Chia tay Thiên lần này với Vy là một nỗi buồn quá lớn. Có
khi nào ngày xưa lúc bỏ cô lại cha mẹ cô cũng hứa hẹn sẽ quay lại đón cô, rồi
kết quả như thế này đây, đã mười năm qua rồi cô không hề nghe được tin tức gì
của họ, má Vân cũng đã tránh nhắc đến chuyện ấy vì sợ cô đau lòng. Còn lần này,
Thiên cũng bỏ cô lại, cũng hứa hẹn, liệu mười năm nữa anh có quay lại thực hiện
lời hứa của mình không, hay lại tạo thêm trong tim cô một khoảng nhớ nhung
không ai có thể lấp đầy. Phương trời kia với Thiên là sự trải nghiệm vô cùng
mới mẻ, ở đó anh sẽ xây dựng tương lai hoài bão của mình, vậy lúc đó cô sẽ là
một cô lọ lem xấu xí sao có đủ tư cách mà chờ đợi hoàng tử đi tìm mình chứ.
Mình có ngốc nghếch quá không? Nhưng cô bé mười tuổi đâu đã đủ chững chạc để
dùng từ “ngốc nghếch”. Điều Vy nghĩ đến lúc này chính là niềm vui trong những
ngày Thiên đến làm mới cuộc sống của cô, đó là những khoảnh khắc không bao giờ
cô quên được.
Thiên đi được khoảng
một tháng thì trung thu đến. Giá mà anh ấy chưa đi thì chắc chắn trung thu này
lũ trẻ sẽ có lồng đèn đủ màu sắc để chơi rồi, không chừng anh sẽ xin mẹ cho
chơi trung thu ở đây cũng nên đấy chứ. Thiên và Vy ít ra còn có điểm chung, đó
là họ có một bà mẹ thật nhân từ.. Bất giác bàn tay cô chạm phải vật đang lấp
lánh trên cổ, cô mỉm cười lần đầu tiên cô được tặng quà và thầm cầu chúc cho
Thiên có một cuộc sống mới thật tốt. Nghĩ đến đây cô thấy lòng mình ấm lại,
Thiên đã nói nhất định sẽ tìm cô, vậy thì cô sẽ chờ, dẫu có đến bao lâu cũng sẽ
chờ.
- Đi thôi, Vyyyyyy
Tiếng gọi ngoài đầu
ngõ làm Vy sực tỉnh. Bữa nay má Vân làm một buổi liên hoan nho nhỏ cho lũ trẻ,
cô và Quân được phân công lên phố huyện mua nến ngũ sắc và giấy màu về để trang
trí đêm hội trăng rằm, cũng là đi mua ít bánh kẹo về làm quà cho các em. Những
giọt sương còn chưa tan bám vào người khiến Vy rùng mình, cô ép sát vào người
Quân để cảm nhận lấy hơi ấm, anh lúc nào cũng là một người anh trai ấm áp như
thế. Hai đứa trẻ vừa đi vừa nói cười khúc khích, quên cả đoạn đường xa tít tắp
phía trước.
- Đố em con gì đầu dê
mình ốc?
- Đầu dê mình ốc à.
Con dê ốc.
- Làm gì có con dê ốc
chứ - Quân cốc đầu cô 1 cái thay cho điểm trừ.
- Vậy thì là con quái
vật rồi. Hihi, làm sao mà có đầu này mình kia chứ, em chưa từng thấy bao giờ.
Anh Quân đã thấy chưa?
- Tất nhiên là anh
thấy rồi. Con đó kia kìa – Quân chỉ tay ra phía trước.
Rõ ràng phía trước
vắng tanh, không hề có một bóng con thú nào, chỉ có một đoạn dốc cheo leo, phải
qua hết con dốc đấy rồi băng qua con suối mới đến được đường cái dẫn đến phố
huyện.
- Em chịu thua, em
chỉ thấy con dốc đầy sỏi kia thôi.
- Đấy đấy, nó đấy.
Đầu dê mình ốc chẳng phải là con dốc sao. Em thử đánh vần xem nào.
Vy ngớ người. Anh
Quân chơi ăn gian, dám đố mẹo cô. Con đường dài bỗng trở nên ngắn hơn, nắng đã dần
chói chang hơn trên đầu, Quân bứt một chiếc lá khoai bên suối che đầu cho hai
đứa. Nước suối trong vắt thấm vào đôi chân bỏng rát vì nắng nóng, phải khó khăn
lắm họ mới đủ tinh thần để đi tiếp. Bỗng Vy nhận thấy Quân đang nhìn chằm chằm
vào cổ mình, cô mỉm cười kể lại:
- Anh Thiên tặng cho
em đấy. Anh ấy bảo che vết sẹo này lại thì trông em sẽ đẹp hơn. Anh thấy đẹp
không?
- Đẹp lắm, mà sao
trung thu này cậu ấy không xuống đây chơi nhỉ.
- Ôi em quên chưa kể
anh nghe, anh ấy qua Canada
rồi, chẳng biết khi nào mới về nữa. Anh Quân có tin mai mốt lâu thiệt lâu rồi
anh ấy còn nhớ mình không?
- Ờ…ờ…anh không biết
nữa.
- Còn em thì em tin –
Vy nhìn thẳng về phía trước, giọng nói chắc nịch – Anh ấy đã hứa sẽ quay lại
tìm em, nên nhất định em sẽ chờ.
Quân cảm thấy như có
gì đó đang bóp nghẹt trái tim anh, cậu bé mười ba tuổi không biết gọi tên cảm
giác ấy là gì, anh chỉ biết đó là một sự hụt hẫng vô cùng, có cảm giác anh đang
rơi thẳng xuống địa ngục vậy.
Cứ thế, câu chuyện
này kéo theo câu chuyện kia, cả hai về đến nhà khi câu chuyện còn chưa chấm
dứt, nhưng nụ cười vội tắt ngúm trên môi. Có ánh lửa rừng rực đang bập bùng
trong bốn con mắt tròn xoe. Cả trại trẻ mồ côi đang bị nhấn chìm trong biển
lửa, không thấy ai cả. Mọi người đâu cả rồi, cả hai vội vàng nhìn quanh, không
có ai cả. Vy hét lớn:
- Má Vân….má ở đâu
vậy. Kun ơi, Bông ơi…mấy đứa ở đâu, lên tiếng đi.
Không một tiếng trả
lời, nước mắt bắt đầu tuôn rơi lã chã, bụi tro bay cả vào người, tèm lem. Quân
ôm chặt lấy Vy, hai đứa nhóc mười tuổi đầu lại bị bỏ rơi một lần nữa. Cả hai cứ
đứng chết lặng như thế sau bụi cây gần đó, gian nhà chính đã đổ sập xuống, lửa
nhanh chóng lan ra khắp nơi, cây xoài để dẫn lên căn cứ bí mật cũng đã cháy đen
chỉ còn trơ ra cái thân cây khô khốc. Những ngọn nến ngũ sắc, những kẹo bánh đã
rớt xuống đất từ lúc nào, nát bét. Vy ngồi phịch xuống nhìn mọi thứ diễn ra
trước mắt, thật quá kinh khủng. Ngọn lửa lại bùng lên, gian nhà phụ hai bên đã
không còn dấu vết gì nữa.
Lúc xe cứu hỏa đến là
khi cô nhi viên chỉ còn lại đám tro tàn. Một vài nhân viên đang kiểm kê lại mức
độ hư hại cũng như tìm kiếm nạn nhân. Vy và Quân đứng lặng bên mé sườn đồi, đôi
mắt không rời các chú nhân viên, hy vọng khi họ ra sẽ mang theo một ai đó,
nhưng lần nào cũng là cái lắc đầu vô vọng. Bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu con
người sẽ mãi nằm lại nơi đây ư. Chỉ vài tiếng đồng hồ, ngọn lửa đã lấy đi của
chúng tất cả, mái ấm gia đình với lũ em quậy như quỷ sứ nhưng lúc nào cũng đáng
yêu, người má nhân từ mà thượng đế an ủi trao cho chúng, sao bây giờ người nỡ
lấy lại như thế. Hai đứa trẻ quay đầu bước đi trong vô vọng, chúng không còn đủ
kiên nhẫn để chờ đợi một phép màu nữa, phải đi thôi. Chúng cứ đi, đi mãi, cho
tới khi cả hai mệt rã rời mới ngã phịch xuống bên vệ đường, ngất đi giữa tiếng
ồn ào người người xe xe. Thượng đế thật là thích thử thách con người mà.