Nhóm quân thiếu niên tham gia hành động lần này có Thần tộc Tất Mặc Ngôn, Dung Hiên, Tào An Tĩnh, Huyết tộc Cừu Tranh, Lư Chân, Ưng tộc Ngụy Anh Vân, hàng ma sư Mẫn Lệ, Âm Phàm Hạo, Long Lập Hào, phi mao cước Đái Tuấn, người chớp Cừu Hoa, người băng Lam Băng, tâm ngữ giả Hạ Bồi, thêm vào đó là Nghiêm Cẩn, tất cả gồm mười bốn thành viên.
Lúc Nghiêm Lạc đến phòng làm việc, bọn trẻ đang đeo các thiết bị vào người, máy liên lạc mini, camera mini, áo chống đạn, súng và dao găm… Bởi vì là nằm vùng, cho nên trang phục mặc đều phải gọn nhẹ, áo chống đạn cũng là loại siêu mỏng. Happy đang nói với bọn trẻ nhất quyết không được liều mạng, nhìn thấy đạn đến phải nhanh chóng trốn, không được lấy cái mạng nhỏ của mình ra thử hiệu quả sử dụng của chiếc áo chống đạn này.
Nghiêm Lạc đi đến chỗ chiếu hình, dùng máy tính kết nối, điều chỉnh hình ảnh, đó là bản đồ của trường học Dương Quang bọn họ vừa mới xử lý xong. Anh chỉ vào bản đồ, rất nhanh chóng làm phân phối nhiệm vụ: “Đám trẻ của Thần tộc tiến vào trước, các cháu có thể di chuyển trong nháy mắt, không dễ dàng bị phát hiện. Dung Hiên đến hội trường, A Tĩnh đến tòa nhà ký túc xá, Mặc Ngôn đến tòa nhà giảng đường”. Anh vừa nói, vừa điểm vào vị trí cụ thể: “Nghiêm Cẩn con chạy một vòng xung quanh trường học trước, mở ra một lối đi an toàn đưa Đậu Đậu, Chân Chân, A Anh vào bên trong, những học sinh khác đợi lệnh, khi tìm được cơ hội hành động tiếp”.
Mọi người gật đầu nhận lệnh, Nghiêm Lạc lại nói: “Bởi vì liên quan đến ngụy trang nằm vùng, trang bị và quần áo của các cháu không thể bộc lộ ra sự khác biệt, cho nên hệ số an toàn có hạn, bất luận là ai, nhất định đều phải phục tùng chỉ huy, tất cả nghe theo chỉ thị trong máy liên lạc, cảnh sát chống bạo động và bộ đội chống khủng bố, còn cả người của công ty chúng ta đều sẽ cùng nhau tác chiến, nhiệm vụ của các cháu chỉ là trinh sát tiên phong và phối hợp, nhất định không được hành động khinh xuất hay manh động. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của các cháu, hy vọng không phải là lần cuối cùng”.
Nghiêm Lạc lại lạnh lùng nhìn đội binh lính thiếu niên một cái, cuối cùng hạ lên: “Xuất phát”. Mọi người lần lượt rời đi, Nghiêm Lạc và Nghiêm Cẩn áp tải phía sau. Hai bố con họ lái một chiếc xe riêng, Nghiêm Lạc hỏi con trai: “Vì sao con chọn Hà Bồi? Bố cho rằng có bản cao cấp rồi, con sẽ không dùng bản sơ cấp chứ”.
“Con Rùa Nhỏ có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ, nhưng em ấy không nhận biết nổi con người và không phải con người, đem những điều em ấy nhìn thấy so sánh với Hạ Bồi, chúng ta sẽ biết có chủng tộc khác tham gia vào chuyện này hay không, có thể trợ giúp được việc truy xét.”
Nghiêm Lạc cười: “Tốt đó, con trai, lần này trí thông minh của con dùng vào đúng chỗ rồi”.
Nghiêm Cẩn vừa muốn đắc ý một chút, tin tức ý niệm của Mai Khôi lại truyền đến: “Anh trai, có đó không, có thể nghe thấy không?”. Nghiêm Cẩn nhanh chóng trả lời cô bé trong đầu: “Có, nghe thấy rồi”, nhưng liền nghe thấy Nghiêm Lạc cũng trả lời một tiếng: “Có”. Nghiêm Lạc vẫn chưa quen dùng đầu óc im lặng nghĩ, chỉ nói ra miệng giống như nói chuyện điện thoại thôi.
Nghiêm Cẩn rất không vui: “Con Rùa Nhỏ gọi con, bố trả lời cái gì?”.
“Cô bé rõ ràng gọi là bố Nghiêm Lạc.”
“Xin lỗi, con gọi cả hai người.” Mai Khôi sợ sệt xen lời, khiến hai người đàn ông một lớn một nhỏ lập tức ngậm miệng.
“Sao, Con Rùa Nhỏ, em nói đi, có tình hình gì mới?”
“Không có tình hình mới, chính là chuyện anh bảo em tra mục đích của bọn chúng, và việc của hai trăm tám mươi mốt tên trọng phạm kia, em tra xong rồi. Bởi vì trong đầu của bọn chúng rất loạn, cho nên tiêu tốn thời gian tương đối dài.”
Sự việc này rất quan trọng, thế là Nghiêm Lạc cho xe dừng lại bên vệ đường, tập trung tinh thần lắng nghe.
Mai Khôi bên kia nói rất chậm: “Người trong phòng làm việc đó, người khác gọi hắn là Sơn Ưng, trong đầu hắn có phân mảnh của bức thư, hiển thị chính là yêu cầu phóng thích hai trăm tám mươi mốt người trong hai giờ đồng hồ, bên trên có danh sách, nhưng mà hai trăm tám mươi mốt người này muốn làm gì, con vẫn chưa nhìn ra được. Một người khác ở trong hội trường, tên là Hổ Tử, trong đầu hắn cũng có hình ảnh của một bức thư, là yêu cầu đòi một trăm triệu trong vòng tám giờ đồng hồ. Còn nữa trong đầu của rất nhiều người bọn chúng có phân mảnh giống như đang họp, có người gắng sức nói không cần sợ chết gì đó”.
Nghiêm Lạc im lặng, mệnh lệnh của đối phương lại là dùng hình thức gửi thư để hạ lệnh cho những kẻ khác nhau, điều này chứng tỏ bàn tay đen phía sau vốn dĩ không có ở trong trường, hắn nhất định vẫn ẩn thân ở chỗ nào đó, hơn nữa còn mở cuộc họp động viên đội cảm tử dành cho tất cả đám cướp, chuyện này càng ngày càng rắc rối.
Hai yêu cầu không có khả năng thực hiện, hơn một nghìn giáo viên và học sinh làm con tin trong tay, bọn chúng rốt cuộc là muốn như thế nào?
“Con xin lỗi, bố Nghiêm Lạc, nếu như bọn chúng đang nghĩ hay đang nhìn, thì con sẽ biết tương đối rõ ràng, nhưng tin tức tìm ra từ trong ký ức, rất loạn rất rời rạc.” Mai Khôi thấy không thể giúp được gì bỗng có cảm giác áy náy.
“Em đã giỏi lắm rồi, Con Rùa Nhỏ, đừng lo lắng, bọn anh cũng đang tìm đầu mối rồi. Em nhất định phải ẩn giấu bản thân mình trong nhóm người đó, đừng nhìn đông ngó tây thu hút sự chú ý của bọn chúng”, Nghiêm Cẩn nhanh chóng an ủi cô bé.
“Anh, em tìm những thứ này không cần nhìn đông ngó tây”, Mai Khôi nghiêm túc giải thích, sợ cậu lo lắng. Nghiêm Cẩn nghe thấy mím môi, không biết là bản thân mình ngốc hay cô bé ngốc.
Nghiêm Lạc tiếp tục lái xe nhanh như bay trên đường, anh đã có ý tưởng rồi: “Mai Khôi, con chú ý Sơn Ưng và Hổ Tử, xem bọn chúng có liên hệ với người nào không, nếu có hành động mới thì nói cho bố ngay”.
Mai Khôi đồng ý, cắt đứt liên lạc ý niệm. Nghiêm Lạc lái xe rất nhanh, đuổi theo xe của công ty đi phía trước đến hiện trường. Một khách sạn ở bên cạnh trường học được trưng dụng làm trạm chỉ huy khẩn cấp tạm thời, Thôi phán quan thân làm cục trưởng Cục Công an đã ở đó đợi anh.
“Đây là cảnh sát Lý, người chỉ huy hành động của bên phía chúng tôi, hai vị này là cảnh sát Dương và cảnh sát Lưu, là chuyên gia đàm phán, lúc trước bọn họ đã thử tiếp xúc một chút với bọn cướp ở bên trong trường học. Nhưng đối phương không chịu nói gì, chỉ nói phải đợi trong khoảng thời gian giới hạn nhìn thấy thả người rồi hẵng nói.” Cục trưởng Thôi giới thiệu ngắn gọn về tình hình, ba vị cảnh sát cũng báo cáo qua tình hình cụ thể, cuối cùng nói: “Bọn chúng không nhận điện thoại, mấy tên giữ cửa cũng không chịu lên tiếng, hoàn toàn ngăn chặn kênh liên lạc”.
Nghiêm Lạc khẽ gật đầu, nói: “Để tôi nói chuyện với bọn chúng một chút. Nhân lực của tôi đều đến rồi, tình hình vào vị trí của phía bên các anh thế nào rồi?”.
“Tất cả mọi người đều bị ngăn ở bên ngoài một con đường rồi, chúng tôi đã bao vây trường học, tay bắn tỉa đã vào vị trí cao ở bên cạnh đợi lệnh, tần số liên lạc đã điều phối xong với Ray.” Bên cạnh, một vị cảnh sát vừa nói vừa đưa đến một chiếc máy liên lạc, Nghiêm Lạc đeo lên và mở ra, nghe thấy tiếng Ray: “Boss, công ty bên này đã sắp xếp xong, giám sát chỉ huy đã khởi động. Mười tổ đều đã đến hiện trường, chúng tôi đã xác nhận qua tình trạng của bọn họ, tất cả OK, có thể hành động bất cứ lúc nào”.
“Được, đợi lệnh của tôi nhé.” Nghiêm Lạc xua xua tay với mấy người Cục trưởng Thôi và cảnh sát Lý, vừa nói với Ray vừa đi ra ngoài.
Ở một bên khác, Nghiêm Cẩn lên xe chờ của đội quân thiếu niên, đang bảo Hạ Bồi nỗ lực đọc suy nghĩ của mọi người trong trường học, để xác nhận phân bố và tình hình số lượng người trong trường học. Hạ Bồi lấy bản đồ, chăm chú làm ký hiệu số người trên bản đồ kiến trúc.
Không khí trong xe có chút căng thẳng, đến hiện trường rồi, những đứa trẻ này mới thật sự cảm thấy được tính nghiêm trọng của sự việc. Vừa rồi khi xe đi vào khu vực quản chế, xuyên qua cửa xe, bọn trẻ còn nhìn thấy rất nhiều người bị chặn lại ngoài đường, trong đó có rất nhiều người khóc lóc gào thét, còn có những người sắc mặt nặng nề tái xanh dựa vào một bên, nghe nói là phụ huynh của những học sinh bị bắt cóc kia.
Tất Mặc Kỳ dặn dò bọn trẻ trên xe: “Bên trong nhiều người lắm mắt, các em nhất định phải cẩn thận hành sự, không đến lúc bắt buộc, đừng để lộ ra những bản lĩnh khác người của các em trước mặt mọi người, đặc biệt là Huyết tộc các em, răng và móng vuốt đều phải thu vào cẩn thận. Mọi người khi nào nhắm được thời cơ và chỗ tốt mới được động thủ…”.
Tất Mặc Ngôn cau mày, ngồi nghiêm chỉnh ở đó, rất nhẫn nại nghe bố liên tục không ngừng nói những lời cùng một ý nghĩa. Ngụy Anh Vân của Ưng tộc cuối cùng không nhịn nổi nữa: “Hiệu trưởng, thầy còn căng thẳng hơn bọn em đó, em đảm bảo sẽ không bay lung tung, thầy nghỉ ngơi một chút trước đi, lát nữa có sức khỏe tốt để đi cứu bọn em”.
Mấy đứa trẻ bên cạnh đấm vào phía cậu: “Không có bản lĩnh, còn cần hiệu trưởng đến cứu”. Sau một hồi đấm đá loạn xạ, Tất Mặc Kỳ cuối cùng cũng buông tha việc tiếp tục giáo huấn. Được rồi, là anh suy nghĩ quá nhiều, là anh căng thẳng quá độ.
Lúc này Nghiêm Lạc đã đến cổng trường, còn lại năm mươi phút nữa trong khoảng thời gian hai giờ đồng hồ bọn cướp yêu cầu. Anh cởi áo vest, cho thấy rõ phần thắt lưng không mang vũ khí, rồi trực tiếp đi đến chỗ cổng trường cách tên cướp giữ cửa một tầng cửa sắt của phòng bảo vệ.
Trước đó anh gọi điện thoại đến phòng làm việc, bên ấy quả nhiên không nghe máy, thế là Nghiêm Lạc đi đến chỗ cổng trường, trầm giọng nói với tên cướp trong phòng bảo vệ: “Bảo Sơn Ưng nhận điện thoại, cứ nói ông Nghiêm tìm hắn ta”.
Khí chất của Nghiêm Lạc mạnh mẽ đến mức tên cướp kia có chút hoảng, nhưng vẫn hỏi: “Ông Nghiêm là ai?”.
“Tôi.” Nghiêm Lạc dùng ngữ khí như đang nói chuyện với kẻ ngu ngốc để đáp lại, tên cướp nuốt nuốt nước bọt, nỗ lực ổn định giọng nói: “Ai biết được mày là kẻ nào, chúng tao sẽ chẳng nói điều gì hết, không tiếp nhận bất cứ sự mặc cả nào hết, dù gì thời gian cũng đến rồi, nếu vẫn còn chưa thả người, chúng tao sẽ ra tay giết người”.
“Hắn ta rất sợ hãi, đang oán thán vì sao lại để hắn ta ở ngoài cổng làm bia hứng đạn.” Tiếng của Mai Khôi đang vang lên trong đầu Nghiêm Lạc, trong thoáng chốc anh cảm thấy vững lòng hơn rất nhiều.
Anh lạnh lùng nhìn đối phương một cái, nói: “Qua năm phút, tôi lại gọi điện thoại một lần, nếu Sơn Ưng không nghe máy, tôi sẽ không gọi điện thoại nữa, các người đợi hậu quả đi”. Sự tự tin trong ngữ khí của anh khiến tên cướp này run rẩy trong lòng, hắn nghe thấy Nghiêm Lạc tiếp tục nói: “Vị trí này của anh tốt nhất, nhìn xem bên ngoài có bao nhiêu khẩu súng đang chĩa vào anh? Đừng ngốc nghếch, chẳng qua là chuyển lời, anh có thể bị tổn thất gì chứ, nếu như bỏ lỡ cuộc điện thoại của tôi, toàn bộ các anh đợi kết thúc đi”. Nghiêm Lạc nhìn vào mắt hắn ta, lại nói: “Tôi biết nội tình của Sơn Ưng, cũng biết anh, không nói chuyện với tôi, các anh sẽ hối hận đến chết”.
“Nghe, nghe mày cái chết tiệt ý.” Giọng nói của tên cướp có chút run rẩy.
“Hắn tên Mã Ba, hai mươi chín tuổi, bạn gái hắn không biết hắn đến đây, hắn lo lắng điều này.” Nghiêm Lạc vừa nói đến nội tình, trong đầu tên cướp không còn tự chủ lướt qua tin tức của mình, và bị Mai Khôi nắm bắt được.
Nghiêm Lạc nghe thấy báo cáo của Mai Khôi, áp thấp giọng xuống nói với Mã Ba kia: “Sau năm phút, tôi chỉ gọi điện thoại một lần, anh bảo Sơn Ưng quyết xem làm thế nào. Mã Ba, nghĩ đến bạn gái của anh, nhìn xem những khẩu súng bên ngoài kia, chỉ tôi mới có thể bảo đảm các anh an toàn rút đi”. Anh nói xong, quay người rời đi không thèm ngoái đầu lại.
Mã Ba hoàn toàn bị dọa cho sợ hãi, hành động của bọn họ bí mật như thế này, tất cả mọi người đều bịt kín đầu, ông Nghiêm này, làm sao lại biết được tên của mình và Sơn Ưng, hơn nữa, ông ta còn biết bạn gái mình. Lẽ nào ông ta thật sự nắm rõ tất cả nội tình của bọn họ rồi? Mã Ba kinh hãi run rẩy nhìn Nghiêm Lạc đi vào trong đám cảnh sát. Khi không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa, hắn cuống quýt ấn mở thiết bị đối thoại trên vai mình.
Nghiêm Lạc biết mình thành công rồi, bèn đi đến trong xe của đội quân thiếu niên, kiểm tra tiến độ của chúng.
“Đều đã đánh dấu vào rồi, tất cả có một nghìn bốn trăm bảy mươi sáu người.” Hạ Bồi mệt đến mức mồ hôi đầy đầu đầy mặt, công việc tìm kiếm với độ khó cao trong hoàn cảnh nhiều người như thế này, lần đầu tiên cậu làm, ngoài căng thẳng ra, thì cảm thấy rất mất sức. “Có thể chắc chắn là em đã đánh dấu số người của bọn cướp lên hết rồi, nhưng người quá nhiều, tin tức rất nhiều, không thể đảm bảo được toàn bộ.”
“Làm rất tốt.” Nghiêm Lạc cổ vũ một chút rất đúng lúc, Hạ Bồi vui mừng thở phào một hơi, nhìn sang hướng các đồng đội bên cạnh. Đám bạn này, người vỗ vai, kẻ xoa đầu, thế là sự biểu dương lần đầu tiên cậu đạt được trong lần đầu ra ngoài làm nhiệm vụ đã bị những cái bắt nạt kia cướp đi mất.
Nghiêm Lạc lại lần nữa xác nhận vị trí cụ thể cần xâm nhập vào của tốp đầu tiên với bọn trẻ, sau đó bảo mọi người tiếp tục đợi lệnh, đợi sau khi anh hạ lệnh mới được hành động. Sau đó, anh cầm bản đồ xuống xe, Nghiêm Cẩn cũng vội vàng xuống theo bám sát sau bố: “Bố, trên số lượng thiếu năm người”.
“Là Hạ Bồi không đếm đúng, hay là năm kẻ này không phải là con người. Trước khi chưa làm rõ tình hình, các con đi vào trường học quá nguy hiểm, bố nói chuyện với tên Sơn Ưng kia trước, thăm dò tình hình một chút rồi quyết định.”
“Nhưng mà như thế lại phải kéo dài thời gian, Con Rùa Nhỏ ở bên trong cũng rất nguy hiểm, hay để con vào tìm Con Rùa Nhỏ trước.”
Nghiêm Lạc lạnh mặt: “Con không có khả năng đưa em ấy ra ngoài an toàn, hơn nữa toàn bộ hơn một nghìn người bên trong sẽ gặp nguy hiểm. Con trai, con quan tâm đến Mai Khôi là đúng. Nhưng tình huống càng nguy cấp, con càng phải bình tĩnh lý trí, kích động sẽ chỉ hỏng việc. Nếu như con thật sự vì muốn tốt cho Mai Khôi, thì phải nhớ rõ những lời này. Không được hành động mù quáng, đợi mệnh lệnh của bố”.
Anh quăng chiếc bản đồ trong tay một cái, ném vào lòng Nghiêm Cẩn, sau đó mở máy liên lạc ra: “Ray, Nghiêm Cẩn lập tức chuyển một bản đồ mới cho anh, anh đem nó đối chiếu với tờ bản đồ trước đó, xem số người của chỗ nào không khớp nhau. Còn nữa, cái tên canh giữ ở cổng trường học kia tên là Mã Ba, một tên ở trong phòng làm việc biệt hiệu là Sơn Ưng, một tên trong hội trường biệt hiệu là Hổ Tử, các anh xem xem từ trong những cái tên này có thể tra ra điều gì không. Nếu có tin tức mới thì lập tức thông báo cho tôi”.
Ray ngẩn ra: “Tên cũng có rồi? Boss, kênh tình báo cơ mật của anh quá lợi hại đó, đợi lúc không cơ mật như bây giờ giới thiệu cho tôi làm quen một chút nhé, tôi sùng bái anh ta”.
“Được, đợi lúc không cơ mật nhé.” Nghiêm Lạc nhìn đồng hồ, thời gian gần hết rồi, anh tắt máy liên lạc, xoa đầu con trai, để cậu bình tĩnh hơn một chút, sau đó đi vào trung tâm chỉ huy tạm thời.
Điện thoại của phòng làm việc lại lần nữa được gọi, chuông vang lên rất lâu, bên kia cuối cùng đã chịu nhấc máy, nhưng không nói gì.
“Sơn Ưng phải không? Tôi là Nghiêm Lạc, anh có thể gọi tôi là ông Nghiêm.”