Bàn Ăn Nhỏ Phủ Khai Phong

Chương 2: Chương 2




Gã sai vặt ngoáy ngoáy lỗ tai, mở to mắt quan sát hai người, thiếu niên trước mặt tuấn tú trắng nõn, thật khiến người ta thích, một đôi mày kiếm mười phần anh khí. Vị phía sau, mặc dù cũng mặc nam trang nhưng bộ ngực đầy đặn, còn có khuôn mặt trứng ngỗng nữ tính, nhìn thế nào cũng là một cô nương.

“Tiểu huynh đệ không cần quan sát, nàng là tỳ nữ của ta.”

“Đầu bếp còn mang theo tỳ nữ?” Gã sai vặt chú ý tới một ít dụng cụ nấu cơm hai người cõng sau lưng, hơn nữa còn có tỳ nữ, có thể là một đầu bếp lợi hại, hoặc là kỹ năng nấu ăn của hắn kiếm được tiền, nếu không thì sao nuôi nổi tỳ nữ. Suy nghĩ như vậy, gã sai vặt lại càng thêm do dự.”Hai người xác định là tới Khai Phong phủ ứng tuyển đầu bếp? Nơi này là cửa sau phủ Khai Phong, các ngươi chắc chắn không đi nhầm?”

Triệu Hàn Yên bị hỏi đến có phần nghi ngờ, ngay sau đó cùng Tú Châu bên cạnh nhìn nhau, xác định gật đầu với gã sai vặt, “ Đúng, chính là tới Khai Phong phủ ứng tuyển, chẳng lẽ đã tuyển được người?” Triệu Hàn Yên hơi nhíu mày, thành khẩn hỏi.

Gã sai vặt bị đôi mắt như có dòng suối lưu động bên trong của Triệu Hàn Yên khiến cho mê mẫn, lại sững sốt một chút, mới vội vàng khoát khoát tay: “Không không không, dĩ nhiên không tuyển được. Bất quá trước khi mời vào, ta vẫn phải xác nhận một chút, hai vị có biết chuyện xảy ra với đầu bếp trước?”

“Chuyện gì?” Triệu Hàn Yên hỏi.

“Quả nhiên không biết, ta liền thắc mắc cớ sao có đầu bếp giỏi tự dâng đến cửa.” Gã sai vặt thất vọng than thở, “ Haiz, sư gia chúng ta có dặn qua, chuyện này không thể gạt, vậy thì ta phải nói rõ ràng với huynh một chút. Đầu bếp trước đây bị giết ngay tại phòng bếp, hung thủ chính là đồng bọn của phạm nhân bị giam trong đại lao Khai Phong phủ.”

“Trời ạ!” Tú Châu kinh ngạc che miệng lại, sợ hãi nép lại gần Triệu Hàn Yên, “Công tử, làm đầu bếp ở nơi này còn phải đối mặt với nguy cơ bị giết, quá nguy hiểm rồi.”

Triệu Hàn Yên gật đầu đồng ý. Ba ngày trước Triệu Trinh còn bảo với nàng cái gì, làm đầu bếp ở Khai Phong phủ, nơi của quan rất an toàn, có thể khiến hắn yên tâm. Thì ra hai chữ 'an toàn' này là đường ca hoàng đế đang đùa cùng nàng thôi.

“Vậy hai vị còn muốn ứng tuyển đầu bếp không?” Gã sai vặt dè dặt dùng ánh mắt quan sát qua lại chủ tớ bọn họ, trước khi lấy được câu trả lời, hắn có chút khẩn trương, lần đầu không nỡ để người đi.

“Ứng tuyển.” Triệu Hàn Yên dứt khoát nói.

Gã sai vặt vui mừng, vội vàng mở cửa thật rộng, nhiệt tình mời bọn họ vào, lại phụ một tay xách đồ. Triệu Hàn Yên cùng Tú Châu cũng không khách khí, đem đồ giao lại cho hắn. Gã sai vặt ngẩn người, không thể làm gì khác ngoài yên lặng gánh đồ dẫn nàng tới trước phòng bếp.

“Đây chính là phòng bếp.” Gã sai vặt cười hì hì bỏ đồ xuống, thở phào nhẹ nhõm, nói với bọn họ.

Triệu Hàn Yên liếc nhìn Tú Châu. Tú Châu lập tức hiểu ý, từ trong túi cầm một chuỗi tiền đưa cho gã sai vặt. Gã sai vặt lại lần nữa sững sốt, “Làm gì vậy?”

“Không thể để cho ngươi gánh đồ không, cầm lấy, chút tiền trà nước.” Tú Châu cười đem tiền đưa qua.

Gã sai vặt không nghĩ tới sẽ có được tiền thưởng, vui vẻ không thôi, liên tục cám ơn, ngược lại có chút áy náy lúc nãy khi mình tiếp hành lý còn oán thầm người ta.

“Không cần nhiều như vậy, hai văn đủ rồi, cũng thật không dễ dàng, mọi người sau này giúp đỡ lẫn nhau.” Gã sai vặt đem phần lớn còn dư trả lại cho Tú Châu, “Đồ tạm thời cứ để ở đây, ta dẫn các ngươi đi gặp sư gia.” Gã sai vặt dứt lời thì liền dẫn đường.

Tú Châu thu hồi tiền, cũng có chút kinh hỉ tiến tới Triệu Hàn Yên, nhỏ giọng nói: “Người ở Khai Phong phủ cũng quá thật thà.”

“Còn không nhìn chủ nhân là ai, trên sao dưới vậy.”

Sau đó chủ tớ hai người đi theo gã sai vặt tới phòng Công Tôn Sách. Công Tôn Sách nghe nói rốt cuộc cũng tuyển được đầu bếp, cao hứng không thôi, lập tức cho mời Triệu Hàn Yên cùng Tú Châu. Lần đầu gặp mặt, không tránh khỏi quan sát đánh giá lẫn nhau. Công Tôn Sách nhìn Triệu Hàn Yên, da trắng, ánh mắt tinh khiết, cười lên đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm, mũi nhỏ hơi nhếch lên, một đôi mày kiếm anh khí mười phần, là thiếu niên tuấn tú dễ gây thiện cảm, hơn nữa nhân phẩm có vẻ không tệ. Mà tỳ nữ sau lưng hắn, Công Tôn Sách cũng nghe gã sai vặt nói qua, dĩ nhiên hắn vừa nhìn cũng nhận ra là một cô nương.

Triệu Hàn Yên quan sát Công Tôn Sách, càng có vẻ là ảnh hưởng bởi danh tiếng của ông, dẫu sao người trước mắt chính là danh nhân đầu tiên của Khai Phong mà nàng nhìn thấy. Tuổi tác hơn ba mươi, thanh tú nho nhã, có chút tiên phong đạo cốt, cười lên hết sức hòa ái, nhìn một cái đã biết là người dễ thân cận. Công Tôn Sách nhã nhặn lịch sự, giọng điệu chậm rãi không chỉ khiến người nghe dễ chịu, mà còn khiến tâm người bình tĩnh.

Hai bên quan sát xong, ấn tượng về nhau đều rất tốt.

Công Tôn Sách mời Triệu Hàn Yên ngồi xuống, vê râu gật đầu một cái, thuận tiện cười híp mắt hỏi Triệu Hàn Yên các loại vấn đề như tên họ, tuổi tác, quê quán ở đâu.

“Ta tên Triệu Hàn, là người kinh thành, tổ tiên từng xuất thân thư hương, nhưng đến thời gia phụ liền sa sút, gia phụ mở quán rượu kiếm sống, mong đợi ta đi học có tiền đồ. Sau đó phu phụ không may lần lượt qua đời, cuộc sống khó khăn, ta chỉ có thể bỏ học, trước nghĩ kế sinh nhai. Vì thế tới ứng tuyển làm đầu bếp, nhằm kiếm miếng cơm.” Triệu Hàn Yên tận lực đem thân phận mình nói thật trôi chảy, “Dĩ nhiên tới nơi này trừ nấu cơm, còn có chút tâm tư khác, Khai Phong phủ nổi tiếng xa gần, danh tiếng Bao đại nhân đã sớm được nghe đồn. Quan trọng nơi này là địa phương quan gia, có thư hương, ngoài nấu ăn ra, ta may mắn còn có cơ hội đi học.”

Công Tôn Sách nghe xong những giải thích này, gật đầu, khó trách đầu bếp lần này tới không kiêng kỵ chuyện chết người trước đó, thì ra là người có nội tâm thanh minh một lòng hiếu học. Công Tôn Sách rất hài lòng gật đầu một cái, “Triệu Hàn đệ quả thật không tầm thường, liền ở lại chỗ này, muốn sách hoặc bút, mực cứ tới đây mượn ta là được.”

“Đa tạ tiên sinh.” Triệu Hàn Yên đối với Công Tôn Sách hành lễ tạ ơn.

Công Tôn Sách cẩn thận quan sát cử chỉ và cách ăn nói của vị thiếu niên tên Triệu Hàn này, lại một lần nữa gật đầu một cái, tự nhiên hào phóng, đúng mực, mặc dù gia đạo sa sút, nhưng hài tử xuất thân từ thế gia vẫn là không tầm thường, đặc biệt là vị trước mắt này chắc chắn hơn người.

“Vậy tỳ nữ ngươi đây là?” Công Tôn Sách hỏi.

Triệu Hàn Yên lúng túng cười một cái, “Không giấu gì tiên sinh, sau khi mẫu thân qua đời, cha ta mua nàng để chăm sóc ta, xem như là một nửa muội muội.”

Công Tôn Sách gật đầu một cái, vốn muốn đích thân đi an bài phòng bếp một chuyến, lúc này thấy Triệu Hổ tới, liền phái hắn đi.

“Phòng bếp kia đã gần một tháng chưa dùng qua, cần phải quét dọn, ngươi tìm nhiều người chút tới hỗ trợ.” Công Tôn Sách dặn dò.

Từ khi Triệu Hổ vào cửa đã chú ý tới hai kẻ lạ mặt trong phòng, một người có tướng mạo phi phàm, đặc biệt hợp mắt hắn. Tuấn tú lại không khiến người ghen tỵ, linh khí mười phần, làm người ta tự nhiên sinh lòng hảo cảm.

Triệu Hổ vội vàng làm theo, cùng chủ tớ Triệu Hàn Yên đi tới phòng bếp, trên đường không quên nhiệt tình giới thiệu bản thân, còn có đám người Triển Chiêu, Vương Triều, Mã Hán cùng Trương Long.

Triệu Hàn Yên đều rất nghiêm túc lắng nghe.

Đến nơi, Triệu Hổ liền kêu người phòng bếp ra, tiếp tục giới thiệu bốn người khác trong phòng bếp với Triệu Hàn Yên: Lý Tam đốn củi, Lai Vượng đốt lửa, anh em Xuân Lai Xuân Khứ phụ trách rửa rau chạy vặt.

Xuân Lai Xuân Khứ, Triệu Trinh đã nói qua hai người này tới là âm thầm bảo vệ mình. Triệu Hàn Yên cố ý quan sát bọn họ một cái, cả người áo vải, đang đối với mình cười chào hỏi, nhìn giống như người làm bếp bình thường, một chút cũng không có dáng vẻ của thị vệ.

Nếu đã đồng ý không làm lộ thân phận của nhau, ánh mắt Triệu Hàn Yên cũng không dừng lại quá lâu trên người bọn họ, quan sát hoàn cảnh phòng bếp, quả thật có vẻ đã lâu không động tới, chất một đống bụi bẩn. Hơn nữa phòng bếp không lớn, có ba cái lò bếp, cũng có lò nướng, sửa chữa lại một chút liền có thể sử dụng.

Trên dưới làm việc ở Khai Phong phủ có gần trăm người, phòng bếp nhỏ như vậy tất nhiên không thể cung cấp cơm nước cho tất cả mọi người. Hơn nữa nàng mới nghe nói, sau khi đầu bếp trước xảy ra chuyện thì nơi này đã không được sử dụng gần một tháng. Triệu Hàn Yên dò hỏi nguyên do bên trong là gì.

Lý Tam giải thích: “Chúng ta không đảm nhận bữa ăn cho tất cả quan nhân kia, phòng bếp nhỏ, chỉ phục vụ cơm nước cho Bao đại nhân, sư gia, Triển hộ vệ, còn có bốn vị giáo úy Vương, Mã, Trương, Triệu. Công vụ của phủ Khai Phong bề bộn, khi Bao đại nhân làm việc liền bỏ ăn bỏ ngủ, sư gia và Triển hộ vệ một mực đi theo vì Bao đại nhân làm việc, tự nhiên cũng bận bịu, vì vậy mười ngày thì có đến tám, chín ngày không thể ăn đúng bữa, khác với những vị quan nhân đúng giờ đúng giấc kia. Đại nhân không đành lòng tăng thêm việc cho những vị đầu bếp làm công nên liền tự bỏ tiền làm cái phòng bếp nhỏ như này.”

“Thì ra là thế.” Triệu Hàn Yên gật đầu một cái.

“Mấy người vây quanh bàn cùng nhau ăn cơm còn có cái tên gọi 'Bàn cơm nhỏ'.” Xuân Lai bổ sung nói.

“Bàn cơm nhỏ? Khụ khụ...” Triệu Hàn Yên không nhịn được cười, nhưng cảm thấy không thích hợp nên dùng tay che miệng làm bộ ho khan, tiếp tục giả nghiêm trang nói, “Nơi này xem ra muốn sửa sang, phải mất hai ngày mới xong, làm phiền Triệu giáo úy hỗ trợ thông báo Công Tôn tiên sinh một tiếng.”

“Được, ta liền đi thông báo.” Triệu Hổ nhận lời, xoay người chuẩn bị đi.

Triệu Hàn Yên: “Vậy phòng của bọn ta...?”

“Đúng ha, ta làm sao quên chuyện này? Ta dẫn các ngươi đi, cách phòng bếp cũng không xa lắm.” Triệu Hổ cười cười ở phía trước dẫn đường, từ phía Tây phòng bếp đi ra ngoài rẽ phải, đến một tiểu viện.

Gian phòng Đông Tây trong tiểu viện là nơi ở của Xuân Lai Xuân Khứ; gian phòng chính duy nhất cho Triệu Hàn Yên, phòng bên cạnh là cho Tú Châu. Lý Tam cùng Lai Vượng hai người có nhà, không cần ở lại Khai Phong phủ.

Sau khi Triệu Hổ đi, Tú Châu bắt đầu dọn dẹp phòng. Cái khác còn nhịn được, đến khi sửa sang lại chăn nệm, Tú Châu không thể không than phiền: “Cái giường này cũng quá cứng đi! Khác gì ngủ dưới đất, chăn nệm còn có mùi quái dị. Công tử, phòng này thật có thể ở? Còn không tốt bằng phòng dành cho cung nữ!”

Triệu Hàn Yên đối với chỗ ở không kén chọn, chỉnh tề sạch sẻ là được, “Ở đâu cũng không có vấn đề, sạch là được, muội đi đổi chăn nệm trên giường này. Nếu có người hỏi, thì cứ nói là từ nhà chúng ta mang tới.” Tú Châu nghe vậy, lập tức đi làm.

Tới xế trưa, trời càng âm u, một trận mưa to đổ xuống. Tuy sau một nén nhang thì ngưng, nhưng đọng lại không ít nước trên mặt đất. Ngừng mưa không lâu, trời liền nổi gió, rẽ mây, ngày sáng trong trở lại.

Triệu Hàn Yên liền bắt đầu bận bịu. Nàng vốn định mang đám người Lý Tam, Lai Vượng đổi lò, sửa phòng bếp nhưng nhìn mọi người vẫn chưa ăn cơm, tự nhiên phải ăn no rồi mới có thể làm việc. Nàng nhìn xuống phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn gì, trừ muối đường mè vừng thì chỉ còn bột mì cùng dầu, không có cái khác.

Xuân Lai ngượng ngùng giải thích: “Bởi vì không có đầu bếp nên cũng đã lâu không đi mua nguyên liệu.”

“Không vấn đề gì, chúng ta tùy tiện chế biến một chút là được!” Triệu Hàn Yên nói.

Mấy người cũng cười ha ha đáp lại, sắc mặt hơi lúng túng.

Lý Tam cười khổ: Còn tưởng rằng có đầu bếp liền có thể ăn ngon, kết quả bây giờ ngay cả củ cải cũng không có! Có thể làm gì, ăn cái rắm à!

Giật giật con ngươi - Lai Vượng: Phòng bếp chỉ còn lại bột mì, làm bánh bao à? Nhưng ngay cả bánh bao cũng chẳng có mùi vị gì.

Biểu tình sao cũng được - Xuân Lai: Hôm nay sau khi thức dậy, mới vừa cùng Xuân Khứ ở bên ngoài ăn một chút, nên không đói.

Triệu Hàn Yên nghe xong ý nghĩ của mọi người, bình tĩnh cân nhắc. Chỉ còn lại bột mì, còn phải có mùi vị, không bằng làm bánh muối tiêu? Hạ quyết tâm, Triệu Hàn Yên liền đi lấy bột mì, thêm nước cùng dầu, dùng đường, hạt mè, muối, tiêu cùng dầu mè làm nhân. Đem bột mì bọc lại nhân, cán tròn bánh, rồi đưa vào bên trong lò nướng. Đối với việc nắm giữ độ lửa của lò nướng, Triệu Hàn Yên vẫn chưa hiểu rõ lắm, vẫn may Lai Vượng có kinh nghiệm phụ trách, đại khái biết phải dùng bao nhiêu lửa để nướng bánh, cho nên khi thành phẩm cuối cùng ra lò, trừ vài góc bên ngoài hơi xém lửa, cũng coi như không tệ.

Bánh ăn ngon nhất khi vừa ra lò, da bánh xốp giòn, cắn xuống, trong mềm ngoài giòn cùng hương bột mì trong nháy mắt an ủi được bụng đói của mọi người. Cắn thêm một miếng, liền nếm được nhân bánh thơm phức, mà tiêu muối kết hợp cùng hương mè lại cực kỳ hợp với cái giòn giòn bên ngoài. Khiến mọi người càng ăn càng không thể dừng lại, cũng không cần phối thêm món khác.

Chỉ có điều là bánh hơi khô, cần có nước uống.

Triệu Hàn Yên cắn một cái, nhớ tới cái gì, bảo Tú Châu đi đem lọ ô mai mà nàng mang tới. Dùng thìa múc một muỗng bỏ vào trong chén, lại dùng nước lạnh như băng từ giếng sâu đổ lên liền biến thành nước ô mai, thời điểm mùa hè uống nước ô mai chua chua ngọt ngọt khai vị giải khát lại tiêu nóng, hơn nữa rất hợp với bánh khô.

Lý Tam cùng Lai Vượng hoàn toàn không khống chế được miệng mình, một hơi ăn tám cái, ngay cả anh em Xuân Khứ Xuân Lai không đói bụng cũng ăn một hơi ba cái. Cũng may Triệu Hàn Yên làm nhiều nên đủ ăn.

Lý Tam đặc biệt thích uống nước ô mai này, liền hỏi Triệu Hàn Yên cụ thể cách làm, “Về bảo nương tử làm một bình, trẻ em khẳng định thích uống.”

“Rất đơn giản, một cân ô mai, rửa sạch dập nát, bỏ đường tùy khẩu vị, chuộng ngọt thêm nhiều, thích chua bỏ ít. Trộn đều hỗn hợp rồi bỏ vào lọ, nấu cách thủy chừng một nén nhang, khi nào muốn uống thì lấy dùng là được, mùa hè dùng tốt nhất, tiêu nóng.”

“Ghi nhớ, ghi nhớ, đa tạ Hàn đệ, tối nay về ta liền nói cho nương tử!” Lý Tam cao hứng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.