tất cả bọn cướp, như vậy thương vong của con tin là điều không thể tránh khỏi. Bố con Nghiêm Lạc đều có biểu cảm giống nhau, lông mày khóa chặt lại, hai người hiểu rõ, đây thực sự là một lần hành động giải cứu con tin tương đối khó khăn.
“Boss, chuyên gia đàm phán đã đến rồi, nhưng đối phương ở cửa trường học bên kia canh giữ rất nghiêm ngặt, không đồng ý đối thoại. Chỉ kiên trì đòi trong vòng hai giờ phải nhìn thấy người trên danh sách của bọn chúng được phóng thích. Bây giờ còn lại một tiếng hai mươi bảy phút nữa.”
“Bọn chúng muốn xác nhận tin tức phóng thích của những kẻ kia như thế nào?”
“Yêu cầu truyền hình trực tiếp, nhìn thấy bọn chúng đi ra khỏi ngục, sau đó còn muốn người của bọn chúng gọi điện đến trường học.”
“Tin tức trên mạng đều xóa rồi chứ?”
“Xóa rồi, IP của trường học bên kia đều cắt hết rồi, phối hợp với bộ quản lý mạng, phong tỏa từ khóa, chắc là sẽ không thể truyền tin tức mới ra được nữa. Xung quanh trường học cũng đã phong tỏa đường, giới báo chí và người không liên quan toàn bộ bị ngăn lại bên ngoài một con đường. Nhân lực của chúng ta cũng đã ở bên ngoài trường học, vào xong vị trí, sẵn sàng đợi lệnh bất cứ lúc nào.”
“Được, nhắc nhở phía bên lão Thôi một chút, cẩn thận trong đám đông lẫn cả người có dụng tâm khác.”
“Boss.” Happy hiện thân: “Các học sinh đến rồi, tôi bảo bọn trẻ đợi ở trong phòng họp đó”.
“Cấp cho bọn trẻ những trang bị cần thiết trước, tôi lập tức đến ngay.”
Nghiêm Lạc giao bản đồ phân bổ bọn cướp và con tin làm xong rồi cho Ray, để anh làm công tác điều độ bước đầu. Ray cầm lên nhìn, kinh ngạc vô cùng: “Boss, chúng ta có kênh tình báo?”.
“Đúng, kênh tình báo cơ mật cấp độ cao. Lát nữa tôi đưa những tiểu quỷ đó đến trường học, có bất cứ tình hình gì, anh nghe theo sự sắp xếp của tôi. Thời gian hơn một giờ đồng hồ chắc chắn không kịp, bất luận thế nào bảo bọn họ cứ phóng thích mấy tên ra trước, kéo dài thời gian một chút, nói với lão Thôi đến trung tâm giám sát tạm thời bên trường học gặp tôi.”
Ray nhận lệnh, Nghiêm Lạc đưa Nghiêm Cẩn đi về phía phòng họp, Tất Mặc Kỳ và A La cũng vừa mới chạy đến, mấy người trao đổi tình hình nhanh như bay, cùng gặp mặt bọn trẻ phải làm nhiệm vụ nằm vùng.
Nghiêm Cẩn đi theo phía sau bọn họ, không kìm nén được lại gọi Mai Khôi ở trong đầu, an ủi cô bé: “Đừng sợ hãi, Con Rùa Nhỏ, anh sẽ lập tức đến bên cạnh em”.