Ánh nắng chưa kịp len lỏi qua ngọn cây, cả trại trẻ đã trở
nên tấp nập hơn bao giờ hết. Má quét dọn nhà khách, Quân đi tìm nấm mèo và củi,
Vy chạy ra đường lớn mua thêm trà về mời khách.
Từ trại trẻ ra đến
đường lớn phải băng qua con đường mòn đầy đá sỏi, nếu không cẩn thận có thể vấp
ngã bất cứ lúc nào, nên lúc Vy mua được trà về đến nơi thì mặt trời cũng đã lên
cao. Trước sân là một chiếc xe hơi đời mới, tuy đã bị bùn đất làm vấy bẩn nhưng
vẫn còn nguyên nét sang trọng quý phái. Thật là đẹp! Lần đầu tiên Vy nhìn thấy
chiếc xe đẹp như thế. Chiếc cửa kính có kèm che màu xanh ngọc, bên trong ghế
nệm trông thật êm ái.
- Vị khách này thật
sang trọng, hy vọng sẽ đồng ý giúp trại trẻ lâu dài, vậy thì má sẽ đỡ phải lo
lắng rồi – Vy nhủ thầm.
Vòng ra phía sau nhà,
lũ trẻ đang đứng quanh gốc cây ổi. Thấy Vy, đứa nào đứa nấy im phăng phắc. Lúc
này Vy mới để ý thấy trên cây đang vọng xuống những tiếng nấc khe khẽ. Ngước
mắt lên trên. Trời ơi, cậu bé nhác bằng tuổi Vy mặc bộ đồ trông rất sang trọng
đang ôm chặt lấy cành cây, sắc mặt xanh ngắt, nước mắt dàn dụa trên khuôn mặt
nhưng không sao phát ra thành tiếng.
- Nhóc Kun nghịch
ngợm, dụ anh Thiên trèo lên cây rồi dấu mất thang đó chị Vy – Bé Bông run run
thuật lại.
Sau khi nắm rõ sự
tình, Vy vội vàng đặt gói trà xuống, trèo lên cây để cứu cậu bé. Trèo cây với
Vy là điều dễ dàng, nhưng nhánh cây hôm đó quá yếu để chịu nổi sức nặng của hai
người, thế là theo phản xạ tự nhiên, Vy nắm chặt tay cậu bé, cả hai cùng rơi
xuống đất. Tuy đau là thế, nhưng cậu bé có vẻ dạn dĩ hơn, mất hẳn vẻ lo sợ lúc
nãy:
- Vy có sao không?
- Sao cậu biết tên
mình?
- Thì các bé gọi thế,
nên mình gọi theo- Vẻ mặt Thiên lộ rõ nét lúng túng.
- Mình không sao, cậu
là con của vị khách kia hả?
- Ừ - Thiên gật đầu
vui vẻ nhưng lại làm Vy thật sự lo lắng.
- Tiêu rồi, mẹ cậu mà
biết chuyện gì xảy ra nãy giờ chắc sẽ hủy ý định tài trợ cho cô nhi viện luôn.
Thật tội nghiệp má Vân quá.
- Tớ không để mẹ biết
là được chứ gì. Cậu nhìn xem – Thiên kéo chiếc áo khoác che kín vết thương nơi
cổ tay – bây giờ thì không còn thấy gì nữa nhé. Mà cổ cậu chảy máu kìa.
Lúc này Vy mới cảm
thấy đau, có gì đó ướt ướt đang chảy nơi cổ rồi xuống áo. Vy cầm vội miếng bông
gòn bé Bông đưa cho, sát trùng vết thương thật kỹ rồi dán băng cá nhân lại. Máu
cũng đã ngừng chảy, cả hai nhìn nhau cười thật tươi. Thiên còn không quên ghẹo
cô:
- Nhìn Vy giống y tá
quá, nhất định sau này phải thành y tá mới được.
- Tớ cũng thích lắm.
Buổi sáng hôm ấy trôi
qua thật mau, làm quen với một người bạn mới thật là tốt. Vy bất giác cảm thấy
vui vui trong lòng, hôm nay cô đã cứu được một người cơ đấy. Thiên và Quân bằng
tuổi nhau, tức là hơn cô 3 tuổi. Mọi thứ diễn ra Quân đều đã nhìn thấy, nhưng
khác với cô, anh không hề cảm thấy vui vì có thêm người bạn mới. Từ lâu anh đã
quen với cuộc sống chỉ có má Vân, anh, Vy và lũ trẻ. Tất cả mọi việc diễn ra
với Vy, Quân đều được tham gia, nhưng lần này anh có cảm giác mình phải đứng
ngoài câu chuyện của Vy, anh thấy buồn và cô đơn quá.
Cả ngày hôm đó thấy
anh không vui, Vy thắc mắc:
- Anh Quân bữa nay
sao thế, người ta đồng ý tài trợ dài hạn cho cô nhi viện mình mà anh không vui
sao?
- Ừ anh có vui chứ -
Quân miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo với Vy.
- Vui gì mà kỳ vậy,
anh trước giờ không dấu diếm em điều gì mà.
- Thật ra cái tên
Thiên đó có phải người tốt không vậy. Anh ghét mấy tên nhà giàu. Trong các câu
truyện má kể không phải những nhân vật giàu có đều là người xấu đấy sao.
- Đó là chuyện cổ
tích mà anh, đời thực thì cũng có người này người kia chứ. Người ta giàu mà còn
nghĩ đến những đứa trẻ mồ côi chúng mình đấy thôi.
Nét mặt Quân giãn ra.
Ừ Vy nói đúng, người ta tốt thế kia mà. Lúc anh nhặt củi về còn thấy vị khách
đưa cho má Vân rất nhiều quà và tiền nữa. Nhưng rõ ràng là anh cảm thấy không
vui mà. Tại sao thế nhỉ?
Vị khách sang trọng
còn ghé lại cô nhi viện vài lần nữa. Mỗi lần như thế là cả nơi đây vui như hội.
Nhất là Vy, bởi cô được gặp lại cậu bạn duy nhất ngoài cô nhi viện này, ở
trường cũng như ở nhà, hầu như cô chỉ có mình Quân làm bạn. Dần dần, lũ trẻ
cũng cảm thấy rất yêu mến Thiên, thậm chí chúng còn háo hức chờ ngày Thiên trở
lại, vì khi anh tới anh mang theo những câu chuyện của phố thị tấp nập, mang
theo những món quà mà lũ trẻ chưa bao giờ nhìn thấy. Nhìn lũ trẻ vây quanh Thiên
và Vy, Quân không khỏi chạnh lòng. Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có người thay thế
anh để cùng Vy chơi với lũ trẻ, nói đúng ra là tự anh cô lập anh với mọi người.
Chưa khi nào Quân cảm thấy đầu óc trống rỗng như khi Thiên xuất hiện, anh bỗng
cảm thấy như mình lẻ loi cô độc hơn lúc nào hết, đã vài lần Thiên cố làm bạn
với anh nhưng kết quả nhận được thì…
- Quân à, ra đây chơi
với bọn tớ đi.
- Tao không chơi với
mày, mày đừng có đến đây nữa.
- Anh Quân – Vy lên
tiếng- anh thật là kỳ cục, người ta có lòng mời anh cùng chơi mà anh còn la
mắng người ta. Hôm nay anh còn mày tao nữa chứ, em méc má Vân cho coi.
- Em lần nào cũng
đứng về phía anh, thế mà hôm nay vì một người khác em đối lập với anh sao.
- Em chỉ nói sự thật.
Anh Quân không thích anh Thiên ở chỗ nào nói thử em nghe xem.
- Em…em…
- Anh đứng lại đóooo
Quân quay mặt bỏ ra
sau nhà, lũ trẻ ngơ ngác không hiểu chuyện gì cũng chạy theo Quân, Vy tính chạy
theo hỏi cho ra ngọn ngành câu chuyện nhưng đã bị Thiên cản lại:
- Thôi Vy à, anh xin
lỗi, vì anh mà hai anh em cãi nhau.
- Đó là lỗi của anh
sao. Bình thường anh Quân là người anh tốt nhất, chẳng hiểu sao hôm nay lại như
vậy nữa. Con người này thật khó hiểu.
- Chắc anh đã làm gì
có lỗi với Quân rồi.
- Đến lũ trẻ còn
thương anh như thế thì sao anh có lỗi với anh Quân chứ.
Có lẽ lý do Thiên
cũng biết, Quân không thích anh xen vào cuộc sống của Quân, đặc biệt là Vy. Sau
đó mẹ anh có ghé lại cô nhi viện vài lần, nhưng cũng chỉ đi một mình, Vy có hỏi
thăm về Thiên nhưng bác đều nói Thiên bận học không đến được. Vy biết Thiên
muốn tránh mặt Quân, nhưng anh có thể đến chơi với Vy và lũ trẻ cơ mà, bất giác
Vy cảm thấy rất buồn. Có lẽ suốt cuộc đời cô cũng không thể gặp lại Thiên được
nữa – người bạn mới của cô.
Những lần vị khách đi
và về một mình là mỗi lần Quân cảm nhận rõ niềm hy vọng rồi thất vọng hiện trên
gương mặt Vy. Vy buồn anh còn buồn gấp đôi, cô bé hay cười bên anh nay lại trầm
tư như thế. Buổi tối hôm đó, Quân kéo Vy lên mái nhà, ánh trăng không sáng như
ngày rằm nhưng cũng đủ thấy đôi mắt Vy nhìn xa xa về hướng đường mòn.
- Vy à, anh xin lỗi.
Em cứ trách anh đi.
- Vì chuyện gì ạ?
- Về Thiên đó, anh
biết em buồn lắm.
- Anh Thiên là con
nhà giàu nhưng lại rất hòa đồng - Ánh mắt Vy như nhìn lại quá khứ - Khác hẳn
với những đứa bạn ở trường em, nhà cũng khá giả thôi nhưng luôn tỏ ra mình giàu
có, anh Thiên phụ em nấu nước pha trà, phụ em chuẩn bị cơm trưa, phụ em chơi
với lũ trẻ. Anh Thiên cũng thổi sáo giỏi như anh vậy đấy, giọng kể chuyện nghe
rất lôi cuốn. Nhưng anh biết tại sao em lại rất quý anh ấy không?
- …
- Vì anh ấy hầu như
không có bạn- Vy quay sang Quân- chẳng phải rất giống chúng ta sao. Mình còn có
lũ trẻ cùng chơi đùa, còn anh Thiên thì chỉ có một người chị gái, cuộc sống của
anh ấy rất buồn tẻ, cho đến khi anh ấy đến đây mới có cơ hội để tìm lại con
người thật của mình, anh ấy nói với em như thế đấy.
- Anh xin lỗi, anh
cũng không biết tại sao anh lại hành động như vậy nữa.
- Thôi anh à, dù sao
đối với Thiên thì mình cũng ở thế giới khác. Anh ấy nghĩ về nơi này và cảm thấy
vui vẻ là được rồi.
Màn đêm tĩnh lặng hơn
bao giờ hết, Quân hoàn toàn bị nhấn chìm trong sự hối hận, anh hối hận vì đã
làm cho Vy buồn – người con gái mà anh luôn tự hứa sẽ không bao giờ làm cô tổn
thương.
………..o0o………
Chiếc xe sang trọng
đậu gọn một góc sân, trên xe bước xuống là người phụ nữ có gương mặt phúc hậu.
Thấy lũ trẻ đang ngoan ngoãn khoanh tay chào, bà mỉm cười bước đến cho kẹo từng
đứa. Khác với những lần trước, hôm nay đứng bên cạnh bà là Thiên, lũ trẻ mừng
rỡ lao tới ôm chầm lấy:
- Anh Thiênnnnn! sao
lâu rồi anh mới tới chơi.
- Xin lỗi anh bận.
Mấy đứa lớn hơn một chút rồi đấy.
Nghe lũ trẻ gọi tên
Thiên ngoài sân, Vy đang nấu trà sau bếp cũng vội vàng chạy ra. Đúng là Thiên
rồi, thì ra anh vẫn còn muốn trở lại nơi này. Bữa nay nhất định cô sẽ dẫn Thiên
ra ngọn đồi phía sau tìm Cỏ gà, sẽ kể lại cho anh cuộc nói chuyện giữa cô và
Quân, sẽ nói cho anh biết lũ trẻ nhớ những câu chuyện phố thị đến cỡ nào…
Nhưng ra đến nơi,
Thiên ngồi phịch xuống đất, ánh mắt mơ hồ xa xăm…
- Anh sao thế, Thiên?
- Ngày mai anh qua Canada, chẳng
biết khi nào mới được gặp lại em nữa.
Ánh mắt Vy cũng bất
chợt nhòe nhoẹt nước mắt. Hóa ra anh quay lại đây để mang đến cho cô một cuộc
chia ly khác. Cuộc sống cô nhi viện tưởng chừng làm cô mạnh mẽ biết bao, nhưng
thật không ngờ đối diện với cuộc chia tay này, cô lại khóc.
- Thế à, chúc mừng
anh nhé. Bên đó chắc là đẹp lắm. Anh đừng buồn, qua đó nhất định anh sẽ có rất
nhiều bạn, nhìn họ chắc là khác chúng ta lắm nhỉ, xinh lắm nhỉ.
- Anh không thích qua
đó, anh thích ở đây chơi với em.
Hai đứa trẻ cầm tay
nhau khóc ướt đẫm buổi chiều tà. Thế giới của Thiên và Vy đúng là quá khác
nhau. Một bên là tương lai rộng mở, cả thế giới đang vẫy chào. Một bên là cuộc
sống không biết trước ngày mai, Vy chưa từng giám mơ ước gì cao xa, cô chỉ mong
mình được đi học để sau này có thể giúp đỡ má Vân và cô nhi viện.
Bất giác Thiên rút ra
một sợi dây chuyền thật đẹp, cậu bẽn lẽn đưa cho Vy:
- Vết thương bữa
trước vì cứu anh mà để lại sẹo trên cổ em rồi này, anh tặng em món quà này để
cảm ơn và làm kỷ niệm nhé. Em là người bạn anh mến nhất. Nhất định anh sẽ về
tìm em.
Buổi chiều hôm đó
trôi qua lặng lẽ, nước mắt hòa lẫn với ánh hoàng hôn đang rớt xuống sau chân
đồi. Ngày mai mọi thứ lại trở về bình thường như vốn dĩ nó vẫn cứ bình thường
như thế.
Vy không hề biết Quân
đi tìm cô suốt buổi chiều. Tại sao khi có Thiên thì Vy không cần anh nữa, không
chơi với anh nữa, phải chăng Vy không thích chơi với anh nữa. Cô đã đồng ý tha
lỗi cho anh rồi kia mà. Vy ơi!